Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 99: Cùng nhau vào Thăng Long Môn.

Từ lúc cùng hai người Điêu Tử Mặc và La Hống nói chuyện xong, Từ Tử Thanh thỉnh thoảng cũng hay ngồi nói chuyện hoặc luận đạo với hai người bọn họ, thường xuyên qua lại, ba người cũng có chút giao tình.

Lúc chỉ còn lại ba tháng, những tu sĩ không dùng linh căn để tham gia đều đã thử đột phá Trúc Cơ, ngoại trừ có hai người căn cơ bất ổn nên thất bại, còn lại hơn mười người đều thành công.

Đồng thời, Túc Hãn may mắn vừa đột phá được Trúc Cơ lúc chỉ còn vẻn vẹn năm ngày cuối cùng, bởi vì đã trải qua không ít, tâm cảnh cũng không tệ, vì vậy ngoại trừ cảnh giới có chút bất ổn ra, thì cũng là thành công. Bởi vậy bốn người Tán Tu Minh đều thành công lên Trúc Cơ, đúng là khiến mấy người trong các tông môn thế gia kia phải ghen tị tức chết.

Trác Hàm Nhạn cùng Nhiễm Tinh Kiếm bởi vì Từ Tử Thanh tiến cử, nên cũng có chút qua lại với hai người Điêu, La. Âm thầm hình thành một loại quan hệ đồng minh không tính là vững chắc. Ngày sau nếu đã đến đại thế giới, mấy người này cũng có thể giúp đỡ, lôi kéo nâng đỡ nhau một chút.

Nhưng cũng bởi vì Túc Hãn bận bế quan…Từ Tử Thanh cũng nói rõ việc muốn gia nhập Ngũ Lăng Tiên Môn, Trác Hàm Nhạn cùng Nhiễm Tinh Kiếm mặc dù cảm kích Từ Tử Thanh đã giúp đỡ chữa thương, nhưng cũng không thật sự thân mật với y như giữa đồng môn với nhau nữa.

Trong nháy mắt, một năm đã trôi qua.

Vào một buổi sáng sớm, ngoài động phủ bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu cực kỳ lảnh lót, giống như âm thanh vàng ngọc va chạm vào nhau, cực kỳ nhẹ nhàng, cũng cực kỳ dễ nghe.

Phàm là những tu sĩ trong động, nghe được tiếng kêu này trong lòng đều khẽ động, thoáng chốc liền lao ra khỏi động phủ.

Chỉ thấy nơi phía xa chân trời có một đám mây mù, màu sắc trắng noãn, nhẹ nhàng linh hoạt không gì sánh được, không ngừng bay tới gần.

Đợi tới khi nó đến trước mắt, đám tu sĩ mới nhìn thấy rõ, hóa ra đó không phải là mây, mà là một con Loan điểu to lớn, chiều cao chừng ba trượng, hai cánh nó sải rộng cỡ ba trượng. Lông vũ trắng như tuyết, duy chỉ trên đầu nó có một nhúm lông màu vàng kim, kết hợp với đôi mắt màu vàng kim, càng thêm có vẻ vô cùng chói mắt.

Đây chính là linh cầm Bạch Loan, linh thú cực kỳ nổi danh trong thế giới này!

Lúc này cả đám tu sĩ đều thấy được, hóa ra trên lưng Bạch Loan có một người đang ngồi.

Hắn mặc một bộ cẩm bào bạch sắc, ống tay áo bay phấp phới, đường viền vạt áo như lưu vân, cuồn cuộn phấp phơ trong gió. Hắn trời sinh cực kỳ anh tuấn, đôi mắt như ngôi sao sáng, khóe môi mỉm cười, đây chính là vị Kim Đan chân nhân mà bọn họ đã quá quen thuộc, Đường tiền bối Đường Văn Phi.

Liền nghe Đường Văn Phi lên tiếng: “ Phàm là những người Trúc Cơ, thì theo ta lên linh cầm; ai chưa Trúc Cơ, thì vào trong tay áo của ta.”

Hắn vừa dứt lời, ống tay áo phất qua, đám tu sĩ trước mắt liền thiếu mất mấy người.

Phàm là những người dùng linh căn để tham gia, trừ hai người Từ Tử Thanh và Túc Hãn là đơn linh căn, mấy người còn lại không ai Trúc Cơ được cả. Ngay cả tâm chí kiên định cẩn thận, kiêu ngạo như Từ Tử Đường cũng chỉ có tu vi gần như tầng mười Luyện Khí.

