Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 96: Kẻ còn lại.

Nghiêm Bá Thưởng không hổ là người đứng đầu đại hội Thăng Long Môn lần này, trước huyệt động của hắn, không lâu sau toát ra vô số khói tím nồng đậm.

Khác với làn khói lờ mờ lưa thưa của Trình Ngạn Lưu Hỏa Môn lần trước, khói tím sinh ra từ tử phủ của Nghiêm Bá Thưởng, chỉ một thoáng liền hóa thành một con rồng dài hiên ngang uy vũ!

Toàn thân nó tím đậm, trong sáng tinh thuần, như một khối ngọc thạch trong suốt, bên trong hầu như không có lẫn một đốm đen tạp chất nào.

Khác với rồng khói mờ mờ ảo ảo của Trình Ngạn, con rồng tím này ngưng tụ mà không tán, phảng phất giống như muốn hóa thành thực chất, từ con mắt cái miệng đến cái đuôi, đều trông rất sống động!

Đám tu sĩ đều tập trung tinh thần, nhìm đăm đăm vào con rồng tím kia.

Nghiêm Bá Thưởng tích lũy hùng hậu, trước khi ý thức thiên đạo giáng xuống, đã ngưng tụ ra rồng khói từ tử phủ!

Ngay lúc này, trong bầu trời, cuối cùng có một đạo ý thức huyền diệu phủ xuống, dừng lại trên núi đá, lớn đến không gì sánh được, vô cùng mênh mông rộng lớn.

Đạo ý thức này trong thiên đạo chất chứa đạo Thủy vô tận, Quý Thủy thuần âm, biển rộng vô bờ bến; Nhâm* Thủy thuần dương, sông ngòi chảy dài. Nghiêm Bá Thưởng thân là nam tử, tu tập chính là đạo Nhâm Thủy, giống như con sông lớn không ngừng cuồn cuộn, sinh sôi cây cỏ, nuôi dưỡng vạn vật.

Mắt thấy ý thức thiên đạo phủ xuống, rồng tím không hề sợ hãi chút nào, hăng hái xông thẳng lên!

Rồng tím lắc đầu vẫy đuôi, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, đầu rồng dữ tợn, đuôi rồng vẫy vẫy, cứng rắn va chạm với luồng ý thức kia! Giống như đánh vào chuông, âm thanh vừa hùng dũng vừa vang dội, chấn điếc cả tai!

Một cái, hai cái, lại ba cái!

Đầu rồng kia cuối cùng cũng tương hợp với ý thức kia, nó há miệng, một ngụm đem ý thức nuốt hết vào bụng! Sau đó nó vẫy đuôi một cái, cúi người bay trở lại trong động phủ.

Mọi người nín thở quan sát, chỉ thấy có một đoàn ánh sáng tím từ trong động khẩu bay ra, hóa thành một cầu vồng tím, nháy mắt đã biến mất nơi chân trời. Đồng thời, có loại uy áp mênh mông bắn ra bốn phía!

Thành công rồi!

Mãi đến lúc này, đám tu sĩ mới thở phào một cái.

Tử phủ mở, có cầu vòng tím xuất hiện, khí cơ được thiên đạo hấp thu, từ đó mới chân chính được coi là bước vào cánh cửa tu tiên.

Hôm nay Nghiêm Bá Thưởng đã đột phá Trúc Cơ thành công.

“ Không hổ là thiếu môn chủ Thiên Diễn Môn, quả nhiên không hề tầm thường!”

“ Nghiêm Bá Thưởng chính là người đầu tiên trong chúng ta đột phá Trúc Cơ thành công, đúng là thiên tài cái thế!”

“ Quan sát người khác đột phá Trúc Cơ, cũng thu hoạch được ít nhiều, ta cũng phải đi bế quan một chút..”

“ Đúng vậy, đợi hắn xuất quan, nhất định phải kết giao, mới không uổng phí lần tham gia đại hội này chứ!”

Lúc này, khí tức phát tán trong động phủ cũng dần dẫn thu liễm, nhưng đám tu sĩ vẫn cảm giác được khí tức này có chút bất ổn định không ngừng trôi nổi, đó là bởi vì Nghiêm Bá Thưởng vừa mới Trúc Cơ, cảnh giới vẫn chưa được củng cố vững chắc.

