Thập Niên 70: Dưỡng Phu Ký

Chương 22: Ngây thơ

An Niệm Cửu mở to con ngươi , nhìn xem khuôn mặt đỏ bừng của Dương Dật, nói không nên lời .

Cư, nhiên ngây thơ đến thế này sao?

Kỳ thật cô đã làm tốt chuẩn bị, miệng đã chuẩn bị sẵn , kết quả, Dương Dật chẳng qua là hôn trên gương mặt mà thôi .

Nhưng nhìn bộ dạng xấu hổ này, An Niệm Cửu thật thỏa mãn .

Dương Dật đã ửng hồng cả mặt , thời điểm đi đường, khẩn trương đến mức tay chân đi cùng nhau , An Niệm Cửu ở một bên nhìn xem, chủ động nắm tay của hắn.

" Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện . " An Niệm Cửu đi về hướng bờ sông .

Lúc này đây, cuối cùng cũng không gặp được bóng đèn điện lớn-- An Tiểu Noãn .

" An Niệm Cửu ......"

" Xuỵt——" An Niệm Cửu ra dấu , " Anh có thể gọi em là An An. "

Dương Dật trong mắt mang theo sự yêu thích: " Người nhà em gọi em như thế sao ? "

Hắn đã nghe người nhà của cô gọi cô rất nhiều lần " An An".

Đây là tên thân mật .

" Ừm, em có nhũ danh không ? "

" Anh có thể nói gọi em là,...... Thu Thu không? "

An Niệm Cửu gật đầu.

" Trong nhà gọi anh với cái anh là Dật Dật ~~, em cũng có thể nghĩ một cái tên độc nhất vô nhị để gọi anh . "

An Niệm Cửu suy nghĩ một lát, rất nhanh cho ra một đáp án: " Vậy em gọi anh là Ngư Ngư được không? "

" Được. "

" Thu Thu. "

" Ừm. "

" Thu Thu. "

" Ừm. "

Dương Dật đã bắt đầu đỏ mặt , một mực nhìn sang chỗ khác , nhìn xem thời gian không còn nhiều , đáng tiếc nói: " Thu Thu, anh về trước . "

" Được, " An Niệm Cửu ôn nhu nói, " Anh về cẩn thận . "

" Nếu không, anh đưa em về nhà ? "

An Niệm Cửu vẫy vẫy tay: " Không cần, em còn muốn đi lêm núi một chuyến. "

Dương Dật nhìn cô, con mắt mang theo chờ mong: " Anh cùng em đi lên núi a! "

An Niệm Cửu chăm chú cân nhắc một phen, lo lắng sức lực của mình sẽ hù đến hắn, bất đắc dĩ cự tuyệt.

Trước lên núi nhìn xem, xem địa phương mà lúc trước cô lưu ý, có phải có thảo dược hay không .

Dương Dật mặt ủ mày chau nói: " Được rồi, anh về trước vậy . "

Dương Dật sờ lên khăn quàng cổ của mình , nở nụ cười tươi tắn , đi về nhà , trên đường đi gặp được người, cũng là một câu chào hỏi.

Mục đích là khoe khoang chiếc khăn của mình một chút .

Lúc về đến nhà , mẹ Dương biết rõ hắn hôm nay đi ra ngoài tặng quà cho An Niệm Cửu, nhưng cũng không biết rõ là cái gì , thấy hắn đeo khăn quàng cổ trở về.

Hơn nữa còn là một bộ dạng hưng phấn , mẹ Dương quả thực thấy rõ khăn quàng cổ hắn quàng ở cổ : "...... Tiết trời bây giờ rất nóng , con không nóng sao? "

" Nóng a.... " Dương Dật giải đáp.

" Nóng sao con còn đeo? "

" Con muốn cho người khác nhìn thấy, đây là của An Niệm Cửu đưa cho con, thế nào? Đẹp mắt không. "

Dương Dật sau khi dạo qua một vòng, đắc ý trở lại.

Trở về phòng, việc thứ nhất làm là đem khăn quàng cổ cởi xuống , toàn thân đầy mồ hôi , cái này mang bây giờ thật sự là có chút không thoải mái.

Lau đi mồ hôi , Dương Dật đem khăn quàng cổ gấp lại , đặt ở bên cạnh gối đầu của mình , liền có thể ngày ngày đeo đi ra ngoài.

Dương Dật vui thích nghĩ đến, tiếp theo sẽ tặng cái gì cho đối phương ?

An Niệm Cửu nói muốn đi lên núi một chuyến, thật không có lừa gạt Dương Dật, đi lên núi tìm không ít dược liệu trở về.

Nhưng cô phát hiện cái địa phương kia , ngược lại không có dấu vết bị con người ngắt lấy

Trong nội tâm sinh ra một nghi hoặc, đã như vậy, thế An Tiểu Noãn ngắt dược liệu kia ở đâu ?

Trong nội tâm cô cảm thấy kỳ quái , nghĩ mãi không ra , sau đó ném nó ra sau đầu đi.