QUAY VỀ CHỐN XƯA.
Huỳnh Nam nhớ lại cái lần đầu tiên anh gặp lại Bảo Vy sau tám năm xa cách...
“ Huỳnh Nam” - Bà nội Huỳnh Nam tắt ti vi và tháo cặp kính lão ra khỏi mắt – “Qua nội bảo này”
Huỳnh Nam liếc nhìn cuốn tạp chí trên bàn “ Hôm nay nội không đi chùa với mấy huynh đệ à?”
“ Không !” - Bà mắng khéo anh – “ Cháu của nội xem ra cũng nổi tiếng quá nhỉ, toàn lên trang bìa với mấy em người mẫu, diễn viên”
Huỳnh Nam mỉm cười ngồi xuống cạnh bà “ Nội mà cũng xem mấy cái tin lá cải này à? Chỉ là tin đồn thôi, cháu của bà vẫn còn độc thân đấy!”
“ Vậy tốt, nội thắc mắc sao con không tìm một đối tượng nào đó thật tốt và cặp bồ một cách nghiêm chỉnh, thay vì qua lại với những người trong giới nghệ sĩ như bây giờ?”
Nội anh lại bắt đầu càm ràm anh về vấn đề đó.
Anh nhún vai “ Phụ nữ tốt đâu phải dễ tìm, con me mãi mà chẳng có ai đấy chứ”
Bà anh mở quyển sổ tay ra, đưa cho anh một tấm hình “ Đúng lúc nội me được em này”- Bà anh hài hước.
Trong ảnh là một cô gái tóc ngắn có nụ cười rất tươi, đôi mắt to tròn ấy nhìn kỹ có chút gì đó quen thuộc “ Người này là ai vậy nội?”
“ Bảo Vy, con gái của ông bà Dương, đứa bé trước đây từng làm con té xe đạp khóc bù lu bù loa đấy” - Bà anh nhắc lại.
“ A, cô ta đây sao” - Huỳnh Nam bất ngờ, anh nhìn lại tấm hình lần nữa.
Thấy Huỳnh Nam có vẻ hứng thú, bà anh tích cực quảng cáo, tích cực gán ghép “ Đây là vé ăn buffet ở khách sạn Sea, nội và gia đình bên ấy đã thu xếp một cuộc gặp gỡ cho hai đứa, tối mai nhớ đúng giờ đấy”
Huỳnh Nam cầm lấy tấm vé “ Bảo Vy xinh như vậy mà chưa có bạn trai hả nội? Nội có chắc cô ta sẽ đến không?”
“ Bà Dương nói với nội, Bảo Vy đã nhận lời.”
Và nội anh không nói dối anh.
Đúng bảy giờ, Bảo Vy xuất hiện trong chiếc đầm thun ngắn màu đỏ, đứa bé gái tinh nghịch, quậy phá ngày nào nay đã trưởng thành, trở nên xinh đẹp và quyến rũ. Sở hữu một thân hình vô cùng chuẩn cùng một làn da trắng hồng, Bảo Vy dường như là người phụ nữ anh đã chờ đợi từ rất lâu, rất lâu rồi, người phụ nữ có tất cả những gì anh đang tìm kiếm, người phụ nữ duy nhất không trang điểm khi ra đường mà lại vô cùng rạng rỡ và xinh đẹp.
Họ cùng nhau trò chuyện vui vẻ trong suốt buổi ăn, sau đó đi xem phim, xem phim xong Huỳnh Nam mới đưa Bảo Vy về nhà.
“ Coca!” - Quên hẳn sự có mặt của Huỳnh Nam, Bảo Vy ngồi xuống đùa giỡn, vuốt ve nàng chó nhỏ của mình – “ Cục cưng của chị, nằm xuống, nằm xuống, gãi bụng, gãi bụng nào”
“ Thì ra em thích chó đến vậy” - Anh ngồi xuống thềm nhà cạnh cô – “ Anh cũng thế, tiếc là nội anh bị dị ứng lông chó, nếu không anh đã nuôi một chú Husky rồi.”
