Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 97: Từ Tử Thanh trúc cơ.

Có lẽ là lời uy hϊếp của Từ Tử Thanh có tác dụng, mấy ngày sau này, Từ Tử Thanh cũng chưa từng nhìn thấy người còn lại của Vô Lượng Tông.

Tiếp một tháng sau, có lẽ là vì thấy được Nghiêm Bá Thưởng thành công đột phá Trúc Cơ, nên mọi người có thêm tự tin, trong khoảng thời gian này lục tục có bốn năm người Trúc Cơ, quá trình đều rất thuận lợi. Có thể thấy, phàm là những tu sĩ chuyên tâm tu hành đến bước này, chỉ cần cẩn thận, sẽ rất ít thất bại.

Từ Tử Thanh cũng thường xuyên đi quan sát, vài lần như vậy, ít nhiều gì cũng có thu hoạch.

Mỗi buổi chiều y rèn luyện chân nguyên trong cơ thể, lúc đầu y cảm thấy linh lực cuồn cuộn như thủy triều, mạnh mẽ như sấm, không dễ khống chế, vì vậy thường xuyên gặp phải trở ngại. Nhưng sau một ngày chải vuốt, nó đã có thể hành động theo suy nghĩ, lực lượng trong cơ thể bạo tăng, gần như là hơn trước gấp trăm lần.

Thực lực cách biệt như trời với đất như vậy, thảo nào tu sĩ Trúc Cơ đều coi người có tu vi thấp hơn như là con kiến hôi.

Trong khoảng thời gian ngắn xúc cảm chợt dâng trào, đột nhiên, trong đầu Từ Tử Thanh sinh ra một loại giác ngộ.

Y tu tập công pháp , lấy mộc làm căn cơ, hiệu lệnh vạn mộc trong thiên hạ, để cho mình tùy ý sai sử. Gốc cây bản mạng của y là Thị Huyết Yêu Đằng, dây leo vốn âm nhu, thuộc về Ất Mộc, vừa lúc y cũng hấp thụ Ất Mộc Chi Tinh, khiến cho khí Ất Mộc trong cơ thể tràn đầy, xúc phát lẫn nhau, vì vậy càng làm tăng thêm sức mạnh cho nhau.

Hôm nay nếu y muốn đột phá Trúc Cơ, thì đạo tương hợp phải là đạo Ất Mộc.

Ất Mộc đại diện cho cây cối dây leo hoa cỏ, trời sinh cứng cỏi kiên cường, rộng lượng bao dung, tính kiên trì, sinh cơ kéo dài, khó có thể đoạn tuyệt.

Từ Tử Thanh ngồi xếp bằng, nhắm mắt không nói.

Quanh thân y lấp lóe thanh quang, có vô số linh thảo kỳ dị hiển hóa ra hư hư thực thực, trôi nổi bốn bề quanh thân.

Một gốc cây dây leo phân hai nhánh, leo trèo lên người y, toàn thân nó màu ngọc bạch, di chuyển vòng quanh người y, bảo vệ y an toàn.

Trong sơn động, cỏ cây xanh biếc, mọc lên lan rộng khắp động như một tấm thảm xanh.

Thanh sam thiếu niên ngồi ngay ngắn trong đó, nơi khí cơ thiên linh dồi dào nhất, muốn cùng thiên ý tương liên.

Lúc này chính là lúc đột phá Trúc Cơ, chân nguyên trong nội thế giới đều sôi trào lên, hình thành một lực lượng cực mạnh, hóa thành một con rồng từ chân nguyên, dọc theo nhâm mạch xông thẳng lên trăm huyệt, hòng đi lên đan điền.

Trong nội thế giới, có phân ra thượng đan điền, hạ đan điền.

Hạ đan điền là nơi cất chứa tinh khí, dựng dục chân nguyên, khiến cho tinh khí cùng với huyết khí tương hợp với nhau, cuối cùng sẽ có một ngày bão đan hoài trung, tiện đà phá đan thành anh, hưởng thọ ngàn năm.

Mà thượng đan điền là nơi cất chứa thần. ( thần ở đây là thần khí, tinh thần, thần thông,…)

Bởi vì trước khí đột phá Trúc Cơ trăm mạch được khai thông, bên trong thân thể không còn gì cản trở nữa, nhưng nơi chứa thần thì lại rất hỗn độn, cần phải tụ tập tinh khí tinh hoa, lại dùng chân nguyên trùng kích thiên linh, đả thông huyệt Bách Hội cũng đả thông luôn thượng đan điền và tử phủ.

