Tự phượng vỗ cánh, không lâu sau đã đi được hơn trăm dặm, ngàn dặm, nó bay vô cùng vững vàng, cho dù khí lưu tung hoành xung quanh, nhưng lại không hề có chút xóc nảy.
Ở quận Thanh Dương phía Đông đại thế giới Khuynh Vẫn, có một tòa thành trì, tên là “ Tuy Tiên Thành”.
Diện tích khuôn viên của thành này ước chừng hàng vạn dặm, nhân khẩu cũng phải cả trăm triệu người, rộng lớn không gì sánh được. Tu sĩ trong thành cùng với người phàm sống hỗn cư, mấy đời đều cung phụng Ngũ Lăng Tiên Môn, chung quanh cũng có vô số tiểu tông môn phụ thuộc, đều theo định kỳ tiến cống tông môn. Ngũ Lăng Tiên Môn cũng có nhiệm vụ che chở tòa tiên thành này, hơn quá nửa những đệ tử trong môn đều là những người nổi bật trong thành, vì vậy nhiều năm qua, quan hệ của tiên môn cùng với tòa thành này rất thâm hậu, các thế lực dây rau rễ má, gắn bó chặt chẽ khó có thể phân.
Ở phía sau Tuy Tiên Thành có một vùng sơn dã, diện tích gần như bằng nửa tiên thành, đó chính là lối vào của Ngũ Lăng Tiên Môn.
Trước tiên môn có sương mù nồng nặc, người phàm khó có thể tìm kiếm, bất quá phàm là tu sĩ có chút tu vi, đều có thể dựa vào linh lực chỉ dẫn, tìm được lối vào môn.
Hiện giờ là chính Ngọ, bầu trời Tuy Tiên Thành bỗng xuất hiện một tầng bóng đen, gần như có thể che khuất cả bầu trời, khiến cho ánh nắng thoáng cái ảm đạm xuống.
Nhưng người dân trong thành đã sớm coi đây là thói quen, đại đa số đều bận rộn làm tiếp việc trong tay, mà không hề cảm giác kinh sợ gì. Có mấy tiểu đồng ngẩng đầu lên quan sát, mặt lộ vẻ kinh hãi, một lát sau bóng đen kia đi qua, bị ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, đều “ ai nha” một tiếng rồi chui vào trong cửa hàng.
Có người cười mắng: “ Mấy thằng nhãi con ham xem linh thú, đáng đời bị vậy!”
Lại có người nói: “ Ta thấy hình như đó là linh thú Tự Phượng của tiên môn, hôm nay nó đi ra, chắc là có chuyện gì quan trọng muốn làm đây?”
Liền có người khác đáp lời: “ Hôm nay Thăng Long Môn mở cửa, chắc là đi chiêu thu đệ tử đó mà.”
Tiếp đó là một tràng nghị luận, đều nói: “ Thì ra là thế, thì ra là thế.”
Dân chúng trong thành đàm luận cũng không hề lọt vào tai những tu sĩ trên không trung, bất quá lại có vài tu sĩ lạ mặt cố tình nghe ngóng. Mỗi lần Thăng Long Môn mở cửa, thì có rất nhiều người trong tiểu thế giới đến, cùng tranh đoạt tài nguyên với người trong đại thế giới. Nhưng mười ngày sau khi Thăng Long Môn mở cửa, sẽ có các đại tiên môn, tông phái mở rộng cửa chiêu thu đệ tử, những người hâm mộ danh tiếng có thể dựa vào ngày thu đồ đệ này, mà đến thử thời vận một chút.
Lại nói bên này, Tự Phượng bay rất nhanh, lướt qua tòa thành trì, liền đi tới một vùng rừng núi bên ngoài.
Xung quanh sơn dã có dãy núi bao bọc, bên dưới có sơn cốc, đám tu sĩ từ trên cao ngắm xuống, thấy được vô số ruộng bậc thang, trải dài mấy vạn dặm. Trong ruộng linh khí tràn đầy, trồng các loại linh cốc linh đạo, lại có rất nhiều loại linh lương, đều tự có người chăm sóc thu hoạch. Đồng thời con có thể nhìn thấy hàng dài các loại cây ăn trái, ruộng rau dưa, nhiều như rừng, vô số kể.
Dùng thị lực của đám tu sĩ, vậy mà cũng khó có thể trông thấy giới hạn, có thể thấy tiên môn to lớn đến nhường nào, tiểu thế giới so với ở đây còn không bằng một ngón tay cái.
