[Attack On Titan] Thế Giới Siêu Nhàm Chán

Chương 10: Xông vào tổng bộ

“Khi đó tớ nhìn thấy…… Huấn luyện binh ban 34…… Thomas · Wagner, Nac · Tias, Mioz · Seremovski, Mina · Carolina, Reiner…… Ô…… Eren · Yeager…… Năm người trên đã hoàn thành sứ mệnh của mình, anh dũng hy sinh!” Armin quỳ rạp xuống đất khóc nức nở: “Thực xin lỗi, Mikasa… Eren vì cứu tớ mà…”

“…” Trong nháy mắt, mặt Mikasa mất đi mọi biểu cảm, nghe Armin khóc thút thít, cô chỉ vỗ vỗ vai cậu: “Armin, bình tĩnh một chút, bây giờ không phải lúc thương cảm.” Tuy rằng nói như vậy, đôi mắt cô lại không có chút tiêu cự nào, chúng tựa như tro tàn, trong lòng cô đã bi ai đến cực hạn.

Sau đó cô chuyển hướng sang những tân binh huấn luyện may mắn còn sống sót, muốn mọi người cùng đi tiêu diệt đám người khổng lồ đang bao vây tổng bộ. Lời cô nói vấp phải sự nghi ngờ của Marco, người khổng lồ nhiều như vậy, cho dù thêm một Mikasa cũng không có tác dụng gì.

“Có thể!” Ánh mắt lạnh lùng của Mikasa khiến Marco giật mình: “Tôi rất mạnh, mạnh hơn các cậu, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều, cho nên tôi có thể tiêu diệt người khổng lồ ở đó, cho dù chỉ có một mình tôi! Các cậu không những không có bản lĩnh, mà còn là một đám vô dụng, các cậu cứ đứng khoanh tay nhìn cho kỹ, tôi sẽ tiêu diệt hết người khổng lồ!”

“Này, Mikasa…!”

Không đợi mọi người phản ứng lại, Mikasa đã kích hoạt thiết bị cơ động ba chiều rời đi. Lạc Duy kéo kéo tay áo Jean, nghi hoặc chỉ vào mình hỏi: “Jean, tôi bị mắng hả?”

Dù không hiểu lắm ngôn ngữ loài người, nhưng từ “kẻ bất lực” cậu vẫn biết.

“Không bao gồm cậu.” Jean vỗ vỗ đầu cậu, chuyển hướng về phía đám tân binh phía sau, giơ cao trường đao: “Này, điều chúng ta học được từ trước đến nay là để đồng đội một mình chiến đấu sao? Nếu các cậu nghĩ vậy thì các cậu có thể đã thật sự trở thành kẻ bất lực rồi đấy!” Nói xong, hắn xoay người đuổi theo hướng Mikasa rời đi, Lạc Duy luôn luôn đi theo Jean, Jean đi đâu cậu đi đó.

Đám Connie, Sasha, Armin, Reiner, Marco cũng lần lượt theo sau. Những tân binh huấn luyện còn lại do dự, nhưng thấy nhiều người rời đi như vậy, họ cũng khẽ cắn môi đuổi kịp.

“Mau, đuổi kịp Mikasa, tóm lại phải tốc chiến tốc thắng, trước khi hết gas phải xông vào tổng bộ!” Jean cố gắng đuổi kịp Mikasa, cho dù là Điều Tra binh đoàn cũng khó để một người đối phó với người khổng lồ, thông thường cần người khác phụ trợ dẫn dụ rời khỏi sự chú ý của người khổng lồ. Nhưng Mikasa thật sự quá nhanh, cô dùng hết công suất gas, bỏ xa mọi người.

“Có mùi!” Giữa không trung Lạc Duy đột nhiên dừng lại, mũi chân đạp lên một ngọn tháp nhọn, ngửa đầu hít hà trong gió: “Thơm, thơm, mùi thơm.” Giống như mùi thịt rất ngon.

“Này Lạc Duy!” Jean đã bay đến phía trước quay trở lại, đáp xuống bên cạnh Lạc Duy, vẻ mặt khẩn trương: “Sao vậy? Hết gas rồi hả?”

Lạc Duy nhìn hắn, lại nhìn ra xa, tiếc nuối lắc đầu. Cậu muốn đi tìm kiếm nơi phát ra mùi hương, nhưng không thể bỏ lại Jean. “Không có, đi thôi!”

