Năm năm trước tường Maria bị phá hủy, người khổng lồ tràn vào, khiến nhân loại mất đi hai phần ba dân số và một phần ba lãnh thổ. Hôm nay thảm họa ấy lại tái diễn.
Sĩ quan chỉ huy của Đồn Trú binh đoàn giữ vẻ mặt nghiêm trọng, khẩn trương phổ biến mệnh lệnh chiến đấu. Vì lực lượng chủ lực của Điều Tra binh đoàn vừa rời đi nên họ buộc phải điều động các tân binh mới tốt nghiệp từ Huấn Luyện binh đoàn lên tiền tuyến. Theo sự sắp xếp binh lực, Đồn Trú binh đoàn đảm nhiệm tiền tuyến, Huấn Luyện binh đoàn giữ vị trí trung vệ, còn hậu tuyến là đội tinh nhuệ của Đồn Trú binh đoàn, chủ yếu phòng thủ trước khả năng xuất hiện của Titan Hộ Giáp. Trước khi toàn bộ cư dân sơ tán vào khu nội thành, tất cả binh sĩ chỉ có thể chọn chiến đấu đến chết, tuyệt đối không được rút lui.
Các binh sĩ kỳ cựu của Đồn Trú binh đoàn vẫn giữ được bình tĩnh, sau khi nhận lệnh liền nhanh chóng hành động. Nhưng các tân binh của Huấn Luyện binh đoàn thì không được như vậy, sắc mặt ai nấy tái mét, thậm chí có người sợ đến mức ngồi bệt xuống đất. Dù sao bọn họ cũng chỉ là một nhóm thiếu niên mới 15, 16 tuổi, chưa từng tham gia bất kỳ trận chiến thực sự nào. Vậy mà giờ đây, bọn họ lại phải đối mặt với người khổng lồ - sinh vật đáng sợ nhất thế gian.
“Chết tiệt! Tại sao lại đúng vào hôm nay? Chỉ cần qua ngày mai thôi là tôi đã có thể chuyển đến nội địa rồi!” Jean ôm đầu rủa thầm, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Hắn biết rõ con người không phải đối thủ của lũ khổng lồ nên chưa bao giờ có ảo tưởng rằng mình có thể đánh bại chúng. Hắn chỉ muốn sống sót, trốn vào nội địa an toàn. Nhưng ai ngờ chỉ còn một ngày nữa thôi, vậy mà vẫn không thể thoát khỏi số phận!
“Ọe… ọe…”
Một binh sĩ bên cạnh hắn sợ đến mức khuỵu gối xuống đất, nôn mửa liên tục. Jean cắn chặt răng, đứng dậy rời đi. Suốt quãng đường đi, hắn liên tục bắt gặp những người bị dọa đến mức tê liệt, không thể nhúc nhích.
Lạc Duy lặng lẽ đi theo phía sau Jean, thấy hắn đầy mặt hoang mang, liền bước lên, nắm chặt tay hắn: “Đừng sợ. Tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Ngay từ khi vô tình chạm phải binh trưởng Levi, bản thể của cậu đã kích động đến mức khó kiểm soát. Giờ đây khi đối mặt với những người khổng lồ hùng mạnh hơn, chỉ e cậu sẽ không thể kiềm chế mà lộ ra bản thể thực sự của mình. Nếu bị phát hiện, chắc chắn cậu sẽ không thể tiếp tục sống cùng bạn bè như trước nữa. Nhưng trước khi rời đi, cậu sẽ dùng toàn lực để bảo vệ họ, giúp họ tiêu diệt người khổng lồ.
" Cậu. cái tên này…”
Jean nhìn chằm chằm vào Lạc Duy, cơ thể gầy gò yếu ớt nhưng lại dám mạnh miệng nói muốn bảo vệ hắn. Hắn khẽ cười, đưa tay vò rối mái tóc của cậu: “Lo mà bảo vệ bản thân cho tốt là được rồi.”
Dù gương mặt hắn vẫn không giấu nổi vẻ căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút. Lạc Duy yếu như vậy, nếu gặp người khổng lồ còn nguy hiểm hơn cả hắn. Thế nên hắn nhất định phải giữ được sự tỉnh táo, cố gắng sống sót qua hôm nay, thuận tiện kéo cả tên này cùng sống sót.
Jean và Lạc Duy được phân vào đội thứ 36 cùng với Marco, trong khi Eren và Armin thuộc đội thứ 34. Tình hình quá hỗn loạn, không ai biết những người khác bị phân đi đâu. Mọi người chỉ kịp vội vã chào nhau một câu “Bảo trọng!” rồi lập tức tản ra.
Tuy rằng tình thế vô cùng căng thẳng, nhưng Lạc Duy vẫn không giấu nổi sự phấn khích trong lòng. Năm năm chờ đợi, năm năm mong ngóng, cuối cùng, cuối cùng cậu cũng có thể chiến đấu hết mình với những người khổng lồ mạnh mẽ rồi ăn luôn chúng nó!
