Trong mắt Từ Tử Thanh lóe lên một tia sắc bén, mắt thấy mặt đất đã sắp nứt ra trước chỗ y đang đứng, nhưng vẫn không hề sợ hãi chút nào.
Cũng vì nguyên nhân, Mộc có thể khắc Thổ, mặc dù trong nửa năm tu hành tu vi của Trương Trì cũng đột phá tầng mười Luyện Khí, nhưng dưới trường hợp tu vi ngang bằng, thể chất hệ Mộc có ưu thế hơn.
Vì vậy y không chút hoang mang, thu hồi kiếm cương mộc.
Hiện giờ cũng không phải so đấu kiếm chiêu nữa mà là so đấu thuật pháp!
Hai tay Từ Tử Thanh “ Bộp” một tiếng tạo thành hình chữ thập, nơi hai tay giáp nhau thoáng cái liền bắn ra vô số thanh khí, hóa thành từng luồng sáng xanh lục, nhanh chóng phóng ra ngoài. Giống hệt như mưa xuân rả rích, đẹp không sao tả xiết!
Ánh sáng rơi vào trên đất bùn, trong khoảnh khắc liền sinh ra một vài mầm non, cấp tốc sinh trưởng, biến thành cây cỏ um tùm rậm rập, trải rộng khắp nơi, hình thành nên một tấm thảm xanh biếc mượt mà, còn truyền ra cả mùi hương thơm cây cỏ thơm ngát.
Nhưng thảm cỏ này cũng không phải chỉ có mẽ ngoài. Chỉ thấy men theo những khe nứt trên mặt đất, rễ cây màu nâu kết nối vào nhau, hình thành ra một cái lưới lớn chặt chẽ, nhanh chóng lan tràn khắp dưới nền đất.
Dần dần từ vô số rễ cây nhỏ nhắn bện quấn vào nhau hóa thành một cái rễ to khỏe mạnh mẽ, nối liền với thảm cỏ xanh phía trên. Mặt đất trước đó còn đang không ngừng cuồn cuộn nứt ra bỗng chốc bị rễ cây vững vàng ngăn lại, không thể tiến thêm được nữa. Cho nên “ mạng nhện” chỉ đến gần trước người Từ Tử Thanh thì bị bắt dừng lại.Dừng lại cách y chừng ba bước.
Từ Tử Thanh nhướng mày, nói: “ Ta cũng có một chiêu thức, mời Trương đạo hữu thưởng thức một chút…”
Y nói xong, hai tay úp vào nhau xoay tròn ma sát—-
Đột nhiên, “ thảm cỏ” chuyển động!
Vô số cây cỏ nhỏ như lông tơ nhanh chóng sinh trưởng, lập tức biền thành nhánh cỏ thật dài, nhanh chóng vắt thành một cái dây bằng cỏ xanh biếc ngay giữa không trung, dây cỏ lập tức bện xoắn lại với nhau thành một cái lưới, vừa sinh trưởng vừa ùn ùn trùm tới chỗ Trương Trì đang đứng!
Trương Trì thấy Từ Tử Thanh vồ đến, tầm mắt đông cứng lại một chút.
Hắn rút chuôi kiếm ra, chém ra mấy đạo kiếm quang trên không trung: “ Nhất Phiến Tiêu Thổ——”
Quang mang trên phi kiếm tỏa ra bốn phía, chính diện nghênh lưới cỏ đang ập đến.
Lưới cỏ cùng với kiếm quang chạm vào nhau, bỗng nhiên như bị lửa thiêu, biến thành một mảnh đen nhánh, rớt xuống từ giữa không trung, hóa thành một cơn mưa tro bụi…
Kiếm quang vẫn chưa tiêu tán, mà còn đang khếch trương ra thảm cỏ.
Bởi vậy thảm cỏ dùng mắt thường cũng có thể thấy đang cấp tốc biến thành màu đen, từ từ biến thành tro bụi, dung nhập vào trong đất bùn.
Mộc sinh ra từ Thổ, sinh trưởng trong Thổ, khi lụi tàn cũng trở lại với Thổ.
Vì vậy mới có câu vạn vật tương sinh tương khắc, mặc dù Mộc có thể khắc chế Thổ, nhưng cũng phải dựa vào Thổ, mới có thể sinh sôi nảy nở.
