Từ Tử Thanh nghe đến kinh tâm động phách.
Từ lúc y cùng với vân sư huynh tương giao tới nay, không hề biết hắn tu tập . Chỉ nghe cái tên thôi, thì dường như có một đạo sát ý tuyệt cường đập vào mặt, khiến thần hồn bị dao động!
Nhớ tới lần đầu họ gặp gỡ, hồn phách của y đi lạc vào trong nhẫn trữ vật, dưới sự hoảng sợ luống cuống khi sa vào bước đường cùng, cuối cùng y nhìn thấy một bóng người, cũng chính là Vân sư huynh.
Nhớ lại Vân sư huynh khi đó, quả thật đúng như sư tôn đã miêu tả vậy, thất tình đóng lại, sát ý cùng với kiếm ý, khiến người ta phải cách xa ngàn dặm, cao cao tại thượng không thể với tới.
Nhưng có lẽ đó chỉ là thiên hồn, uy thế không thể so được với bản thể, hoặc có lẽ lúc đó y thân đã ở trong tuyệt vọng, mặc dù Vân sư huynh tỏa ra khí tức người lạ chớ gần, y vẫn có can đảm tiến lên, bắt chuyện với hắn.
Nhưng mà…
Từ Tử Thanh khẽ nhíu mày: “ Sư tôn, đệ tử cho rằng Vân sư huynh chỉ là trong nóng ngoài lạnh mà thôi, cho dù tu tập loại kiếm đạo kia, nhưng cũng không phải là người tuyệt tình.”
Y nói chuyện như vậy, mặc dù không tính là chống đối, nhưng chỉ vừa mới bái sư mà nói chuyện với sư tôn như vậy, quả thật có chút không ổn.
Nhưng trong mắt Khâu Ha, lại mang theo nét vui mừng: “ Tử Thanh, con bảo vệ Vân nhi như vậy, trách sao nó có thể coi con là bằng hữu.”
Từ Tử Thanh ngẩn ra, có chút thẹn thùng.
Lại nghe Khâu Ha nói tiếp: “ Cái gọi là người tu tập sẽ trở nên vô tình vô tâm, nói chính xác, đây cũng chỉ là lời đồn đãi mà thôi.”
Tiếp đó, ông đem những gì mình biết từ từ nói lại.
được lưu trữ trong Tàng Thư Lâu của Ngũ Lăng Tiên Môn đã rất lâu, niên đại rất xa xưa, đến giờ không ai có thể biết đến cùng là người phương nào đã đặt nó vào đó.
Công pháp này chỉ có tu sĩ Trúc Cơ thuộc hệ Kim mới có thể tu tập, lấy sát phạt làm chủ, dùng sát niệm làm gốc, ngày sau nếu có thể tu tập Vô Tình Sát Lục Kiếm đạo ra thành quả, nếu tiến hơn một bước, có thể lĩnh ngộ được Vô Tình Sát Lục Kiếm Ý.
Nhưng sau khi tu tập đạo này, sát niệm làm đông lại thất tình lục dục, khiến đạo tâm của tu sĩ càng thêm vững chắc, không gì có thể phá vỡ được. Càng gϊếŧ chóc nhiều, sát niệm càng lớn mạnh, mà tâm tình cũng càng thêm mỏng manh, cho đến khi lạnh như cực băng, không thể đánh phá.
Nếu đã không còn tình cảm, lại còn muốn sát nhập với đạo, kết cục cuối cùng chính là lục thân không nhận, cuồng vọng lạm sát, đạo tâm nhập ma, thần trí không còn. Thế cho nên trở thành một tuyệt đại ma đầu chỉ có biết gϊếŧ chóc, nhấc lên tinh phong huyết vũ, thế nhân đời đời thóa mạ khinh bỉ!
Vì vậy phàm là những kiếm tu tu hành Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo, mặc dù lúc đầu tông môn không hạn chế, nhưng nếu có một ngày người đó có dấu hiệu nhập ma, tông môn sẽ mời cường giả tuyệt thế ẩn giấu tông môn xuất thủ, diệt trừ hậu họa!
Vân Liệt tu hành Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo đã đến mức này, giờ chỉ có hai con đường, một là tiến thêm một bước, hoặc là ngăn chặn ma niệm, cái trước rất khó, cái sau thì lại càng gian khổ. Nếu hắn không khống chế được ma nệm, tâm ma chiếm lấy tâm chí, thì sẽ bị hàng vạn hàng nghìn hàng vạn niệm ma xâm nhập thành ma, bị cường giả trong tông môn phát hiện gϊếŧ chết không tha.