Rất nhanh đã đi qua một mảnh sơn cốc, sau đó lại thấy một tòa sơn lĩnh. Uốn lượn giống như du long, quanh co uốn khúc, chiếm giữ một phương, có vẻ cực kỳ uy vũ hùng tráng.
Trong dãy núi có rất nhiều điện phủ nguy nga san sát, khí thế bàng bạc. Có vô số tu sĩ đi tới đi lui, các màu ánh sáng từ pháp khí rực rỡ chói mắt, vô cùng lộng lẫy.
Tự Phượng ở trên không trung xoay quanh mấy vòng, thoáng cái liền hạ xuống, đáp xuống mấy trượng phía trước một tòa sơn môn.
Hai bên trái phải có một tấm bia đá, trên đó khắc bốn chữ “ Ngũ Lăng Tiên Môn”.
Bốn chữ này cực kỳ sắc bén, như là do đao kiếm khắc thành, trong đó lộ ra một loại cảm giác huyền ảo, như là sự kết hợp giữa thuật pháp và kiếm đạo, tự nhiên hoàn mỹ, không hề có chút không hài hòa nào.
Sau khi Tự Phượng đáp xuống, Từ Tử Thanh đứng dậy, y liếc mắt nhìn về phía bạch y nam tử đang ngồi, chỉ thấy thân hình hắn khẽ động, chớp mắt đã trôi nổi giữa không trung, dưới chân sinh ra hai đạo kiếm ý cực mạnh.
Bạch y nam tử mở miệng: “ Qua đây.”
Từ Tử Thanh gật đầu, lập tức ngự phong đi qua, giống như vừa rồi đứng phía sau bạch y nam tử.
Những tu sĩ còn lại cũng đang bước xuống khỏi người Tự Phượng, sau đó Tự Phượng liền vỗ cánh bay đi, giống như một đám mây trôi, nhanh chóng lướt qua. Bọn họ nhìn về phía bút họa thần bí khắc trên bia đá, trong lòng ai cũng đều cảm xúc dâng trào.
Tông môn nhị phẩm, chỉ thoáng nhìn bên ngoài thôi mà đã bất phàm như vậy rồi, sao có thể không khiến tâm trí người ta muốn tới được!
Đỗ Tu đáp xuống đυ.n mây, thấy vẻ mặt của đám tu sĩ, liền cười: “ Nơi này chính là ngoại môn của Ngũ Lăng Tiên Môn, các ngươi trước tiên cần phải đến Ngộ Tâm Đường để khảo hạch, còn việc sau đó, sẽ có người nói cho các ngươi biết.” Nói đến đây, hắn liền phất tay với một tu sĩ phía sau, “ Trần Khắc sư đệ, đệ hãy dẫn bọn họ đi đi.”
Lập tức liền có một tu sĩ trẻ tuổi anh tuấn đứng ra, nở nụ cười với mấy người bọn ho, chào hỏi.
Đám người Túc Hãn tuy quen thuộc với Đỗ Tu hơn, nhưng dù sao cũng hiểu được, người trong môn phái, chiếu theo quy củ mà làm việc. Vì vậy cũng không hề nói lời chia tay với Đỗ Tu, cũng không lộ ra vẻ mặt không vui.
Đỗ Tu thấy bọn họ không có dị trạng, cũng có chút vừa lòng, lập tức liền phóng xuất phi kiếm ra, thoáng cái liền phá không bay đi. Còn mấy tu sĩ đi cùng hắn, thấy hắn bay đi, cũng đều đi theo.
Từ Tử Thanh thấy Đỗ Tu an bài như vậy, liền mở miệng nói: “ Ta cũng nên..” ngụ ý là muốn bạch y nam tử để cho y xuống dưới với bọn Túc Hãn.
Bạch y nam tử thần sắc lãnh đạm, miệng nói: “ Ngươi theo ta vào thẳng Tiểu Trúc Phong.”
Từ Tử Thanh ngẩn ra: “ Ta không cần phải đi cùng bọn họ sao?”
Bạch y nam tử nói: “ Không cần.”
Từ Tử Thanh mặc dù cũng coi như là quen biết với đám người Túc Hãn, nhưng so ra y càng muốn biết chuyện của hảo hữu Vân Liệt hơn, vì vậy liền gật đầu dứt khoát: “ Được rồi. Nhưng có thể để ta nói với bọn họ vài câu được không?”
