Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 8: Ngũ Lăng Tiên Môn – Chương 101: Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo.

Trong cái sát ý cực đoan này, khắp chốn xung quanh trở nên vắng lặng đến không ngờ, duy chỉ có âm thanh kinh ngạc của Từ Tử Thanh vang lên, đánh vỡ một mảnh yên tĩnh lặng ngắt này.

Từ Tử Thanh chưa từng để ý đến hoàn cảnh xung quanh mình biến hóa thế nào, y quay đầu, yên lặng nhìn về phương xa.

Nơi chân trời phía đông, có một đạo bóng trắng mang theo sát khí vô biên đang nhanh chóng tới gần, uy áp vô tận nặng như hải triều trút xuống, nhiều như sóng biển, dâng trào mạnh mẽ khiến người người khϊếp sợ!

Khó khăn định thần lại, lúc này đám tu sĩ mới nhìn thấy rõ.

Đó là một nam tử thân cao tám thước, chỉ mặc một kiện áo tơ trắng bình thường nhất, tóc dài nhẹ bương xuống, không hề mang theo phục sức hay trang sức gì. Nhưng dù vậy, hắn so với đám đệ tử môn phái ăn mặc đẹp đẽ, pháp y quý giá, còn có vô số pháp khí càng cường đại hơn, khí thế cũng đáng sợ hơn nhiều.

Toàn thân hắn được bao phủ trong một loại kiếm khí có sát ý cực kỳ mãnh liệt, khiến cho ấn tượng đầu tiên trong mắt mọi người chính là khí tức lạnh như băng cùng với kiếm áp cực kỳ khủng khϊếp, trái lại bỏ quên dung mạo lãnh tuấn hệt như điêu khắc của hắn.

Dưới sự chú mục của mọi người, bạch y nam tử đạp hư không, vững bước đi đến, mỗi một bước đều đi được xa cả vài dặm, không mất quá nhiều thời gian, đã đến ngay trước mắt.

Sóng lưng hắn đĩnh trực, toàn thân lộ ra một loại ý chí mạnh mẽ, giống như một thanh lợi kiếm cao ngất tận trời, mang theo duệ khí vô cùng sắc bén, ngang nhiên sừng sững, đâm thẳng trời cao!

“ Đó là Vân Liệt của Ngũ Lăng Tiên Môn!”

“ Hung thần này không phải đang bế quan sao? Sao đột nhiên lại đi ra!”

“ Vân Liệt Ngũ Lăng Tiên Môn? Sao không thấy tên trên bảng Thiên Long…”

“ Ngay cả tên hắn cũng mà chưa từng nghe qua, vậy là ngươi nhập môn chưa lâu rồi. Ngươi mau quan sát dưới chân hắn đi!”

“… Đó là kiếm ý!”

“ Hắn thế nhưng lại cưỡi kiếm ý mà đến! Chẳng lẽ kiếm ý này đã sắp hóa thành thực chất rồi sao? Hơn nữa loại kiếm ý này…”

“ Hừ, nếu như sau này gặp phải hắn, thì mau trốn đi nhé!”

Dưới Nguyên Anh, thân thể không thể tự do hành tẩu trên hư không.

Thẳng đến khi bạch y nam tử đến gần, đám tu sĩ mới nhìn rõ được, hắn cũng không phải là đạp hư không bay đến, mà đạp trên một loại kiếm ý cực kỳ huyền ảo. Nếu dùng thần thức đảo qua, là có thể nhìn thấy hai đường kiếm, nhìn như hữu hình, lại tựa như vô hình, khó có thể thăm dò.

Đúng là kiếm ý.

Nếu muốn quan sát kỹ hơn nữa sẽ khiến thần hồn bị dao động, thần thức cũng sinh ra đau nhức, giống như sắp bị kiếm ý kia chấn cho nát bấy!

Kiếm ý thật là bá đạo, sát ý quá lãnh khốc! Nửa điểm cũng không nể mặt!

Đám tu sĩ bị ăn thiệt, đều cảm thấy phiền muộn trong lòng, không dám thả thần thức ra thăm dò nữa.

Những người đã từng nghe qua danh y, đều thầm nghĩ: Vân Liệt Ngũ Lăng Tiên Môn, quả đúng như lời đồn!