Mikasa hết gas, từ giữa không trung rơi xuống, Armin và Connie tiến đến tìm cô, Jean chần chừ dẫn dắt mọi người tiếp tục đi tới. Tính cách hắn ta bướng bỉnh, kỳ quặc lại độc miệng, toàn bộ binh đoàn huấn luyện, người có thể chịu đựng hắn cũng chỉ có Marco và Lạc Duy, mà hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc trở thành một người lãnh đạo. Đặc biệt là trong tình huống nguy cấp này, hắn thực sự nghi ngờ mình có đủ tư cách trở thành một người lãnh đạo, dẫn dắt mọi người sống sót hay không.

Càng đi trước, người khổng lồ càng nhiều, Lạc Duy vẫn thành thạo, cứu không ít tân binh bị người khổng lồ bắt được. Nhưng khi đến gần tổng bộ, trên đường phố tràn ngập người khổng lồ, ngay cả Lạc Duy cũng phải toàn lực ứng chiến, thương vong của tân binh bắt đầu tăng lên. Mọi người lục tục dừng lại trên nóc nhà, nhìn tổng bộ cách đó không xa và người khổng lồ đầy đường, nhất thời không biết làm sao, họ không còn cách nào tiến lên phía trước.

“Này Lạc Duy, bây giờ phải làm sao đây?” Bởi vì sức chiến đấu mạnh mẽ của mình, không ít tân binh xem cậu như người đáng tin cậy.

“A?” Lạc Duy gãi gãi đầu, nghi hoặc vì sao đám người này lại hỏi cậu, sau đó quay sang hỏi Jean: “Jean, bây giờ phải làm sao?”

Từ trước đến nay cậu đều quen thói ném vấn đề của mình cho Jean lo.

Jean trầm mặc không nói, nhìn đường phố đầy rẫy người khổng lồ, cả người toát ra mồ hôi lạnh. Hắn thực sự nghi ngờ, mình có tư cách gánh vác sinh mạng của nhiều đồng đội như vậy không?

“Jean?” Lạc Duy kéo kéo tay áo Jean.

Jean vỗ vỗ đầu cậu, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn về phía những người khổng lồ trên đường phố. Vừa rồi có mấy tân binh huấn luyện bị gϊếŧ, thi thể nằm rải rác khắp nơi, đám người khổng lồ xoay hướng, xúm lại quanh những thi thể đó.

“Chính là bây giờ!” Jean hét lớn: “Mau thừa dịp này xông vào tổng bộ!”

Hắn không chắc quyết định của mình có đúng hay không, nhưng đó là bản năng chiến binh nắm bắt thời cơ, Lạc Duy không chút do dự đi theo sau hắn. Mọi người do dự một hồi, cũng sôi nổi đuổi kịp họ.

“Chỉ có tranh thủ bây giờ... Dù sao một khi khí gas bị dùng hết thì chúng ta sẽ xong đời.” Nghĩ rằng hế nào cũng sẽ chết, Jean quyết định dốc toàn lực đánh cược một phen, nhưng khi nhìn thấy những đồng đội phía sau bị người khổng lồ bắt lấy kêu la thảm thiết, Jean vẫn lộ ra vẻ không đành lòng và chần chừ.

Có phải người ta chết vì quyết định của hắn không? Có phải hắn đang vô tình hại chết đồng đội của mình không?

“Jean, cảm ơn, nhờ có cậu mà chúng ta mới tìm được đường sống trong chỗ chết.” Marco dừng lại bên cạnh Jean, cùng hắn sánh vai đi, đồng thời nói: “Chẳng phải trước đây tớ cũng đã nói rồi sao, Jean cậu khá thích hợp làm một quan chỉ huy đấy, đúng không Lạc Duy?”

“Hả?” Lạc Duy vẫn gắt gao đi theo Jean, nghi hoặc hỏi: “Quan chỉ huy là cái gì?” Cậu chỉ nghe qua đoàn trưởng, binh trưởng, huấn luyện viên linh tinh, sao lại có quan chỉ huy nữa, từ vựng của loài người thật sự quá nhiều, cậu căn bản không nhớ được.

