CỐ CHẤP.
Huỳnh Nam không phải là một người đàn ông nói suông. Trải qua một tuần, sau khi biết những vết thương trên người Bảo Vy đã đỡ nhiều, anh điện thoại cho Bảo Vy để báo cô biết bà nội anh đang bệnh và bày tỏ ý định muốn đưa cô về thăm bà. Tất nhiên, Bảo Vy không hề đắn đo mà lập tức đồng ý bởi trước giờ trong lòng cô, bà của Huỳnh Nam cũng giống như một người thân trong gia đình đã từng rất mực quý mến cô, thương yêu cô.
- Đến nơi rồi - Huỳnh Nam mỉm cười, anh bước xuống và đi vòng qua mở cửa xe cho Bảo Vy.
Bảo Vy xuống xe rồi theo sau Huỳnh Nam vào nhà.
- Em chắc là bà sẽ mắng em một trận thay vì ôm chầm lấy em vào lòng.
Huỳnh Nam bật cười trước giọng điệu hài hước của Bảo Vy.
Cô đoán không sai, bà nội Huỳnh Nam vừa trông thấy cô bước vào phòng liền gắng sức ngồi dậy bộc lộ thái độ tức tối của mình. Bà trách cô vì cái tội cô không nghĩ đến bà mỗi khi cô mệt mỏi, cô đơn. Bà mắng cô vì cô đã từ chối sự giúp đỡ của bà khi gia đình cô lâm vào hoàn cảnh khó khăn và bà giận cô vì cô đã biến mất suốt một thời gian dài mà không một lời từ biệt.
Bà đâu biết rằng cô đã dặn dò Huỳnh Nam giấu giếm bà, đừng cho bà biết anh còn liên lạc với cô, cô không muốn bà lo lắng, cô không muốn nhận từ bà bất cứ ơn huệ nào bởi vì cô không thể đáp ứng tâm nguyện của bà, trở thành vợ Huỳnh Nam, trở thành cháu dâu của bà được.
- Thức ăn trưa chuẩn bị xong rồi ạ - Chị giúp việc thông báo với Huỳnh Nam và Bảo Vy.
Bà nội Huỳnh Nam mỉm cười.
- Hai đứa mau xuống dùng bữa đi, kẻo nguội.
- Bà không xuống ăn cùng ạ? - Bảo Vy ngạc nhiên.
- Không, lúc nãy bà ăn cháo rồi, hai đứa cứ xuống ăn. - Bà nội Huỳnh Nam nằm xuống không quên dặn dò Bảo Vy – Ăn xong thì hai đứa cùng nhau đi đâu đó chơi, thư giãn một chút. Sau này rảnh rỗi con nhớ thường xuyên ghé đây, cứ xem đây như nhà của mình.
Bảo Vy ngoan ngoãn đứng lên.
- Dạ được. Vậy con xin phép, bà cố gắng nghỉ ngơi và giữ gìn sức khỏe nha, hôm khác con lại đến thăm bà. - Bảo Vy nhắc nhở Huỳnh Nam trong lúc theo anh xuống nhà. - Những người già sức khoẻ lúc nào cũng yếu, anh nhớ để tâm đến bà một chút nhé.
Huỳnh Nam gật đầu.
- Ơ, trưa nay chị không về nhà nghỉ trưa à? - Thấy chị giúp việc loay hoay trong bếp, Huỳnh Nam thắc mắc.
- Hôm nay bà bệnh nên tôi ở lại, phòng khi bà cần đến, hai người dùng cơm ngon miệng nhé, tôi lên phòng ủi đồ xíu, chút nữa sẽ xuống dọn dẹp! - Chị giúp việc cười rồi bước lên lầu.
- Ok – Huỳnh Nam kéo ghế cho Bảo Vy ngồi - Ăn xong, anh sẽ đưa em đến nơi này.
- Nơi nào anh? - Bảo Vy tò mò.
- Bí mật!
Bảo Vy sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy những thứ anh đã cất công chuẩn bị nhỉ?