Nếu tử phủ không thể mở ra, thì hồn phách sẽ không có chỗ dựa vào, không thể dựng dục ra nguyên thần.

Ầm! ầm! ầm!

Huyệt Bách Hội phong tỏa thượng đan điền, giống như cánh cửa phòng thủ, khi như đánh vào, sinh ra một tiếng nổ lớn, ầm ầm không dứt!

Chân nguyên không ngừng dâng lên, nhiều lần trọng kích, muốn khai phá huyệt Bách Hội thoát ra, xông thẳng vào tử phủ.

Huyệt Bách Hội dao động, chậm rãi phá ra một lỗ thủng, bên trong khói tím mù mịt dày đặc, thiên linh từ trong toát ra.

Thượng đan điền dần dần mở ra, khói tím tràn đầy ra ngoài, chảy ra ngoài động, hình thành nên rồng khói từ tử phủ.

Dưới sự trùng kích không ngừng của chân nguyên, tiêu hao hơn phân nửa, đan điền dần dần trống rỗng.

Đáng lý lúc này phải nên ăn trúc Cơ Đan, nhưng người có đơn linh căn thì không cần phải như vậy, tự có linh mạch cấp ba không ngừng điên cường đưa linh khí cuồn cuộn vào linh căn, hóa thành chân nguyên, không ngừng bổ sung tiêu hao.

Chân nguyên dùng nhanh hơn, đi vào cũng nhanh hơn, không lâu sau, Từ Tử Thanh cảm thấy trong đầu phát ra một tiếng vang thật lớn, nhất thời đầu váng mắt hoa, đau đớn không chịu nổi!

Tử phủ mở!

Càng nhiều khói tím bay ra ngoài, trong nháy mắt hóa thành rồng gào thét lao ra.

Chân nguyên trong cơ thể bỗng nhiên bị hút hết, sắc mặt Từ Tử Thanh tái nhợt, khe khẽ run lên! Y cố nén đau đớn, trấn định tinh thần, nhanh chóng vận chuyển công pháp, liên tục bổ sung chân nguyên.

Sau đó phóng ý thức ra ngoài, dung nhập vào rồng khói, nhắm thẳng vào ý thức thiên đạo mà đánh trực diện!

Ngoài động, có một con cự long màu tím bay nhanh lên trên, chính diện nghênh đón ý thức thiên đạo.

Một kích đánh vào!

Những tu sĩ quan sát đều lấy làm kinh hãi, bật thốt ra.

“ Thật nhanh!”

“ Cư nhiên chỉ mới một lần mà đã dung hợp được với ý thức thiên đạo!”

“ Thể tính của người này không lẽ rất xứng với đạo Mộc sao!”

“ Chẳng lẽ người có đơn linh căn thì có thể dễ dàng hợp vậy sao? Chúng ta đúng là thua thiệt hơn nhiều mà…”

Cảm xúc của Túc Hãn phập phồng, so với những người khác hắn càng có nhiều thể ngộ hơn.

Mộc có thể sinh Hỏa, hôm nay hắn quan sát Từ Tử Thanh Trúc Cơ, cũng thu hoạch được rất nhiều.

Chỉ một kích khi rồng khói đã tương hợp được với đạo Mộc, tức thời nó mở cái miệng rộng ra, hút sạch ý thức thiên đạo vào.

Sau đó xoay người trở về trong động, cả quá trình chỉ mất nhiều lắm là vài tức mà thôi.

Từ Tử Thanh tĩnh tọa trong động, sắc mặt đã dần chuyển biến tốt hơn.

Rồng khói tử phủ cúi người quay về, hai mắt y mở ra, trong mắt lóe ra luồng sáng!

Rất nhanh, rồng khói màu tím hóa thành một tia sáng dài màu tím, thẳng tắp chui vào mi tâm của y, trong nháy mắt hóa nhập vào tử phủ.

Từ Tử Thanh cảm thấy một cảm giác mát mẻ lan tràn từ tử phủ xuống, nhất thời cả người mát lạnh, thanh tỉnh vô cùng. Đồng thời vô số ý thức đạo Mộc huyền ảo còn đang quanh quẩn không ngừng trong tử phủ của y, muốn dung hợp cùng với ý thức của y, thoáng chốc hóa thành một mảnh thức hải, ẩn giấu trong tử phủ vô biên vô hạn.

Tử phủ mở, thức hải thành, ý thức cùng với huyết nhục liên kết hô ứng, nối liền với nhau.

