Từ Tử Thanh nghe vậy, trong lòng cũng có chút hiểu rõ.
Y cười cười: “ Ta vừa lên Trúc Cơ không lâu, trong lòng cũng có chút tính toán, không đáng giá nhắc tới. Nhưng còn hai vị đạo hữu, có phải trong lòng đã có tính toán gì hay không?”
Điêu Tử Mặc cùng La Hống nhìn nhau, Điêu Tử Mặc liền mở miệng trước: “ Hai chúng ta cũng không thể nói là tính toán trước cái gì, dù sao tông môn ở đại thế giới rất nhiều, thật ra có mấy tông môn trong lòng bọn ta có chút hướng tới.”
Từ Tử Thanh nổi lên hứng thú, liền hỏi: “ Không biết là mấy tông môn nào vậy?”
Điêu Tử Mặc liền nói: “ Ta từng nghe gia sư đề cập đến, với tu sĩ tu luyện Lôi pháp như ta, nếu muốn có một chỗ đứng nho nhỏ trong đại thế giới, hoặc là gia nhập vào Vạn Lôi Tông, hoặc là đầu nhập vào một đại tông đại môn nào đó cất chứa nhiều thuật pháp, thì mới có thể có chút tiền đồ.”
Từ Tử Thanh nghe vậy, hiểu được lời này còn chưa nói xong, nên hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Điêu Tử Mặc nói tiếp: “ Bởi vì người tu tập Lôi pháp rất ít, Vạn Lôi Tông vì vậy chỉ là một tiểu tông môn nhỏ nhoi, không thể so với những tông môn có tài nguyên hùng hậu, ta nghĩ không nên tham gia. Về phần những tông môn có thể chứa rất nhiều thuật pháp thì có: Cảnh Hoa Tông, Hạo Thiên Tông, Đoạn Tình Tông, Đan Hà Môn, trong đó Hạo Thiên Tông cùng Đoạn Tình Tông đều có trường phái Lôi pháp, đáng để thử một lần.”
La Hống cũng gật đầu: “ Nghe đồn người trong Đoạn Tình Tông phải trảm trừ hết thất tình lục dục, tu tập chính là Vong Tình Tuyệt Dục, ta cũng không thích.”
Hai người nói đến đây, đều ngụ ý là, Hạo Thiên Tông này rất không tồi, có thể gia nhập vào.
Từ tử thanh nghe vậy, phân một luồng thần thức đưa vào nhẫn trữ vật.
Y hỏi: “ Vạn Lôi Tông cùng với mấy môn phái mà Điêu đạo hữu vừa nói, Vân huynh có từng nghe nói tới?”
Vân Liệt đáp: “ Vạn Lôi Tông truyền lưu mấy trăm vạn năm, lúc đầu từng là tông phái lớn của tiên đạo, sau đó từ từ xuống dốc, cho đến nay chỉ còn có danh hiệu thất phẩm, trở thành một tiểu tông môn. Hạo Thiên Tông cùng với Đoạn Tình Tông đứng hàng ngũ phẩm, Cảnh Hoa Tông cùng Đan Hà Môn đều là lục phẩm, tất cả đều là tông môn cỡ trung.”
Từ Tử Thanh nghe vậy, không khỏi líu lưỡi.
Điêu Tử Mặc là cao đồ của Lôi Hỏa Phái, ân sư chắn chắn đã lưu truyền cho hắn tin tức cực kỳ quý báu. Thế nhưng, môn phái nhất đẳng trong tiểu thế giới thế mà chỉ có chút hiểu biết đối với những tông môn cỡ nhỏ, cỡ trung trong đại thế giới mà thôi, có thể thấy cách biệt giữa hai thế giới có thể nói là cách biệt như trời với đất.
Kỳ thực, phàm là những người trong tiểu thế giới có thể tiến vào đại thế giới, đều là những thiên tài nổi bật nhất, khi đến đại thế giới, cũng đều là những nhân vật mà tông môn cỡ nhỏ cỡ trung cực lực lôi kéo. Dù sao với tư chất của đệ tử thiên tài trong đại thế giới, đa số đều chọn những tông môn có uy danh để gia nhập, còn sót lại một ít, mới có thể đến phiên mấy loại tông môn nhỏ này. Mà cơ hội thế này, thì lại càng phi thường ít.
Đối với tông môn cỡ lớn mà nói, thiên tài vô số, nhân tài trong tiểu thế giới tuy tốt, bọn họ cũng có ý lôi kéo, nhưng không quá mức cưỡng cầu, đâu hề biết rằng đối với tông môn cỡ nhỏ, cỡ trung thì lại vô cùng khát cầu đối với những người này.