Theo kế hoạch thì chút nữa tại đây, Huỳnh Nam sẽ thổ lộ lòng mình cùng Bảo Vy, anh sẽ nói cho cô biết mấy năm qua chẳng những không hề quên cô mà anh còn yêu cô thật nhiều, nhiều hơn cả trước đây nữa. Anh muốn kết hôn cùng cô. Sau đó, đợi cô đồng ý, anh sẽ lái xe đưa cô đến nhà Thuỳ Trang để nhận món quà đặc biệt, và cuối cùng, cho cô nhìn thấy tổ ấm, ngôi nhà mới mà anh vừa mua cho cô, nơi cô sẽ sinh sống trong quãng thời gian sau này.
- Cả tuần nay em sống ở nhà Tô Lập Hy thế nào?
- Ổn, anh ta tuy lạnh lùng nhưng vẫn chăm sóc em rất chu đáo – Bảo Vy mỉm cười.
- Chẳng hạn như...? - Huỳnh Nam gấp thức ăn cho Bảo Vy.
- Chuẩn bị thức ăn cả ngày cho em trước khi anh ta đi làm, mua cho em những thứ em cần, giúp em một số việc lặt vặt, nói chung anh ta tương đối tốt.
Trước giờ Huỳnh Nam vẫn luôn cho rằng Tô Lập Hy là một người đàn ông thô lỗ, cọc cằn, thật không ngờ hắn ta cũng có lúc dịu dàng và biết cách chăm sóc người khác như vậy, có lẽ vì thế mà không ít phụ nữ vây quanh hắn, sẵn sàng cho đi, thậm chí từ bỏ tất cả để được ở lại bên cạnh hắn.
- Em..có nhìn thấy cô gái nào đến tìm anh ta không? - Ánh mắt Huỳnh Nam nhìn Bảo Vy đầy thận trọng.
- Không, em không thấy, mối quan hệ giữa em với Tô Lập Hy đã kết thúc từ lâu rồi nên cho dù có phụ nữ đến nhà tìm anh ta, em cũng không quan tâm.
Đột nhiên Huỳnh Nam tiến lại phía Bảo Vy.
- Em làm tốt lắm. Anh tin em sẽ tìm lại được hạnh phúc của mình.
- Tất nhiên, em không phải loại phụ nữ yếu đuối. - Bảo Vy cảm thấy có chút gì đó không ổn trong cách an ủi của Huỳnh Nam.
- Anh thích em vì điều đó.- Khi khoảng cách giữa hai người vừa đủ gần, giọng Huỳnh Nam trầm xuống.
- Nếu không thích em thì tình bạn giữa chúng ta đâu thể kéo dài đến bây giờ.
Huỳnh Nam ngồi xuống chiếc ghế cạnh Bảo Vy, xoay người cô về phía anh.
- Anh không chỉ thích em.
- Huỳnh Nam này, chúng ta..- Bảo Vy bối rối muốn chuyển sang một đề tài khác nhưng Huỳnh Nam vẫn kiên quyết không tha cho cô.
- Anh yêu em !
- Cho dù trước kia anh từng yêu em chăng nữa, qua một thời gian dài như vậy, có thể tình cảm đó đã không còn.- Bảo Vy cố gắng bắt bẻ Huỳnh Nam.
Huỳnh Nam mỉm cười mỉa mai rồi rút tay ra khỏi vai cô.
- Không còn ư? Nếu không còn thì anh đâu cần một mình dõi theo em, chờ em suốt năm năm dài?
Những lời thổ lộ của Huỳnh Nam khiến Bảo Vy cảm thấy tội lỗi đầy mình, cũng vì trước đây cô lúc nào cũng vô tình đeo bám anh, vô tình tâm sự với anh về người đàn ông cô yêu và vô tình dựa vào anh mỗi khi cô gặp trắc trở trên đường đời, để rồi chính sự vô tình đó đã làm tổn thương người bạn thân nhất của cô, người bạn mà trước nay cô hằng yêu quí.
Huỳnh Nam thật ngốc khi để cô chiếm giữ một vị trí quan trọng trong lòng mình, anh biết cô không yêu anh, mãi mãi cô cũng không thể yêu anh nhưng anh vẫn yêu cô.
Anh cũng giống cô, quá cố chấp trong việc yêu một người…