Lúc trước mọi người mải mê chiến đấu với lũ khổng lồ, căn bản không có thời gian bận tâm đến chuyện khác. Giờ đây, khi trận chiến tạm thời lắng xuống, tất cả mới bừng tỉnh nhận ra, hậu cần đã vắng bóng từ rất lâu. Lượng gas còn lại trong bình cũng sắp cạn, không đủ để họ rời khỏi thị trấn đang bị người khổng lồ xâm chiếm này.
“Chắc… chắc sẽ có người đến tiếp tế thôi… Ở đây vẫn còn rất nhiều người mà…”
Mang theo hy vọng mong manh, mọi người đứng trên mái nhà, đưa mắt nhìn về phía tổng bộ. Kho chứa gas nằm trong tầng hầm dưới đó, hậu cần sẽ vận chuyển từ đó đến cho họ. Để tiết kiệm lượng gas ít ỏi còn lại, không ai hành động hay giao chiến nữa, tất cả chỉ im lặng chờ đợi. May mắn thay, khu vực này đã được dọn sạch người khổng lồ, tạm thời không có nguy hiểm.
“Ưm…” Đột nhiên, Lạc Duy ôm bụng ngồi xổm xuống, phát ra một tiếng rên khe khẽ.
Jean lập tức đỡ lấy cậu, lo lắng hỏi: "Này, Lạc Duy, cậu sao thế?”
“Ư…” Lạc Duy cắn chặt môi, trên gương mặt lại hiện lên vẻ tủi thân cực độ. “Jean… tớ đói…”
“Trời đất…” Jean bất lực thở dài, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt đầu Lạc Duy lên đùi mình, khẽ vỗ vai cậu, trấn an: “Ngủ một lát đi, chờ có tín hiệu rút lui, chúng ta có thể quay về rồi.”
"Ừm..." Lạc Duy nghiêng người, tựa đầu lên đùi Jean, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trận chiến hôm nay đã vắt kiệt sức lực của cậu. Thêm vào đó, cảm giác đói cồn cào vì không thể ăn thịt khiến toàn thân Lạc Duy gần như rã rời.
“Jean, Lạc Duy cậu ấy…” Connie bước đến, định mở miệng cảm ơn : "A"
Connie ngẩn người, rồi bật cười: "Lạc Duy vẫn y như cũ nhỉ, thật không ngờ…"
Lại có thể mạnh đến mức này.
“Này, Jean, Lạc Duy bị sao thế?” Reiner cũng lo lắng tiến lại gần, nhưng giọng anh quá lớn, khiến Lạc Duy hơi nhíu mày.
Jean vội nhắc nhở: "Cậu ấy chỉ là mệt quá nên ngủ thôi!"
Thế nên, mọi người không tự giác mà hạ thấp giọng. Hôm nay, rất nhiều người có thể sống sót, công lao lớn nhất chắc chắn thuộc về Lạc Duy. Nếu không nhờ sức chiến đấu áp đảo của cậu, cũng như tinh thần chiến đấu mà cậu truyền cho đồng đội, không biết còn bao nhiêu binh sĩ phải bỏ mạng nữa.
Sự yên tĩnh qua đi, thời gian bỗng trôi qua nhanh đến đáng sợ. Ánh mắt mọi người nhìn về phía tổng bộ, từ tràn đầy hy vọng dần chuyển thành hoảng loạn.
“Này, sao lâu vậy rồi mà hậu cần vẫn chưa đến?”
“Chẳng lẽ bị người khổng lồ bao vây hoàn toàn rồi sao? Không ai có thể đột phá đến đây ư?”
“Gas của tôi sắp cạn rồi… Phải làm sao bây giờ?!”
Bầu không khí vốn tĩnh lặng dần tràn ngập hoảng sợ. Và khi tiếng chuông lui binh vang lên từ bên trong tường thành, nỗi hoảng sợ ấy hóa thành tuyệt vọng. Không có đủ gas, lập thể cơ động trang bị cũng chỉ là một đống sắt vụn.