Các đại môn đại phái phụ cận Thăng Long Môn, thường xuyên phái các Kim Đan chân nhân đến tọa trấn trong tiểu thế giới, hơn phân nửa đều là tông môn cỡ trung. Tông môn cỡ lớn cực kỳ hiếm thấy, phương diện này cũng không quá mức tranh đoạt với mấy tông môn phía dưới, vì vậy khó có thể thấy được người thủ vệ của họ. Mà đáng giá để người thủ vệ trong tông môn cỡ lớn phải lôi kéo cũng chỉ là người có đơn linh căn.
Giống như trong lần đại hội Thăng Long Môn lần này, chưởng sự Đường Văn Phi vậy mà lại là người đến từ tông môn cỡ lớn hiếm thấy, tư thái của hắn tuy không bức nhân dọa người, nhưng lại có một loại khí thế tự nhiên cao cao tại thượng. Mà trong toàn bộ đại hội này, hắn cũng chỉ chủ động nói đôi lời với Túc Hãn và Từ Tử Thanh mà thôi.
Bởi vậy người trong tiểu thế giới, ngoại trừ những người có đơn linh căn, hơn phân nửa đều vào tông môn cỡ trung, số ít thì gia nhập vào tông môn cỡ nhỏ. Bởi vậy chuyện ân sư của Điêu Tử Mặc đề cập đến mấy tông môn đại phái đều là cỡ nhỏ, cỡ trung, âu cũng là chuyện dễ hiểu.
Cũng may, Từ Tử Thanh cơ duyên xảo hợp quen biết Vân Liệt, mới có kiến thức này. Bằng không với việc y chỉ có một thân một mình, không nói đến khả năng có thể sống sót đến giờ hay không, chỉ riêng loại tin tức trong đại thế giới, y cũng chỉ có thể từ miệng người khác biết được một hai chuyện, chứ không thể nắm bắt rõ ràng như hiện nay.
Bên kia hai người Điêu Tử Mặc cùng với La Hống đang chờ y trả lời, Từ Tử Thanh nghĩ ngợi một chút, liền hỏi: “ Vì sao hai vị không cân nhấc đến tông môn của Đường tiền bối một chút?”
Theo đạo lý, Đường Văn Phi thể hiện ra các loại bản lãnh, phải khiến người chú ý đến đầu tiên mới đúng.
Điêu Tử Mặc ngừng một chốc, lập tức cười nói: “ Không dối gạt Từ đạo hữu. Điêu mỗ sở dĩ chọn Hạo Thiên Tông, cũng bởi vì trong Lôi Hỏa Phái ta có một vị tiền bối nhiều năm trước đã gia nhập tông môn này. Nếu ta gia nhập, cũng có tiền bối đồng môn trông mon, ít nhiều gì cũng rất thuận tiện.” Hắn nói xong liền liếc mắt nhìn La Hống, nói, “ Ta đã mời La huynh trước, nguyên nhân là vì thấy huynh ấy làm người thẳng thắn bộc trực, tư chất lại bất phàm, có thể theo để làm bạn. Hôm nay ta mời Từ đạo hữu, cũng là vì quyết định này.”
“ Chẳng biết Từ đạo hữu,…nghĩ như thế nào?”
Tâm tư của Điêu Tử Mặc kỳ thực quá dễ hiểu.
Nếu đã thành công Trúc Cơ, đến được đại thế giới rồi, tất nhiên là phải kiếm người theo giúp đỡ. Đầu tiên là nhìn phẩm tính, hai là nhìn thiên tư, ba là coi nhân mạch của người đó.
Phẩm tính và thiên tư của La Hống thì không cần bàn cãi rồi, trong môn hắn cũng không có nhiều người có thể tiến vào đại thế giới, nếu như chung đυ.ng được thì tốt, có thể theo làm bạn với Điêu Tử Mặc.
Còn Từ Tử Thanh, mấy cái trước hai người không thể xoi mói, còn về phần giao thiệp,…thì lại là thế lực phía sau lưng y.
