Bóng dáng nhỏ bé bay lượn giữa không trung, hoàn toàn thoát ly trọng lực, né tránh đòn tấn công của lũ người khổng lồ với tốc độ linh hoạt đến khó tin. Khi Jean và những người khác vẫn còn đang kinh ngạc, Lạc Duy đã nhẹ nhàng hạ gục ba con quái vật.
Lạc Duy xoay người giữa không trung, một chân đáp xuống chóp tháp nhọn trên nóc nhà. Đôi mắt tím sẫm lạnh lẽo nhìn về phía những kẻ khổng lồ phía xa, rồi ngay sau đó, cậu lại kích hoạt thiết bị cơ động 3D lao vυ't đi.
"Lạc Duy!"
Khi Jean hoàn hồn lại, Lạc Duy đã bay thẳng về phía khu vực tập trung của lũ khổng lồ.
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy..." Jean nghiến răng rồi vung tay hạ lệnh: "Mọi người, cùng tiến lên! Dốc toàn lực hỗ trợ Lạc Duy!"
Khi cả đội lao qua không trung, họ lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng khó tin, Lạc Duy lại kết liễu thêm hai con quái vật.
Marco hỏi với vẻ khó tin: "Jean, Lạc Duy... sao lại thế này... Cậu ấy mạnh đến vậy sao?"
"Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết!"
Sau khi hạ gục thêm vài con khổng lồ đáng sợ, xung quanh đã tràn ngập khói đặc nóng rực. Lạc Duy nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà, phủi phủi quần áo như thể đang phủi đi lớp bụi vốn không hề tồn tại.
"Thật là đáng ghét..."
Đột nhiên, một người khổng lồ cao 10 mét lặng lẽ xuất hiện ngay phía sau cậu, bàn tay khổng lồ đột ngột vung xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, một bóng người lao qua phía sau, lưỡi kiếm vung lên, con khổng lồ lập tức bị chém gục.
Jean xoay người trên không trung, hạ xuống bên cạnh Lạc Duy.
"Lạc Duy, rốt cuộc cậu là..."
Ban đầu, hắn định hỏi tại sao Lạc Duy lại mạnh lên đột ngột như vậy, nhưng khi nhìn thấy gương mặt cậu ta ngước lên, Jean bỗng nghẹn lời.
Đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa hơi nước, bờ môi nhỏ mím chặt, cả người toát lên vẻ bị ủy khuất.
"Jean..."
Ngay cả giọng nói cũng đầy vẻ tủi thân. Những sợi tóc lòa xòa rơi trên gương mặt non nớt, trông đáng thương vô cùng.
Jean giật mình: “Sao vậy? Ai bắt nạt cậu à… Không đúng, không đúng!”
Nhìn kiểu gì cũng thấy chỉ có Lạc Duy bắt nạt lũ người khổng lồ chứ ai dám bắt nạt cậu ta.
Nhưng là bạn tốt, Jean vẫn vươn tay xoa đầu Lạc Duy, giọng nói cũng dịu lại: “Có bị thương ở đâu không?”
Lạc Duy lắc đầu, nghẹn ngào một tiếng, ấm ức nói: “Tớ đói…”
Nếu thứ gọi là người khổng lồ đều là sinh vật có hình dạng như vậy thì cậu không còn mong chờ gì vào thế giới này nữa.
“Thật là…” Jean bất đắc dĩ thở dài, vỗ mạnh lên lưng Lạc Duy: “Nhịn một chút đi, chờ về doanh trại, tớ sẽ mời cậu ăn, muốn ăn gì cũng được. Còn bây giờ…”
Jean quay sang nhìn đám khổng lồ đang tụ tập lại: “Giải quyết lũ này trước đã.”