Người khổng lồ không biết đau đớn, dù bị chém đứt tứ chi cũng có thể tái sinh ngay lập tức. Trừ khi chém trúng gáy, bằng không không thể gϊếŧ chết bọn chúng.
Mất đi tính cơ động của trang bị lập thể, con người còn có thể làm gì để chống lại lũ quái vật này? Bất kể con người trốn ở đâu, người khổng lồ đều có thể tìm ra. Dù có ẩn náu dưới lòng đất, chúng vẫn có thể đào lên. Trước mặt người khổng lồ, nhân loại không có đường thoát!
“Này, Jean, phải làm sao bây giờ?!”
Connie cũng mất đi bình tĩnh, giọng run lên vì sợ hãi.
“Còn có thể làm gì nữa chứ!”
Jean nghiến răng, tức giận rủa thầm: “Thật vất vả chờ được lệnh rút lui, vậy mà giờ lại hết sạch gas, không thể trèo lên tường thành, chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đây chờ chết?! Đáng chết! Chỉ vì đám vô dụng kia — !”
“Ý cậu là nhóm tiếp viện sao? Chúng đang làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ đã bị tiêu diệt hết rồi sao?!”
“Họ nói là mấy người đó đã mất đi ý chí chiến đấu.”
Jean đã tìm hiểu tình hình từ những binh lính may mắn còn sống sót.
Giờ phút này, khi nhìn thấy đám hậu cần kia thật sự bỏ mặc vô số binh sĩ ngoài chiến trường, hắn nghiến răng cười lạnh: “Không phải là không thể hiểu được. Nhưng đã vậy thì dứt khoát từ bỏ nhiệm vụ tiếp viện đi, cứ nhốt mình trong tổng bộ luôn cho xong! Bây giờ tổng bộ bị người khổng lồ bao vây, bọn họ muốn tự đi bổ sung gas cũng không có khả năng!”
“Vậy chỉ còn cách liều mạng một phen, xử lý hết lũ người khổng lồ vây quanh tổng bộ thôi!”
Connie kích động hét lên: “Chúng ta cứ đứng đây lo lắng cũng chẳng ích gì! Sớm muộn gì nơi này cũng bị bao vây! Nếu cứ chạy loạn như ruồi mất đầu, chỉ tổ lãng phí nốt chút gas còn lại. Một khi mất đi khả năng cơ động thì thật sự chỉ có đường chết!”
“Ưm?” Lạc Duy bị đánh thức, dụi mắt ngồi dậy.
Dáng vẻ của cậu vẫn có chút chậm chạp khi vừa tỉnh giấc. Nếu không nhìn vào sức chiến đấu kinh khủng của cậu lúc trước, người ta tuyệt đối không nghĩ rằng đây là một binh sĩ 15 tuổi. Cậu trông chỉ như một đứa trẻ 13, 14 tuổi, tóc mềm mại, da trắng nõn. Khóe mắt khi mới thức dậy vẫn còn vương chút nước mắt, khiến cậu trông mong manh như một sinh vật nhỏ bé dễ bị tổn thương.
“Lạc Duy!” Connie ngập ngừng một chút, rồi hỏi: “Bọn tôi đang định đánh cược một phen, xông vào tổng bộ để bổ sung gas. Cậu thấy sao?”
“Ơ?” Lạc Duy chưa kịp hiểu hết những gì Connie nói, dùng mu bàn tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt, rồi theo phản xạ quay sang hỏi: “Jean?”
Cậu vẫn giữ thói quen, hễ có gì chưa hiểu thì cứ hỏi Jean là được.
Jean xoa đầu Lạc Duy, sắc mặt u ám: “Đừng kích động. Cậu nghĩ chúng ta hiện tại có đủ binh lực để làm chuyện đó sao? Trong đám tân binh này, có ai có thể gánh vác trách nhiệm chỉ huy một trận đánh liều lĩnh như vậy không? Hơn nữa, dù có liều mạng xông vào tổng bộ cũng chưa chắc có tác dụng.”