Điêu Tử Mặc đã sớm suy xét, Tán Tu Minh có bốn người được ở lại, thiên tư đều bất phàm, phẩm hạnh cũng không có gì xấu. Từ Tử Thanh tuy là người trong ngoại minh, nhưng lại có quan hệ rất tốt với Túc Hãn, Trác Hàm Nhạn đã Trúc Cơ, còn dư lại Nhiễm Tinh Kiếm cũng đã sắp trúc cơ, trong vòng mấy tháng nữa, muốn đột phá Trúc Cơ cũng không phải là chuyện khó. Bốn người này quen biết với nhau, nếu như đến đại thế giới, hơn phân nửa là sẽ vào cùng một tông môn. Mà công pháp bọn họ tu tập lại chẳng hề tương đồng, chỉ có tông phái trăm sông đổ về một biển như Hạo Thiên Tông là mới có thể dung nạp hết tất cả bọn họ.
Đến lúc đó bọn họ có sáu người cùng tiến cùng lùi, trong đó còn có hai đơn linh căn, bốn song linh căn, thiên tư như vậy, lo gì Hạo Thiên Tông không thu nạp bọn họ?
Đáng tiếc Điêu Tử Mặc tính thì hay lắm, cũng tự thấy đây là phương pháp một mũi tên bắn hai con chim. Nhưng sau nghĩ một chút Từ Tử Thanh liền lắc đầu cự tuyệt: “ Nếu Điêu đạo hữu đã thẳng thắng như vậy, vậy ta cũng không lừa gạt hai người. Ta đã từng là một tán tu bị phán tư chất hạ hạ, ngoài ý muốn kết làm bạn tốt với một người đến từ đại thế giới. Hảo hữu của ta để lại di nguyện, muốn ta gia nhập vào Ngũ Lăng Tiên Môn của người bạn này lúc còn sống, thịnh tình của đạo hữu, ta cũng chỉ có thể…” y nói tiếp, “ Mong đạo hữu thứ lỗi.”
Điêu Tử Mặc cùng La Hống vừa mới nghe y nói như vậy, đều ngốc lăng ra. Ngay lập tức Điêu Tử Mặc đột nhiên thất thanh kêu lên: “ Từ đạo hữu nói là Ngũ Lăng…Tiên Môn sao?”
Từ Tử Thanh gật đầu một cái: “ Đúng vậy, là Ngũ Lăng Tiên Môn.” Y có chút khó hiểu, “ Thì thế nào?”
Đến lúc này, thần sắc Điêu Tử Mặc có vài phần phức tạp, nói: “ Ân sư của Điêu mỗ từng nói, phàm là đại thế giới, trong môn phái có một chữ “Tiên”, chứng tỏ đó là một tông môn cực mạnh từng có tiên nhân xuất thế. Từ đạo hữu có thể quen biết được người trong môn phái như vậy, đúng là phúc duyên không cạn.”
Hắn tuy có vài phần cực kỳ hâm mộ, nhưng cũng không thất lễ đến mức đề cập chuyện người bạn kia đã qua đời.
Từ Tử Thanh có chút kinh ngạc, y cũng không biết còn có điển cố như vậy.
Liền truyền âm cho Vân Liệt, hỏi: “ Vân huynh, có thật như vậy không?”
Vân Liệt nói: “ Đúng là vậy, ta đã quên nói cho ngươi biết.”
Từ Tử Thanh càng thêm kinh ngạc.
Tiên nhân!
Tiên nhân là người đã lĩnh ngộ được hết pháp tắc của thiên địa, tạo hóa trong tự nhiên, thoát ly phàm thể, có được thân thể thần tiên, có thể phi thăng, có thần lực vô cùng vô tận. Chính là nhân vật cấp bậc trong truyền thuyết.
Trong tiểu thế giới Kim Đan chân nhân đã xem như đứng đầu, nhưng đến đại thế giới, còn có thể tìm được bóng dáng của tiên nhân… Vậy những tông môn có thể đào tạo ra đệ tử thành tiên nhân, phải nói là to lớn hùng mạnh cỡ nào!
Từ Tử Thanh còn đang hoảng hốt, liền nghe Vân Liệt nói tiếp: “ Tu sĩ tính theo vạn năm chia thành một đời, đời đời đều phải có đệ tử thành tiên, vì lẽ này mà tông môn mới có một chữ “ Tiên”. Nếu như liên tục ba đời không có người thành tiên, thì phải đem xóa chữ “Tiên” khỏi tên; còn nếu như sáu đời vẫn không có người thành tiên, thì sẽ rớt xuống một phẩm cấp.”
Bởi vậy, tranh đoạt tài nguyên ở đại thế giới so với trong tiểu thế giới này còn khắc nghiệt kịch liệt hơn gấp ngàn gấp vạn lần!