Bạch y nam tử: “ Đừng chậm trễ.”
Nghe được ngữ khí quen thuộc này, Từ Tử Thanh không khỏi cười: “ Vâng, Vân huynh.”
Dứt lời hắn liền phẩy nhẹ tay áo một cái, xuất ra một luồng lực nhẹ đẩy Từ Tử Thanh ra ngoài.
Từ Tử Thanh nhanh chóng kết một pháp quyết ngự phong, thân hình hơi lay động, thoáng cái đã đến trước mặt đám người Túc Hãn.
Túc Hãn thấy y đi xuống, lén liếc mắt về bạch y nam tử ở giữa không trung, trong mắt có vài phần cảnh giác, sau đó nói Với Từ Tử Thanh: “ Huynh từng nói huynh có một hảo hữu đã qua đời, di nguyện là muốn huynh gia nhập vào Ngũ Lăng Tiên Môn…Thế nhưng người này?”
Từ Tử Thanh thở dài: “ Có lẽ người đó chính là huynh ấy. Ta luôn cho rằng huynh ấy đã qua đời, không ngờ ta đã lầm.”
Túc Hãn nhớ lại những lời Đỗ Tu đã nói, nhỏ giọng nói: “ Huynh có bao nhiêu hiểu biết về người này?”
Bởi vì Đỗ Tu bày cấm chế, nên lúc nãy Từ Tử Thanh vẫn chưa nghe được đối thoại của họ, thấy Túc Hãn dè dặt như vậy, chỉ nghĩ là Túc Hãn là bị một thân kiếm ý quá mức kinh người của Vân Liệt dọa sợ mà thôi. Liền cười nói: “ Huynh ấy mặc dù sát ý nặng, nhưng không hề lạm sát, ta và huynh ấy đã làm bạn nhiều năm, huynh ấy là người mà huynh tin tưởng nhất. Hiện giờ huynh phải đi cùng với huynh ấy, nên muốn tới đây nói lời từ biệt với mọi người. Sau này, có lẽ chúng ta vẫn sẽ là đồng môn, nhưng Ngũ Lăng Tiên Môn rộng lớn như vậy, chỉ sợ khó có thể gặp lại được.”
Thấy Từ Tử Thanh tin tưởng người kia như vậy, Túc Hãn chỉ có thể gật đầu. Tuy nói nam tử kia tuy làm cho người khác có cảm giác sợ hãi, hiện giờ còn muốn dẫn Từ Tử Thanh rời đi, có lẽ người kia không có ác ý gì với Từ Tử Thanh. Liền nói: “ Huynh sau này nên cẩn thận một chút. Đệ cũng sẽ dốc hết toàn lực, để tiến nhập vào tiên môn.”
Từ Tử Thanh cười gật đầu, lại nói lời từ biệt với đám người Điêu Tử Mặc, sau đó ngự phong bay lên, được bạch y nam tử phất tay áo cuốn qua, lần nữa đứng trên kiếm ý.
……………
Bạch y nam tử mang theo Từ Tử Thanh ngự kiếm ý mà đi, trong chớp nhoáng đã đi qua trùng trùng núi non, đi tới trước một ngọn núi mây mù lượn quanh trùng điệp. Đỗ Tu đã sớm đến trước hai người, chân đạp trên phi kiếm, đang đánh ra từng đạo pháp quyết.
Nhìn thấy hai người bọn họ đến, Đỗ Tu chỉ khẽ gật đầu, chứ không bắt chuyện. Tiếp sau đó, pháp quyết bên trong mây mù nhấc lên một mảnh rung động, sau khi rung động biến mất, liền hiện ra một cái cửa động, linh khí bên trong mãnh liệt trào ra, gần như khiến người hít thở không thông!
Phi kiếm của Đỗ Tu không hề ngừng lại, trực tiếp xông thẳng vào bên trong. Sau khi tiến vào, hư ảnh của động khẩu lấp loáng, tiếp đó liền nhanh chóng biến mất.
Chỉ trong khoảnh khắc mới vừa nãy, Từ Tử Thanh mơ hồ nhìn thấy có vô số đỉnh núi thấp thoáng bên trong, nhưng thời gian quá ngắn, không thể quan sát được rõ ràng.
Sau đó bạch y nam tử cũng giơ tay lên, đánh ra mấy đạo pháp quyết. Không lâu sau rung động lại tái hiện lần nữa, động khẩu lại mở ra.