Cây cỏ do Từ Tử Thanh thi pháp chỉ trong phút chốc đều hóa thành thổ nhưỡng, nhưng Trương Trì cũng không hề thấy thoải mái.
Hai thuật pháp này chính là hai thức liên tiếp nhau trong bộ , được sáng chế ra để khắc chế tu sĩ hệ Mộc, nó chính là tập hợp các phương pháp để đối ứng với thuật pháp của tu sĩ hệ Mộc, vì vậy mới có thể chỉ trong nháy mắt mà đã phá vỡ được thuật pháp của Từ Tử Thanh.
Nhưng mà sử dụng kiếm chiêu này phải tiêu tốn linh lực rất lớn, vừa mới xuất chiêu xong, sắc mặt Trương Trì đã trắng bệch thêm vài phần.
Nhưng chiêu thức của hắn thì không hề dừng lại: “ Sơn Băng Địa Liệt!”
Hắn chém ra một kiếm, mũi kiếm phóng xuất ra một đạo cường quang màu nâu, chuyển động thứ nhất, kiếm quang biến thành hình vòng cung sắc bén, bắn ra bốn phía!
Tiếng vang“ Ầm ầm” không dứt, nơi kiếm quang lướt qua, vách núi nứt toác, rơi xuống vụn đá ào ào.
Cơn mưa đá từ giữa không trung rầm rầm nện xuống mặt đất. Lớp đất trên mặt đất bị đập cho tan tác; chỗ cứng thì bị biến thành khe nứt lớn, sâu hun hút không thấy được dưới nền đất; còn chỗ mềm thì biến thành đầm lầy, lấy Trương Trì làm trung tâm, kéo dài ra bốn phương tám hướng!
Đây rõ ràng là hậu chiêu của bộ kiếm pháp kia.
Từ Tử Thanh nhíu mày, dưới chân sinh ra phiến lá xanh, nâng y lên cách mặt đất ba thước. Nhưng lại có vô số vụn đá lăn xuống, đổ ập xuống đầu y, y không thể không rơi xuống đất, không tìm được chỗ tựa, Từ Tử Thanh cũng chỉ có thể né trái tránh phải.
Nhưng vụn đá rơi càng lúc càng dày đặc, căn bản muốn tránh cũng không được, thần sắc Từ Tử Thanh ngưng trọng, dứt khoát chống lại luôn, trở tay bổ kiếm cương mộc ra!
“ Rắc!” một cái bổ ngay chính giữa một tảng đá!
Tảng đá bị cắt chính giữa, đá vụn lả tả văng ra hai bên, Từ Tử Thanh không chần chừ, nghiêng người tránh thoát, tiếng xé gió “ Vù vù” vang lên, vừa xoay người, liền chém rụng một tảng đá lớn khác.
Đứng giữa vô số cự thạch rơi lả tả, thanh sam thiếu niên giẫm trên phiến lá xanh nhỏ nhắn như trôi dạt giữa cơn mưa rả rích, thân hình y càng thêm có vẻ gầy yếu. Mà trong tay y lại giơ cao một thanh kiếm hình dạng quái dị màu vàng đen, chém nát những vụn đá rơi loạn trên đầu! Từng chiêu từng thức không hề hoa lệ, nhưng lại bén nhọn, dứt khoát, không hề có chút hoang mang rối loạn nào.
Thấy Từ Tử Thanh thong dong nhẹ nhàng như vậy, trong lòng Trương Trì sinh ra vài phần lo lắng.
Hiện giờ hắn đã tiêu hao hơn phân nửa linh lực, ba thức kiếm chiêu này hắn đã tỉ mỉ chọn lọc, tu luyện đến tinh thâm, chính là để khắc chế mấy tu sĩ hệ Mộc mà hắn gặp. Nhưng chính vì uy lực của nó rất lớn, không chỉ tiêu hao rất nhiều linh lực, mà thức thứ ba “ Sơn Băng Địa Liệt”, kiếm thuật chỉ là phần mào đầu mà thôi. Hắn cần phải tập trung tâm lực, để thao túng kiếm chiêu, khiến cho uy lực của nó không vượt khỏi tầm khống chế.
Từ Tử Thanh thì không cần nghĩ nhiều như vậy.
