Lòng biết ơn, nỗi buồn, sự hối hận… những cảm xúc đan xen lẫn lộn trong đôi mắt đen tuyền ấy, cuối cùng lắng đọng lại thành một nụ cười mang vị đắng chát.
“Ngươi muốn cứu ta, còn ta… lại làm ngươi tổn thương.”
Khung hình đông cứng.
“Hu hu…” Một tiếng nức nở khe khẽ vang lên bên cạnh. Có một nhân viên chăm sóc động vật đã bật khóc.
Đôi mắt của Cao Dương cũng đỏ hoe.
Anh yêu thương động vật hoang dã, nếu không đã chẳng đi khắp thế giới để chụp ảnh những sinh linh giữa rừng sâu núi thẳm. Con người và thiên nhiên vốn nên là mối quan hệ nương tựa – có thể không yêu, nhưng tuyệt đối không nên mang theo ác ý mà làm tổn thương.
Cố Quốc Xương lặng lẽ giơ ngón cái về phía Lục Ngự Chi.
Lục Ngự Chi mỉm cười đáp lại.
Một diễn viên xuất sắc là người có thể lay động khán giả bằng chính diễn xuất của mình. Sân khấu và lời thoại dĩ nhiên quan trọng, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là bản thân người thể hiện.
Điều ấy, Cảnh Dật đã làm được – cả khi hoá thân thành Huyền Không Đại Sư, hay thành yêu hổ trong vở diễn. Giờ đây, trong đoạn phim quảng cáo đòi hỏi nhiều cảm xúc, cậu cũng đã làm rất trọn vẹn.
Lục Ngự Chi bước tới định lên tiếng động viên Cảnh Dật. Nhưng cậu lại lặng lẽ rảo bước tới bên cạnh Lục Nghị, ngồi xuống, hàng mi khẽ rũ, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Cậu vẫn đang khóc.
Lục Ngự Chi khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ… nhập vai quá sâu rồi?
Ngay lúc anh đang nghĩ xem nên an ủi Cảnh Dật thế nào, thì cậu đột ngột ngồi xếp bằng, bắt đầu tĩnh toạ.
Gương mặt vương bụi than đen xám, hàng mi ướt đẫm còn vương nước mắt, đôi mắt vẫn chưa khô.
Từ môi cậu, tiếng tụng kinh khe khẽ vang lên.
Cố Quốc Xương đứng bên cạnh bỗng ngẩn người.
Bà xã ông thích nghe tụng kinh, nên ông nhận ra ngay – lời tụng kia, hình như là từ Kinh Siêu Độ Địa Tạng Bồ Tát?
Đó là loại kinh thường dùng để siêu độ cho những linh hồn đã khuất…
Thanh âm Phạn ngữ vang lên dịu dàng, chậm rãi thấm vào tim, khiến không khí u buồn quanh đó cũng dần trở nên lắng dịu.
Sau khi tụng kinh xong, Cảnh Dật mở mắt, mỉm cười vuốt nhẹ đầu Lục Nghị – lúc này đang ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích.
Lục Nghị nghiêng đầu, bộ mặt lộ rõ vẻ mơ hồ. Nó chẳng hiểu cậu vừa làm gì, chỉ theo bản năng mà không quấy rầy.
“Lục Nghị phải ăn uống ngoan ngoãn, lớn lên khoẻ mạnh nhé.”
Cảnh Dật khẽ nói. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh con hổ năm nào sống ở sau núi chùa – người bạn động vật đầu tiên của cậu.
Người bạn ấy, vì tuổi già mà không còn khả năng săn mồi, cuối cùng chết đói trong tịch mịch. Khi đó cậu còn rất nhỏ, nhưng chính khoảnh khắc ấy đã dạy cậu hiểu thế nào là cái chết.