ả hai người đồng thời nhìn về phía Từ Tử Thanh, khẽ gật đầu: “ Từ Tử Thanh.”
Rõ ràng cả hai cùng mở miệng, nhưng chỉ có một giọng nói phát ra.
Từ Tử Thanh liếc mắt nhìn bên trái, lại liếc về bên phải, lắp bắp nói: “ Vân, Vân huynh…”
Hai người cả hư ảnh hay là người thật đều lên tiếng đáp lại.
Vẻ mặt Từ Tử Thanh không khỏi lộ một tia kỳ dị.
Cả hai “ Vân huynh”, đều mang lại cảm giác rất cổ quái.
Đang không biết nên ứng đối thế nào, thì đột nhiên, Từ Tử Thanh thấy hư ảnh bạch sắc xoay người, bước lên trước vài bước. Thoáng cái đã nhập vào người bạch y nam tử, trong nháy mắt hai bóng chồng lên nhau, nhưng rất nhanh tiêu thất, chỉ để lại một mình bạch y nam tử.
Sát khí bỗng dưng tỏa ra cực kỳ sắc bén, hầu như sắp ngưng tụ thành vô số thanh kiếm nhỏ, giăng khắp mọi nơi.
Tuy chỉ trong nháy mắt mà thôi, đã bị thu liễm lại. Nhưng kiếm áp trên người hắn cũng phát ra càng thêm nồng đậm.
Đây là…dung hợp?
Từ Tử Thanh càng thấy khó hiểu, y quả thực không thể đoán ra được.
Liền nghe nam tử kia nói: “ Người đã tương giao với ngươi, chính là Thiên hồn của ta.”
Từ Tử Thanh giật mình: “ Thiên hồn?”
Con người có ba hồn, là Thiên hồn, Địa hồn, Nhân hồn. Thiên hồn làm chủ ý thức, Địa hồn làm chủ thiện ác xấu hổ, Nhân hồn làm chủ thọ mệnh.
Phàm là người tu tiên, trước khi lên được kỳ Kim Đan thì ba hồn bảy vía vẫn còn, tu sĩ tuy là đạo thể, nhưng vẫn chưa thoát tục, vì vậy nếu chết đi thì sẽ nhập vào thiên địa luân hồi.
Nhưng, đến khi đạt đến tu vi đỉnh phong Hóa Nguyên, là có thể ngưng tụ được ba hồn bảy vía, lấy Thiên hồn làm chủ, các hồn phách khác đều dựa vào nó, sau khi nhập làm một thể, tinh luyện ra nguyên thần. Từ đó về sau mới tính là chân chính thoát ly phàm tục.
Bây giờ nếu Thiên hồn Vân Liệt ly thể, vậy bản thể tất nhiên vẫn chưa tinh luyện ra nguyên thần, cho dù kiếm đạo của hắn có lợi hại thế nào, thì cũng chỉ là một xác phàm mà thôi. Nhưng với thân xác phàm mà vẫn có thể chịu được kiếm ý, có thể thấy tâm tính của hắn cứng cỏi đến nhường nào, khó có người nào có thể làm được như vậy. Vậy mà còn có thể dùng kiếm ý vượt cấp chém gϊếŧ Kim Đan chân nhân, đúng là vô cùng mạnh mẽ!
Trong lòng Từ Tử Thanh vừa có chút yên tâm, vừa có chút bất an.
Yên tâm vì, Thiên hồn trong nhẫn trữ vật chính là ý thức của bản thể, y cùng với Thiên hồn tương giao, cũng giống như tương giao với bản thể. Vì vậy, dù cho hôm nay Thiên hồn trở về với bản thể, Vân huynh cũng vẫn là Vân huynh trước kia.
Bất an là vì, sau khi Thiên hồn trở về cơ thể, hàn ý quanh thân Vân huynh càng tăng lên, vả lại giờ đây huynh ấy cũng không còn hư thể nữa, uy áp phát ra cũng mạnh hơn nhiều. Khí thế cường liệt lại chân thật như vậy, quả thực khiến cho y có chút không quen.
Chợt nghe Vân Liệt nói tiếp: “ Mười ba năm trước Thiên hồn ly thể, là vì đi tìm cơ hội để đột phá.”
Từ Tử Thanh mơ hồ có chút minh bạch, nhưng cũng không quá mức rõ ràng: “ Nói vậy, lúc ta với Vân huynh gặp nhau, thì Vân huynh đã ở trong nhẫn năm năm…tám năm tương giao, Vân huynh giúp đỡ ta rất nhiều, ta vậy mà rất ngu ngốc, nhiều lần quấy rầy, không biết Vân huynh có thuận lợi tìm được cơ hội hay không?”