Bạch y nam tử đạp trên kiếm ý mà đến, giữa không trung đáp xuống, đứng trước người một thiếu niên mặc áo xanh.

Lúc này đám tu sĩ mới nhớ tới hồi nãy, Vân Liệt đã gọi tên một người nào đó, hình như là…Từ Tử Thanh? Thiếu niên này, chẳng lẽ là từ tử thanh? Y cùng với Vân Liệt có quan hệ thế nào, cư nhiên có thể khiến cho Vân Liệt tự mình đến đón…

Vì vậy ngay khi Từ Tử Thanh chưa ý thức được, thì tên họ của y đã sớm bị rất nhiều tu sĩ chú ý.

Trong lòng Từ Tử Thanh tràn đầy nghi hoặc cùng khϊếp sợ, hoàn toàn quên mất những người xung quanh mình, y nhìn người quen thuộc đang bước tới, nhưng vẫn không hề nhúc nhích, vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt.

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cuống quít đưa ý thức vào trong nhẫn trữ vật, chỉ thấy bên trong một mảnh đen kịt, trên bãi đá rõ ràng vẫn còn thân ảnh hảo hữu đang ngồi ngay ngắn trên đó, vậy thì người đang đứng trước mắt là người nào?

Bạch y nam tử dừng bước, mở miệng: “ Đi theo ta.”

Từ Tử Thanh theo thói quen bật thốt “ Vâng, Vân huynh”, sau đó liền im miệng, do dự nói: “ Huynh…Vân huynh?”

Bạch y nam tử gật đầu: “ Là ta.”

Giọng nói này, khí tức này, từng hành động cử chỉ, rõ ràng chính là hảo hữu của y.

Nếu như nói có gì khác biệt, thì chính là sát ý quanh thân hai người, người trước mắt còn mạnh hơn so với hảo hữu gấp mấy lần, nếu không phải y đã sớm quen với khí thế của hảo hữu thì chỉ sợ dưới kiếm áp, đã sắp sửa hít thở không thông rồi.

Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, kiềm chế nghi vấn tràn đầy trong lòng, gật đầu nói: “ Thỉnh Vân huynh dẫn đường.”

Bạch y nam tử lập tức để kiếm ý dưới chân hạ xuống, vươn tay nắm lấy cánh tay Từ Tử Thanh, kéo y lên. Sau đó quay người lại, kiếm ý đột ngột dâng lên, phá không bay đi.

Trong kiếm khí tung hoàng giữa không trung, sát ý như dòng suối lạnh, không ngừng cọ rửa quanh thân.

Trên người Từ Tử Thanh nổi lên thanh quang nhàn nhạt, bao trùm luôn cả Trọng Hoa trên vai luôn. Y vận khởi chân nguyên, đứng ngay ngắn phía sau bạch y nam tử.

Mặc dù lúc này y vẫn như lạc trong sương mù, nhưng trong lòng đã có quyết ý, cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều. Vì vậy ý niệm trong đầu lóe lên, sau đó bỗng nhiên vỗ nhẹ trán, nhỏ giọng nói: “ Nguy rồi, ta bỏ quên A Hãn hiền đệ cùng với mấy vị đạo hữu khác rồi!”

Chợt nghe nam tử phía trước lãnh đạm nói: “ Lát nữa sẽ có người đến đón bọn họ.”

Từ Tử Thanh nghe vậy, lúc này mới yên lòng.

Mặc dù không biết tại sao, nhưng vị “ Vân huynh” này, hiển nhiên cũng nhận biết a Hãn hiền đệ. Nếu hắn đã có sắp xếp, thì y cũng không cần quá lo lắng.

Lại nói đến bên kia.

Từ Tử Thanh đột ngột đi theo bạch y nam tử có sát khí dày đặc quanh thân kia cưỡi kiếm ý bay đi, đám người Túc Hãn dưới áp lực mạnh mẽ chưa kịp mở mồm khuyên ngăn, cư nhiên chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn y theo người khác. Đợi đến khi người nọ đi xa, lúc này có thể nói chuyện lại được, nhưng lại đánh mất Từ Tử Thanh, mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, cảm thấy hồ nghi chồng chất.

