Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 100: Đại thế giới.

Trang Duy lặng lẽ nhìn nữ tử trong lòng, nàng xưa nay mạnh hơn hắn, tính tình cũng rất mạnh mẽ, có thể cùng tu sĩ Trúc Cơ giao hảo, có cơ hội tiến vào đại thế giới, hắn phải nên vui mừng vì nàng mới phải.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn khó nén nỗi buồn bã trong lòng.

Hắn cũng không phải là không biết tính tình của Từ Tử La, chỉ là những chuyện xảy ra hồi nhỏ khiến hắn khắc sâu trong lòng, hắn từng nhận được ân huệ, được nàng trông nom săn sóc, nên mới có được ngày hôm nay. Không nói đến ân cứu mạng sâu nặng, chỉ nói tình cảnh trong một năm ở chung kia, trong đáy lòng hắn không thể nào quên được sự ôn nhu khi đó.

Sau này Trang Duy trăn trở dấn thân vào Từ gia, nỗ lực tu hành, cũng là vì muốn giúp Tử La cô nương một tay. Đáng tiếc sau khi Tử La cô nương nhập tông, không chỉ có tính tình biến hóa, mà giống như đã quên mất hắn. Đoạn ký ức ở chung lúc nhỏ, chỉ có một mình hắn là luôn giữ mãi trong lòng không quên. Trang Duy tuy trong lòng thất vọng, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, nơi nơi chốn chốn chiếu cố nàng ta.

Chỉ là lúc này đây, Tử La cô nương sắp đi đến đại thế giới, Trang Duy hắn khả năng không đủ, không thể tiến vào cánh cửa này, kiếp này cho dù hắn còn muốn gặp lại cũng rất khó. Hắn muốn hết lòng hết dạ chiếu cố quan tâm nàng, cũng không thể nữa rồi…

Nghĩ đến đây, Trang Duy càng thêm có chút nản lòng.

Ngay lúc này, bỗng có một đạo tiếng nói trong trẻo truyền đến, rất là quen thuộc.

“ Trang Duy, huynh có còn nhớ tới người bạn cũ đã khuất này hay không?”

Trang Duy chấn động, kìm lòng không được mà quay đầu lại, thấy được thanh sam thiếu niên đang chậm rãi bước đến, khí chất ôn hòa, ý cười dịu dàng. Trong lòng hắn cả kinh, vô cùng vui vẻ: “ Có thật là…thật là Tử Thanh hiền đệ không?”

Hắn tuy có nhiều bằng hữu, nhưng người có thể hợp ý lại rất ít, Từ Tử Thanh là một trong số ít những người đó. Từ Tử Thanh có duyên tiến vào bí cảnh, hắn lúc đầu cũng mừng thay cho y, nhưng sau đó lại nghe nói y đã chết trong bí cảnh, điều này không thể nghi ngờ khiến cho hắn thương tâm rất lâu. Hiện giờ Từ Tử Thanh tuy không còn là một thiếu niên nho nhỏ như khi đó, nhưng hình dáng tướng mạo vẫn chưa có nhiều biến hóa lắm, hắn chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra y.

Từ Tử Thanh cũng có chút vui sướиɠ, tính ra Trang Duy chính là người bạn đầu tiên sau khi y đến thế giới này, chỉ mới nhìn đã có thể nhận ra y, có thể thấy hắn rất trọng tình trọng nghĩa.

Từ Tử Thanh lắc người đi đến trước mặt Trang Duy, nhìn hắn cười: “ Chính là ta, đã lâu không gặp, nhìn thấy Trang huynh mạnh khỏe, lòng ta rất là vui mừng.”

Trang Duy lúc này mới lưu ý tới khí tức của Từ Tử Thanh đã biến hóa, cái khí tức này so với hắn phải nói là một trời một vực, chẳng lẽ là…hắn thoáng chốc liền kinh hãi, nói: “ Tử Thanh hiền đệ, đệ…không, hôm nay ta phải đổi xưng hô gọi là Từ tiền bối mới đúng.”

Từ Tử Thanh vội nói: “ Ngay lúc thân phận của đệ và huynh khác nhau một trời một vực, huynh cũng bằng lòng nhận thức người đệ này, chẳng lẽ bây giờ chỉ vì đệ có cảnh giới cao hơn, lại trở thành tiền bối của huynh sao? Trang huynh, trong lòng huynh, đệ là kẻ vô sỉ như vậy sao!”

Trang Duy nghe vậy, cũng không nhiều lời nữa. Hắn gặp Từ Tử Thanh kỳ thực cũng không có cảm giác kính nể, chỉ thấy may mắn cùng với thân thiết mà thôi, liền buông xuống cái lễ nghi thân phận, nói: “ Đệ có thể có được tu vi như thế, chỉ sợ đã chịu khổ không ít.” Hắn nhớ tới tin dữ mình từng nghe qua, vài ý niệm chuyển xoay trong đầu, sau đó minh bạch vài phần. Lập tức thở dài, “ Có thể thấy đệ khỏe mạnh xuất hiện trước mặt huynh, huynh…” nói đến đây, lại không cách nào nói tiếp nữa.