Hai mắt Từ Tử Thanh đảo qua, có thể cảm thấy được từng ngóc nghách trong động đều hiện lên trong đầu không sót một ly, lại đảo ra ngoài động, cả người lẫn vật, cả cỏ cây hoa lá, chim muông trong vòng mười dặm đều thu hết vào trong đáy mắt, như đang đứng ngay trước mặt.

Đây là thần thức!

Sau khi xem xong, chỗ thiên linh có một đoàn ánh sáng tím bay nhanh ra, thẳng tiến đến chỗ thiên đạo.

Từ giờ, Từ Tử Thanh đã là tu sĩ trúc cơ, đạo y tu tập đã được thiên đạo khảo sát qua.

Từ Tử Thanh lúc này, ngũ cảm lục thức cũng rõ ràng hơn trước nhiều, so với thời còn ở kỳ Luyện Khí mạnh hơn gấp mấy trăm lần. Tinh khí thần cũng hơn xa so với tu sĩ Luyện Khí, thân thể cũng khỏe mạnh và nhẹ nhàng hơn trước, có cảm giác như phiêu phiêu dục tiên.

Trong lòng y biết, đây là vì có ý thức thiên đạo tẩy đi những khí phàm tục trong cơ thể, hiện giờ cho dù thân thể y không thể coi là bất diệt, nhưng cũng coi như là đạo thể. Từ giờ trở về sau, khi hấp thu linh khí thiên địa vào cơ thể, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, muốn bài trừ tạp chất trong cơ thể cũng dễ hơn nhiều.

Trúc Cơ thành công, nhưng còn cảnh giới vẫn chưa hoàn toàn vững chắc.

Từ Tử Thanh sau khi cảm thụ một chút khác biệt với trước, liền vận chuyển .

Hiện giờ y đã tu tập xong mười chương kỳ Luyện Khí, giờ đã đến lúc tu luyện nội dung cao hơn được rồi.

Bước đầu tiên, đó là trầm tâm tĩnh khí, củng cố tu vi.

Trước phải đem một chút ý thức thiên đạo còn sót lại đang tán loạn trong động lúc rồng khói tiến nhập vào tử phủ thu nạp lại, hóa nhập vào óc, cái này không thể quên được.

Từ Tử Thanh nhắm mắt nhập định, ấn theo công pháp mà tu tập.

Lần củng cố cảnh giới này, mất ba ngày ba đêm.

Đợi đến khi Từ Tử Thanh mở mắt ra, trong đôi mắt y linh quang sáng lạn, cực kỳ chói mắt, nếu như nhìn chăm chú vào người khác, giống như có thể nhìn thấu được lục phủ ngũ tạng vậy, trong suốt rõ ràng đến cực điểm.

Một lúc lâu, y thở ra một hơi thật sâu, chớp chớp mắt, lúc này thần khí đã nội liễm bớt, không còn hiển lộ ra nhiều như lúc nãy nữa.

Trải qua nhiều năm khổ tu, cuối cùng cũng thành công lên Trúc Cơ, cho dù Từ Tử Thanh đã bình ổn tâm tình nhưng nét mặt cũng không thể dấu được một chút ý cười vui vẻ.

Sau đó y định tâm lại một chút, rồi mới đem ý thức vào trong nhẫn trữ vật.

Dưới thần thức, tất cả cảnh tượng trong nhẫn trữ vật đều hiện lên rõ ràng.

Chỉ thấy bên trong nhẫn là một không gian vô tận đen tối, có vô số linh thảo, thú đan, tạp vật linh tinh bên trong, như ẩn như hiện, nhưng chỉ cần y tâm niệm vừa động là chúng nó liền di chuyển.

Thần thức lướt nhanh qua nhiều nơi trong nhẫn trữ vật, lại đi đến trung tâm. Tốc độ của thần thức cực nhanh, không lâu sau đã phát hiện ra chỗ phát sáng, cũng chính là hướng bãi đá.

Mà ngồi ngay ngắn trên thạch đài là một bạch y nam tử tóc đen lạnh lùng nghiêm nghị, lưng đĩnh trực, khí tức băng lãnh, sắc bén như kiếm.

Thần thức vừa đến gần, nam tử đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe ra hai luồng kim mang ( ánh sáng màu kim).

“Từ Tử Thanh?”

Từ Tử Thanh cười, thần thức truyền tới ý niệm nhu hòa: “ May mà không cô phụ chỉ dạy của huynh, Vân huynh ta đã thành công đột phá Trúc Cơ, huynh thấy sao?

