Bán Thân Cho Tình Cũ.

Chương 37: Quà Tặng.

QUÀ TẶNG.

Thuỳ Trang xuống xe, theo sau Huỳnh Nam tiến đến căn nhà cao tầng nằm gần cuối đường Tản Đà để lấy quà cho Bảo Vy. Cô thắc mắc không biết món quà đó là gì mà khiến Huỳnh Nam phải tìm đến tận nơi này?

Tiếng chuông cửa vừa vang lên, lũ chó trong nhà đua nhau phóng ra, đu hai chân trước lên cánh cổng và không ngừng sủa. Theo phản xạ, Thuỳ Trang lập tức lùi bước.

- Con nào con nấy trông to khϊếp, chúng làm tôi ngán rồi đấy - Vẻ mặt kinh hãi của Thuỳ Trang khiến Huỳnh Nam bật cười.

- Rốt! Lu! Sa! Vào trong ngay!

Nghe tiếng hét của người đàn ông, lũ chó thả người xuống đất, chậm rãi quay vào. Thuỳ Trang đoán ông ta là chủ nhân của căn nhà này, và là chủ quản của những con vật khủng khϊếp đó.

- Anh đến mua Husky ?

Người đàn ông xác nhận lại. Đợi Huỳnh Nam gật đầu, ông ta đứng qua một bên, nhường đường cho Huỳnh Nam cùng Thuỳ Trang vào rồi mới đóng cổng lại.

- Husky ? - Thuỳ Trang chau mày nhìn Huỳnh Nam.

Thay vì trả lời, Huỳnh Nam chỉ tay vào một con vật siêu khủng khϊếp đang rống lên sủa ngay góc nhà khiến Thuỳ Trang không khỏi bàng hoàng, cô ngồi xuống ghế sô pha trong khi Huỳnh Nam bắt đầu thương lượng với chủ nhà. Anh ta muốn mua con Husky với giá mười sáu triệu đồng và sau hồi lâu đắn đo, cầu kèo, người đàn ông đó đã đồng ý!

Mười sáu triệu...một con chó trị giá mười sáu triệu, một con số mà tính ra cô phải làm việc gần hai tháng trời mới có thể dành dụm được, đúng là cuộc sống của giới thượng lưu có khác, rộng rãi và xa xỉ. Nhưng tất cả những chuyện đó không phải là vấn đề của cô, vấn đề của cô là làm sao để chứa chấp con vật này cho đến khi Huỳnh Nam đưa nó đến với chủ nhân thật sự của mình.

Cô trót hứa với anh rồi...

Chuyện là sáng nay trong lúc cùng đoàn làm phim đi quay mẫu tự giới thiệu, Huỳnh Nam nhận được cuộc gọi đến từ người đàn ông mà anh nhờ săn quà.

“ Husky nhỏ giờ không có hàng, nhưng tôi có một người bạn sắp di dân nước ngoài, ông ta bán lại con Husky lớn với giá mười tám triệu, anh mua không?”

“ Ok, để tôi đến xem thế nào, nhắn tin giúp tôi cái địa chỉ, chiều khoảng năm giờ tôi ghé xem nhé”

“ Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp anh hẹn với ông ta năm giờ.”

Huỳnh Nam bấm tắt và cất điện thoại vào túi quần, anh quay sang Thuỳ Trang “ Tối qua tôi có nhờ cô giữ hộ tôi món quà, cho đến khi tôi tìm được nhà cho Bảo Vy...”

“ Ừ, tôi biết rồi.” - Thuỳ Trang bỏ xấp kịch bản xuống, tò mò – “Món quà anh tính tạo bất ngờ cho Bảo Vy chứ gì? Nhưng, đó là gì vậy?”

“ Chiều nay cô rảnh không? Tôi muốn rủ cô đi lấy quà với tôi”

Thuỳ Trang hào hứng “ Đồng ý!”

Và bây giờ thì cô đã biết, cô hoàn toàn bất ngờ trước món quà này!

Sau khi ổn định vị trí ngồi cho Husky, Thuỳ Trang và Huỳnh Nam mới lên xe.

- Nhìn nó to xác vậy thôi chứ nó hiền cực kỳ, cô không cảm thấy vậy à? - Anh cho xe vòng lại và lái đi.

- Lạy trời nó hiền như anh nói, nó mà cắn tôi thì anh sẽ lại mắc công đưa tôi đến viện Pasteur đấy. Thú thật với anh là tôi không thích chó. Nhất là những loại to gần bằng tôi.

- Cô từng bị chó cắn sao? – Huỳnh Nam bật cười.

- Làm thế nào anh biết?

- Tâm lý chung của những người sợ chó!

- Tôi không sợ, tôi ghét chúng - Thuỳ Trang đính chính - Tôi không nghĩ nó là món quà tuyệt vời đâu.

Huỳnh Nam cười, tranh thủ lúc dừng ngay đèn giao thông, anh đưa tay anh vuốt ve lông chó.

- Bảo Vy từng nói rất thích loại chó Husky này. Chúng thông minh, thân thiện và..láu cá, nếu cô có thời gian gần gũi với nó, cô sẽ thấy yêu thích nó đấy. Có muốn đυ.ng thử vào lông của nó không? Khá mềm mại.

Thuỳ Trang vội lắc đầu.

- Không không, tôi không hứng thú chút nào, sao anh không buột cái nơ vào cổ nó và mang đến chỗ của Bảo Vy luôn nhỉ.

- Tôi tính vài ngày nữa, ngày mai tôi sẽ ghé nhà cô để đưa nó đi kiểm tra tổng quát một lần, tôi cần đảm bảo nó hoàn toàn ổn.

- Anh sẽ phải thuê một căn nhà rộng cho Bảo Vy để nó có đủ điều kiện nuôi con thú cưng này.

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Thuỳ Trang nhớ đến cuộc hẹn tối nay với đám bạn cũ hồi phổ thông. Cô đã từ chối không dưới ba lần nhưng họ vẫn nằng nặc thúc ép cô, họ muốn gặp cô nhưng cô thì chán cảnh một mình chạy xe đi, một mình chạy xe về lắm rồi. Cô ghét tình trạng của mình bây giờ, muốn yêu, thèm yêu, nhưng lại không đủ can đảm để yêu.

Thuỳ Trang lờ đi tiếng chuông điện thoại, cô lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

- Cô không tính nghe điện thoại sao?

- Không, cứ lo cho con Husky của anh đi, đừng để ý đến tôi, à, tôi cần một ít thông tin về nó, chẳng hạn như nó ăn gì, ghét gì..chăm thế nào để nó đừng bệnh ấy.

Điện thoại Thùy Trang hát đi hát lại bài Sorry blame it on me của Akon.

- Tôi thấy cô nên nghe điện thoại đi. Một anh chàng nào đó đang nóng lòng đấy.

Thuỳ Trang bật cười.

- Tôi ước là vậy nhưng tôi có thể khẳng định người đang gọi cho tôi là giống cái đấy. Tôi có một cuộc hẹn và tôi lười chạy xe đến đó.

- Vậy cô có muốn đi không?

- Không! Tôi thích về nhà ngủ nghỉ hơn.

Nếu bà nội Huỳnh Nam không bị dị ứng lông chó, thì anh đã không cần làm phiền đến Thuỳ Trang rồi. Bảo Vy sẽ thế nào khi nhìn thấy con Husky này nhỉ?