Từ Tử Thanh cũng nhớ lại khi xưa, nhìn lại hôm nay, trong lòng cũng không khỏi sinh ra chút cảm khái.

Nhưng y cũng chưa quên ý đồ mình đến đây, liền nói: “ Đệ đã Trúc Cơ rồi, đợi khi Thăng Long Môn mở, đệ sẽ đi đến đại thế giới. Nhưng đại thế giới vẫn còn rất mới lạ với đệ, nên đệ muốn dẫn theo một vị bằng hữu để tương trợ, không biết Trang huynh có bằng lòng giúp đỡ?”

Từ Tử Thanh nói như vậy, tất nhiên là vì bận tâm đến mặt mũi của Trang Duy. Mà Trang Duy ở Từ gia đã nhiều năm, thậm chí còn có khả năng bao che cho Từ Tử La vài lần, sao có thể đần độn đến mức không nghe ra hàm ý bên trong?

Nghe được lời ấy, hắn cũng khẽ cười khổ: “ Tử Thanh hiền đệ không cần cho ta mặt mũi như vậy, đệ..” Hắn liếc mắt nhìn Từ Tử La, “ Đệ hiểu được chuyện trong lòng huynh, còn suy nghĩ cho huynh, huynh…đa tạ đệ.”

Từ Tử Thanh thở dài một hơi, cũng không dối trá mượn cớ che đậy nữa, nói thẳng: “ Tình hình ở đại thế giới thế nào đệ không biết, nhưng nhất định sẽ nguy hiểm khó khăn hơn tiểu thế giới này của chúng ta. Huynh theo Tử La cô nương đi, đệ quả thực có chút lo lắng.”

Lo lắng thì lo lắng, nhưng y cũng không thể khuyên bảo được.

Chuyện tình ái, giống như người uống nước, ấm lạnh tự biết. Theo y thấy, Từ Tử La không đáng để Trang Duy phải coi trọng như vậy, nhưng đối với Trang Duy mà nói, thì lại không phải như vậy.

Đổi vị trí là mình, nếu sau này thích người nào đó, nhưng bởi vì bằng hữu không thích mà nơi nơi chốn chốn gây hiềm khích với người ấy, cho dù là bằng hữu, thì cũng khó có thể tha thứ được. Vì vậy cho dù y không hề thích Từ Tử La, cũng sẽ không ở chỗ này khoa tay múa chân khuyên bảo hắn.

Trang Duy hàm hậu cười: “ Quả thật Tử La cô nương không hề thích ta, ta đúng là có chút ngoan cố. Chỉ là với tính nết của nàng, sau khi đến đại thế giới, ta lại càng không thể yên tâm. Tử Thanh hiền đệ trong lòng huynh cũng hiểu chứ, nhưng huynh chỉ muốn làm hết khả năng, nếu là vạn nhất…thì đó cũng là số phận đã định, chẳng trách ai được.”

Hắn đã nói đến nước này, Từ Tử Thanh còn có thể nói gì nữa bây giờ? Dù sao đi nữa cũng không thoát khỏi chữ “ Cam tâm tình nguyện”. Thế nhưng làm bằng hữu, y vẫn rất lo lắng, còn châm chước tìm từ, nói: “ Tấm lòng của Trang huynh tuy chân thành, nhưng đại trượng phu nếu biết rõ chuyện này không thể làm, thì cũng nên nhớ “ Cầm lên được thì bỏ xuống được” mới tốt. Suy nghĩ một chút, lại nói, “ Vạn sự đều phải cẩn thận, không thể có lòng hại người, nhưng tâm phòng người thì không thể không có.”

Đây cũng là ngầm nhắc nhở Trang Duy.

Trong lời nói của Từ Tử Thanh ám chỉ “người” , cũng chính là Từ Tử La. Cô ả này tính tình ngang ngược, xuất thủ độc ác, trong tiểu thế giới thì còn được, chứ ở đại thế giới, chỉ sợ không phải ai cũng cho ả ta mặt mũi. Nếu như gặp phải họa, đến lúc đó người bị hại chỉ có Trang Duy mà thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng y không khỏi suy nghĩ.

Mắt thấy bằng hữu vì tình mà khổ sở, y rất không đành lòng để mặc bằng hữu như thiêu thân lao đầu vào lửa, y cũng có chút lưỡng lự..Một lúc sau, y chỉ thấy được trong mắt Trang Duy một mảnh thản nhiên, đúng là vẫn không thay đổi quyết định.

Trên con đường tu tiên, từng bước tâm ma, kiếp số khắp nơi.

Có lẽ Từ Tử La chính là kiếp số của Trang Duy, nếu hắn không thể hóa giải tâm ma, thì tiên đồ ngày sau không thể lâu dài được, nhưng nếu có thể mượn cơ hội diệt trừ được tâm ma, không chỉ tâm cảnh tăng lên, mà cảnh giới cũng có thể đề thăng.

Thôi được, các mặt lợi hại trong đó, nói vậy Trang Duy cũng đã sớm có suy tính. Y chỉ là người ngoài, việc duy nhất có thể làm, là ra sức ủng hộ hắn một chút…

Tính tình của Trang Duy và Từ Tử Thanh rất hợp nhau, chỉ cần thấy thần sắc y khẽ động, là hắn có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng y. Sau đó hắn liền vỗ vai Từ Tử Thanh, dùng lời uyển chuyển trấn an: “ Ta tốt xấu gì cũng lớn hơn đệ mười tuổi, đừng có coi ta như con nít vậy.”