Kiếm ý dưới chân hai người nhanh chóng chuyển động, trong chớp mắt cũng bay vào trong động khẩu!
Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên một cái, nhất thời trước mắt liền một mảnh thoáng đãng trong suốt, mây mù lất phất lúc nãy đã đi đâu mất.
Trước mặt y hiện giờ là nhiều đỉnh núi rậm rạp, chằng chịt có lớn có nhỏ, có xa có gần, trải dài chẳng biết mấy ngàn dặm. Các loại kỳ hoa dị thảo, đất đá rừng rậm, trải rộng trên khắp các ngọn núi, lại có thêm thác nước và hồ nước lạnh lẽo, suối nước róc rách, quấn quanh giữa núi…trăm loài chim tranh nhau cất tiếng, trăm loài thú bôn ba chạy nhảy, đúng là sơn minh thủy tú, đẹp đến không sao tả xiết.
Cảnh trí nơi này cực kỳ đẹp, linh khí lại còn dồi dào hơn bên ngoài gấp trăm lần. Vả lại trong các đỉnh núi, thỉnh thoảng còn có tu sĩ cưỡi trên linh cầm, dị thú qua lại, có vô số hào quang của phi kiếm và pháp bảo ẩn hiện, chỉ vài cái giơ tay nhấc chân của các tu sĩ thôi mà đã uy lực vô cùng, chỉ cần lật tay là có thể tạo nên tạo hóa huyền diệu, các loại kỳ cảnh nhiều không kể xiết, làm cho hoa cả mắt, như lạc vào ảo cảnh trong mộng tiên.
Hít sâu một hơi, Từ Tử Thanh cảm thấy toàn thân vui vẻ khoan khoái, mới vừa rồi chỉ nhìn thấy được một phần nhỏ trên con đường tu tiên mà tâm cảnh của y càng thêm được mở mang, tầm mắt cũng coi như mở rộng ra không ít.
Quả nhiên tiểu thế giới so sánh với đại thế giới, nghĩ đến những gì đã từng nhìn thấy ở tiểu thế giới, chỉ một câu “ Ếch ngồi đáy giếng” cũng không đủ hình dung tầm nhìn nhỏ hẹp khi đó.
Bạch y nam tử nhanh chóng hạ kiếm ý xuống, những nơi họ đi qua, kỵ thú, linh cầm đều chạy trốn, nhiều tu sĩ lực lượng bất phàm cũng đều nhường đường, tránh lui.
Từ Tử Thanh thấy thế, trong lòng có hơi khó hiểu.
Y đã sớm quen với một thân sát ý của hảo hữu, người trước mắt tuy khí thế còn mạnh hơn hảo hữu rất nhiều, nhưng khí tức lại tương đồng, nên y không hề có nửa điểm sợ hãi. Y cũng chưa từng bị hảo hữu dùng kiếm ý uy hϊếp, nên tất nhiên không thể cảm nhận được Vô Tình Sát Lục Kiếm Ý tứ tán ra ngoài kinh tâm động phách ra sao.
Bất tri bất giác xuyên qua không biết bao nhiêu ngọn núi, ý cười trên mặt Từ Tử Thanh nhàn nhạt, nhưng cũng thầm quan sát bốn phía, tỉ mỉ nhìn ngắm. Phát hiện ra những ngọn núi này tuy độ cao thấp không đồng đều, nhưng những ngọn núi cao hơn ngàn thước thì đứng tụ lại với nhau, còn những ngọn thấp hơn thì phân tán, bao xung quanh, liên kết với nhau.
Y có chút nghi hoặc, nhưng cũng biết đợi đến khi bái sư tôn, thế nào rồi cũng được giải thích, lại thêm ở đây dù sao cũng là một nơi xa lạ, y phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, vì vậy kiềm chế lòng hiếu kỳ xuống, chứ không hỏi ra.
Không lâu sau, lại thấy một ngọn thấp, mây mù trôi lửng lờ, như ẩn như hiện, trong đó có vô số khí tức cường hãn ẩn giấu, không ngừng hút linh khí thiên địa vào.
Bạch y nam tử hơi nghiêng người, kiếm ý kia liền đột ngột hạ xuống, đáp xuống đỉnh của ngọn núi thấp đó.
Từ Tử Thanh vừa mới đứng vững, còn chưa kịp nhìn xung quanh, liền mở miệng hỏi trước tiên: “ Đây là Tiểu Trúc Phong sao?”
Bạch y nam tử đáp: “ không sai.”