Ngay lúc này, phía trên đυ.n mây bỗng có một thiếu niên tuấn mỹ mặc hoàng bào nhảy xuống, nhìn tướng mạo bên ngoài hắn mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng thần thức của mấy tu sĩ Trúc Cơ đều không thể dò ra tu vi của hắn.

Có lẽ tu vi của người này, thấp nhất cũng phải là trên kỳ Hóa Nguyên.

Liền thấy thiếu niên này cười hì hì nói: “ Ta là Đỗ Tu đến từ Kinh Lôi Phong của Ngũ Lăng Tiên Môn, đồng bạn của các ngươi đã đi cùng với đồng môn của ta đi, không biết các ngươi có tính toán gì không?”

Đám người Túc Hãn đã sớm có dự định đi đến Ngũ Lăng Tiên Môn thử thời vận, vốn khi thấy Từ Tử Thanh đi mất, còn có chút do dự, lúc này nghe thiếu niên nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu đã gặp được người trong Ngũ Lăng Tiên Môn rồi, thì không cần thiết phải lo lắng đi tìm người, vậy đi thử một chút, nếu như không được, thì lại dự tính tiếp.

Vốn mấy người trong môn phái khác còn đang có chút hứng thú với đám người bọn họ, giờ nhìn thấy hoa văn trên đầu vai thiếu niên mặc hoàng bào, cũng đều thu hồi đường nhìn. Tông môn nhị phẩm cỡ này, không giống như bọn họ phải dùng linh thuyền để dụ đệ tử mới đến, nếu như lúc này Ngũ Lăng Tiên Môn tới, vậy tất nhiên mấy đệ tử thiên tài kia cũng không tới phiên bọn họ tranh đoạt. Bởi vậy mới không thèm nhìn nữa, mà tiếp tục đi kiếm những thiên tài khác trong tiểu thế giới.

Điêu Tử Mặc nghe được ba chữ “ Kinh Lôi Phong”, không khỏi vội vàng mở miệng: “ Đỗ tiền bối, Kinh Lôi Phong có phải tu hành Lôi pháp?”

Đỗ Tu nghe vậy hơi ngạc nhiên, quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen rồi cười nói: “ Đúng vậy, ta thấy ngươi cũng tu tập Lôi pháp, nếu tư chất xuất chúng, có thể sẽ được làm sư đệ của ta.”

Tảng đá lớn trong lòng Điêu Tử Mặc buông xuống, hắn thiết nghĩ môn phái của tiên nhân, có lẽ các loại pháp môn không loại nào là không có, nhưng nghe được lời nói này, mới thấy an tâm hơn. Hắn quay đầu lại, liếc mắt với đám đồng bạn đi cùng, đám tu sĩ nhìn thấy uy thế của hai người Ngũ Lăng Tiên Môn, cũng rất là động tâm, đều gật đầu nói: “ Chúng ta đã có ý định bái nhập Ngũ Lăng Tiên Môn từ trước, không biết đỗ tiền bối có cho phép?”

Đỗ Tu không như những tu sĩ cấp cao trưng ra vẻ mặt cao ngạo, trái lại còn có vài phần cởi mở: “ Ta thấy tư chất của các ngươi không tồi, theo ta đi thử một lần, nếu như được, có lẽ tất cả sẽ được ở lại.”

Đám tu sĩ nghe vậy, trong lòng đều vui mừng, liền nói: “ Đa tạ Đỗ tiền bối thành toàn!”

Đỗ Tu cười cười, phất ống tay áo cuốn mọi người vào, sau đó bay lên không trung.

“ Tụ Lý Càn Khôn” này đã quá quen thuộc, khi vào bên trong tay áo đám tu sĩ đều cảm giác rất giống với Đường tiền bối, chẳng lẽ Đỗ tiền bối cũng là Kim Đan chân nhân sao? Nghĩ như vậy, bỗng nhiên mắt hoa lên một cái, đã từ trong tay áo rớt ra ngoài.

Chỗ bọn họ đáp xuống, không hề trơn nhẵn cứng rắn, mà trái lại có chút ấm áp, đám tu sĩ mở mắt ra, mới phát giác bọn họ đang đứng trên lưng của một con linh cầm.

………….

Tốc độ của kiếm ý giống như sao xẹt, chỉ trong phút chốc mà đi được cả ngàn dặm.