Vùng xung quanh lông mày Từ Tử Thanh thoáng buông lỏng, cũng cười đáp: “ Nếu đã vậy. Ngày sau bất luận Trang huynh đi nơi nào, đến khi lên được Trúc Cơ, nhớ phải dùng ngọc kiếm truyền thư cho đệ, để đệ cùng cộng ẩm ăn mừng!”

Sau phen đối thoại này, sự mới lạ xa cách giữa hai người đã tán đi, giống như mới trở lại khoảng thời gian trước khi còn ở Bách Thảo Viên vậy, càng thêm có vẻ thân cận. Sau khi nói chuyện xong, Từ Tử Thanh chợt cảm thấy có một đạo ác ý mơ hồ truyền đến, y ngừng lại một chút, liền dùng thần thức đảo qua chỗ đó.

Liền thấy ác ý này là đến từ hoàng sam thiếu nữ đứng bên cạnh một tu sĩ Trúc Cơ, trong mắt nàng ta rất hung ác, lại mang theo chút chán ghét đố kỵ, mà nét mặt thì lại lộ ra ý cười, bám vào cánh tay của tu sĩ Trúc Cơ nói nói cười cười.

Từ Tử Thục?

Trong lòng Từ Tử Thanh biết, cô ả này đã nhận ra y. Nhưng y lại không biết lý do vì sao mà ả trước giờ luôn rất căm hận y, ngay từ lúc mới gặp đã muốn hãm hại vu khống y, thậm chí gây xích mích để Từ Tử La sinh sự với y. Hiện giờ xem ra, cô ả này dù biết tu vi của y vượt xa ả, nhưng ý định trong lòng vẫn không hề thay đổi.

Với tu vi của Từ Tử Thục, không thể làm được gì Từ Tử Thanh, nhưng vừa rồi ả đã nhìn thấy Trang Duy có quan hệ rất tốt với y, ả ta lại có giao tình với Từ Tử La, nghĩ đến có lẽ ả sẽ hạ độc thủ trên người Trang Duy.

Ánh mắt Từ Tử Thanh hơi lạnh lẽo, nói với Trang Duy: “ Trang huynh nếu đã quyết ý, nhớ phải đề phòng tiểu nhân. Từ Tử Thục tâm thuật bất chính, huynh phải thật để tâm đến ả, đừng để ả được đà lấn lướt.”

Trang Duy liếc mắt nhìn Từ Tử Thục, nghiêm mặt nói: “ Ta tất nhiên sẽ cẩn thận, nhưng Từ Tử Thanh hiền đệ cũng phải đề phòng nữa. Ta thấy Từ Tử Thục này có hận ý không ít với đệ, lại cực giỏi leo bám, luồn cúi để đi lên, so với ta thì đệ còn bất lợi hơn.”

Từ Tử Thanh tất nhiên cũng hiểu được đạo lý này, liền đáp: “ Trang huynh hãy yên tâm, đệ không còn là đứa trẻ vô dụng khi xưa nữa!” Nói đến đây, y cũng âm thầm bắn thứ gì đó vào mặt đất. Ngay lúc mọi người đều không biết gì, liền có một cây cỏ cực nhỏ lẫn vào trong đám cỏ lộn xộn trên bãi đất trống, sau đó vô thanh vô tức dính vào gót giày của hoàng sam thiếu nữ.

………………………..

Đợi khoảng nửa canh giờ, mặt trời đã lên cao được một nửa, đột ngột có một đường quang mang hiện ra, lập tức bộc phát ra một đạo kim quang cực kỳ mãnh liệt. Kim quang càng ngày càng sáng, chói đau mắt người, đột nhiên, bộc phát ra một thanh âm như tiếng rồng ngâm!

Tiếng ngâm cao vυ't uy vũ, truyền đến từ xa xăm, nhưng lại như trực tiếp truyền vào não, khiến cho đám tu sĩ trong lúc nhất thời thân thể cứng ngắc, không thể động đậy. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng không ngoại lệ!

Một lúc lâu sau, tiếng rồng ngâm biến mất, đám tu sĩ lúc này mới tỉnh hồn lại, cả đám đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Thanh thế lớn như vậy, không biết là do đâu phát sinh ra. Lúc này chính là lúc Thăng Long Môn mở ra, nhưng chẳng lẽ Thăng Long Môn thực sự có rồng ư?

Đám tu sĩ đều không khỏi đồng loạt nhìn vào không trung, lúc này kim quang dần dần nhu hòa, sau đó có một cánh cửa cực kỳ to lớn, hiện ra từ trong hư không.

Cửa cao chừng trăm trượng, chiều rộng thì hơi hẹp, vừa mới xuất hiện liền có một biển uy áp xông thẳng vào mặt, khiến cho những người ở đây không thể không cúi người, để tránh khỏi phong mang đó.

