Từ Tử Thanh có được lời xác nhận, lúc này mới quan sát quanh bốn phía.
Nơi họ đang đứng là đỉnh núi, mây trôi lãng đãng, mờ ảo như sương khói.
Trên mặt đất không hề có nhiều bùn đất, chỉ có đất đá rải rác, phía sau một tảng đá lớn cách đó không xa có một rừng hàn trúc, cao ngạo đứng thẳng, trong rừng trúc có ngưng kết một tầng sương trắng nhàn nhạt, ngoài trúc ra thì không thấy hoa và cây cảnh đâu cả.
Vách núi hai bên trái phải rất cao, ở giữa có một động phủ, giống như hang động bị phá vỡ ra vậy, không hề có tạo hình gì, nhìn có vẻ phá lệ hiu quạnh.
Khí hậu trên đỉnh núi này rất lạnh, nhưng cái lạnh này không phải do khí trời rét buốt mang lại, mà tràn ngập một loại khí tức sắc bén kỳ dị. Loại khí tức này giống hệt như một thanh kiếm cứng rắn, kiên cố không gì có thể phá nổi, đồng thời cũng mang theo một loại sát ý lạnh thấu xương, có thể khiến cho toàn bộ đỉnh núi này quanh năm đều bao phủ trong băng lãnh cực hạn.
Sau khi quan sát xong, toàn thân của Từ Tử Thanh cũng không nhịn nổi mà lạnh run.
Y lại liếc mắt nhìn bạch y nam tử, khí tức tản mát trên người hắn giống hệt với đỉnh núi này. Hắn đứng ở chỗ này, giống như triệt để dung nhập với nơi này, khiến cho người ta có cảm giác hắn chính là một phần của nơi này.
Giữa đất trời lúc này chỉ có sát niệm vô tận, mà bạch y nam tử chính là hóa thân của sát niệm, cũng là hóa thân của kiếm ý, tựa như một thanh kiếm sát phạt, mũi kiếm ra khỏi vỏ, không thể ngăn trở!
Khí thế như vậy, kì dị là y lại cảm thấy rất hài hòa, trong lúc nhất thời khiến Từ Tử Thanh ngớ ra đứng đực tại chỗ.
Y tựa hồ đang bị một ý niệm huyền ảo nào đó hấp dẫn, hai chân như lún sâu vào bùn, muốn khẽ động cũng không thể nhúc nhích. Lúc này sâu trong nội thế giới của y, tựa hồ cũng khơi dậy một loại sát ý mãnh liệt, dần dần nảy mầm, tiến vào tử phủ, tràn đầy trong thức hải của y.
Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!
Gϊếŧ hết bọn đạo chích! Gϊếŧ hết bọn tà nịnh! Gϊếŧ hết bọn người phạm lỗi! Gϊếŧ hết vạn vật trong thiên địa này—-
Không đúng!
Một luồng ý niệm thanh lương từ đỉnh đầu truyền xuống, Từ Tử Thanh bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, sau đó không tự chủ được há mồm thở dốc.
Ảnh hưởng thật mãnh liệt!
Y thiếu chút nữa đã bị sát ý dụ dỗ, đầu óc hãm sâu vào đó, không thể tự kiềm chế được. Nguy hiểm thật, cũng may đúng lúc phát hiện ra chỗ không đúng, mới có thể tỉnh ngộ.
Nhưng ý niệm đó, cũng không phải từ đáy lòng y phát ra.
Y hình như đã bị một loại ý niệm nào đó xâm nhập vào trong thức hải, cho nên mới sinh ra cảm giác cộng hưởng này.
Loại sát ý này, tư tưởng bên trong sát ý, chẳng lẽ thuộc về…Từ Tử Thanh nhìn về phía bạch y nam tử…chẳng lẽ thuộc về hắn?
Hô hấp của Từ Tử Thanh vừa thông thuận: “ Huynh…” y chần chừ, “Ta…”
Bạch y nam tử cất bước, thoáng cái đã đến ngay trước mắt: “ Nơi này chính là nơi ta luyện kiếm, cây cỏ đất đá ở đây đều ẩn chứa kiếm ý của ta. Ngươi lần đầu tới đây, bị kiếm ý của ta tập kích, nên mới cảm thấy như vậy.”
Từ Tử Thanh chậm rãi thở ra, gật đầu nói: “ Ta hiểu rồi.”