Trong nháy mắt, kiếm ý dưới chân dừng lại, vạt áo của bạch y nam tử phía trước lay động, đem đường nhìn của Từ Tử Thanh che hơn phân nửa. Chớp chớp mắt đau rát, Từ Tử Thanh hơi do dự, từ phía sau của nam tử ló đầu ra.

Chỉ thấy phía trước cách đó mấy trượng, có một con vật khổng lồ, hai cánh đang vẫy, lơ lửng giữa không trung.

Toàn thân nó toàn lông vũ, đưa mắt nhìn thì thấy thân thể của nó chắc phải dài chừng trăm trượng, vô cùng to lớn. Nếu như Từ Tử Thanh không phóng xuất thần thức, chỉ bằng vào thị lực, e là không thể nhìn thấy phần cuối của nó.

Khí thế của con linh cầm này rất mạnh, hơn xa mấy con yêu thú, linh thú mà Từ Tử Thanh đã từng thấy. Hai mắt của nó xanh biếc trong veo, như ngọc bích ngâm trong nước, càng toát lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng khiến người ta không thể nhìn thấu.

Từ Tử Thanh bỗng cảm thấy Trọng Hoa đang đứng trên đầu vai tự dưng xao động bất an, hai vuốt động động, khiến y có chút đau đớn. Từ Tử Thanh nhíu mày, truyền một đạo ý niệm trấn an vào đầu Trọng Hoa.

Bởi vì trong cơ thể Trọng Hoa có một tia huyết mạch Đại Bằng, trước đây khi gặp các loại yêu thú linh thú, cho dù phẩm cấp có hơn xa Trọng Hoa, nó cũng chưa từng có phản ứng như vậy. Nhưng hôm nay chỉ mới gặp con linh cầm này, đã khiến Trọng Hoa cáu kỉnh như vậy, không biết tại sao nữa?

Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh theo thói quen bật thốt ra: “ Vân huynh, đây là loại linh cầm gì vậy?”

Vừa mới ra khỏi miệng, liền cảm thấy không đúng.

Bạch y nam tử mặc dù thừa nhận hắn cùng với hảo hữu Vân Liệt là một người, nhưng mà hảo hữu vẫn còn ở trong nhẫn, y ít nhiều gì cũng có chút rối rắm. Tuy vậy người trước mắt đem lại cho y cảm giác giống hệt như hảo hữu, khiến cho Từ Tử Thanh có chút quen thuộc, bất ngờ không kịp đề phòng, giống như trước đây hỏi lên nghi vấn.

Thế nhưng bạch y nam tử cũng đáp lại: “ Đây là Tự Phượng.”

Phượng chính là vua của vạn điểu, Phượng là thần thú thượng cổ, nổi danh cùng với thần thú Long. Mà Phượng cùng vạn điểu giao phối, sinh ra hậu duệ gọi là Loan, có huyết mạch của Phượng, thuộc nhánh linh cầm.

Loan điểu sinh ra đời sau, đời đời gọi là Loan, trong cơ thể đời đời đều có lưu truyền Phượng huyết, nhưng cũng càng lúc càng trở nên cực kỳ loãng. Nhưng nếu Phượng huyết trong cơ thể Loan điểu được kích phát, Loan điểu có thể hóa thành ngụy Phượng, còn được gọi là “ Tự Phượng”.

Trong người Trọng Hoa mang huyết mạch Đại Bằng, Đại Bằng cũng là thần thú thượng cổ, cũng là yêu thú.

Bằng sau khi biến hóa, vào biển thì gọi là Côn, lên trời thì hóa Bằng, toàn thân có kim vũ, tốc độ cực nhanh, có thể xưng là đứng đầu trong cầm thú, không ai có thể địch nổi. Vì vậy gọi là “ Côn Bằng”, còn được gọi là “ Kim Sí Đại Bằng”.

Côn Bằng hung ác độc địa, lấy Long làm thức ăn, mà Long lại có quan hệ tốt với Phượng, bởi vậy Phượng cũng có địch ý với Côn Bằng.

Hôm nay hậu duệ của Côn Bằng gặp hậu duệ của Phượng, Trọng Hoa thấy con Tự Phượng này cường đại như vậy, nên tất nhiên sẽ có biểu hiện xao động như vậy. Còn Tự Phương mặc dù rất lợi hại, nhưng khi thấy Trọng Hoa, cũng có chút bất thiện.