Cánh cửa có màu ám kim, không biết được dùng chất liệu nào để chế thành, tản ra khí tức cực kỳ thâm thúy cổ xưa. Trên cánh cửa có điêu khắc một con cự long uy vũ, hai tay nắm cửa giống như hai mắt cự long, mang theo ý chí quảng đại không nói nên lời, giống như từ trên cao nhìn xuống mọi người.

Sau đó Kim Long lên tiếng, tiếng như tiếng sấm: “ Thăng Long Môn mở—–”

Sau khi dứt câu, cánh cửa kia chậm rãi mở rộng ra, nhất thời, hiển lộ ra một mảnh hư không đen sẫm.

Trong hư không tràn đầy sức hấp dẫn thần bí quái lạ, tựa hồ như không có gì cả, lại tựa như rất huyền diệu. Khiến cho con người ta không nhịn được mà bị mê hoặc, nhịn không được mà..muốn dấn thân vào đó!

Cho nên có thật nhiều tu sĩ Trúc Cơ không nhịn được mà thả thần thức của mình ra, đưa vào trong không gian rộng lớn u tối kia. Chỉ một thoáng, không biết họ gặp được cái gì, mà tất cả đều như mê say, khó có thể kiềm chế được.Lúc này, Đường Văn Phi bỗng phất tay áo, lập tức cắt đứt sự dây dưa giữa thần thức và luồng sức hút thần bí thần bí kia, đồng thời cũng thức tỉnh đám tu sĩ ý thức đang bị mê muội.

Chỉ nghe hắn mở miệng nói: “ Hiện giờ Thăng Long Môn đã mở, chư vị tu sĩ Trúc Cơ hãy thi triển bãn lĩnh của mình để tiến vào Thăng Long Môn. Đường bên trong không dài, cũng không có lối rẽ, chỉ cần đi đến điểm cuối, là có thể đến được đại thế giới Khuynh Vẫn.”

Lời nói này giải thích đơn giản gọn gẽ, những tu sĩ ở đây còn gì mà không hiểu nữa chứ? Đều nghe lời sử dụng các loại thuật pháp, pháp khí, chuẩn bị tiến vào.

Còn đang suy nghĩ nên sử dụng biện pháp nào, Từ Tử Thanh chợt nghe Túc Hãn đang đứng bên Tán Tu Minh gọi y: “ Tử Thanh huynh, huynh cùng bằng hữu của huynh cùng đi chung với bọn đệ đi!”

Từ Tử Thanh ngẩn ra, lập tức liền nói với Trang Duy: “ Trang huynh, huynh theo ta qua đi.”

Trang Duy đưa mắt nhìn mọi người Từ gia, gia chủ Từ gia không hề có vẻ không vui, liền gật đầu: “ Được.”

Hai người cùng nhau đi tới trước người Túc Hãn, Trang Duy lên tiếng chào: “ Mạo muội quấy rầy chư vị tiền bối, Trang mỗ thất lễ.”

Túc Hãn khoát khoát tay: “ Huynh nếu đã là bằng hữu của Tử Thanh huynh, thì cũng là bằng hữu của ta, không cần đa lễ như vậy.” Nói xong, liền nhìn qua Từ Tử Thanh, “ Tử Thanh huynh, lát nữa huynh đi cùng với bọn đệ đi, cũng có thể chống đỡ được lâu hơn chút.” Sau đó nói nhỏ, “ Nếu như cầm cự không nổi, cũng có một kiện linh khí hộ thân.”

Từ Tử Thanh nghe vậy, liền minh bạch.

Tán Tu Minh đã đứng vững nhiều năm, là đại minh lớn của một giới, tất nhiên cũng có chút bảo vật áp đáy hòm, nhưng lại không hề truyền lưu ra ngoài ngoại giới. Hôm nay đám người Túc Hãn đi vào đại thế giới, thân là ái đồ của minh chủ, được một kiện cũng là chuyện đương nhiên.

Bởi vì Từ Tử Thanh cũng có chút quan hệ với Tán Tu Minh, minh chủ bảo Túc Hãn gọi y đến đây, cũng vì y là bằng hữu của Túc Hãn, che chở nhau là chuyện đương nhiên, một phần cũng là để y nhận phần tình nghĩa này. Có qua có lại như vậy, khiến cho quan hệ giữa hai bên càng thêm bền chặt.

Túc Hãn không hề nghĩ đến mấy cái suy nghĩ cong cong vẹo vẹo này, vốn hắn cũng muốn đi gọi Từ Tử Thanh cùng đi chung, chỉ là uy lực của linh khí có hạn, lo lắng người trong minh không thích ở đâu tự dưng thừa ra thêm một Trang Duy mà thôi. Bây giờ nghe sư tôn căn dặn, nên tất nhiên vô cùng vui mừng.

Trong lòng Trang Duy cũng biết mình được đi nhờ là do họ nể mặt mũi của Từ Tử Thanh, nên cũng không chủ động bắt chuyện với người khác, thái độ rộng lượng như vậy, thật ra lại khiến cho người trong Tán Tu Minh có thêm vài phần hảo cảm với hắn.