Vân Liệt nói: “ Nhờ ngươi giúp đỡ, đã tìm được rồi.”
Từ Tử Thanh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: “ Vậy là tốt rồi.” Chợt có chút khó hiểu, “ Nhưng mọi khi ta chỉ làm phiền Vân huynh mà thôi, không biết đã giúp được gì cho Vân huynh…”
Vân Liệt suy nghĩ một chút, nói: “ Một lời khó nói hết.”
Từ Tử Thanh thở dài: “ Được rồi, nếu ta quả thực đã từng giúp đỡ được gì đó cho Vân huynh, cũng coi như ta đã hồi báo Vân huynh được phần nào…”
Hai người đối thoại qua lại, Khâu Ha chân nhân cũng không cắt đứt, chỉ ngồi nhìn rồi cười cười, thẳng đến khi hai người nói đến đây, mới chen lời vào: “ Vân nhi không giỏi ăn nói, nếu Tử Thanh muốn biết, ta có thể giải thích một chút.”
Từ Tử Thanh lúc này mới nhớ tới vẫn còn đang ở trước mặt chân nhân, nhất thời thẹn thùng, vội vàng nói: “ Vãn bối vừa rồi đã thất lễ, mong chân nhân đừng trách tội.”
Khâu Ha chân nhân cười nói: “ Thiên tính thiếu niên, ta sao lại trách tội?” Còn nói thêm, “ Ta thấy ngươi cùng Vân nhi tình nghĩa sâu đậm, nó còn tiến cử ngươi với ta, nói vậy ngươi chắc chắn có chỗ hơn người. Không biết ngươi có nguyện ý bái ta làm sư?”
Từ Tử Thanh cả kinh, lập tức nói: “ Có thể là đồng môn của vân huynh, vãn bối tất nhiên ngàn lần đồng ý vạn lần đồng ý. Nhưng mà chẳng lẽ chân nhân không…” khảo nghiệm vãn bối một chút hay sao?
Y mặc dù rất vui mừng vì Vân huynh đã coi trọng mình, nhưng cũng không muốn bởi vậy mà làm liên lụy đến thanh danh của Vân huynh. Nhưng nếu vị chân nhân này đã tin tưởng Vân huynh như vậy, nếu như y nói ra, giống như là không nể mặt chân nhân lắm, vì vậy cũng có chút khó xử.
Khâu Ha chân nhân thì lại càng cười thêm hiền hòa: “ Ngươi có thể hỏi câu này, cho thấy tâm tính của ngươi rất lương thiện. Vừa rồi ngươi và Vân nhi nói chuyện với nhau, ta cũng đã quan sát ngươi kỹ càng. Ta thấy quanh thân ngươi có khí Mộc rất nồng đậm tinh thuần, có thể thấy căn cơ khá cao, tư chất cũng không kém; ngươi còn được Vân nhi khen ngợi, nhất định là tu hành rất chăm chỉ cần cù, cũng không phải là loại người bại hoại mưu lợi. Đã vậy, ta vì sao không thể nhận ngươi?”
Nghe Khâu Ha chân nhân nói thế, tảng đá lớn trong lòng Từ Tử Thanh lúc này mới buông xuống. Y nhìn vị chân nhân này, thiện ý trong mắt ông không hề giả, mà khí Mộc quanh thân y rất nhạy cảm, cũng có thể cảm nhận được tính tình vị chân nhân này rất tốt, là một vị trưởng bối ôn hòa tốt bụng, nên cũng rất thích ông. Hiện giờ thấy chân nhân tựa hồ có chút hảo cảm với mình, trong lòng lại càng thêm vui mừng.
Sau đó y nhẹ nhàng đặt Trọng Hoa trong lòng xuống bên cạnh, khom người lễ bái, ba quỳ chín lạy, làm đại lễ bái sư: “ Đệ tử Từ Tử Thanh, kiến quá sư tôn.”
Khâu Ha chân nhân nhận lễ xong, liền nói ba tiếng: “ Tốt, tốt, tốt!” sau đó ngồi ngay ngắn lại, nghiêm mặt nói, “ Từ hôm nay trở đi, Từ Tử Thanh chính là nhị đệ tử thân truyền của Khâu Ha Tiểu Trúc Phong ta đây, cũng chính là đệ tử nội môn thứ ba trăm tám mươi hai .”
Từ Tử Thanh cúi đầu đáp: “ Vâng.”