Hiện giờ tâm thần y đã chìm đắm trong kiếm chiêu, cả một cơn mưa cự thạch lúc đầu y cảm thấy khó có thể ứng phó, mà khi thật sự bắt đầu, chỉ cần dùng vài kiếm chiêu là có thể giải quyết dễ dàng.
Cự thạch tuy rơi rất nhanh, nhưng quỹ tích rơi của nó lại rất dễ nắm bắt, y chỉ cần điều khiển phiến lá dưới chân đưa y đến đối diện tảng đá, sau đó sử dụng quyết Phách quyết Trảm căn bản Vân Liệt dạy y, là giống hệt như ngày thường y luyện kiếm, dễ dàng bổ gọt thoải mái.
Cũng may trong nửa năm này, Từ Tử Thanh mỗi ngày vung kiếm ba vạn lần, bằng không cự thạch nhiều như vậy, với năng lực của y lúc trước, sao có thể ứng phó dễ dàng như vậy được?
Hơn xa cái tên Trương Trì hèn hạ phải cố gắng ngưng thần chống đỡ thuật pháp, Từ Tử Thanh sử dụng kiếm chiêu chưa từng phải lãng phí một giọt linh lực nào, lượng linh lực chia ra mỗi một kiếm không nhiều hơn một phân cũng không ít hơn một ly, linh lực tiêu hao, còn ít hơn nhiều so với Trương Trì.
Trương Trì cứ tưởng Từ Tử Thanh dưới cơn mưa cự thạch không thể chống đỡ được bao lâu, không ngờ đã qua nửa canh giờ, một canh giờ, động tác của Từ Tử Thanh vẫn đâu ra đó, không loạn chút nào!
Hắn không khỏi nóng nảy trong lòng, nếu chiêu này không thể bắt được Từ Tử Thanh, thì với lượng linh lực ít hơn Từ Tử Thanh, hắn muốn làm gì nữa, thì ngàn nan vạn khó!
Nhưng dù sao cũng là tu sĩ tầng mười Luyện Khí, Trương Trì hít một hơi thật sâu, định thần lại.
Hắn dựng thẳng hai ngón tay lên, niệm niệm.
Lập tức trường kiếm trong tay hắn bay lên, bay lượn vòng quanh trên đầu hắn, sau đó treo trên đỉnh đầu hắn, tỏa ra ánh sáng màu nâu, từng tia nhè nhẹ khuếch tán ra ngoài, giống như gợn sóng lăn tăn.
Trương Trì nhắm mắt niệm nửa khắc, đột nhiên mở miệng, ngón tay điểm một cái: “ Tật!”
Phi kiếm lập tức hóa thành một tia sáng màu nâu, cấp tốc đâm về phía Từ Tử Thanh!
Cả thể xác và tinh thần Từ Tử Thanh đều đang chìm đắm trong kiếm chiêu, giống như ngày thường đang tu hành.
Đáng lý trầm mê như vậy, y vốn không hề biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi khi tu luyện kiếm thuật, Vân Liệt đều ngồi trước mắt y để chỉ dạy, vì vậy Từ Tử Thanh cũng tập mãi thành quen phân ra một phần tâm lực, để Vân Liệt có thể chỉ cho y biết kiếm chiêu còn chỗ nào không ổn.
Cũng vì vậy mà lần này Từ Tử Thanh tuy trầm mê, nhưng cũng không ngoại lệ.
Bởi vì sát tính của Vân Liệt rất nặng, ngày thường sát ý đầy người, bởi vậy Từ Tử Thanh rất nhạy cảm với sát khí. Hiện giờ phi kiếm kia vừa tới gần, một luồng sát khí còn chưa tới gần, Từ Tử Thanh đã cảm nhận ra rồi.
Y nhanh tay bổ tan cự thạch trước mắt, chợt xoay người, vừa vặn chặn được phi kiếm!
Hai tiếng “ Keng keng” vang lên, thần trí Từ Tử Thanh hoàn toàn tỉnh táo, chỉ thấy Trương Trì xuất thủ niệm chú, phi kiếm bị y đánh bay ra liền “ Ong ong” rung động, bay ngược trở về. Phía sau còn có cự thạch đập tới, tình trạng của y hiện giờ chính là “ Phía trước có sói, phía sau có hổ”, hai mặt giáp công. Hai thứ này chỉ cần bị trúng một cái cũng đều trọng thương!