“ Husky?”- Mắt Bảo Vy sáng rỡ - “ Em nghe nói loại chó đó không thích hợp nuôi ở Việt Nam cho lắm”
“ Chỉ cần cho nó vận động thường xuyên thì sẽ không vấn đề gì, em thích không? Anh nhờ người tìm giúp một con”
Bảo Vy lắc đầu từ chối “ Em đã có Coca rồi, nuôi thêm một con nữa, Coca sẽ giận đấy” - Cô ẵm nó lên – “ Phải không Coca?”
Huỳnh Nam mỉm cười, từ biệt Bảo Vy và ra về. Khi đó anh không hề biết, Coca là món quà mà người yêu đầu tiên của cô đã tặng.
🌿🌿🌿🌿🌿
- Sao anh lại đưa tôi đến đây?
Bảo Vy ngạc nhiên khi Tô Lập Hy cho xe ngừng lại ngay tổ ấm trước đây của mình.
- Chẳng phải lúc nãy trong lúc ăn tối tôi hỏi cô, cô bảo rất nhớ ngôi nhà trước kia của mình sao? -Tô Lập Hy nhấn nút mở mui xe - Tôi đành đưa cô đến đây để cô giải toả nỗi nhớ vậy.
Bảo Vy im lặng, mắt cô dán chặt vào căn biệt thự mini với một số hình ảnh trong kí ức hiện về.
Cô nhớ ba cô, tối nào ông ấy cũng ngồi ngay phòng khách đọc sách đến tận khuya đợi đến khi mẹ cô nhắc nhở mới chịu trở về phòng.
Cô nhớ mẹ cô, mẹ cô thường hay đứng ngay cửa kính ấy để canh me cô mỗi khi cô đi chơi quên đường về.
Còn khoảng sân đó nữa, Coca thích nhất là phóng theo trái banh của cô, tha về cho cô, để cô lại ném, và nó lại chạy đi nhặt.
Đã từng sống ở đây một khoảng thời gian dài, nhưng bây giờ Bảo Vy mới nhận ra đứng ở vị trí này, cách cánh cổng trắng chừng năm mét, khung cảnh xung quanh ngôi nhà cô trông thật đẹp. Một con hẻm rộng rãi, thoáng mát và đầy bóng cây. Một tổ ấm mà trước đó rất lâu, rất lâu rồi cô đã từng có. Một nơi từ nay không còn thuộc về cô nữa. Tất cả giờ chỉ còn lại một mình cô thôi. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, cô đã mất đi quá nhiều.
- Tô Lập Hy này, anh có biết trong cuộc sống, điều gì khiến tôi cảm thấy đáng sợ nhất không? - Bảo Vy hít vào một hơi thật sâu, cô không hề khóc, cô chỉ cảm thấy một chút nhớ nhớ, một chút cô đơn.
- Điều gì? - Tô Lập Hy chăm chú chờ nghe câu trả lời.
- Sự thay đổi! - Bảo Vy nở một nụ cười chua chát trên môi - Mọi thứ đều thay đổi quá nhanh, nhanh đến nỗi...đôi khi tôi hoang mang không biết đâu là thật, đâu là giả, hay tất cả đều thật, hoặc tất cả đều là giả? Bao giờ cũng vậy, khi tôi bắt đầu thích nghi với một điều gì đó thì đột nhiên lại có sự thay đổi.
- Bây giờ cho cô một điều ước, cô sẽ ước gì?
Được ở bên cạnh anh, mong anh đừng bao giờ rời xa tôi nữa.
Bảo Vy ậm ờ, cô chỉ tay vào ngôi biệt thự trước mặt.
- Lấy lại được căn nhà đó. Tiếc là, tôi không đủ khả năng.
- Vậy thì cô cứ tiếp tục ước đi, biết đâu một ngày đẹp trời nào đó nó sẽ trở thành sự thật.
- Mong là vậy!
Trên bầu trời, những vì sao vẫn tiếp tục toả sáng lung linh, Bảo Vy tự hỏi đến bao giờ cô mới gạt bỏ được Tô Lập Hy ra khỏi đầu óc của mình, cô nghĩ đến hắn mỗi ngày khi vừa giật mình tỉnh giấc và nhớ hắn điên cuồng khi chuẩn bị rơi vào giấc chiêm bao. Tô Lập Hy là một người đàn ông xấu, hắn túm được trái tim cô ngay cả khi hắn đã phản bội cô và cô sẽ mãi thuộc về hắn khi hắn không còn bên cô nữa.