Khâu Ha chân nhân nói xong, liền phất tay áo để y ngồi xuống, nói lời tha thiết: “ Ta ngoại trừ con là đệ tử thân truyền, còn có một đại đệ tử thân truyền nữa, đó là Vân nhi, con hãy mau gọi nó một tiếng “ Sư huynh” đi. Ngoài ra ta còn tám đệ tử ký danh nữa, đều là nữ tử, con cứ gọi là sư muội. Là người đồng môn phải nên chăm sóc bảo vệ lẫn nhau, con hãy nhớ kỹ.”
Từ Tử Thanh nghiêm mặt nói: “ Đệ tử ghi nhớ.” Sau khi nói xong, liền hướng Vân Liệt, làm một cái lễ, “ Kiến quá Vân…Vân sư huynh.”
Đúng rồi, từ hôm nay trở đi đã là đồng môn, sau này không thể gọi là “ Vân huynh” nữa rồi, mà phải xưng một tiếng “ Vân sư huynh”. Nghĩ đến đây, y liền mỉm cười. Tuy thay đổi xưng hô, nhưng sư huynh so với bằng hữu thì càng thân mật hơn. Sau khi bái sư, còn có sư muội…vậy là sau này y đã có “ huynh” có “ phụ”, cũng có “ tỷ muội” rồi.
Mặc dù y không gọi “ đại sư huynh”, nhưng Vân Liệt lại hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Từ Tử Thanh, cũng không tính toán, gật nhẹ đầu: “ Sư đệ.”
Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Sau này mong Vân sư huynh chỉ bảo đốc xúc.”
Vân Liệt cũng đáp: “ Được.”
Trải qua lần đối đáp này, bầu không khí giữa hai người lại giống như trước kia.
Lúc này, Khâu Ha chân nhân lại cười lên tiếng: “ Thiên hồn vừa mới trở về cơ thể, Vân nhi con hãy đi tu luyện đi. Tử Thanh ở lại đây, ta giới thiệu cho con làm quen với mấy sư muội.”
Vân Liệt cũng không nhiều lời, liền đứng dậy, cất bước ra ngoài.
Từ Tử Thanh nhìn theo Vân Liệt rời đi, sau đó quay đầu, đối diện với đôi mắt cười của Khâu Ha chân nhân, cũng cười cười: “ Sư tôn có lời muốn hỏi đệ tử sao?”
Khâu Ha chân nhân lắc đầu nói: “ Ta không hỏi con, mà là muốn nói cho con biết.”
Trong lòng Từ Tử Thanh khẽ động: “ Là chuyện của Vân sư huynh sao?”
Khâu Ha chân nhân cười gật đầu: “ Con quả là rất thông tuệ.”
Từ Tử Thanh lập tức sáng rỡ: “ Xin sư tôn hãy giải thích nghi hoặc của đệ tử.”
Trong mắt Khâu Ha chân nhân mang theo ý cười, sau đó khẽ thở dài một cái: “ Chuyện của Vân nhi, phải nói đến đạo mà nó sở cầu…”
Hơn vài chục năm trước, Khâu Ha đột phá thành Kim Đan chân nhân, được trở thành phong chủ của một ngọn núi nhỏ cùng với linh mạch cấp ba tông môn ban cho.
Tư chất của Khâu Ha chân nhân chỉ ở trung thượng, tuổi thọ của tu sĩ Hóa Nguyên là năm trăm, ông lại kết đan ở tuổi bốn trăm, từ đó thọ nguyên tăng tới tám trăm, nhưng nếu muốn đột phá lên Nguyên Anh, thì lại không có nhiều khả năng. Sau đó vì tìm kiếm đột phá, ông xuất sơn du lịch, tiện tay ở chỗ một vách đá, ôm về một Vân Liệt mới còn nằm trong tã lót.
Vân Liệt là song linh căn Kim thô Thổ tế, tư chất vi thượng, Khâu Ha chân nhân một mình quả thực cũng rất tịch mịch, liền đem Vân Liệt thu làm thủ đồ, mặc dù dưới danh nghĩa là sư đồ, nhưng kỳ thực lại xem hắn như con ruột mà tỉ mỉ chăm sóc.
Đáng tiếc khi Vân liệt được hai tuổi thì Khâu Ha chợt sinh ra tâm ma, bất đắc dĩ phải bế quan, đem Vân Liệt giao cho thị tỳ chăm sóc. Đợi đến khi ông xuất quan, đã là mười năm sau, lúc này Vân Liệt đã là thiếu niên trưởng thành, tính tình cực kỳ lãnh đạm, đã vậy còn luyện kiếm chín năm.
Khâu Ha tu công pháp Thổ, vốn muốn tìm một quyển pháp quyết Kim Thổ cho Vân Liệt tu hành, nhưng không ngờ sau khi ông xuất quan, Vân Liệt đã tâm ý kiên định, tâm đã sớm hướng về kiếm đạo.