Jean và Marco đều nằm trong top 10 của khóa huấn luyện, năng lực chiến đấu không cần bàn cãi. Giờ lại thêm một Lạc Duy mạnh mẽ bất ngờ, nhờ vậy mà đội 36 ngoài một binh sĩ xui xẻo đυ.ng phải loại khổng lồ kỳ lạ, những người khác đều an toàn, thuận lợi tiêu diệt lũ quái vật xung quanh. Nhưng bọn họ chỉ có thể nói là may mắn mà thôi, vì trong đội có ba chiến binh mạnh mẽ, họ mới sống sót.
Tiền tuyến của quân đồn trú đã hoàn toàn bị xóa sổ. Đội huấn luyện binh tổn thất quá nửa. Các nhóm đều bị phân tán, số binh sĩ còn sống sót cũng chỉ đang cố cầm cự mà thôi. Lệnh rút lui vẫn chưa được ban ra, những tân binh còn thoi thóp e rằng cũng không trụ được bao lâu nữa.
"Oaa a…!"
Giữa không trung, Connie bị một con khổng lồ tóm lấy, thét lên hoảng loạn.
Ánh mặt trời phản chiếu trên lưỡi kiếm thép lạnh, một bóng người chợt lao qua. Lưỡi kiếm sắc bén vung lên, bàn tay to lớn đang siết chặt Connie bị chém đứt. Người đó xoay tròn trên không, lộn ra phía sau con quái vật, lưỡi kiếm vẽ thành một đường cung lạnh lẽo. Con khổng lồ đổ gục. Cùng lúc đó, Connie cũng vừa rơi xuống đất, thở hổn hển.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật…”
Thoát khỏi bàn tay vừa hóa thành khói của con khổng lồ, Connie vỗ ngực thở dốc, rồi nhìn về phía ân nhân cứu mạng đang đứng trước mặt mình.
“Cảm ơn nhé, Lạc Duy… Hả? Lạc Duy?!”
“Connie! Còn đứng đấy ngẩn người làm gì!”
Jean hét lên từ trên mái nhà: “Mau lên đây đi!”
Những tân binh còn sống sót dần dần tập hợp lại, vừa hỗ trợ lẫn nhau vừa vô tình thu hút thêm nhiều khổng lồ hơn.
Sasha đang bị một con khổng lồ rượt đuổi, vội vàng chạy trốn giữa những mái nhà san sát. Nhưng ngay khi cô còn chưa kịp tuyệt vọng, chỉ nghe thấy một tiếng “xoạt” sắc bén vang lên — con quái vật phía sau đã đổ gục.
Cô vội đứng lại trên một mái nhà gần đó, giơ tay lên vẫy mạnh: “Ha ha! Lạc Duy, cậu còn sống à? Tốt quá rồi!”
“Ừ.” Lạc Duy gật đầu, chỉ về một hướng: “Jean và mọi người ở bên kia, cậu mau qua đó đi.”
Nói xong, cậu phóng dây móc, nhanh chóng lướt qua một tòa tháp, tiếp tục lao về phía lũ khổng lồ còn lại.
Ban đầu, cậu chỉ gϊếŧ chúng vì thất vọng và chán ghét. Nhưng giờ đây, cậu làm vậy để cứu người. Những tân binh bị người khổng lồ nuốt chửng, dù không nhớ hết tên, nhưng cậu vẫn nhận ra từng gương mặt. Đó là những người đã cùng cậu trải qua ba năm huấn luyện. Lạc Duy không thể trơ mắt nhìn họ chết đi.
Jean và những người khác sau khi tập hợp lại cũng dần dần di chuyển theo hướng của Lạc Duy. Một nửa số họ đã được cậu cứu, những người còn lại cũng ôm chung một suy nghĩ: cùng nhau chiến đấu, cùng nhau sống sót. Họ tự nhiên mà đi theo bước chân của Lạc Duy.
Chỉ là, khi nhìn thấy Lạc Duy bay lượn trên không, nhanh nhẹn né tránh rồi lao xuống chém gϊếŧ lũ khổng lồ, tất cả mọi người đều có chung một biểu cảm khó tin, như thể đang chìm trong một giấc mộng hoang đường.