Mọi người nhanh chóng di chuyển lên các mái nhà, nhìn về phía xa, nơi những cột khói dày đặc đang bốc lên, đó là dấu hiệu của những người khổng lồ bị tiêu diệt. Jean trầm mặt quan sát một lát, rồi nói: “Mọi người kiểm tra lại trang bị, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”
“Rõ!”
Sau đó, Jean liếc nhìn về phía sau Lạc Duy, hạ giọng dặn dò: “Lạc Duy, khi chiến đấu nhớ đi theo tớ, gặp người khổng lồ thì lập tức chạy.”
Lạc Duy là kẻ xếp cuối cùng trong huấn luyện binh đoàn suốt bao năm qua, Jean chẳng trông mong gì cậu có thể gϊếŧ được một người khổng lồ. Chỉ cần có thể chạy thoát thì đã là may mắn lắm rồi.
“Đúng vậy, Lạc Duy, cậu cứ bám theo bọn tớ là được.” Marco cũng khuyên nhủ.
“Ừm!” Lạc Duy gật đầu, đặt tay lên ngực. Khóe miệng cậu đã không thể kìm chế mà nhếch lên thành một nụ cười.
Cả bản thể của cậu cũng đang hân hoan, cuối cùng cũng có thể được ăn! Được trở về hình dáng nguyên thủy, được dùng nanh vuốt chiến đấu, được tự do sải bước bằng bốn chân! Chỉ cần nhìn thấy người khổng lồ, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ một đối thủ mạnh mẽ, chắc chắn cậu sẽ có thể khôi phục lại bản thể!
"Đội 36, tiến lên! Hỗ trợ tiền tuyến!"
Tiếng hô ra lệnh từ đội trưởng đóng quân binh đoàn vang lên phía trước. Jean cắn chặt răng, kích hoạt thiết bị cơ động 3D: "Đội 36, xuất phát!"
Lạc Duy linh hoạt lướt qua các mái nhà, nhảy lên không trung, phóng thẳng về phía trước. Cậu nhìn thấy rồi, những thân hình khổng lồ cao lớn, những kẻ địch mạnh mẽ, những con mồi mỹ vị… Nhưng, đó là cái gì?!
Những cơ thể trần trụi xấu xí, khuôn mặt méo mó quái dị. Chúng có hình dáng tương tự con người, nhưng ánh mắt vô hồn, miệng há rộng, lang thang như những sinh vật không có ý thức. Nếu phải mô tả, thì ngay cả những con lợn trong chuồng cũng trông lanh lợi và thông minh hơn đám quái vật này.
Năm năm mong đợi, năm năm khao khát được chiến đấu với một đối thủ mạnh mẽ, vậy mà thứ cậu chờ đợi, thứ cậu xem là con mồi, lại chính là những sinh vật này sao?
Lạc Duy quên cả cách điều khiển thiết bị, để mặc cơ thể rơi thẳng từ trên không xuống.
"Lạc Duy!"
Jean dừng lại trên mái nhà, nhìn thấy cậu rơi xuống đất liền lớn tiếng quát: "Bây giờ không phải lúc để sợ hãi, đứng dậy mau!"
"…Đáng ghét!"
Lạc Duy ôm chặt ngực. Cảm giác thèm khát chiến đấu mãnh liệt, cơn kích động luôn sục sôi trong cậu bấy lâu, vậy mà khi nhìn thấy đám người khổng lồ kia, nó lập tức biến mất!
Có lẽ là vì quá ghê tởm, có lẽ là vì quá mức thất vọng, bản thể của cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để thức tỉnh, nhưng bây giờ lại bị chính cậu dọa đến mức rút lui!!!
"Đáng ghét!"
Tất cả là lỗi của lũ người khổng lồ!
"Đi chết đi!"
Lạc Duy kích hoạt thiết bị cơ động 3D, vung kiếm lao thẳng về phía kẻ địch. Năm năm chịu đói, năm năm mong chờ, tất cả trong khoảnh khắc này đều tan thành ảo ảnh. Không chút do dự, cậu đem toàn bộ thất vọng chuyển hóa thành sức mạnh chiến đấu.
"Lạc Duy!"
Jean lập tức đuổi theo: "Tên ngốc này, dừng lại—"
Hắn định ngăn Lạc Duy làm bậy, nhưng ngay sau đó khung cảnh trước mắt khiến hắn phải sững sờ.
Kẻ luôn đứng cuối trong huấn luyện binh đoàn, kẻ có thành tích kém nhất, Lạc Duy, lại nhẹ nhàng hạ gục một người khổng lồ chỉ trong chớp mắt!
Cậu lướt qua bàn tay to lớn của một con khác với tốc độ mắt thường không thể theo kịp, rồi tiếp tục vung kiếm, kết liễu thêm một kẻ địch nữa.
"Đây là… Lạc Duy sao?!"