Không lâu sau, có một tu sĩ Trúc Cơ đánh ra một kiện pháp khí, quang mang nhấp nháy, lao thẳng vào trong Thăng Long Môn. Tu sĩ này rất nhanh đã tiến vào trong Thăng Long Môn, thân hình biến mất trong hư không đen sẫm, ngay cả một chấm đen cực nhỏ cũng không thấy, khiến cho mấy người quan sát thầm toát mồ hôi hột, trong lòng cũng khó tránh sinh ra vài phần sợ hãi.

Sau khi trấn định lại tâm trạng, đám tu sĩ dù sao cũng phải thiên tân vạn khổ mới thành công lên được Trúc Cơ, nhanh chóng ổn định tâm tình, sử xuất bãn lĩnh của mình để tiến vào.

Chỉ một thoáng, có hơn mười tu sĩ đã tiến vào Thăng Long Môn, người sau tiếp bước người trước, từ trên cao nhìn lại, bọn họ giống như những con muỗi bị một cái miệng khổng lồ hút vào!

Cuối cùng minh chủ Tán Tu Minh nói: “ Các ngươi cũng nên đi thôi, Thăng Long Môn chỉ mở khoảng bốn canh giờ thôi, nếu như chậm trễ, chỉ sợ có biến.”

Thần sắc Túc Hãn hiện lên một tia lưu luyến, nhưng thanh âm lại vô cùng kiên định: “ Đồ nhi bái biệt sư phụ sư nương, nếu ngày sau đạt được thành tựu, đồ nhi chắc chắn sẽ trở lại thăm hai người!”

Mấy người còn lại cũng đều nói lời từ biệt với người thân, người quen của mình, Hoắc Đồng luôn coi Túc Hãn như con ruột của mình, càng lưu luyến hơn, vành mắt ửng đỏ, một tay vỗ nhẹ lên ót hắn: “ Hỗn tiểu tử, đi đi, đừng có làm mất mặt sư phụ sư nương con đó!”

Túc Hãn cười mạnh mẽ: “ Đồ nhi của người là thiên tài thế nào, tất nhiên là sẽ trở thành một đại năng rồi..!” Dứt lời, liền không quay đầu lại nữa, lôi một nam đồng bước lên phi kiếm, dẫn đầu bay vào Thăng Long Môn.

Trác Hàm Nhạn, Nhiễm Tinh Kiếm cũng không hề có dáng vẻ khóc lóc tiễn đưa, cũng theo sát sau đó mà bay vào.

Từ Tử Thanh nhìn về phía Trang Duy: “ Trang huynh, chúng ta cũng đi thôi.”

Trang Duy nghe vậy liền thu hồi đường nhìn, lúc này Từ Tử La đang được tu sĩ Trúc Cơ kia ôm eo, cưỡi gió bay đi. Hắn cũng liền gật đầu: “ đi thôi.”

Từ Tử Thanh huýt gió một tiếng, từ nơi chân trời bỗng có một con hùng ưng đánh xuống, quắp chặt đầu vai y. Y cũng phi thân lên, nhanh chóng ngự phong bay vào Thăng Long Môn. Trang Duy đi theo sát bên cạnh y, không dám chậm trễ chút nào.

Rất nhanh đã cách mặt đất khoảng nghìn trượng, Thăng Long Môn đang ở ngay trước mắt.

Càng nhìn gần, càng thấy cánh cửa kia như một cái miệng khổng lồ đang há to, không ngừng hút gió vào.

Từ Tử Thanh cảm thấy có một đạo lực cực mạnh, không ngừng đem y kéo vào, liền hiểu đây là mình sắp phải vào cửa, liền nói: “ Trang huynh, đắc tội.” Sau đó thân mình hơi lắc lư, từ hai tay, vòng eo liền phóng ra hai nhánh dây leo, vững vàng trói chặt Trang Duy, đem hắn giắt phía sau mình.

Trang Duy thấy thế, cũng biết rõ tình hình lúc này, không để cho Từ Tử Thanh phải rước lấy phiền phức, liền thu thuật pháp lại, đem linh lực bao quanh toàn thân, tự bảo vệ mình.

Từ Tử Thanh hành động rất nhanh, tốc độ đột nhiên nhanh gấp mấy lần, chỉ mới chớp mắt đã tiến vào trong Thăng Long Môn.

Trước mắt là một mảnh đen kịt, hai mắt không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng dưới chân lại như đang đạp trên đất. Từ Tử Thanh tâm niệm khẽ động, phóng thần thức ra ngoài, đem những cảnh tượng xung quanh thu thập vào trong đầu.

Hóa ra nơi này chính là một cái thông đạo thật dài, hệt như một con đường lớn, chung quanh đều không có chướng ngại vật gì, chỉ có cuồng phong gào thét thổi qua, khiến vạt áo bay phấp phới.

Ngay tại phía trước một trượng, có một chỗ ẩn hiện hồng quang, giống như một cái l*иg. Mà trong lòng đó hiện mấy bóng người, đúng là đám sáu người Túc Hãn.

Túc Hãn cũng vừa lúc phóng thần thức ra ngoài, quét thấy Từ Tử Thanh, lập tức truyền âm: “ Tử Thanh huynh, nhanh tiến vào đây!”

Từ Tử Thanh cũng không do dự, lập tức mang theo Trang Duy cùng tiến vào trong l*иg.