Nghe bạch y nam tử giải thích xong, Từ Tử Thanh liền hiểu.

Có mấy người đang ngồi khoanh chân trên lưng Tự Phượng, vóc người đều cao to, đều là nam tử trẻ tuổi khí chất thoát tục, tu vi ở đây đều đã trên Trúc Cơ, còn có một hai người tu vi không thể nhìn ra, nhưng khí thế lại không địch lại bạch y nam tử, tu vi có lẽ là giữa Trúc Cơ và Hóa Nguyên.

Mấy người thấy bạch y nam tử hiện thân, thần sắc đều biến đổi, rất nhanh gọi một tiếng “ Sư huynh”, sau đó liền nhường ra một con đường.

Bạch y nam tử không hề nói lời nào với họ, thân hình khẽ động, kéo Từ Tử Thanh đang đứng sau tìm một chỗ nghỉ tạm trên lưng Tự Phượng.

Từ Tử Thanh cảm thấy đầu vai hơi buông lỏng, Trọng Hoa nhanh chóng bay lên trời. Hóa ra nó không muốn đứng trên lưng Tự Phượng, Tự Phượng chắc hẳn cũng không thích điều đó.

Bạch y nam tử buông tay ra, khoang chân ngồi ngay ngắn.

Từ Tử Thanh thấy hành động quen thuộc này của hắn, hơi dừng một chút, liền ngồi xuống đối diện hắn.

Bạch y nam tử nhàn nhàt liếc nhìn y một cái, mở tay ra nói: “ Vật này tặng ngươi dùng buộc tóc.”

Trong lòng bàn tay hắn có một đoạn dây trúc dài chừng một thước, độ dày cỡ nhón tay, màu xanh nhạt, oánh nhuận trơn tuột, giống như được đẽo gọt từ ngọc thạch.

Từ Tử Thanh ngẩn ra, có chút bối rối.

Đây, đây chẳng lẽ là lễ gặp mặt sao? Nhưng y lại chưa chuẩn bị gì cả, làm sao đây….

Y nhận lấy đoạn dây trúc, xúc cảm khi cầm trong tay lạnh lẽo, rất thoải mái, trong lòng rất thích món quà này, lại có chút băn khoăn. Sau khi xoắn xít một hồi, y cũng đưa tay ra, trong lòng bàn tay tuôn ra rất nhiều nhánh cỏ nhỏ xíu, trong chớp mắt dệt thành một cái dây buột tóc dài hai thước, cũng có màu xanh nhàn nhạt, nhìn vô cùng mộc mạc thuần khiết.

Dệt xong rồi, Từ Tử Thanh đưa dây buộc tóc ra, khẩn trương nói: “ Vật này cũng tặng huynh buộc tóc.”

Bạch y nam tử ngừng một chút, cũng nhận lấy, vòng tay sau lưng, buộc chính giữa mái tóc dài xõa ra. Sau đó mở miệng nói: “ Ngươi cũng vậy.”

Từ Tử Thanh lúc này mới phản ứng kịp, lúc trước y bị cương phong làm cho tóc tai bù xù, hoàn toàn không còn chút lễ nghi gì cả. Lúc này nghe Vân huynh nhắc nhở, y chợt cảm thấy thẹn thùng, mặt ửng hồng, vội vã dùng dây trúc buộc lại tóc.

Sau đó, hai người lại yên lặng không nói gì, không khí lúng túng nãy giờ cũng dần tiêu tán, sự thanh tĩnh này, khiến cho Từ Tử Thanh nghĩ mình như đã trở lại khoảng thời gian còn ở tiểu thế giới.

Không lâu sau, có một cơn gió nhẹ phất qua, Từ Tử Thanh cảm thấy hoa mắt, liền thấy có một thiếu niên mặc hoàng bào đứng trên lưng Tự Phượng, hắn vung tay áo, thả ra vài người, chính là đám người Túc Hãn.

Nhìn thấy đồng đạo, Từ Tử Thanh yên lòng, trong lòng biết thiếu niên mặc hoàng bào này chính là người bạch y nam tử đã nói trước đó.