Vì vậy sau khi tán thưởng vài câu, mọi người đều tự giác tán đi.

Thế nhân đều biết “ Thủy hỏa bất dung”, mà Thủy có thể khắc Hỏa, vì vậy lúc Nghiêm Bá Thưởng đột phá Trúc Cơ, khí tức Nhâm Thủy trong không khí dày đặc, Túc Hãn cảm thấy có chút không khỏe. Nhưng ngược lại hắn cũng có chút giác ngộ, tu sĩ thuộc tính Hỏa như hắn nếu sau này gặp phải tu sĩ thuộc tính Thủy như Nghiêm Bá Thưởng, sợ là phải tránh né ba phần rồi. Còn nếu như không muốn như thế, thì phải tìm một ít môn pháp có thể khắc chế bớt thuộc tính Thủy.

Nhưng Từ Tử Thanh thì lại khác, Thủy có thể sinh ra Mộc, bởi vì khí tức Nhâm Thủy trong không khí cực kỳ cường đại, Mộc khí dưới sự tẩm bổ của Thủy khí, cũng càng thêm ngưng luyện được vài phần. Hôm nay, Từ Tử Thanh đã có chín thành linh lực chuyển hóa thành chân nguyên, chỉ còn một phần nữa thôi là có thể đến đỉnh phong tầng mười Luyện Khí.

Hiện giờ dưới xúc phát của thủy khí, chỉ ngắn ngủi trong vài tức, linh lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, lập tức chuyển hóa toàn bộ linh lực!

Mười trên mười thành linh lực trong đan điền đã được chuyển hóa thành chân nguyên, Từ Tử Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy toàn thân tràn đầy một cảm giác cực kỳ thư thích, thần khí tràn đầy, sinh khí nội uẩn.

Khắp tứ chi bách hài, chân nguyên hội tụ, cũng giống như bị đạo Thủy triệu hoán, hình thành dòng chảy nhỏ giọt lưu chuyển, khiến kinh mạch trong cơ thể tương hợp cùng với dòng chảy, phối hợp chặt chẽ, không ngừng du động. Trong tai y giống như có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, âm thanh trong vắt dễ nghe, như xếp thành một khúc ca của thiên đạo.

Lần quan sát người khác đột phá Trúc Cơ này, y thu hoạch được rất nhiều.

Một lúc lâu sau, đợi đến khi Từ Tử Thanh vừa mới thoát ra khỏi cảnh giới huyền diệu này, liền bị người vỗ nhẹ lên vai.

Cái vỗ vai thân thiết như vầy, tất nhiên không thể là người lạ được. Y nghiêng đầu nhìn một cái, quả nhiên là Túc Hãn.

Vì vậy Từ Tử Thanh cười hỏi hắn: “ Đệ sao còn chưa trở lại động phủ?”

Người xung quanh đã trở về từ lâu, nhưng khi Túc Hãn thấy khí thế quanh thân Từ Tử Thanh mơ hồ bốc lên, biết y có được thu hoạch, liền ở lại để hộ pháp cho y, không để cho người khác đến làm phiền y giác ngộ.

Rất nhanh Từ Tử Thanh phản ứng kịp, nói: “ Còn chưa đa tạ đệ đã hộ pháp cho huynh.”

Túc Hãn lắc đầu nói: “ Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không đáng nhắc tới.” Sau đó còn nói, “ Đệ còn có chuyện muốn hỏi huynh.”

Từ Tử Thanh ngẩn ra: “ Chuyện gì?”

Túc Hãn cười nói: “ Vừa rồi đệ mới nghe được một tin tức, nghe nói Trương Trì của Vô Lượng Tông bị trục xuất rồi, huynh có biết việc này không?”

Hắn tuy hỏi như vậy, nhưng vẻ mặt lại như hiểu rõ.

Từ Tử Thanh cười: “ Huynh còn tưởng chuyện gì, hóa ra là chuyện này.” Y nhớ tới người nọ, khe khẽ thở dài, “ Không sai, đan điền của Trương Trì quả thật là do huynh phế đi.”

Túc Hãn nghe y thừa nhận, thần sắc có vài phần phức tạp: “ Hắn quả thật là đến tìm huynh gây chuyện.”

Từ Tử Thanh gật đầu: “ Lúc đầu hắn có ý định đánh lén, muốn phế đan điền huynh, sau đó lại sinh sát ý, muốn tính mạng huynh. Vì vậy huynh nhẫn không được, liền nặng tay.”