Cước bộ của bạch y nam tử không ngừng, vừa bước đã đi xa hơn bốn năm trượng: “ Ngươi theo ta đi bái kiến sư tôn.”
Từ Tử Thanh ngừng một chút, lập tức đuổi theo: “ Vâng.”
Ngay lúc này, trong không trung có một tiếng ưng kêu, một cái bóng đen chợt rớt xuống, trong lòng Từ Tử Thanh kinh hãi: “ Trọng Hoa !” Y lập tức thả người nhảy lên, chộp lấy bóng đen kia, ôm vào trong ngực.
Vừa nhìn thì thấy ngực của hùng ưng phập phồng hít thở, cứ như hấp hối. Từ Tử Thanh vội vã kiểm tra, lúc này mới phát hiện ra nó cũng không phải bị thương gì, chỉ là vô cùng mệt mỏi mà thôi.
Hóa ra là vì Trọng Hoa không muốn thua khí thế của Tự Phượng, không thèm ngồi lên lưng của Tự Phượng, mà tốc độ của Tự Phượng rất nhanh, tu vi cũng cao, vì vậy Trọng Hoa một đường mạnh mẽ theo sát, tiêu hao không ít sức lực. Khó khăn chống đỡ, đến được đỉnh núi Tiểu Trúc Phong, nó bị Vô Tình Sát Lục Kiếm Ý tấn công, nên cầm cự không nổi, rơi xuống.
Từ Tử Thanh thấy Trọng Hoa không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, đem nó ôm vào lòng. Lúc y nhìn lên lần nữa, thì bóng dáng của bạch y nam tử đã gần như mất hút rồi, liền nhanh chóng tăng nhanh cước bộ, đuổi theo người kia.
Cước bộ của bạch y nam tử bình ổn, nhìn cũng không phải rất nhanh, nhưng khi đuổi theo Từ Tử Thanh mới phát giác chỉ một bước của hắn mà đã đi được vài trượng, rất là kỳ diệu.
Y phải liên tục bước thật nhanh, khó khăn lắm mới đuổi kịp được, không lâu sau, y theo nam tử kia bước tới một con đường hạ sơn ( đường xuống núi).
Con đường này rất là hẹp, hai bên đất đá hình thù kỳ dị mọc lởm chởm, không hề có cây cỏ gì, trong cực kỳ lãnh lẽo.
Đi được một đoạn, Từ Tử Thanh liền cảm thấy khí hậu đang ấm dần, đồng thời cũng nhìn thấy một ít cây cỏ sinh trưởng. Cứ như vậy tiếp tục đi xuống dưới, hoa cỏ cũng mọc ngày càng nhiều.
Cho đến khi đến được sườn núi, thì khí hậu đã ấm áp như mùa xuân, màu sắc rực rỡ, không ít hoa hoa cỏ cỏ đẹp dịu dàng. Hai bên trái phải cũng không ít cây cối, hiện lên một bức tranh màu lục bích.
Lúc này, Từ Tử Thanh nghe được có vài tiếng người, tựa hồ đang đùa giỡn vui vẻ.
Trong lòng y hơi kinh ngạc, nhưng nét mặt lại không hiển lộ ra.
Bạch y nam tử liên tục bước xuống, nhưng sau khi hắn bước thêm vài bước nữa, tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện đều ngưng bặt.
Ngay lúc hai người vừa vòng qua một khối sơn nham chắn tầm mắt, liền thấy được một bãi cỏ rộng lớn. Trên bãi cỏ có bảy tám thiếu nữ quần áo sặc sỡ, các nàng im như hến, không dám lên tiếng.
Thấy bạch y nam tử vừa hiện thân, những thiếu nữ này lập tức nghiêm túc hẳn lên, đồng loạt hành lễ: “ Kiến quá đại sư huynh!”
Giọng nói nhẹ nhàng như chim oanh, vốn là rất êm tai, nhưng bên trong lại hàm chứa một tia cố gắng kiềm chế để không quá run, ngược lại còn khiến cho các nàng càng có vẻ điềm đạm đáng yêu hơn.
Từ Tử Thanh cũng giật mình sợ run, nghe xưng hô của các nàng, hẳn đều là sư muội của người trước mắt sao? Y lại nhìn xung quanh một chút, không hề có một nam tử nào khác, chẳng lẽ chỉ có sư muội mà không có sư đệ sao?