“Này… Đó thực sự là Lạc Duy sao?”
“Là tên Lạc Duy đó chứ?”
" Tên Lạc Duy…?”
Tên Lạc Duy đó chẳng phải là người luôn đứng chót bảng trong suốt bao năm qua sao? Người đến cả viết đơn cũng không thể điền cho đủ. Người mỗi năm đều bị dự đoán sẽ bị loại khỏi quân đoàn huấn luyện, nhưng cuối cùng lại miễn cưỡng đạt đủ tiêu chuẩn mà trụ lại. Chính là tên Lạc Duy đó, khi đối mặt với khổng lồ, lại mạnh mẽ đến mức này!
Những ai đã từng thực sự chiến đấu với khổng lồ đều hiểu chúng đáng sợ nhường nào. Ngay cả Mikasa, người đứng đầu khóa huấn luyện, e rằng cũng không thể có màn trình diễn ấn tượng hơn lúc này của Lạc Duy.
“Thằng nhóc đó… Rốt cuộc là sao vậy?”
Reiner nhìn theo bóng dáng nhỏ bé liên tục lao xuống chém gϊếŧ đám khổng lồ, không kìm được mà quay sang hỏi Jean: “Jean, cậu có biết tại sao Lạc Duy lại đột nhiên mạnh như vậy không?”
“Tôi làm sao mà biết được!”
Jean nghiến răng, lao nhanh về phía trước. Nhìn thấy Lạc Duy đang bị một nhóm khổng lồ vây công, hắn tức giận siết chặt nắm tay.
Dù tên nhóc này có mạnh thật, nhưng hành động liều lĩnh như vậy vẫn quá nguy hiểm!
“Mọi người, nhanh lên!”
Sau khi quét sạch thêm một nhóm khổng lồ, họ trông thấy Armin đang ngồi trên một mái nhà.
Cậu ta như mất hết nhận thức, đầu vùi sâu vào hai tay, cơ thể bất động.
Jean liếc qua Lạc Duy, xác nhận cậu ấy vẫn ổn thì lập tức bay đến chỗ Armin, lớn tiếng gọi: “Này, này! Armin! Cậu ổn chứ? Có bị thương không?”
Armin ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, không tiêu cự, chỉ vô thức lắc đầu.
Lạc Duy bước tới, đưa tay sờ trán cậu, rồi lại sờ chính mình, lẩm bẩm: “Không sốt.” Sau đó hỏi: “Armin, Eren đâu?”
Bằng hữu của cậu đều đang ở đây bình an vô sự, chỉ còn thiếu Eren.
“Eren… Eren cậu ấy…”
Mắt Armin rưng rưng nước, giọng nói run rẩy: “Cậu ấy vì cứu tớ… đã bị khổng lồ nuốt mất…”
Jean biến sắc: “Ngay cả Eren cũng…”
“Là tên khổng lồ nào? Là khổng lồ nào?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Duy căng cứng, quay phắt về phía xa.
Lũ khổng lồ gần đây đã bị quét sạch, chỉ còn một số đang lang thang nơi xa.
“Nó ở đâu?”
“Hả?” Armin sững sờ.
“Mổ bụng nó ra, có lẽ còn kịp cứu Eren.” Lạc Duy nói.
“Không thể nào.” Jean lắc đầu: “Một khi đã bị khổng lồ nuốt vào thì không thể sống sót được. Hơn nữa, cậu còn gas không đấy?”
Không chỉ riêng Lạc Duy, tất cả binh lính đều đang cạn kiệt gas. Theo lý mà nói, vào lúc này, hậu cần đáng lẽ phải tiếp tế bình gas mới cho tiền tuyến. Nhưng từ trên mái nhà nhìn xuống, bọn họ có thể thấy tổng bộ đang bị người khổng lồ bao vây kín mít. Không ai có thể tiếp tế gas cho họ nữa.