Lúc đến gần cái l*иg phạm vi xung quang đều bị hồng quang nhàn nhạt tỏa sáng, ngay cả mắt thường như Trang Duy mà còn có thể thấy rõ mọi người bên trong.

Trong tay Túc Hãn đang nắm một con thoi màu đỏ, gọi là “ Thuần Dương Toa”, là một kiện linh khí hạ phẩm thuộc tính hỗn độn. Cái gọi là thuộc tính hỗn độn, tức là bất luận tu sĩ thuộc tính thế nào đều có thể sử dụng nó, cực kỳ thuận tiện. Lúc này Túc Hãn chỉ cần đem chân nguyên rót vào, là có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó tạo ra một cái l*иg hình thoi bằng lửa, bảo vệ mọi người trong phạm vi mười thước. Mà cái l*иg rất kiên cố, có thể chống đỡ được cương phong thổi tới từ bốn phía trong Thăng Long Môn.

Đám tu sĩ tán tu minh đứng ở bên trong, cương phong bên ngoài hoàn toàn không thể chạm đến một cọng lông, có thể nói là rất an toàn.

Nhưng không biết con đường phía trước sẽ thế nào, mọi người cũng không nói nhiều, đợi Từ Tử Thanh buông Trang Duy ra, hai người vừa đứng vững, liền bắt đầu hành tẩu về phía trước.

Mặt đường cũng coi như bằng phẳng, nhưng bên trong Thăng Long Môn lại trống trải không một tiếng động, người đi ở bên trong, cho dù có đồng bạn ở bên, cũng cảm thấy cực kỳ cô độc.

Lúc này Túc Hãn đang bận thao túng Thuần Dương Toa, vì vậy mấy người còn lại liền phóng thần thức ra để theo dõi tình hình bên ngoài, nếu có gì không thích hợp, sẽ ngay lập tức nghĩ ra kế sách ứng đối.

Từ Tử Thanh có thể nhìn thấy, phía trước có rất nhiều tu sĩ đang hành tẩu, cũng có chút ánh sáng le lói từ pháp khí phát ra, nhưng trong bóng tối như vậy, tia sáng kia đa phần đều bị che lấp, làm cho khó có thể nhìn thấy rõ được.

Đi về phía trước một đoạn, gió trong thông đạo đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn! Thuần Dương Hỏa chợt rung động, thậm chí phát ra tiếng “ Lốp bốp, bùm bùm”!

Túc Hãn gầm nhẹ một tiếng, đưa thêm nhiều chân nguyên vào, cái l*иg cũng vì vậy mà sáng hơn một chút. Còn Túc Hãn, bởi vì dùng hơn phân nửa chân nguyên nên sắc mặt có chút trắng bệch.

Từ Tử Thanh thu hồi thần thức, ngay lúc đó, y chợt nhìn thấy ở phía trước có tu sĩ bỗng nhiên bị cuồng phong ném đi, thoáng cái lăn lông lốc ra ngoài, trong chốc lát tóc tai bù xù, cả người đầy chật vật.

Trác Hàm Nhạn hiển nhiên cũng nhìn thấy thảm trạng của người nọ, mặt cười trắng nhợt: “ Nếu như bị biến thành bộ dáng kia, chúng ta làm sao còn có mặt mũi mà bái nhập vào đại môn được nữa!”

Mặc dù cương phong trong Thăng Long Môn không thể gϊếŧ chết tu sĩ Trúc Cơ, nhưng cũng không phải dễ đối phó. Nếu là một tu sĩ sơn dã không có tông môn che chở, khó khăn lên tới Trúc Cơ, tại Trong Thăng Long Môn này lại bị cương phong mài cho mất hết khí độ, đợi cho đến đại thế giới, với hiện thân như vậy, chẳng phải sẽ trở thành một trò cười hay sao.

Trác Hàm Nhạn là một thiên tài, còn là một nữ tử, nếu như mất mặt như vậy, đúng là so với chết cũng không khác bao nhiêu!

Vì vậy Tán Tu Minh mới tặng linh khí cho họ, để cho bọn họ không bị mất phong độ, giữ được diện mạo tốt mới có thể lọt vào được mắt xanh của mấy cường tông cường phái trong đại thế giới.

Từ Tử Thanh thì lại không hề nghĩ nhiều như vậy, y hơi suy nghĩ một chút, liền nói: “ Ta đi ra ngoài thăm dò một chút, làm phiền các vị đạo hữu trông chừng Trang huynh giúp ta.”

Túc Hãn đang thao túng linh khí, nghe vậy kinh ngạc: “ Tử Thanh huynh, huynh đây là…?”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Khó có được một lần vào Thăng Long môn, huynh cũng muốn thử đấu với cương phong coi sao, để không uổng công một chuyến tới đây!”

Đám tu sĩ có lòng khuyên ngăn, nhưng ý y đã quyết, sau khi nói xong liền để Trọng Hoa đang bám trên đầu vai mình xuống, lắc mình bay ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cái l*иg Thuần Dương Hỏa, Từ Tử Thanh cảm thấy cả người đau nhức, như có vô số cương đao chính diện chém tới như muốn róc từng miếng da trên người, đau không chịu nổi!’