Thiếu niên lơ đãng nhìn thấy đoạn dây trúc lộ ra trong tóc Từ Tử Thanh, lại nhìn thấy y cùng bạch y nam tử đang ngồi đối diện nhau, hai mắt nhất thời trợn lớn, giống như thấy được một việc khó có thể tưởng tượng ra được vậy. Nhưng sau đó hắn rất nhanh quay đầu đi, hướng mấy người mới vừa được hắn thả ra nói: “ Các ngươi đi theo ta, đừng đi qua bên kia.”

Túc Hãn vốn muốn lên chào hỏi với Từ Tử Thanh một chút, nhưng nghe thiếu niên mặc hoàng bào nhắc nhở vậy, lúc này mới để ý tới bên kia kiếm khí băng hàn, sát ý dày đặc, cũng liền kiềm chế trong lòng. Thầm nghĩ, đợi ngày sau dàn xếp ổn thỏa, rồi tới hỏi chuyện Tử Thanh huynh vậy!

Vì vậy mấy người nhìn nhau một chút, sau đó đều theo sau Đỗ Tu ngồi xuống, ngồi chung với mấy tu sĩ xa lạ khác.

Sau khi ngồi xuống, mọi người trước tiên là giới thiệu với nhau. Sau đó, tay Đỗ Tu nhoáng lên một cái, lấy ra một khối ngọc bích, cười nói: “ Trước tiên phải kiểm tra linh căn cái đã, để ta có cái mà ăn nói với tông môn.”

Ngọc bích tất cả mọi người đều nhận ra, Đường Văn Phi cũng từng dùng nó để kiểm tra linh căn của bọn họ, khối này chỉ nhỏ hơn một chút mà thôi. Vì vậy đều quen thuộc, từng người từng người qua kiểm tra.

Ở đây tổng cộng có tám người, nên kiểm tra cũng rất nhanh, không mất nhiều thời gian, liền đem ngọc bích trả về.

Đỗ Tu thu hồi ngọc bích, kinh ngạc nói: “ Thế mà lại có một người là đơn Hỏa linh căn! Những người còn lại đều là song linh căn, không tồi, không tồi.”

Thấy Đỗ Tu phản ứng như vậy, bất an trong lòng đám người Túc Hãn cũng vơi bớt, lại hỏi tiếp: “ Không biết chúng vãn bối có thể lọt vào mắt tiền bối không…”

Đỗ Tu cười nói: “ Điêu Tử Mặc chính là song linh căn Thủy thô Hỏa tế, để tu tập Lôi pháp thì hai loại linh căn này là phù hợp nhất. Lại thêm tư chất của Điêu Tử Mặc, chính là người có điều kiện tốt nhất để học Lôi pháp. Nếu tâm tính không tồi, sư tôn của ta ở Kinh Lôi Phong, tất nhiên sẽ rất hoan nghênh.”

Điêu Tử Mặc nghe vậy, vẻ mặt nhẹ nhõm: “ Đa tạ Đỗ tiền bối.”

Thấy Điêu Tử Mặc đã được sắp đặt, mấy người còn lại cũng có chút khẩn trương.

Chợt nghe Đỗ Tu nói: “ Túc Hãn là đơn Hỏa linh căn, tư chất cũng rất tốt, sau khi khảo nghiệm tâm tính là có thể nhập môn. Về phần mấy người còn lại…bình thường những người muốn gia nhập vào tiên môn, sẽ phải hoàn thành đủ ba loại khảo hạch.”

Mọi người nín thở chăm chú lắng nghe.

Đỗ Tu nói: “ Thứ nhất là kiểm tra linh căn, vừa rồi ta đã kiểm, các người đều là song linh căn, nhưng ba người Trác Hàm Nhạn, Nhiễm Tinh Kiếm, La Hống đều có tu vi Trúc Cơ, có tư cách vào nội môn; thứ hai chính là kiểm tra tâm tính, nếu như có thể qua, ba người các ngươi chính là người nội môn, nếu không qua chỉ có thể vào ngoại môn; thứ ba là kiểm tra ngộ tính, ba hài đồng này ngoại trừ kiểm tra tâm tính còn phải kiểm tra cửa này nữa. Nhưng không được vào nội môn mà chỉ vào ngoại môn thôi.”