Nghĩ đến nguy cấp trước mắt, sao có thể không khiến cho Khâu Ha không lo lắng, ngũ tạng như bị thiêu đốt được chứ!
Từ Tử Thanh đột ngột hỏi: “ Vậy lời thật mà sư tôn nói là gì? Lời đồn đại là thế nào?”
Khâu Ha chậm rãi thở dài: “ Quả thật bởi vì có rất nhiều người tu tập Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo rồi nhập ma, làm ra chuyện ác, lâu dài khiến cho người đời nghĩ rằng những người tu hành đạo này sẽ tu thành một con người tuyệt tình tuyệt tâm, ai ai cũng e sợ mà tránh né. Mà mọi người cũng nghĩ vô tình đến cực hạn sẽ sinh ra một tia hữu tình là chuyện hoàn toàn không có khả năng, người tu tập đạo này, bất luận có thành ma hay không, cũng đều phải dừng lại trước cánh cửa Kim Đan!”
“Nhưng đại đạo ba nghìn, con đường nào cũng có thể thành tiên, Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo cũng là một trong số đó, sao có thể có chỗ thiếu hụt như vậy được chứ!”
Từ Tử Thanh nín thở chăm chú lắng nghe.
Khâu Ha như trảm đinh chặt sắt nói: “ Người tu đạo này cũng không vô tình, chỉ là do thất tình quá nhạt, nên mới bị che giấu sâu trong sát niệm mà thôi!”
Vốn ban đầu, Khâu Ha chân nhân cũng không biết điều đó, suy nghĩ của ông cũng giống như đại đa số người, nhưng từ lúc đồ nhi tu hành đạo này, ông liền vào Tàng Thư Các, cẩn thận tìm kiếm thêm các phương pháp để thể ngộ đạo này.
Mặc dù thuộc tính của ông không hợp với đạo này, cũng không phải là kiếm tu, nhưng dù sao cũng là Kim Đan chân nhân, nếu muốn từ đó nhìn ra một ít môn đạo, cũng không khó. Đợi đến sau khi ông tỉ mỉ lục xem hết các phương pháp, lúc này bất an trong lòng mới giảm xuống phần nào.
Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo tên là vô tình, kỳ thực là vì rèn luyện sát tâm mà đóng băng thất tình, để tránh khỏi bị tâm ma quấy phá, kiếm đạo dao động. Song, khi đến lúc lĩnh ngộ được kiếm đạo, tu vi đến được hậu kỳ Hóa Nguyên, bất luận có lĩnh ngộ được kiếm ý hay không, nếu muốn tiến thêm một bước, thì phải từ trong hàng ngàn hàng vạn vô tình tìm ra một điểm hữu tình.
Điểm hữu tình này, bất luận là quan hệ huyết thống, tình thầy trò, tình bạn, tình yêu,…phàm là tình cảm có thể dẫn dắt ra thất tình đều có thể. Sau đó dùng tình cảm này mà khơi gợi lên thất tình đã bị đông lại, từ đó mới có thể từ từ hoàn thiện kẽ hở trong tim, nhờ vậy mới có thể đột phá nhiều cảnh giới sau này, đắc đạo thành tiên!
Bởi vậy đây cũng không phải hoàn toàn là bịa đặt, mà là từ nhất tình dẫn dắt ra thất tình!
Tuy cho dù biết vậy, nhưng nhất tình này cũng không dễ tìm ra, bằng không vì sao trong ngàn vạn năm qua không có tu giả nào tu thành đạo này?
Khâu Ha tuy biết được cách giải quyết, nhưng muốn chân chính thực hiện được thì lại rất khó.
Vân Liệt sau khi sinh ra thì bị vứt bỏ ở dốc núi, quan hệ huyết thống đã đứt; tình nghĩa sư đồ bởi vì lúc nhỏ thiếu thân cận nên cũng rất nhạt; còn tình bạn, hắn xưa nay chỉ biết độc lai độc vãng luyện kiếm một mình, chưa bao giờ có nổi một người bạn, sau này hắn còn luyện loại kiếm đạo kia nữa, càng không ai dám kết bạn với hắn.
Vì vậy dư lại chỉ còn tình yêu mà thôi.
Nghe đến đây, nét mặt Từ Tử Thanh không khỏi lộ ra vẻ cổ quái.
Y thầm nghĩ với tính tình của Vân huynh, nếu nói chuyện luyến ái với ai đó… quả là khó có thể tượng tưởng ra nổi mà.