Đám tu sĩ Trúc Cơ nhìn chằm chằm vào động tác của Đường Văn Phi, lúc này tuy có thể thấy rõ quỹ tích, nhưng muốn nhìn kỹ, thì đều sẽ thấy có chút choáng váng nhức óc, nếu như nhìn nhiều hơn một chút, sẽ cảm thấy toàn thân đau đớn. Nhất thời cả đám đều tỏ vẻ sợ hãi, nhanh chóng dời tầm mắt. Lúc này đám tu sĩ mới chợt nhận ra, cảnh giới của mình vẫn còn nhỏ yếu lắm. Nếu như muốn nhìn thấy được diện mạo chân thực của thuật pháp, vậy thì phải tu tập càng thêm chăm chỉ mới được.

Vì vậy không suy nghĩ vớ vẩn nữa, cả đám đều sử dụng các loại bản lĩnh, thả người nhảy lên lưng linh cầm.

Đợi đám tu sĩ đứng vững, hai cánh linh cầm khẽ nhúc nhích, thản nhiên bay đi. Dáng người của nó nhẹ nhàng uyển chuyển như nước chảy, cử động tự sinh ra gió, ngay ngắn bình tĩnh, ưu nhã mà vẫn nhanh nhẹn.

Có tu sĩ nóng tính tò mò tìm hiểu tu vi của linh cầm, nó vậy mà là linh thú cấp bốn, có thể so với tu sĩ Trúc Cơ luôn rồi! Mà loại linh thú này sớm đã có linh trí, thậm chí có thể nói được tiếng người, nhưng dù vậy, nó cũng chỉ là tọa kỵ dưới thân tu sĩ Kim Đan mà thôi. Sau khi dò xét xong, tu sĩ này lập tức thu liễm lại, không dám làm chuyện gì càn rỡ nữa.

Bạch Loan bay cực nhanh, ngắn ngủi chỉ có vài tức đã bay ra khỏi ngọn Đằng Long mênh mông mịt mờ, bay tới một mảnh đất hoang cực kỳ rộng lớn trống trải phía sau lưng núi.

Nơi này sương mù trắng xóa, che đậy mắt người, trong sương trắng lại có tiếng nước tích tích, như xa như gần, lúc nghe lúc không. Đây đối với những tu sĩ đã Trúc Cơ mà nói, rất không tầm thường.

Bên ngoài sương trắng, đã có rất nhiều người đang đợi. Đều là các tông chủ, trưởng lão của các tông môn, cũng có nhiều trưởng lão cùng với gia chủ thế gia, cùng với các tu sĩ trẻ tuổi đã Trúc Cơ của các thế gia. Mặt khác cũng có vài tu sĩ không thuộc bất cứ một thế gia hay tông môn nào cả, nhưng tu vi đều đã ở kỳ Trúc Cơ.

Bạch Loan xoay ba vòng trên không trung, khiến mọi người phía dưới phải thèm muốn nhìn lên mới chịu chậm rãi hạ xuống, đứng trên một đỉnh núi nhỏ.

Đường Văn Phi ngồi ngay ngắn trên lưng Bạch Loan, không có ý định bước xuống tiếp chuyện với đám tu sĩ ở dưới. Hắn chỉ phẩy tay áo một cái, đem những tu sĩ có chút thiên phú thả ra khỏi tay áo.

Mấy tu sĩ này vừa rơi xuống đất, sau khi đứng vững ổn định, lập tức liền đi về phía môn phái hay thế gia của mình.

Từ Tử Đường hơi liếc mắt nhìn xung quanh, bước theo sát huynh trưởng của nàng mà đi, đồng thời cái gã từng lén lút theo dõi Từ Tử Thanh cũng chạy về hướng của Vô Lượng Tông.

Các tu sĩ còn ngồi trên lưng Bạch Loan thấy cử động này của Đường Văn Phi cũng rất tự giác, cả đám đều cáo từ hắn, sau đó nhanh chóng nhảy xuống.

Từ Tử Thanh cùng với đám Túc Hãn tụ tập lại, cả đám nhằm hướng đám tu sĩ Tán Tu Minh mà đi.

Minh chủ Tán Tu Minh cùng với thê tử Hoắc Đồng cùng đứng sánh vai, nhìn thấy bốn người đã thành công Trúc Cơ, không khỏi lộ ra chút vui mừng. Mà Hoắc Đồng thì lại bình tĩnh hơn nhiều, thấy Túc Hãn nhanh chóng chạy lại đây, liền vươn tay kéo hắn vào lòng, thanh âm nghẹn ngào: “ Ngươi tiểu tử thúi này!”

Túc Hãn tất nhiên là nghe ra sự mừng rỡ cùng với lo lắng trong giọng nói của sư nương, liền cười hắc hắc: “ Sư nương yên tâm, con chính là đồ nhi mà người cùng sư phụ tỉ mỉ dạy dỗ, sao có thể thất bại được?”