Hơn nữa sát khí kia…
Trong lòng Từ Tử Thanh biết Trương Trì thà liều mạng bị Đường Văn Phi trách tội, cũng muốn đem y diệt trừ.
Y kiềm chế tâm trạng, công pháp trong đan điền vận chuyển nhanh chóng, trong đầu cũng đang nhớ lại mấy phương pháp có thể thoát thân.
Linh quang vừa lóe, trong lòng Từ Tử Thanh khẽ động, miệng hô lên một tiếng: “ Trọng Hoa!”
Thoáng chốc từ trên không trung một khối khí màu xanh nhạt đánh ập tới, Từ Tử Thanh xoay người né tránh, thoát khỏi gọng kìm hai mặt, tuy nơi y né tránh cũng có cự thạch vù vù ập đến, nhưng rất nhanh đã bị khối khí kia đánh thành tan nát!
Đây chính là tâm ý tương thông giữa thú sủng và chủ nhân, không cần phải ra lệnh, Trọng Hoa cũng có thể hiểu rõ dự định trong lòng Từ Tử Thanh, nhanh chóng mở đường máu cho y!
Trương Trì đâu có ngờ giữa đường lại nhảy ra thêm một con hùng ưng nữa, nhất thời vô ý, để cho sát chiêu triệt để mất tác dụng.
Hai chiêu kiếm lúc nãy đã hao tốn của hắn không ít linh lực. Nhớ lại những chuyện xưa từ lúc gia nhập vào sư môn, tâm Trương Trì trầm xuống, há mồm phun ra một thanh phi kiếm cực nhỏ.
Phi kiếm này mặc dù cũng là phi kiếm hệ Thổ, nhưng linh quang trên phi kiếm lại cực kỳ chói mắt, gần như là linh khí!
Nó là linh kiếm mà tông chủ Vô Lượng Tông ban cho hắn,vốn là pháp khí thượng phẩm đỉnh phong, cực kỳ trân quý. Trương Trì sau khi có được nó, cực kỳ yêu thích, muốn đem nó trở thành pháp bảo bản mệnh.
Thanh kiếm này đã được Trương Trì nuôi dưỡng trong đan điền hơn mười năm nay, hầu như đã sắp dung nhập vào đan điền. Chỉ đợi đến ngày sau khi thành Trúc Cơ, pháp khí cũng theo đó mà tiến giai, thăng làm linh khí.
Nhưng hiện giờ, mấy đòn sát chiêu đều đã sử dụng rồi, lượng linh lực còn lại của hắn không còn nhiều. Nếu muốn hoàn thành ủy thác của tông môn, cũng chỉ còn cách sử dụng phi kiếm bản mạng này thôi!
Không chút do dự, Trương Trì chập ngón tay đáng ra mấy pháp quyết.
Từ Tử Thanh cũng cảm giác được hướng rơi của mấy cự thạch biến đổi, tất cả đều tụ lại một chỗ đập về phía hướng y đang đứng! Trong lòng y cả kinh, tức khắc né qua trái, thoáng cái liền có cự thạch từ bên phải suýt xoát quét qua mặt y, chút xíu nữa thì đánh trúng mặt y rồi!
“ Hô—-” không đợi y kịp phản ứng, một tảng đá lớn khác từ bên trái lại bay tới.
Từ Tử Thanh né tránh lần nữa, lúc này y muốn xuất kiếm, cũng không thể tìm được cơ hội. Đáng tiếc, thời gian y luyện kiếm quá ngắn ngủi, kiếm chiêu nhiều lắm cũng chỉ có hai chiêu mà thôi, bằng không chờ đến lúc y thành thạo, cũng sẽ không chật vật như bây giờ, đã vậy còn dễ tùy cơ ứng biến hơn nhiều nữa.
Cùng lúc đó, đầm lầy trên mặt đất cũng sinh ra biến hóa.
Chỉ thấy trong đó bỗng nhiên toát ra rất nhiều khói trắng, bọt khí bốc lên ngùn ngụt, trong chớp mắt nước bùn bốc lên, biến thành nhiều con rắn bùn, muốn kéo mắt cá chân Từ Tử Thanh!