Hắn rút tay lại, nắm chặt thành quyền: “Giờ này chắc chắn trong phòng chứa gas đã có ít nhất ba, bốn con khổng lồ cao tầm ba mét hoặc hơn. Trong tình huống đó, muốn tiếp cận gas là điều không thể."
Bên trong các tòa nhà, trang bị lập thể cơ động không thể phát huy tác dụng. Chỉ dựa vào sức mạnh của con người căn bản không thể chống lại bọn khổng lồ cao ba, bốn mét kia. Chính vì hiểu rõ điều đó, Jean mới cảm thấy tuyệt vọng.
Sắc mặt Connie tái nhợt: “Chẳng lẽ cứ ngồi đây chờ chết sao? Không phải còn có Lạc Duy sao? Này, Lạc Duy, nói gì đi chứ!”
“Hả?”
Một cuộc thảo luận phức tạp như vậy, Lạc Duy căn bản không hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Cậu nghĩ cậu ta có thể làm được không?”
Jean hỏi.
Sức chiến đấu của Lạc Duy quả thực nằm ngoài dự đoán, nhưng có một điều mà Jean có thể khẳng định, Lạc Duy tuyệt đối không có chỉ số thông minh tỷ lệ thuận với sức mạnh của mình!
“Ơ?”
Dường như cảm nhận được sự ghét bỏ thẳng thừng từ Jean, Lạc Duy chớp mắt mấy cái. Dù sao thì cậu cũng không thông minh như con người, nên chuyện này chẳng đáng để bận tâm.
“Sao thế?”
“A… Thôi vậy…” Connie buông thõng vai, vẻ mặt ủ rũ.
Ngoại trừ Lạc Duy, tất cả mọi người đều đang cố gắng nghĩ cách. Sasha không ngừng thuyết phục những binh lính còn lại cùng chiến đấu. Dù là một cô gái, cô thậm chí còn tình nguyện xung phong đi tiên phong. Đáng tiếc, những binh lính đã chìm trong tuyệt vọng đều từ chối.
Ở một góc mái hiên, Annie, Reiner, Bertolt và Marco đứng quan sát tổng bộ từ xa, thảo luận cách phá vây. Lần đầu tiên, Marco để lộ vẻ mệt mỏi.
“Không được rồi, hoàn toàn không có cách nào cả. Thật ra, tớ không sợ chết. Chỉ là… rốt cuộc chết vì cái gì chứ? Đáng giận thật!”
Giữa bầu không khí im lặng nặng nề, một bóng người bất ngờ lướt qua trên cao. Dây cáp cố định vào tháp canh vẽ ra một đường vòng cung trên không, trước khi đáp xuống ngay giữa nhóm người.
Có người kinh ngạc kêu lên:
“Mikasa! Không phải cậu ở hậu phương sao? Sao lại có mặt ở đây?”
Mikasa phớt lờ mọi ánh nhìn, đi thẳng đến chỗ những người quen thuộc. “Annie, tình hình cơ bản mình đã nắm được. Mình biết trên chiến trường không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng. Nhưng các cậu có thấy Eren không?”
Annie lắc đầu: “Mình không thấy. Nghe nói một số nhóm đã rút về phía tường thành rồi.”
Reiner chỉ sang một bên: “Nói mới nhớ, Armin đang ở đằng kia đấy.”
Mikasa lập tức chạy đến chỗ Armin: “Armin, cậu không bị thương chứ? Cậu ổn chứ?”
Armin vẫn cúi đầu, bất động. Cậu ta khẽ run rẩy, dường như đang kìm nén điều gì đó.
“Vậy thì tốt…” Mikasa đứng thẳng dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt đầy chờ đợi.
“Eren đâu?”