Hoắc Đồng nghe vậy, ý cười càng sâu, cũng bỏ qua cho hắn.

Túc Hãn nháy nháy mắt với Từ Tử Thanh, Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy buồn cười, cũng đáp trả hắn một nụ cười tươi rói.

Trác Hàm Nhạn cùng Nhiễm Tinh Kiếm đều đã sớm đến trước mặt sư tôn, trong mắt mang theo tâm tình kích động.

Trong khoảng thời gian, Tán Tu Minh đang sum họp thắm thiết, bỗng nghe bên kia có người hừ lạnh một tiếng, Từ Tử Thanh nhìn lại, thấy là người của Vô Lượng Tông, trong lòng cảm thấy hiểu rõ. Lại quan sát minh chủ Tán Tu Minh, thấy ông vẫn vui vẻ ung dung tự tại, giống như không hề nghe thấy tiếng hừ này, hoặc là hoàn toàn không thèm để ý tới. Từ Tử Thanh âm thầm nghĩ, quả nhiên là minh chủ Tán Tu Minh, rất có khí độ của người đứng đầu một phái. Chợt nghĩ, đạo lý này dù sao cũng đúng. Tán Tu Minh đã thắng Vô Lượng Tông rồi, cần gì phải đem mấy trò hề này để vào mắt?

Bất luận Vô Lượng Tông có không cam lòng thế nào, cũng không thể làm được gì. Người thủ vệ còn đang ở trên lưng linh cầm quan sát, làm gì dám có ai đủ can đảm để động tay động chân.

Minh chủ Tán Tu Minh thấy mọi người đã hàn huyên xong, liền nói tới chính sự: “ Bốn người các ngươi đều có thể lên Trúc Cơ, lòng ta cảm thấy rất yên tâm, sau này đi đến đại thế giới rồi, các ngươi phải cùng chăm nom cho nhau.”

Bốn người đều đáp “ Vâng”.

Lại nghe minh chủ nói tiếp: “ Nếu như đã đi vào đại thế giới, cần phải biết người ở đại thế giới kiến thức vượt xa chúng ta, các ngươi chớ có mù quáng mà kiêu căng ngạo mạn, tùy tiện tranh chấp với người khác, nhưng cũng đừng quá tự ti mặc cảm, mặc cho người ta khi dễ. Chúng ta là người tu tiên, nghịch thiên giành mạng sống, thuận thiên cầu đạo, làm việc gì cũng phải thận trọng thì tiên đồ mới có thể dài lâu.”

Nghe được lời dạy dỗ ấy, bốn người liền đáp: “ Vâng, minh chủ.”

Nói xong những lời này, minh chủ liền lui ra một bên, mặt mày chậm rãi thư hoãn bớt: “ Những lời khuyên thừa thải khác, ta không cần nói chắc các ngươi cũng tự biết. Nhưng nếu đi đến đại thế giới thì hãy dẫn sư đệ sư muội trong minh theo.”

Nói rồi, ông liền đẩy hai nam đồng cùng với một nữ đồng khoảng mười ba mười bốn tuổi lên, nói: “ Ba người này đều là song linh căn tư chất thượng đẳng, hãy để Hàm Nhạn, Tinh Kiếm Cùng với Tĩnh nhi dẫn ba người các ngươi đến đại thế giới cùng đầu nhập vào sư môn để bồi dưỡng đi.”

Ba hài đồng này cũng rất nghe lời, đều đi tới trước mặt họ, chờ đợi phân phó.

Đám người Túc Hãn tất nhiên sẽ không cự tuyệt, đây đều là những lương tài mỹ chất, sớm đi đến đại thế giới cũng rất tốt. Bọn họ tất nhiên sẽ dùng hết khả năng để chiếu cố bọn nhỏ.

Sau khi nói với ba người xong, minh chủ liền xoay người, nhìn về phía Từ Tử Thanh: “ Ân tương trợ của Từ tiểu hữu, lão phu còn chưa trí tạ cho ngươi.”

Từ Tử Thanh vội nói: “ Tiểu bối vẫn còn chịu ân Tán Tu Minh đã thu nhận, còn chưa thể hồi báo, sao có thể đảm đương nổi tiếng tạ ơn này.”

Ánh mắt minh chủ khẽ động, trong lòng thở dài.