Túc Hãn cũng thở dài: “ Trương Trì này bình thường chính là một tên đầu gỗ, Vô Lượng Tông chiếm giữ trung tâm Thượng Lô châu, trước đó có thể coi là một con quái vật lớn, đáng tiếc đời sau không bằng đời trước. Đến nơi này, khó lắm mới có được một Trương Trì tâm trí cứng cỏi, nếu như bằng lòng mạnh tay bồi dưỡng, thì thế nào cũng ra được một tuyệt thế cao thủ. Vậy mà bây giờ lại bị hủy trong tay của Hồ Quang Viễn…Trương Trì này trở lại Vô Lượng Tông, hắn đã không còn giá trị lợi dụng nữa, không biết là loại kết cục nào đang chờ đợi hắn. Cũng không biết lâm vào tình trạng này rồi, hắn có hiểu được gì là hối hận hay không…”

Từ Tử Thanh cười cười, cũng không nói gì.

Vô Lượng Tông sở dĩ đời sau kém hơn đời trước, nếu nói không có bàn tay của Tán Tu Minh trong đó, y cũng không tin. Nhưng dù sao tông môn thay đổi, luôn luôn có nguyên do của nó. Vô Lượng Tông không biết tiến thủ, nói là một tông phái, chẳng bằng nói đó là do một tộc Hồ gia nắm giữ, tông chủ tất nhiên là phải mưu lợi thật nhiều cho người Hồ gia, vì vậy không thể cân đối được đệ tử trong môn, cũng không thể bồi dưỡng ra được đệ tử cực kỳ ưu tú.

Nhưng Tán Tu Minh thì lại khác.

Từ khoảng thời gian Từ Tử Thanh tiếp xúc với Tán Tu Minh, cả nội minh và ngoại minh đều có những luật lệ riêng, nội minh thì lại càng bền chắc như thép, nếu tất cả trưởng lão có chuyện tranh chấp, thì có tông chủ điều phối, còn nếu tông chủ có quyết định không thích hợp, cũng có trưởng lão nhắc nhở. Cũng vì thế mà, các thế hệ trong minh đều có lợi. Cũng khó trách sao Vô Lượng Tông nhiều năm qua bị Tán Tu Minh từng bước xâm chiếm, thế nên bất tri bất giác, song phương đã phân chia nắm giữ Thượng Lô châu.

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Vô Lượng Tông càng ngày càng yếu thế hơn Tán Tu Minh. Chỉ cần nhìn đại hội Thăng Long Môn lần này là hiểu rõ.

Túc Hãn dù sao cũng chỉ thuận miệng tiếc hận vài câu, cũng không thật sự lưu ý chuyện này, nói xong, liền nhìn về phía về Từ Tử Thanh, cười hỏi: “ Tử Thanh huynh, hôm nay huynh đã tiến cảnh thế nào rồi?” Nói rồi hắn sợ Từ Tử Thanh hiểu lầm, lại vội vã giải thích, “ Hiện giờ để đã đột phá đến tầng mười Luyện Khí, chỉ là lúc tinh luyện chân nguyên, cũng chưa nắm chắc lắm.”

Hai người đều là đơn linh căn, cũng không có gì không thể nói.

Từ Tử Thanh liền nói: “ Huynh thì vừa mới giác ngộ xong, chân nguyên đã chuyển hóa toàn bộ xong, còn phải để lắng đọng một thời gian nữa, mới có thể trùng kích tử phủ, nhập đạo Trúc Cơ.”

Túc Hãn vui vẻ, vội la lên: “ Trong lúc đó huynh có gặp phải phiền toái gì không?”

Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút: “ Thật ra cũng không phiền toái gì. Chỉ là phải rất mất nhiều công sức, tinh luyện ra giọt chân nguyên đầu tiên là công đoạn quan trọng nhất, đệ cũng phải thật cẩn thận đấy.”

Túc Hãn thở phào nhẹ nhõm: “ Đệ có nghe nói người có đơn linh căn, lúc đột phá Trúc Cơ so với những người tạp linh căn thì dễ hơn nhiều, nhưng chuyện tới trước mắt, ít nhiều gì đệ cũng có chút khẩn trương.”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Tóm lại là vậy, đệ cũng không cần quá lo lắng, trái lại còn làm dao động đạo tâm.”