Bỗng, y đột nhiên nhớ ra gì đó, vẻ mặt lại càng thêm quái dị: “ Vậy…Các sư muội?”
Nhìn thấy vẻ mặt Từ Tử Thanh như vậy, Khâu Ha cũng có chút dở khóc dở cười: “ Nói vậy Tử Thanh đã đoán ra rồi đi, vi sư đúng là…” Ông ho nhẹ một tiếng, rồi nói, “ Ban đầu vi sư chỉ có một đệ tử thân truyền là Vân nhi mà thôi, sau này mới thu tám đệ tử ký danh.”
Nói đến chuyện này, cũng là Khâu Ha dụng tâm lương khổ.
Khi đó Vân Liệt mặc dù không có tiếng xấu, nhưng cũng khiến người khác rất sợ hãi, ai ai cũng cho rằng chỉ cần đến gần hắn là sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hễ là những nữ đệ tử trong nội môn, ai mà không có tư chất xuất chúng, hay là có quan hệ với tu sĩ cấp cao, sao có thể vì chuyện này mà nguyện ý mạo hiểm chứ?
Bởi vậy ông đường đường là một Kim Đan chân nhân, vì đồ nhi thân yêu của mình mà đặc biệt đến ngoại môn tuyển chọn.
Trong ngoại môn rất phức tạp, đệ tử bên trong ai ai cũng đều khao khát được tiến vào nội môn.
Khâu Ha quyết định ở ngoại môn tuyển chọn nữ đệ tử, nói rõ mặt lợi hại, hỏi rõ ý nguyện của họ, cũng nói rõ chỉ cần người nào dám thử một lần, cho dù có thành công hay không, ông đều thu họ làm đệ tử ký danh, nếu tương lai tiến cảnh không tệ, ông thậm chí có thể thu làm đệ tử thân truyền.
Lời vừa nói ra, các nữ đệ tử tất nhiên đều nóng vội đến thử. Khâu Ha tỉ mỉ lựa chọn, tướng mạo không đẹp, loại; người tâm thuật bất chính, loại; người tư chất quá kém cũng không cần…sau khi lựa lựa chọn chọn, cuối cùng chọn ra được mười một nữ tu tam linh căn.
Nhưng chuyện sau đó, lại khó nói.
Từ Tử Thanh nghe vậy, vô cùng hăng hái: “ Vân sư huynh như thế nào?”
Khâu Ha lắc đầu: “ Người thử đầu tiên còn chưa lên được đỉnh núi, đã bị kiếm ý gây thương tích, ngất xỉu tại chỗ…Những người còn lại, đều bị dọa lui.”
Từ Tử Thanh nghe đến chuyên chú, cười nói: “ Nói vậy, còn lại bảy sư muội có can đảm.”
Khâu Ha gật đầu than thở: “ Chỉ còn bảy người ở lại, tâm tính có thể coi là cứng cỏi. Nhưng có ba người còn chưa lên tới đỉnh núi đã ngất xỉu, còn bốn người tu vi cao hơn chút, cũng mạnh mẽ lên đến đỉnh núi, nhưng chỉ mới bị Vân nhi liếc mắt nhìn, thần hồn đã chấn động rồi, cũng không làm được gì. Tám người này đều bị kinh hách, tâm cảnh hầu như bị tổn thương, vì bù đắp cho các nàng, ta liền đem họ nhận làm đệ tử.” Nói đến đây, ông lại có vài phần buồn cười, “ Mặc dù bây giờ, tám người họ không dám đến gần Vân nhi trong vòng mười thước, cũng may qua nhiều năm, thỉnh thoảng các nàng cũng dám gọi một tiếng “ Đại sư huynh”, nhưng nếu bảo các nàng dám lại gần, thì hoàn toàn không được.”
Từ Tử Thanh cũng có chút buồn cười, y chưa từng nghĩ, hóa ra Vân huynh còn có một chuyện thú vị như vậy, đúng là khiến người ôm bụng cười không ngớt mà.
Khâu Ha lúc này cũng vừa cười vừa nói: “ Sau đó, vẫn là Vân nhi tự mình giải quyết chuyện này.”
Kỳ thực, Vân Liệt đã sớm có dự tính, hắn lấy một cái nhẫn trữ vật là linh khí hạ phẩm, đem Thiên hồn bỏ vào trong đó. Sau đó ném nó vào trong Thăng Long Môn, để mặc cho nó rơi tới nơi nào đó trong tiểu thế giới.