Hắn nói đến đây, liền cười cười: “ Bất quá trong môn cũng có nhiều chưởng sự, trưởng lão, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của người có thực quyền, thì không cần phải trải qua cửa này.”

Nghe ra ý trong lời nói của hắn, Túc Hãn bỗng nhiên hỏi: “ Đạo hữu kia của vãn bối…” hắn rất nhanh lia mắt nhìn thoáng qua nơi “ băng thiên tuyết địa” kia.

Đỗ Tu cười gật đầu: “ Vị kia chính là chưởng sự mới nhậm chức của ti hình, cũng là người có thực quyền, có thể tiến cử một người nhập môn. Nghe nói đó là Từ Tử Thanh, nói vậy có lẽ y sẽ gia nhập làm môn hạ của Tiểu Trúc Phong.”

Trác Hàm Nhạn liền hỏi: “ Nếu như muốn tiến cử người vào, thì có chỗ nào bất lợi không?”

Ánh mắt Đỗ Tu mang theo khen ngợi: “ Nếu như linh căn không tốt, tâm tính bất định, nuôi ở bên trong tông môn cũng không sao, nhưng nếu như làm ra chuyện gì bất lợi với tông môn, sẽ do người tiến cử một mình gánh chịu hậu quả.”

Danh ngạch tiến cử này, vốn cũng chỉ là tông môn dành cho người có thực quyền một phần ca ngợi mà thôi.

Nói xong, mọi người cuối cùng cũng biết chút chút, trong lòng cũng đã có tính toán.

Sau đó lòng hiếu kỳ bỗng dưng nổi lên, nhìn thấy Đỗ Tu bình dị gần gũi như vậy, liền đem tò mò trong lòng hỏi ra.

Túc Hãn tính tình thẳng thắng nhất, liền hỏi: “ Đỗ tiền bối, nếu tất cả đều là đồng môn, sao vừa rồi ngài không cho vãn bối qua đó nói chuyện với Tử Thanh huynh?”

Đỗ Tu không cho rằng đây là ngỗ nghịch, chỉ cười nói: “ Không nói tới các ngươi, cứ nhìn mấy sư đệ của ta mà xem, ai cũng không dám ngồi cùng một chỗ với Vân ti hình.”

Túc Hãn ngạc nhiên: “ Vì sao như vậy?”

Mấy người còn lại cũng rất hăng hái, vị Vân ti hình kia uy thế thật lớn, nhưng vị Đỗ tiền bối này cũng vô cùng lợi hại, còn có thể là Kim Đan chân nhân, nhưng sao lại kiêng dè vậy chứ?

Đỗ Tu lắc đầu than thở: “ Cũng được, tư chất các ngươi bất phàm, hơn phân nửa có thể vào nội môn. Đã vậy, nói cho các ngươi biết cũng không sao. Vị Vân ti hình kia là một kiếm tu, kiếm tu xưa nay cường hãn hơn tu sĩ bình thường nhiều, nhưng cũng không đến nỗi khiến người sợ hãi. Nhưng kiếm đạo mà Vân ti hình tu tập…” hắn ngừng lại một chốc, trong giọng nói mang theo vài phần sợ hãi, “…Chính là Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo.”

Mọi người cả kinh: “ Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo?”

Vừa nghe cái tên này, trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Đỗ Tu cười khổ gật đầu: “ Đúng là Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo. Loại kiếm đạo này đáng sợ nhất, bởi vì từ trong vô số gϊếŧ chóc mà uẩn dưỡng ra sát ý vô cùng vô tận, tìm kiếm lĩnh ngộ. Người tập kiếm đạo này lục thân không nhận, vô tình vô tâm, không lo không sợ, không buồn không vui, tất cả tình cảm gì cũng không bộc lộ ra ngoài. Lấy tâm niệm định ra quy tắc sát đạo, phàm là những người phạm phải, đều gϊếŧ không tha, không chút lưu tình. Người này không dễ trêu chọc, bằng không lên trời xuống đất, cũng sẽ tìm ngươi để tru diệt!”

Mới nghe những lời này, đám tu sĩ đều đồng loạt rùng mình một cái.

Trước đó còn tò mò phóng mắt ra nhìn chỗ cổ Tự Phượng, bây giờ đều thu liễm tầm mắt ngồi ngay ngắn lại, không dám tùy ý nhìn trộm nữa.