Sau khi nói chuyện với nhau một lúc, Túc Hãn cũng coi như được Từ Tử Thanh trấn an không ít, sau đó chia tay với y, trở lại động phủ tu luyện. Hiện giờ cách thời gian Thăng Long Môn mở cửa chỉ còn có bốn tháng, nếu như hắn chăm chỉ, chuyện Trúc Cơ cũng có thể thuận buồm xuôi gió.

Tiễn Túc Hãn, Từ Tử Thanh xoay người, muốn trở lại động phủ.

Lúc này, y lại thoáng nhìn thấy một thân ảnh lén lút, trốn trốn tránh tránh, giống như đang nhìn trộm y.

Từ Tử Thanh nhíu mày: “ Đi ra.”

Bóng người kia giật mình, giống như muốn trốn đi.

Từ Tử Thanh sao có thể bỏ qua? Lập tức đánh ra một sợi dây leo màu xanh, bắt cổ chân người kia, kéo lại. Vừa nhìn, người này cũng có chút trong dự liệu của y.

Người này ước chừng hơn hai mươi tuổi, tu vi chỉ ở tầng bảy Luyện Khí, so với nhiều tu sĩ ở ngọn Đằng Long này, tu vi của hắn chỉ đáng xếp bét, hiển nhiên hắn là người tham gia dựa vào linh căn. Lúc này hắn bị dây leo trói lại, uể oải nằm trên mặt đất, càng thêm có vẻ chật vật.

Từ Tử Thanh nhận ra, hắn là kẻ còn sót lại của Vô Lượng Tông, nhưng cũng không quá mức nhớ kỹ. Người này là thiên phú song linh căn nhất thô nhất tế, nhưng hơn hai mươi tuổi mà khó khăn lắm mới được tu vi tầng sáu Luyện Khí, có thể thấy tâm tính của người này rất yếu, tính tình thì lại táo bạo. Hơn phân nửa là cá mè một lứa với Hồ Quang Viễn.

Lập tức trong lòng liền lạnh hơn ba phần: “ Ngươi ở đây lén lén lút lút, là muốn làm gì?”

Người nọ già mồm: “ Đường là để đi. Chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi được phép đi qua đây, còn ta thì không được sao?”

Từ Tử Thanh thấy hắn như vậy, cũng có chút buồn cười: “ Nếu như không phải ngươi theo dõi ta, thì sao lại né tránh?”

Người nọ cũng rất mồm mép, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “ Mấy ngày trước ngươi đã phế Trương Trì, tàn nhẫn như vậy, nếu như thấy ta lại muốn giận chó đánh mèo, ta chẳng phải là rất oan uổng sao?”

Từ Tử Thanh liếc hắn một cái: “ Nếu như ta hẹp hòi như vậy, lúc này ngươi lại nói ta tàn nhẫn, vậy không sợ ta giận chó đánh mèo lên ngươi sao?”

Người nọ hất đầu qua chỗ khác: “ Dù sao cũng đã rơi vào tay ngươi, ngươi nếu muốn giày vò ta, ta cũng không thể tránh được. Giờ còn giấu diếm thì có ích lợi gì!”

Lần này hắn mở miệng, ngược lại tất cả đều là lỗi của Từ Tử Thanh, còn hắn thì rất vô tội.

Từ Tử Thanh thấy hắn nói dối như thiệt, đúng là quen thói khua môi múa mép, nên cũng không muốn đôi co với hắn làm gì cho mệt. Chỉ nói: “ Nếu ngươi đã giỏi nói như vậy, không bằng cứ nằm đây mà nói đi. Dây leo này trói chặt ngươi, sau một ngày sẽ tự động buông ra, đến lúc đó ngươi đi đâu làm gì ta mặc kệ, chỉ có một điều.” Y ngừng lại một chút, trong thanh âm mang theo lãnh ý, “ Đừng có xuất hiện trước mắt ta lần nữa, cũng chớ có âm thầm làm trò dơ bẩn sau lưng ta. Bằng không, cho dù có bị Đường tiền bối trách tội, ta cũng sẽ gϊếŧ chết ngươi ngay tại chỗ!”

Sau khi nói câu này xong, y không thèm để ý đến người này nữa, thân hình khẽ động, phiêu nhiên bay trở lại động.