Sau nghi nghe Vân Liệt nói xong, Từ Tử Thanh liền minh bạch. Trước đó đã từng thấy rất kinh hãi, nhưng hiện giờ ngẫm lại, cũng không còn sợ hãi nữa. Nếu đã quyết định tu tiên, tất nhiên ai cũng mong muốn được thành tiên, nếu như không có người thành tiên, thì sao có thể nói là tu tiên được? Định lực của y vẫn còn non nớt lắm, còn phải nỗ lực thêm mới được.
Sau khi bình tâm tĩnh khí, Từ Tử Thanh đã có thể thản nhiên đặt câu hỏi: “ Vân huynh, Ngũ Lăng Tiên Môn có thể có được tên này, nói vậy đời đời đều có tiên nhân. Nếu như sáu đời không có người thành tiên sẽ rớt xuống một phẩm cấp, vậy nếu muốn thăng phẩm cấp, thì cần có yêu cầu gì?”
Sau khi hỏi vậy, y cảm thấy hảo hữu trong nhẫn nhàn nhạt quét qua thần thức của y một cái, khiến y có chút phát lạnh.
Chợt nghe Vân Liệt nói: “Tông môn nhị phẩm nếu muốn thăng làm nhất phẩm, ba đời đều phải có ba người thành tiên, thì mới được thăng phẩm cấp.”
Mỗi vạn năm có ba người thành tiên, mặc dù đại thế giới thiên tài nhiều như mây, nhưng con số này cũng rất khó để đạt được..Từ Tử Thanh ngầm thở dài, sau này bái được sư tôn, phải càng thêm chuyên tâm tu hành mới được.
Hai người truyền âm cho nhau chỉ thoáng có vài tức, Từ Tử Thanh lại nhìn về phía Điêu Tử Mặc, ôn hòa cười nói: “ Điêu đạo hữu kiến thức uyên bác, ta còn thua kém nhiều.”
Điêu Tử Mặc thở dài: “ Nếu Từ đạo hữu đã có quyết tâm như vậy, Điêu mỗ chỉ đành cầu chúc một tiếng “ Mã đáo thành công”. Nghĩ với thiên phú của đạo hữu như vậy, vào tiên môn, chắc cũng không khó.”
Từ Tử Thanh thấy hắn cùng với La Hống tuy nét mặt có chút ước ao, nhưng không hề ghen tị, đều là người lòng dạ rộng rãi, trong lòng cũng thấy rất có hảo cảm, liền không khỏi nói: “ Nếu Ngũ Lăng Tiên Môn uy thế đã hiển hách như vậy, hai vị vì sao không đến thử thời vận? Ta cho rằng với tư chất bất phàm của hai vị, nếu muốn nhập môn, cũng không phải không có khả năng.”
Y đã đem Ngũ Lăng Tiên Môn làm sư môn tương lai của mình, tất nhiên cũng muốn môn thu được nhiều nhân tài, để tăng thêm vài anh kiệt có cơ hội thành tiên hơn cho môn của mình. Theo y thấy, hai người Điêu Tử Mặc cùng với La Hống tuy không phải đơn linh căn, nhưng tư chất cũng là thượng đẳng, chỉ kém hơn một chút mà thôi. Hơn nữa tâm tính của hai người họ rất tốt, so với những người không có thiên phú mà tâm tính lại còn táo bạo kia tốt hơn nhiều.
Điêu Tử Mặc cười nói: “ Điêu mỗ cám ơn hảo ý của Từ đạo hữu. Trong tiên môn, thiên tài yêu nghiệt nhiều vô số, chúng ta chỉ là tu sĩ song linh căn, giống như đom đóm so với trăng, chỉ là một vầng sáng nho nhỏ. Chỉ sợ không thể vào được môn.”
Từ Tử Thanh nghe hắn tự coi nhẹ mình như vậy, cũng khẽ nhíu mày: “ Điêu đạo hữu cũng từng phải trải qua rất nhiều hiểm nan mới có thể thành công Trúc Cơ, nhưng sau khi Trúc Cơ, sao lại nhát gan hơn vậy? Tu sĩ nếu như không có lòng kiên quyết tiến thủ, ngày sau tiên đồ mênh mông cuồn cuộn, từng bước đều chông gai, không phải sẽ bị vấp ngã hay sao!”
Bên kia La Hống cũng trấn an nói: “ Từ đạo hữu nói đúng, Điêu hiền đệ, huynh và đệ thử một lần cũng có sao? Nếu như được thì tốt rồi, còn nếu không được, huynh và đệ lại tới Hạo Thiên Tông cũng không muộn!”
Sắc mặt Điêu Tử Mặc thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt: “ Được thôi, Điêu mỗ ta cần gì phải sợ chứ!”