Tán Tu Minh bọn họ tuy có chiếu cố Từ Tử Thanh, nhưng không phải rất nhiều, đâu lường trước được y là đơn Mộc linh căn vô cùng hiếm gặp, đúng là tính toán sai lầm. Hôm nay y cùng với Tán Tu Minh quan hệ không sâu, nhưng lại giúp đỡ cho Trác Hàm Nhạn, nên cũng không thể nói là y thiếu ân của Tán Tu Minh được, cũng may Túc Hãn với y có chút hợp ý, hai người cũng có chút giao tình. Bởi vậy ông không thể thản nhiên đưa ra yêu cầu bắt Từ Tử Thanh phải dẫn theo một đệ tử đến đại thế giới để trông nom được, tránh khỏi phải tổn thương tình cảm đôi bên.

Minh chủ không nói gì nhiều, Từ Tử Thanh chỉ cười cười, sau đó liền đưa đường nhìn lướt qua chỗ khác.

Vừa nhìn một cái, liền gặp được người quen.

Chỉ thấy gia chủ Từ gia Từ Chính Thiên đang đứng trên bãi đất trống cùng với mấy trưởng lão trong gia tộc, có hơn mười đệ tử đứng vây xung quanh, trong đó ngoại trừ Từ Tử Phong, còn có hai tu sĩ Trúc Cơ, mỗi người đều mang theo một người, có lẽ là muốn dắt theo đến đại thế giới. Những đệ tử còn lại tu vi cũng rất tốt, đều đã trên tầng sáu Luyện Khí. Có thể thấy lần này, Từ gia mặc dù phải ăn không ít khổ, nhưng nhờ cầu viện đúng lúc, mà không bị thương gân động cốt.

Từ Tử Thanh sau khi nhìn rõ, thấy có hơi kinh ngạc.

Đứng cạnh một vị tu sĩ Trúc Cơ mặt trắng có râu là một nữ tử xinh đẹp mặc hoàng sam, trông rất hoạt bát đáng yêu. Nữ tử này là Từ Tử Thục, nếu bàn về bối phận, thì cô ả chính là đường muội ( em họ) ruột thịt của Từ Tử Thanh.

Từ Tử Thanh lúc còn ở trong Bách Thảo Viên, thấy cô ả từng đeo bám theo Từ Tử La, hôm nay gặp lại, không biết ả đã dùng cách gì, rõ ràng chỉ mới có tu vi tầng ba Luyện Khí thôi, nhưng lại có thể khiến cho tu sĩ Trúc Cơ phải mang ả ta theo.

Suy nghĩ một chút, Từ Tử Thanh nhìn về phía người mà tu sĩ Trúc Cơ đứng cạnh đó dẫn theo, đồng dạng cũng là một nữ tử xinh đẹp. Nữ tử này thần tình hơi ngạo mạn, có chút cảm giác mạnh mẽ, tu vi chắc ở tầng năm Luyện Khí.

Nói đến nàng ta, Từ Tử Thanh cũng không thể dễ dàng quên được. Lần đầu tiên Từ Tử Thanh bị người đả thương, chính là do Từ Tử La này xuất thủ, còn suýt phải mất mạng.

May mà…may mà có một vị bằng hữu ra tay cứu giúp.

Ánh mắt Từ Tử Thanh, không khỏi rơi vào một chỗ cách đó xa xa khoảng năm sáu bước.

Nơi đó có một nam tử vóc người không thấp đang đứng, tu vi chỉ mới tầng năm Luyện Khí. Tướng mạo hắn hơi hàm hậu, tư chất cũng bình thường, nhưng thái độ làm người chân thành tận tụy, phẩm tính người này cũng cực kỳ hiếm thấy.

Đúng là Trang Duy.

Nhưng lúc này Trang Duy chỉ yên lặng đứng một bên nhìn theo Từ Tử La, trong mắt chất chứa vài phần buồn bã.

Từ Tử Thanh sớm biết Trang Duy rất ái mộ Từ Tử La, nhưng phẩm tính của nữ tử tên Từ Tử La này, xem ra vẫn giống hệt như trước, không hề cho Trang Duy một sắc mặt tốt đẹp gì. Trang Duy yêu mà không được đáp lại, đã vậy còn phải nhìn nữ tử mình yêu đi đến đại thế giới, tất nhiên là trong lòng hắn khó có thể thoải mái.

Khẽ thở dài một cái, Từ Tử Thanh cất bước đi qua.

Trang Duy có ân tình với y, ngay lúc thân phận y hèn mọn nhất, người này chưa từng có chút khinh bỉ y, trái lại còn nguyện ý kết giao với y. Mà hôm nay Từ Tử Thanh đã lên đến Trúc Cơ rồi, nhưng vị bằng hữu tu vi thì vẫn y như cũ.

Tất nhiên..trong lòng y cũng vì vậy mà thấy không vui.