Từ Tử Thanh vội vàng dùng kiếm cương mộc chém rắn bùn, nhưng cự thạch từ giữa không trung lại bay tới tấn công, y nhanh chóng lắc mình, miễn cưỡng né được. Trọng Hoa từ trên không trung lao xuống, thấy y gặp nguy hiểm thì phun khối gió ra, đáng tiếc tu vi của nó vẫn còn thấp, mặc dù chỉ là tiểu thần thông, nhưng không phải lúc nào cũng có thể phát ra.
Cứ nhiều lần như vậy, khiến Từ Tử Thanh không còn hơi sức đâu mà lưu tâm tình hình ở chỗ Trương Trì nữa.
Còn Trương Trì thì đã dùng hết phân nửa lượng linh lực còn lại, chỉ còn sót lại chút linh lực cuối cùng.
Sau khi dùng thuật này, Trương Trì đã không thể kiểm soát được cự thạch và cả đầm lầy nữa, chúng nó tự động công kích người, không phân địch ta, công kích lung tung.
Trương Trì nắm lấy chuôi phi kiếm đang trôi lơ lửng trước mặt, nó cũng chính là nguồn gốc phát sinh ra cự thạch và đầm lầy, khiến cho nó tấn công Từ Tử Thanh trước. Còn hắn thì lợi dụng cơ hội này, rèn luyện linh kiếm!
Linh kiếm khéo léo, chỉ nhỏ cỡ bàn tay, mảnh như ngón tay. Toàn thân kiếm màu nâu, linh quang tỏa ra lẫm lẫm, uy áp kinh người.
Trương Trì tiếc nuối nhìn nó một cái, bình tâm tĩnh khí, cắn lưỡi phun ra một ngụm máu.
“ Phốc—-”
Máu bắn lên thân kiếm, thoáng chốc liền khiến cho nó tỏa ra quang mang chói lóa, trên thân kiếm cũng phủ một tầng huyết quang thật mỏng.
Linh kiếm bản mạng tương liên với tâm huyết, bước này vốn phải để cho nó triệt để dung hợp với đan điền, thì khi luyện mới không gặp trở ngại gì. Nhưng hôm nay để diệt trừ Từ Tử Thanh, Trương Trì phải sớm làm đến bước này, chỉ cần phế bỏ được Từ Tử Thanh, thì phi kiếm này của hắn cũng không uổng công tôi luyện.
Để tránh càng thêm tiếc nuối, Trương Trì nhắm mắt lại, tiếp tục phun ra một ngụm máu nữa!
Linh kiếm liên tục xoay tròn bay lượn, nhanh chóng sinh ra một loại uy áp sâu sắc, giống như mặt đất rộng lớn bao la, như độ sâu không đáy dưới lòng đất; lại giống như cánh đồng cỏ xanh bao la bát ngát, cô độc trống trải, chỉ có núi đá san sát nhau, mới là mãi mãi không thay đổi.
Lúc này, nhờ có máu từ đầu lưỡi không ngừng rèn luyện nó, khiến cho nó mang theo một tia Mậu Thổ ý vị cương ngạnh.Dần dần, phi kiếm chuyển động càng nhanh, quang mang cũng càng ngày càng rực rỡ, chói mắt.
Nét mặt Trương Trì lộ vẻ mừng như điên, hắn biết, hắn sẽ thành công!
Bên kia, Từ Tử Thanh bình tĩnh ứng đối với cự thạch bay loạn xạ, nước bùn từ đầm lầy đột kích bất ngờ, cũng thấy có gì đó bất ổn.
Y vòng qua mấy khối cự thạch, sau đó đột nhiên nhanh chóng bay đến một chỗ cao, đảo mắt nhìn, chỉ thấy Trương Trì đang rèn luyện linh kiếm, mà khí tức xa lạ kia, lại khiến cho lòng Từ Tử Thanh trào lên bất an!
Ngay lúc này, cự thạch chợt quay cuồng, thoát khỏi phạm vi của thuật pháp, trở nên càng lúc càng cuồng loạn. Chúng hướng về phía Từ Tử Thanh, giống như muốn triệt để đập chết y.
Tâm niệm Từ Tử Thanh vừa động, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức bay xuống dưới. Phương hướng này cũng chính là hướng của Trương Trì. Bất luận Trương Trì đang muốn đánh chủ ý gì, y cũng không thể để cho hắn thành công được!
