Dương Dật khẩn trương nhìn biểu hiện của An Niệm Cửu, quan hệ của hai người bọn họ bây giờ còn không có xác định, bọn họ gọi cô như vậy, cô có thể không cao hứng hay không?
An Niệm Cửu nhướng mi nhìn nhóm người tiểu lưu manh này, trên mặt không thấy chút thần sắc sợ hãi nào, tâm hoa nộ phóng nói nói: " Xin chào mọi người. "
" Chị dâu thật xinh đẹp, trong nhà chị còn chị em nào nữa không? "
" Không có, chẳng qua tôi càng thêm thích khi mọi người gọi tôi là chị An . "
" Vâng, chị An, thật sự là quá đáng tiếc. "
Dương Dật tiến lên một bước, làm ra động tác xua đuổi bọn họ: " Đi đi đi, đừng ở chỗ này chiếm diện tích. "
Dương Dật chú ý đến ánh mắt những người khác rơi vào trên người An Niệm Cửu, vừa tự hào, vừa chua xót, hận không thể đem người giấu đi, không cho người khác thấy.
Tới đến nơi không có người, An Niệm Cửu nhìn tứ phía một vòng, rất tốt, an toàn-- không có ai.
Hoa trên vách tường rủ xuống, An Niệm Cửu cảm thấy thời cơ đã đến, đi đến chỗ kia, cô quay người, đem người đẩy lên trên vách tường.
Cô tiến lên một bước, nâng tay đem hoa đang rũ xuống ở bên sườn mặt hắn, hoa --sắc chiếu rọi lẫn nhau, trắng trong thuần khiết lịch sự tao nhã, tràn đầy thanh tú.
Kiễng chân, chuẩn bị sờ đến sườn mặt......
" Cái kia …cái...... Tôi không cố ý. " An Tiểu Noãn theo sau đột nhiên xuất hiện, trong nội tâm khϊếp sợ không thôi, lúc này cũng người cởi mở như vậy sao? !
Nhớ đến thân phận than mật của hai người—không phải cũng không làm chút chuyện than mật được, thân thể An Tiểu Noãn cứng ngắc lên tiếng: "...... Thật là đúng dịp "
An Niệm Cửu hướng về phía cô với ánh mắt tử vong.
“ Sao vậy? Không vui sao? "
" Là ai trêu chọc em gái của chúng ta không vui vậy...? Anh thay em đi đánh hắn. "
Cả hai anh, đang định đi lấy tuyết hoa cao ở chỗ em gái , phát hiện khí áp quanh than em gái nhà mình rất thấp, bộ dạng có chút không hào hứng.
Liền tiến lên an ủi cô một phen.
Em gái của bọn họ , bình thường ai có thể trêu chọc cô tức giận như vậy ?
An Niệm Cửu kinh ngạc nhìn hai anh trai: " Anh cả, anh hai, em không nghĩ tới, hai người còn đánh được phụ nữ đó? "
" Không phải, chúng ta đánh phụ nữ lúc nào ? "
An Niệm Cửu hỏi lại: " Hai người không phải nới là giúp em đánh người làm em không vui sao ? "
" Em gái, người trêu chọc em, không phải là nam sao.... "
" Như thế nào? Không được sao? "
" Được được được, chúng ta không đánh nữ nhân, bằng không, anh nói chị dâu em đi khi dạy dỗ người kia thay em được không? "
" Thôi đi, hai người để em tự mình giải quyết là được . " An Niệm Cửu đuổi hai người ra ngoài .
Đem đồ vật vừa mua hôm nay cất kỹ, thuận tiện đem thứ mẹ An dặn mua , toàn bộ cất đi.
Lúc đi ra ngoài, trên mặt cũng không biểu hiện gì thêm .
Trọng yếu chính là, có rất nhiều đồ vật, có tiền cũng không mua được.
Không có phiếu .
An Niệm Cửu sờ cằm , nghĩ xem có biện pháp nào khác không.
Cô có một vị hôn phu .
Nam nhân của mình đương nhiên là phải do chính mình dưỡng .
Chỉ cần xuống đất làm việc, cô một mình có thể lấy mười công điểm , lương thực là không thiếu.
Nhưng cái thiếu là phiếu .
Đến lúc đó muốn mua quần áo cho nam nhân của mình nhưng lại không có một tấm phiếu vải, cái này quả thực là bực bội....
An Niệm Cửu vừa tranh thủ đan khăn quàng cổ, vừa xuống đất làm việc, lúc trước, trồng một ít các loại khoai lang xuống đất , cũng có một ít để thu hoạch.
Bọn họ phơi hạt thóc , thời tiết nóng đến rát da , không tranh thủ thời gian thì rất mau thời tiết sẽ chuyển mùa se lạnh.
Nhưng bây giờ vẫn chưa tới lúc mọi người cần khăn quàng cổ .
An Niệm Cửu dệt khăn quàng cổ đã xong , người trong nhà của hai người bọ họ đã thương lượng xong, sắp tới sẽ kết hôn .
Cô cùng Dương Dật, bây giờ đã là hôn thê .