Lúc này trên đường có vô số cương phong thổi tới, mấy cái y đã gặp lúc mới vừa vào Thăng Long Môn còn lâu mới sánh bằng, nó mạnh mẽ như sóng biển, điên cuồng như cự long, cường độ vô cùng mạnh, nếu như không phải Từ Tử Thanh đã sớm có chuẩn bị, chỉ sợ cũng đã bị ném ra xa.

Vững vàng đem hai chân cố định trên mặt đất, Từ Tử Thanh bình ổn khí tức, đem hô hấp chuyển nhập qua hàng tỉ lỗ chân lông toàn thân. Trận gió này quá mức hung tàn, nếu y hít khí vào, tất nhiên sẽ bị tổn thương phế phủ!

Từ Tử Thanh hiện giờ mới biết con đường này vì sao chỉ có tu sĩ Trúc Cơ trở lên mới có thể qua, đúng là thế. Sau khi y đem chân nguyên bao bọc quanh da, lại cảm giác được khi một trận gió đánh tới, từng tầng từng tầng bào mòn chân nguyên, chỉ khi y nhanh chóng bổ túc vào, mới có thể dễ chịu một chút.

Khó khăn đi về phía trước, Từ Tử Thanh không dám có nửa khắc dừng lại nghỉ ngơi.

Cương phong ở đây ngoan lệ, cực kỳ mạnh mẽ, bên trong cương phong còn mang theo cả gió lốc, gào thét đánh tới, khiến người ta chỉ cần sơ ý một chút là đã té ngã! Vô số cuồng phong phát ra, âm thanh vang dội như sóng biển bắn nước tung tóe, như cự thạch bị nổ tung, như sét nổ vang, muốn chấn vỡ màng nhĩ! Bên ngoài so với bên trong cái l*иg Thuần Dương Hỏa, một bên thì lạnh vô cùng, một bên thì ấm áp vô cùng, phải nói là cách biệt một trời một vực.

Từ Tử Thanh không hề nhìn thấy, y đi khá mau, phía sau y vài bước cái l*иg Thuần Dương Hỏa, từ hồng quang nhàn nhạt đã đổi sang màu lam quang, sau đó lại đổi thành kim mang. Cứ như thế thay phiên nhau nhiều lần, mới có thể duy trì được cái l*иg bảo hộ.

Càng đi vào trong, cương phong lại càng mãnh liệt hơn.

Chân nguyên quanh thân Từ Tử Thanh không ngừng lấp lóe, bên trong đan điền điên cuồng vận chuyển pháp quyết. Hiện giờ đừng nói là sử dụng thuật pháp gì, ngay cả thủ ấn hay niệm vài câu khẩu quyết cũng là không thể.

Y lúc này mới biết, trong Thăng Long Môn này, tu sĩ Trúc Cơ như y chỉ có thể bằng vào tu vi của mình mà mạnh mẽ chống đỡ. Tu vi càng thâm hậu, càng có thể dễ dàng điều khiển chính xác, có thể duy trì càng lâu, càng có thể tiết kiệm chân nguyên. Còn về phần muốn dùng cách khác, trừ phi dùng tới pháp khí linh khí, bằng không thì không còn cách nào hữu dụng.

Chẳng biết đã đi bao lâu, Từ Tử Thanh hầu như chỉ có cảm giác chết lặng.

Đột nhiên một trận cuồng phong thổi qua, dây buộc tóc của y đột nhiên rớt ra, khiến cho mái tóc dài tản ra, ngay lập tức liền bị gió thổi cho bay tán loạn.

Cuối cùng cũng bị biến thành chật vật…trong lòng Từ Tử Thanh cười khổ, nhưng bước chân vẫn bước liên tục.

Lại đi tiếp một đoạn đường cực kỳ gian nan, dần dần, trận gió thoáng yếu đi. Càng đi về phía trước, cơn lốc liền tản ra hai bên, không còn xen lẫn vào trận gió nữa. Lại tiếp tục đi qua, trận gió cũng không còn quá mức hung tàn nữa, mà từ từ yếu bớt lại…

Ngay lúc này, phía trước bỗng sáng choang, Từ Tử Thanh bất chợt bị ánh sáng mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không khỏi nhắm mắt lại. Mở mắt ra lần nữa, liền thấy phía trước là một cánh cửa cực lớn đang mở rộng ra, hiển nhiên, đây chính là cửa ra của Thăng Long Môn— cũng chính là cánh cửa bước vào đại thế giới.

Đám người Túc Hãn cũng đã đến , bọn họ thu hồi Thuần Dương Toa, trong lòng có vài phần khẩn trương. Sự khẩn trương còn chưa giảm bớt, phía sau đã truyền đến ý bài xích mãnh liệt, có lẽ Thăng Long Môn đang muốn đẩy người ra đây mà.

Từ Tử Thanh còn chưa kịp chỉnh lý lại mái tóc dài tán loạn, thân bất do kỷ bị Thăng Long Môn ném ra, Trọng Hoa thấy thế nhanh chóng bay lên, hai vuốt bấu vào vai y. Sau khi hoa mắt chóng mặt một hồi, y liền đáp đất an toàn.