“Ha, cậu hỏi sai người rồi.” Jean khẽ cười một tiếng, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn đôi chút: “Những lời này để sống sót rồi nói sau đi!”

Cuối cùng vẫn không tránh được việc hy sinh, một vài tân binh huấn luyện bị bắt lấy, thu hút sự chú ý của người khổng lồ, cũng khiến cho phần lớn tân binh huấn luyện thuận lợi xông vào tổng bộ. Lạc Duy muốn đi cứu người, nhưng gas đã không đủ, cậu ở giữa không trung suýt chút nữa rơi xuống, Jean nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cậu, ôm cậu vào lòng, tăng mạnh gas xông vào tổng bộ.

Hai người đá vỡ cửa sổ bảo vệ, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại, thân thể nhỏ gầy của Lạc Duy hoàn toàn bị Jean khóa chặt trong lòng ngực, không hề bị thương chút nào. Cánh tay Jean bị mảnh vỡ thủy tinh cắt vài vết, cũng hoàn toàn không để ý, đứng lên nhìn về phía các đồng đội, khung cảnh hỗn loạn, cũng không biết rốt cuộc bao nhiêu người trốn thoát được, nhưng số lượng hiển nhiên ít hơn rất nhiều so với ban đầu.

Jean khẽ cắn môi, nhào về phía đám binh lính hậu cần đang trốn dưới bàn mà trút giận. Có bao nhiêu binh lính vốn dĩ có thể sống sót lại chết một cách vô nghĩa trong miệng người khổng lồ chỉ vì đám sâu mọt này!

Một bên vách tường đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn, vách tường bị oanh sụp, lộ ra một khuôn mặt người khổng lồ. Bởi vì tập trung quá nhiều người ở đây, dẫn đến sự tấn công của người khổng lồ, bức tường kiên cố trực tiếp bị đám khổng lồ đập thủng một lỗ lớn.

Bọn lính kinh hoàng chạy về phía cửa sau, chen chúc thành một đoàn.

“Bình tĩnh một chút, đừng chen nhau, như vậy ai cũng không ra được!” Marco hét lớn.

“Mikasa đâu, cô ấy ở đâu?”

“Gas của cô ấy đã hết từ lâu rồi, bị người khổng lồ ăn thịt rồi!”

“Lạc Duy, còn Lạc Duy!” Tuy rằng người mạnh nhất trong số các tân binh huấn luyện là Mikasa không có ở đây, nhưng họ vẫn còn Lạc Duy, người còn mạnh hơn cô ấy. Khi bọn lính nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé kia vẫn đứng tại chỗ, trên mặt không hề sợ hãi, trong lòng yên ổn hơn một chút cũng không mấy hoảng sợ như vậy nữa.

“Này Lạc Duy, cậu mau đi giải quyết người khổng lồ đi!”

Đây quả thực là một yêu cầu hoàn toàn phi lý và nực cười của những kẻ hoảng loạn không còn đườn trốn. Cho dù là Lạc Duy cũng không thể tiêu diệt người khổng lồ trong tình huống mất đi cơ động!

“Được!” Nhưng Lạc Duy căn bản sẽ không từ chối, bạn bè của cậu đều ở đây, cậu nhất định phải cứu họ.

“Đừng xúc động!” Jean giữ chặt Lạc Duy: “Chúng ta trước hết nghĩ cách vào phòng bổ sung gas, đi thôi… Lạc Duy?”

Jean muốn kéo Lạc Duy bỏ chạy, lại thấy Lạc Duy dừng lại bất động, hắn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy ở lỗ thủng trên vách tường, hai cái đầu người khổng lồ khổng lồ đang gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ. Trong nháy mắt, Jean chỉ cảm thấy tuyệt vọng, họ không kịp chạy thoát nữa rồi, họ sẽ chết ở đây sao?

“Lạc Duy… Mau… Chạy mau…”

“Có mùi hương.” Lạc Duy làm lơ hai người khổng lồ xấu xí trước mắt, nghi hoặc ngẩng đầu hít hà: “Thơm, thơm, mùi thơm đang lại đây.”

Tác giả có lời muốn nói: Tôi cảm thấy viết đồng nhân Attack on Titan quả thực là tự mình hại mình QAQ Đã ngược tâm như vậy mà vẫn muốn xem đi xem lại, siêu ngược tâm ~~~.