Khâu Ha từng cho rằng chuyện này giống như là vui đùa vậy, rất nguy hiểm, ai ngờ Vân Liệt lại nói: “ Nếu được thì sẽ được, cứ tùy vào ý trời.”
Trải qua nhiều năm không hề có động tĩnh gì, cho đến mấy năm trước, Khâu Ha gặp lại Vân Liệt, phát giác thấy hắn có chút khác lạ. Thấy vậy, trong lòng ông cũng có vài suy đoán, rất là vui mừng.
Rồi đến mấy tháng trước, Vân Liệt đem việc Thiên hồn sắp trở về cơ thể báo cho ông biết, cuối cùng mới khiến ông có thể buông được tảng đá lớn trong lòng xuống.
Vì vậy, cho dù Từ Tử Thanh có không tốt đi chăng nữa, nhưng bởi vì chuyện của Vân Liệt, Khâu Ha cũng nguyện đem y làm đệ tử ký danh. Nhưng sau khi gặp, thấy Từ Tử Thanh chỗ nào cũng tốt, tất nhiên ông liền thu làm đệ tử thân truyền, để cho y có thể được càng nhiều tài nguyên tu luyện. Sau này, nếu thọ nguyên của ông kết thúc, Vân Liệt và Từ Tử Thanh cũng có thể chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau, không đến mức phải trải qua con đường tu tiên trong cô độc.
Từ Tử Thanh cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng, không khỏi có chút cảm thán.
Y cùng Vân sư huynh quen biết, là do nhiều lần trùng hợp, trời xui đất khiến, không ngờ cũng vì vậy mà đem số phận hai người cải biến. Từ trước đến giờ y luôn luôn nhận ân huệ của sư huynh, hiện giờ biết được mình cuối cùng cũng giúp được gì đó cho sư huynh, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Lúc này, y lại nghe Khâu Ha hỏi: “ Vậy Tử Thanh cùng với Vân nhi kết giao như thế nào?”
Từ Tử Thanh mỉm cười, hoàn toàn không giấu diếm, đem những việc từ trước đến giờ đều kể lại hết.
Khâu Ha nghe xong, rất là cảm khái: “ Thì ra là thế. Khi đó Tử Thanh cùng với Vân nhi gặp nhau, bởi vì là là hồn phách, cùng với lời nói và hành động có lễ độ, Vân nhi cũng không vọng sát. Mà Vân nhi thuộc tính canh Kim, Tử Thanh vừa vặn hút Ất Mộc Chi Tinh, lại còn là đơn Mộc linh căn, khí tức có thể dung hòa canh Kim, vì vậy lúc Tử Thanh bị nhốt, Vân Nhi liền tiện tay cứu giúp. Nếu chỉ vậy thôi, thì mọi chuyện đã chấm dứt. Nhưng tâm tính của Tử Thanh tinh khiết thiện lương, bởi vì cảm kích Vân nhi mà nhiều lần tiếp cận, Tử Thanh thành tâm thành ý muốn báo ân, qua nhiều lần tiếp xúc, cuối cùng cũng khiến Vân nhi chịu mở miệng.”
Trong đó có rất nhiều loại cơ duyên, nếu Từ Tử Thanh gặp được chân thân của Vân Liệt, chưa chắc hắn đã chịu giúp đỡ Từ Tử Thanh, Từ Tử Thanh cũng chưa chắc là có ý định kết giao. Nhưng bởi vì nguyên nhân trong nhẫn chính là Thiên hồn, vốn là ý thức của bản thể, vì vậy sau nhiều lần tiếp xúc với Từ Tử Thanh, mới có thể khiến cho hai người kết duyên, trở thành một đôi hảo hữu.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Từ Tử Thanh nhu hòa, nhẹ giọng cười nói: “ Hiện giờ nghĩ lại, chuyện cũ đúng là như một giấc mộng. Nhưng nghĩ đến ngày sau, có thể cùng Vân sư huynh là đồng môn, con cảm thấy tiên đồ này cũng rất là may mắn.”
Nói nhiều về chuyện của Vân Liệt như vậy, khiến sư đồ hai người cũng có nhận thức mới về nhau, sau đó cũng trở nên thân cận không ít.
Bỗng nhiên Khâu Ha vỗ trán một cái, cười nói: “ Ta nói con ở lại, là vì để con làm quen với các sư muội, thế mà nói nhiều như vậy, liền quên mất. Bây giờ để ta gọi các nàng đến, để ra mắt nhị sư huynh nữa chứ.”