Bạch y nam tử khẽ gật đầu: “ Ngươi đã chuyên cần tu luyện, tốt lắm.”

Từ Tử Thanh mỉm cười, nếu đã báo tin vui xong, y cũng không nên quấy rầy hảo hữu nữa, lập tức liền đem thần thức thu hồi. Sau đó y phất tay giải trừ cấm chế, hít vào một ngụm linh khí trong lành, cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm tình sảng khoái.

Sau đó y đi ra động phủ, quan sát cảnh sắc ngọn Đằng Long ngoài động, liền cảm thấy có một loại cảm giác vui sướиɠ khác biệt so với trước đây.

Cảm nhận về mọi vật khi ở kỳ Trúc Cơ khác hẳn so với Luyện Khí, có thể nói là cách biệt như trời với đất. Từ Tử Thanh nhìn ngắm một hồi, đang muốn quay trở lại trong động, chợt nghe có người gọi y.

“Từ đạo hữu, có thể nói chuyện một chút không?”

Từ Tử Thanh cúi đầu, chỉ thấy ở động khẩu phía dưới, có một người ngự phong bay ra.

Người nọ mặc pháp y có ống tay áo rộng màu tím, mày mảnh môi mỏng, cũng là một vị tu sĩ Trúc Cơ.

Từ Tử Thanh nhận ra người này, là Điêu Tử Mặc của Lôi Hỏa Phái. Liền cười ôn hòa: “Hóa ra là Điêu đạo hữu, cung kính không bằng tuân mệnh.” Y vừa dứt lời, liền loáng cái lắc thân, tới bên cạnh Điêu Tử Mặc, theo y đi vào trong động.

Trong động phủ của Điêu Tử Mặc đã có một người ngồi đợi, người này cũng rất quen mắt.

Từ Tử Thanh vừa nhìn thấy hắn, đã ngẩn ra.

Người nọ thấy y liền ôm quyền nói: “ Từ đạo hữu, mời ngồi.”

Từ Tử Thanh cũng chắp tay làm lễ: “ La đạo hữu, thỉnh.”

Hóa ra người này là vị đại hán cao chín thước, lưng hùm vao gấu, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, La Hống Kình Thiên Môn.

Hắn cùng với Điêu Tử Mặc là đối thủ trong võ đấu, tu vi là sức mạnh ngang nhau, chỉ là Điêu Tử Mặc tu tập Lôi pháp, nên La Hống không thể xuất ra nhiều bản lĩnh, nên đã thua.

Theo lý thì, La Hống bại dười tay Điêu Tử Mặc, cho dù không kết thù hận thì trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không vui. Vậy mà không ngờ, hai người này đồng thời lên Trúc Cơ, đã vậy còn qua lại với nhau.

Có thể thấy lòng dạ của hai người này đều rộng rãi, không vì thắng bại luận anh hùng, đúng là rất đáng để kết giao.

Từ Tử Thanh ngồi đối diện với La Hống, Điêu Tử Mặc dừng một chút, cũng an vị ở phía đối diện.

Tướng mạo của Điêu Tử Mặc nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng khi ở chung, lại thấy có vẻ rất dễ ở chung. Hắn vừa mới ngồi xuống, liền mở miệng nói: “ Trước đó thấy Từ đạo hữu đột phá Trúc Cơ suông sẻ, trong lòng hai ta có chút bội phục, rất muốn kết bạn làm quen. Hôm nay thấy Từ đạo hữu xuất quan, liền tùy tiện quấy rối, mong đạo hữu đừng trách tội.”

La Hống cũng vậy, hắn mang theo một vò rượu, châm một chén khác cho Từ Tử Thanh, đưa qua, lại cùng Điêu Tử Mặc nâng chén: “ Một chén rượu nhạt, tỏ chút thành ý.”

Từ Tử Thanh thấy thế, tất nhiên không thể không nhận, liền cười nâng chén uống vào: “ Hai vị không cần khách khí như vậy đâu.”

Điêu Tử Mặc nói một tiếng: “ Thống khoái!” lại nói, “ Nếu như đã mời đạo hữu đến đây, ta cũng sẽ không nói lời gì vô ích. Mấy người chúng ta hôm nay đã là tu sĩ Trúc Cơ, chỉ ít ngày nữa thôi là có thể vượt qua Thăng Long Môn, tiến vào đại thế giới. Không biết Từ đạo hữu có tính toán gì tới chuyện sau này chưa?”