Xung quanh lục tục có thật nhiều tu sĩ hạ xuống, đều khó khăn đứng vững. Túc Hãn cùng với đám người Tán Tu Minh cách y không xa, sau khi đứng vững, liền đi lại gần.

Lúc này đám tu sĩ có tâm trạng đi quan sát hoàn cảnh bốn phía, sau khi thấy rõ, liền hít một ngụm khí lạnh.

Nơi này chính một mặt đá cực kỳ rộng lớn, dưới chân được trải đá xanh, hầu như không hề có khe hở, trơn nhẵn bằng phẳng, tài nghệ vô cùng khéo léo. Mặt đá trải rộng đến nỗi không ai biết nó trải rộng đến đâu.

Mà ở trên mặt đất, có hơn mười chiếc linh thuyền to lớn trôi nổi, cách mặt đất cỡ chừng một tấc, bảo quang lấp lánh chói mắt. Linh thuyền cực lớn, bên trên có rất nhiều yêu thú, linh thú, có rất nhiều tu sĩ khí thế cực kỳ hào hùng đứng thẳng trên đó, nữ tử phong hoa tuyệt đại, nam tử tôn quý ung dung, như là tiên nhân giáng trần vậy.

Chúng tu sĩ đến từ tiểu thế giới đừng nói là bởi vì trận gió mà khá chật vật, thì ngày thường cho dù là người có phong mạo ra sao, nhìn thấy tu sĩ trong đại thế giới, cũng không khỏi tự ti mặc cảm.

Trên linh thuyền, có lấp lóe kim quang của phù lục, khắc tên tông môn phía trên.

Không lâu sau, có tu sĩ từ trên bay xuống, tư thái phong lưu tuấn nhã, khí chất phiêu nhiên thoát tục. Tu vi không thể nhìn thấu, nhưng nét mặt lại rất hòa khí, tới bắt chuyện cùng đám tu sĩ.

Chúng tu sĩ ở tiểu thế giới cũng rất nhanh phản ứng kịp, hiểu được đây chính là lúc tông môn tuyển chọn đệ tử, nên đều chấn chỉnh tinh thần lại, muốn biểu hiện tốt một chút. Rất nhiều người đã sớm có dự tính, lúc này chỉ cần nhắm vào linh thuyền của tông môn mà mình muốn gia nhập mà kiếm.

Trang Duy chắp tay nói lời từ biệt với Từ Tử Thanh, nhanh chóng đuổi theo thân ảnh áo tím tinh tế xa xa. Từ Tử Thanh dõi mắt trông theo, chỉ biết thầm cầu khấn trong lòng, cầu cho huynh ấy có thể sớm ngày diệt trừ được tâm ma.

Từ Tử Phong toàn thân kiếm khí, phong tư lẫn khí độ đứng trong đám người đúng là hạc giữa bầy gà, đã sớm có tông môn tiến đến mời chào. Phần đông tu sĩ còn lại, hơn phân nửa cũng đều có chút suy tính trong đầu, hoặc là được người chọn, hoặc là đi tìm tông môn để bái, nói chung đều có chuyện để làm.

Hiện giờ chỉ còn lại mấy người Tán Tu Minh, Điêu Tử Mặc cùng với La Hống là còn tụ lại một chỗ, chưa ai đi tìm kiếm linh thuyền cả. Nhưng với thiên phú của bọn họ, với tuổi tác này, chính là những đệ tử có tư chất cực kỳ tốt, đã vậy còn quen biết nhau. Rất nhanh, có không ít tông môn rục rịch, muốn tới mời chào.

Từ Tử Thanh không biết Ngũ Lăng Tiên Môn ở nơi nào, nhưng mọi người từ lâu đã quyết định sẽ đi cùng nhau, nên trước tiên muốn thương nghị một chút, mới có thể quyết ý nên hành sự ra sao.

Nhưng khi Túc Hãn vừa muốn mở miệng, lại đột nhiên cứng họng không nói.

Mấy người còn lại thấy khó hiểu, có người hỏi: “ Thế nào…” Một khắc sau, cũng đột nhiên dừng lại.

Ngay lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến một đạo sát ý cực kỳ mãnh liệt, hào hùng, to lớn, phô thiên cái địa, chỉ một thoáng mà đã cuốn tất cả mọi vật vào vẻ xơ xác tiêu điều! Là một loại khí tuyệt sát tràn đầy cương ngạnh, lãnh khốc, mạnh mẽ nhất từ trước đến nay!

Trong loại sát ý này, giống như đem mọi vật trong trời đất này hóa thành một chữ “Sát”, khiến cả người toàn thân phát lạnh, dường như cả lục phủ ngũ tạng, kinh mạch máu thịt đều bị đông cứng lại!

Sau đó, có một giọng nam tử lạnh thấu xương vang lên, giống như cực xa, nhưng lại phảng phất gần ở bên tai.

“ Từ Tử Thanh.”

Con ngươi Từ Tử Thanh bỗng nhiên co rụt lại, quay đầu lại, liền trợn mắt há hốc mồm.

Mặt y đầy lưỡng lự, giọng nói ngập ngừng, khó có thể tin vào mắt mình.

“ Vân…huynh?”