Chỉ thấy bạch y nam tử gật đầu một cái: “ Sư tôn đâu rồi?”
Mấy thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đẩy một thiếu nữ thanh tú đáng yêu mặc lục y ra, nàng cúi đầu run giọng nói: “ Sư, sư tôn ở trong động phủ…”
Bạch y nam tử không để tới các nàng nữa, liền cất bước hướng về phía bên phải mà đi.
Từ Tử Thanh tất nhiên vẫn đi theo phía sau hắn, lướt nhanh qua mấy bụi hoa và cây cảnh, vòng qua mấy giả sơn có suối chảy lượn quanh, liền thấy ở vùng núi phía trước, trên thạch bích có một động phủ.
Cửa động rất rộng, được tạc rất ngay ngắn chỉnh tề, hai bên trái phải còn có phong cảnh, so với đỉnh núi băng hàn lúc nãy, còn tinh xảo ưu mỹ hơn nhiều.
Bên trái có một mảnh rừng trúc rậm rạp, khi có gió nhẹ phất qua liền lay động nhẹ nhàng, trúc ảnh chập chờn, khiến người cảm thấy thanh thản, vui vẻ. Bên hông cửa động, xa hơn một chút có một khu vườn trồng mộc lan vây quanh, bên trong linh khí dày đặc, có lẽ là vườn linh thảo.
Bạch y nam tử cùng Từ Tử Thanh đi vào động, bên trong cực kỳ quang đãng rộng rãi, hầu như có thể chứa cả ngàn người. Trong động không chỉ có thạch bích không thôi, mà còn có cầu nhỏ, suối nước, đình đài lầu các, mỗi một cục gạch miếng ngói đều không hề có vết tích dùi đυ.c mà rất tự nhiên, thoát tục hơn nhiều so với mấy nhà giàu ở chốn phàm tục.
Hai người đi lên một con đường trải đầy đá xanh, hai bên đường có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, tranh nhau khoe sắc, tạo nên một cảnh tượng thơ mộng như tiên cảnh. Thần thức Từ Tử Thanh đảo qua, liền cảm nhận được trong cây cỏ này truyền đến rất nhiều ý niệm vui sướиɠ hân hoan, so với ý thức của những hoa cỏ mà y từng gặp, còn sinh động, tinh tế hơn nhiều.
Đi hết con đường đá liền nhìn thấy một tòa đại điện, vàng son lộng lẫy, nguy nga bất phàm.
Bạch y nam tử phất tay áo một cái, tòa đại điện liền tiêu thất, trước mặt chỉ còn lại một gian nhà gỗ, mặc dù rộng lớn, nhưng so với đại điện lúc nãy, lại mang phong cách cổ xưa hơn nhiều.
Từ Tử Thanh hôm nay đã bị vô số thuật pháp làm cho kinh sợ, hiện giờ nhìn thấy vậy, mới biết hóa ra tòa đại điện lúc nãy chỉ là huyễn thuật mà thôi, cũng không phải là thực. Mà gian nhà gỗ này, nói vậy đây mới là chỗ ở chân chính của vị phong chủ kia.
Bạch y nam tử bấm tay, nhẹ bắn vào sườn bên trái.
Chỉ thấy một luồng kiếm quang màu vàng cấp tốc vọt ra, bắn vào giữa rừng cây rậm rạp dày đặc.
Chỗ đó thoáng chốc liền hiện lên một bóng người, ống tay áo phất lên, xua tan kiếm quang. Lập tức một giọng nói tràn đầy đau lòng vang lên: “ Vân nhi, mau dừng tay lại, con muốn phá hư động phủ của ta sao?”
Bạch y nam tử nói: “ Sư tôn tại thượng, đệ tử dẫn người đến đây bái kiến.”
Từ Tử Thanh nghe vậy, vội vàng hướng về phía người nọ, hành lễ: “ Từ Tử Thanh kiến quá tiền bối.”
Lúc này y mới nhìn rõ, bóng người hiện thân từ trong rừng cây um tùm lúc nãy, là một vị lão giả diện mạo khoảng năm sáu chục tuổi, trên người mặc một bộ pháp y màu xám, thân hình hơi béo, đầu tròn tròn, dáng dấp trong có vẻ rất hòa ái.