Bởi thời gian Khâu Ha trông nom Vân Liệt quá ngắn, tính tình Vân Liệt đã hình thành, quan hệ của hai người có chút xa cách. Khâu Ha cố gắng bù đắp, Vân Liệt vẫn tôn trọng có thừa, nhưng thân cận lại không nhiều.
Lúc Vân Liệt tu hành đạo, Khâu Ha cũng không phải là kiếm tu, nên không thể nhúng tay. Vì vậy Vân Liệt mỗi ngày mày mò luyện kiếm, tu tập hàng vạn kiếm pháp, khổ tu không ngừng nghỉ. Ngộ tính của hắn về mặt kiếm đạo vô cùng tuyệt hảo, sau mười năm luyện kiếm, đã tu tập xong kiếm pháp của vạn nhà. Mười ba tuổi chính thức dẫn khí, dưới sự trợ giúp của linh mạch cấp ba, chỉ mới năm năm, đã lên được Trúc Cơ. Đạo Trúc Cơ, chính là đạo canh Kim.
Sau này, Vân Liệt lại quyết tâm tu tập .
Khâu Ha chân nhân tuy biết tư chất của Vân Liệt có thể nói là kiếm tu trời sinh, nhưng cũng không muốn hắn mạo hiểm như vậy. Với tính tình của Vân Liệt, nếu như còn tu tập Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo, chỉ sợ sẽ càng thêm băng lãnh tàn khốc.
Nhưng ý Vân Liệt đã quyết thì có là ai cũng không thay đổi được, tự tu tập , vì quá hợp, tu vi tiến triển cực nhanh, sau vẫn chưa thỏa mãn, nên nhập kiếm động khổ tu mười hai năm, đi ra thì đã là tu sĩ Hóa Nguyên!
Đến lúc này rồi, Khâu Ha chân nhân đã vô phương giúp đỡ Vân Liệt, chỉ đành âm thầm quan sát, yên lặng lo lắng.
Sau đó Vân Liệt quyết chí hạ sơn, vừa đi là mất mười năm, trảm yêu trừ ma, thanh danh hiển hách. Đợi đến khi trở về, cả người hắn đẫm máu, sát ý kinh người, giống như một pho tượng sát thần tuyệt thế, khiến người người kinh sợ.
Vân Liệt lúc này đã lĩnh ngộ được tinh túy của Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo, cũng ngộ ra được Vô Tình Sát Lục Kiếm Ý!
Nhìn từ trước tới nay những người đã ngộ ra kiếm ý, chưa ai có thể tiến cảnh thần tốc như vậy, Khâu Ha đã biết Vân Liệt bẩm sinh đã có duyên với kiếm đạo này, càng khó có khả năng ngăn cản.
Sau đó Vân Liệt nhiều lần xuống núi, tiến vào bình nguyên mãng thú, gϊếŧ chóc vô tận, sau mười năm kiếm ý dần trọn vẹn, tu vi đạt tới trung kỳ Hóa Nguyên; hắn lại tiếp tục vào kiếm động mười năm nữa, lúc đi ra, thì đã là đỉnh phong Hóa Nguyên!
Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo lĩnh ngộ đến nước này, đã là cảnh giới cao nhất, với thực lực đó của Vân Liệt, vượt cấp chém gϊếŧ tu sĩ Kim Đan sơ kỳ không phải là nói chơi, cho dù là Kim Đan trung kỳ, hắn cũng có thể chống đỡ được. Vì vậy được xưng là người mạnh nhất dưới kỳ Kim Đan, tuy rằng có người không phục đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng cũng trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn.
Lúc này Vân Liệt đã trở nên vô tình, vô tâm, không biết sợ hãi, lấy kiếm làm thần, dùng sát niệm, kiếm ý ngập trời, cùng với sát ý tung hoành, không người nào dám có can đảm đến gần hắn.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, mới khiến Khâu Ha chân nhân lo lắng như vậy.
+ Tính sơ tuổi của nhân vật chính:
Từ Tử Thanh: Mười ba tuổi dẫn khí, năm năm trong bí cảnh, hai năm ở Tán Tu Minh, một năm ở Thăng Long Môn => 21 tuổi
Vân Liệt: Mười ba tuổi dẫn khí, năm năm Trúc Cơ, mười hai năm vào kiếm động, mười năm xuống núi lĩnh ngộ kiếm ý, mười năm xuống núi trui rèn kiếm ý, lại nhập kiếm động mười năm nữa, ở trong nhẫn mười ba năm => 73 tuổi.