Chỉ một thoáng, thanh sam thiếu niên đạp trên phiến lá xanh, bay nhanh về phía trước, tốc độ giống như người ta chạy nạn. Mà phía sau y có hơn mười cự thạch “ Ầm ầm” đuổi theo không bỏ!
Trương Trì mới vừa luyện linh kiếm xong, chợt nghe có tiếng ầm ầm đến gần. Hắn vội ngẩng đầu một cái, thấy được tình hình kỳ dị, mắt thấy cự thạch đều chạy tới đây, mà sóng trong đầm lầy cũng là không ngừng áp sát! Chúng nó thật ra là đuổi theo Từ Tử Thanh, nhưng Từ Tử Thanh lại chạy về phía của hắn!
Nếu cứ để vậy, không thể tránh khỏi sẽ bị liên lụy!
Con ngươi Trương Trì co rụt lại, vận ngón tay điểm một cái: “ Khứ!”
Linh kiếm “ Vυ't” một tiếng bay đi, chỉ nhẹ nhàng chuyển động, đã đánh nát hơn mười khối cự thạch, đầm lầy bị ánh sáng trên kiếm chiếu tới, cũng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Bởi vì một kế “ họa thủy đông dẫn”* của Từ Tử Thanh, mà linh kiếm Trương Trì khó khăn lắm mới luyện ra được phải vì y mà xuất trận đầu tiên!
Họa thủy đông dẫn ( dẫn họa về hướng đông): trong thế chiến thứ II các nước đế quốc như anh, pháp vì để tránh cho nước mình bị thiệt hại kinh tế nên đã áp dụng chính sách bình định ( nôm na là nhượng bộ hay thỏa hiệp) và chính sách trung lập, không ngăn cản phát xít đức có ý định phát động chiến tranh, mà đem lực chú ý của phát xít đức chuyển dời lên việc đối kháng với liên xô. Bởi vì anh pháp ở vị trí phía tây, liên xô phía đông. Nên mới có câu dẫn họa về hướng đông.
Vùng xung quanh lông mày của Trương Trì nhăn nhíu lại, không ngờ tới chuyện này. Nhưng nhớ tới linh kiếm vừa mới luyện thành, nên cũng không hoảng hốt lắm.
Từ Tử Thanh thấy được uy lực của thanh kiếm này sau khi rèn luyện hơn xa với trước gấp mười lần. Y một bên vừa bay lượn xung quanh Trương Trì, một bên suy tư. Linh kiếm này, phải nên đối phó thế nào?
Trong chớp mắt, linh kiếm mới chuyển động vài vòng đã đánh nát bét hết cự thạch, mặt đất cũng khôi phục lại trạng thái như cũ.
Nó lại bay trở về, cũng chính là hướng của Từ Tử Thanh!
Linh kiếm tuy rất nhỏ, nhưng tốc độ lại cực nhanh, tốc độ chuyển động của nó hóa thành một vệt sáng, trong nháy mắt đã đến ngay trước mắt.
Từ Tử Thanh không kịp đề phòng, suýt xoát dùng cương mộc đẩy nó ra, nhưng tốc độ nhanh chóng mặt của nó khiến cho y lạnh cả người.
Quá nhanh!
Kiếm cương mộc chỉ mới tiếp xúc với linh kiếm một chút, mà bên trên đã có vết nứt, có thể thấy sự sắc bén của linh kiếm giờ đây còn hơn cả pháp khí thượng phẩm. Trong lòng Từ Tử Thanh biết, nếu dùng kiếm cương mộc chính diện chống đỡ với nó là chuyện bất khả thi.
Nhưng y phải làm gì bây giờ?
Linh kiếm vừa bị kiếm cương mộc đánh văng , liền nhanh chóng phóng trở lại.
Nó cùng với Trương Trì là tâm thần tương liên, Trương Trì tất nhiên có thể dễ dàng điều khiển nó chuyển động như ý muốn. Bởi vậy Từ Tử Thanh tránh né thế nào, chỉ cần tâm Trương Trì khẽ động, linh kiếm liền đánh theo ý hắn. Khiến cho Từ Tử Thanh phải bận rộn né tránh liên tục.
Tuy vậy nhưng trong lòng Từ Tử Thanh lại rất trấn tