Trong thôn, có thể quang minh chính đại đi chung, cũng sẽ không có người nói xấu, nhiều lắm thì trêu ghẹo bọn họ một phen.
" Mẹ , con đi ra ngoài một chuyến, tối nay trở về. "
" Được, đi sớm về sớm . " Mẹ An nhìn con gái của mình, còn không có gả đi ra ngoài, đã sớm hướng về Dương gia, nghĩ đến liền thấy chua xót , gả con gái ra ngoài như bát nước đổ đi .
Cô còn chưa được giội ra ngoài, bản thân cũng đã nôn nóng chờ đến ngày được đổ ra ngoài .
Ngày hôm qua An Niệm Cửu đã cùng Dương Dật đã hẹn ở bờ sông lúc trước cô bị rơi xuống gặp mặt .
Từ khi An Niệm Cửu bị rơi xuống nước, có cảm giác như đã trải qua rất nhiều thứ , đầu óc luôn thấy thiếu nhưng lại như không thiếu gì .
Ít người, phong cảnh cũng không tồi, không phải nơi rất phù hợp để hai người bọn họ hẹn hò sao .
An Niệm Cửu đối với chuyện lúc lúc trước khổng thể than mật được mà luôn canh cánh trong lòng.
Đáng tiếc, sau này cũng không tìm được cơ hội.
Càng về sau Dương Dật càng tránh né cô, đại khái là đã ước chừng một tuần
Nếu như không phải biết rõ hắn không có tiếp cận những tiểu cô nương khác , cô quả thực là hoài nghi, Dương Dật có phải đã thay lòng hay không?
Chẳng qua ngẫm lại, hắn cũng không có lá gan lớn như vậy.
Dương Dật cùng An Niệm Cửu ở chung được một thời gian, khi chạm vào nhau sẽ không xấu hổ thẹn thùng đến mức nói không nên lời như ban đầu.
An Niệm Cửu trong nội tâm vô cùng tiếc nuối, như thế chẳng phải rất đáng yêu sao ?
Khiến cho người ta hận không thể hung hăng khi dễ hắn.
Bất quá, nam nhân khi bình tĩnh lại , cũng như cũ là rất mê người , nhưng biểu tình trấn định đôi khi cũng xuất hiện vẻ bối rối.
" Đây là lễ vật em tặng anh . " An Niệm Cửu vẻ mặt nghiêm túc đem ra tín vật đính ước của mình .
Mắt Dương Dật sáng rực , nhìn qua rất mê người, An Niệm Cửu luôn có xúc động muốn hôn môi lên đôi mắt của hắn .
Ánh mắt cô dời đi , nhìn về phía lễ vật hắn cầm trong tay , hôm nay bọn họ sẽ trao đổi lễ vật.
Trước đó cũng không có báo cho đối phương biết đối, đây là đồ vật gì .
Cũng ăn ý không đi nghe ngóng.
Tạo bất ngờ cho ngày hôm nay.
Trên mặt An Niệm Cửu cũng nhiễm lên một tia đỏ ửng, giống như đang say rượu .
Dương Dật mở lễ vật ra , là một cái khăn quàng cổ màu lam , cười híp mắt .
Sau đó lúc này mới đem lễ vật của mình ra —— là một cái đồng hồ đeo tay nữ .
Dương Dật có chút ảo não nói : " Đây là loại đồng hồ đeo tay bình thường , chờ về sau anh tìm được phiếu đồng hồ tốt hơn , anh liền mua cho em được không ? "
An Niệm Cửu nhìn một chút, tự tay đeo chiếc đồng hồ vào .
Không cần nghĩ cũng biết rõ.
Đồng hồ đeo tay này hắn nói là loại bình thường , nhưng giá cả khẳng định không rẻ.
Càng không cần phải nói thứ này còn phải có phiếu .
" Cảm ơn, cái đồng hồ đeo tay này nhìn rất đẹp, em rất thích. "
An Niệm Cửu trong mắt phản chiếu ảnh ngược nho nhỏ là hình bóng hắn, Dương Dật nhìn sang, tựa như nhìn thấy được vui vẻ trong nội tâm cô, hắn thấp giọng tự nói: " Đích thật là nhìn rất đẹp a.... "
Không biết rõ là đang nói đồng hồ rất đẹp hay đối phương rất đẹp .
Hắn chớp chớp mắt, nhìn An Niệm Cửu: " Đồng chí An Niệm Cửu , anh có thể hôn em một cai không? "
An Niệm Cửu nhịn không được mà kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới, hắn còn có thể chủ động như vậy!
" Được, anh có thể hôn hai cái. " An Niệm Cửu cười nói.
Lúc hắn gom góp dán tới, theo bản năng nheo mắt lại .
An Niệm Cửu còn không kịp thể nghiệm, chỉ cảm thấy đôi má dường như bị long vũ nhẹ nhàng đυ.ng vào, mang theo cảm xúc ôn nhu , sau đó...... Không có sau đó.