Đỗ Tu vẫn chưa nói xong: “ Nhưng tuy nói Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo chính là kiếm đạo đáng sợ nhất, nhưng cũng có chỗ thiếu hụt, có thể nói trong mấy trăm vạn năm trở lại đây, rất hiếm có người luyện kiếm này.”

Đám tu sĩ đều cuống lên: “ Là gì vậy Đỗ tiền bối?”

Đỗ Tu nói: “ Trăng tròn thì sẽ khuyết, nước đầy thì sẽ tràn. Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo, tu Vô Tình Sát Lục Kiếm Ý, vô tình đến cực hạn thì chính là hữu tình. Nếu như muốn tu thành đạo này, phải ở trong hàng vạn hàng nghìn vô tình cất chứa một tia hữu tình, bất luận tình cảm này là gì, chỉ cần đem điểm hữu tình này hóa thành linh đài trấn tĩnh, thì mới không bị gϊếŧ chóc sở mê.”

Nhưng mọi người đều biết, nếu như muốn tu hành Vô Tình Sát Lục Chi Đạo, thì phải gạt bỏ tất cả tình cảm, vậy thì làm sao để có tình? Tu sĩ tu Vô Tình Sát Lục Kiếm Đạo tâm phải vững như bàn thạch, không thể phá vỡ, không ai có thể làm dao động. Sát ý cực mạnh, nếu hơi vô ý, đã bị sát ý mê hoặc, cho dù không bị sát ý mê hoặc thì cũng không thể tìm ra được hữu tình, cho dù tu đến cực hạn, cũng chỉ đến được đỉnh phong Hóa Nguyên mà thôi, cũng chỉ có thể huyễn hóa ra đan ảo, vĩnh viễn cũng không đột phá được Kim Đan. Cả đời không thể tiến thêm bước nào nữa!

Cũng bởi vì điểm này, nên loại kiếm đạo cực mạnh này mới khiến cho đông đảo tu sĩ chùn bước.

Nhiễm Tinh Kiếm ngày thường ít nói, lúc này cũng không nhịn được hỏi: “ Vậy Vân ti hình tiền bối…?”

Đỗ Tu thở dài một hơi: “ Đúng vậy, Vân tư hình chỉ là một tu sĩ Hóa Nguyên, đã ở cảnh giới này hơn mười năm, hôm nay cũng coi như sinh ra hư đan ( hư ở đây là ảo ảnh). Có lẽ là Vân ti hình trời sinh cùng đạo này rất hợp nhau, không chỉ tiến cảnh cực nhanh, mà còn lĩnh ngộ được Vô Tình Sát Lục Kiếm Ý!”

Trong đại thế giới này, kiếm tu có thể lĩnh ngộ được kiếm ý là vô cùng hiếm, càng đừng nói đến kiếm ý của loại kiếm đạo đáng sợ bực này, đúng là khiến người khác không thể không run sợ!

Túc Hãn nghe vậy hít một ngụm khí lạnh: “ Nếu vậy, chẳng lẽ tu vi của Vân ti hình là có hạn…”

Đỗ Tu cũng lắc đầu: “ Các ngươi không biết, Ngũ Lăng Tiên Môn có một tòa Ti Hình Phong, chuyên xử lý những người vi phạm môn quy. Nếu như không có tu vi cực mạnh, không thể vào trong đó. Dưới tình huống bình thường, ít nhất cũng phải là Kim Đan Chân Nhân, mới có thể xin vào đó.”

“ Vân ti hình tuy chỉ có tu vi hư đan, nhưng trong tay đã có hơn mười tính mạng của Kim Đan chân nhân, vì vậy trở thành chưởng sự duy nhất ở ti hình có tu vi dưới Kim Đan.” Hắn càng phát ra nụ cười khổ, “ Tuy tu vi của ta là Kim Đan trung kỳ, nhưng nếu như đánh nhau sinh tử với Vân ti hình, còn không có bao nhiêu phần thắng.”

Nói đến đây, liền liếc mắt nhìn thanh sam thiếu niên ngồi đối diện với bạch y nam tử, nói: “ Vị đồng đạo của các ngươi có thể ở chung như vậy với Vân ti hình, quả thực khiến ta rất kinh ngạc đấy…”