Lão giả béo thấy Từ Tử Thanh hành lễ, liền khoát tay nói: “ Không cần đa lễ, ngươi tên là Từ Tử Thanh?”
Từ Tử Thanh đáp: “ Vâng, tiền bối.”
Lão giả béo chắp tay sau lưng, nhấc chân bước vào nhà gỗ: “ Nếu là người Vân nhi mang tới, vậy thì cùng ta vào phòng nói chuyện đi.”
Từ Tử Thanh giương mắt, thấy bạch y nam tử khẽ gật đầu, liền bước vào theo.
Trong nhà gỗ cũng rất rộng lớn, chính đường có đặt một cái bồ đoàn lớn gấp hai bình thường. Lão giả béo vừa vào nhà, liền đặt mông ngồi xuống, dùng ngón tay chỉa chỉa mặt đất: “ Vân nhi cùng Tử Thanh cùng ngồi xuống trò chuyện đi.”
Từ Tử Thanh nghe vậy, liền nhấc vạt áo, ngồi xuống đất.
Trong lòng y hiện giờ có vài phần thấp thỏm, vốn tưởng rằng người có thể chỉ dạy ra một đồ nhi như bạch y nam tử nhất định là người rất đoan chính nghiêm cẩn, không ngờ tới lại là một lão giả béo hiền hòa như vậy. Nhưng y không biết ấn tượng của mình trong mắt người nọ là thế nào, không biết có thể thuận lợi bái sư không…
Bạch y nam tử vừa ngồi xuống, liền mở miệng: “ Thỉnh sư tôn thu Từ Tử Thanh làm môn hạ.” Hắn liếc mắt nhìn thanh sam thiếu niên đang rất khẩn trương, nói: “ Đây là sư tôn của ta, Khâu Ha chân nhân.”
Từ Tử Thanh hơi quẫn bách, gật đầu: “ Vãn bối kiến quá Khâu Ha chân nhân.”
Ánh mắt Khâu Ha chân nhân nhìn bạch y nam tử có hơi kỳ dị một chút, sau đó liền hoàn hồn nhìn Từ Tử Thanh, lộ ra ý cười: “ Hơn mười năm qua Thiên hồn của Vân nhi du đãng bên ngoài, là kết giao với Tử Thanh sao?”
Bạch y nam tử nói: “ Vâng”
Ý cười của Khâu Ha chân nhân càng tăng lên:“ Vân nhi xem Tử Thanh là bằng hữu?”
Bạch y nam tử gật đầu: “ Tương giao tám năm, đủ để xem là bằng hữu.”
Cực kỳ hài lòng, Khâu Ha chân nhân lại nhìn về phía thanh sam thiếu niên đang lúng túng: “ Tử Thanh có xem Vân nhi là bằng hữu không?”
Từ Tử Thanh có chút luống cuống: “ Vãn bối, vãn bối quả thật có quen biết một vị Vân huynh, người đó chính là hảo hữu tri kỷ của vãn bối, nhưng là…”
Khâu Ha chân nhân ha ha cười: “ E là Tử Thanh nhìn thấy có hai Vân nhi, nên hồ đồ rồi chứ gì!” Sau đó ông lại nhìn về phía đồ nhi của mình, lắc đầu nói, “ Đã có duyên phận, có thể kết giao một người bằng hữu, Vân nhi vì sao còn không giải thích nghi hoặc cho Tử Thanh biết đi?”
Trong lòng Tử Tử Thanh khẽ động, lập tức nhìn về phía bạch y nam tử.
Các loại nghi hoặc của y trước đó, nói vậy giờ phút đã có thể sáng tỏ…
Bạch y nam tử khẽ gật đầu, nói: “ Cũng nên như vậy.”
Tiếng nói vừa dứt, Từ Tử Thanh chợt có cảm giác, liền nhìn về phía ngón út bên tay trái.
Chỉ thấy nhẫn trữ vật mơ hồ nổi lên một tầng sáng mờ ảo, sau đó vụt lên lóa mắt, trong phòng bỗng có một bóng trắng hiện ra.
Bạch y nam tử lúc này cũng đứng lên, đứng sóng vai với bóng trắng. Bóng trắng là giả, mà bạch y nam tử mới là thật. Nhưng từ hình dáng tướng mạo, tư thái, khí tức đều giống hệt như nhau. Không hề có chút khác biệt nào cả.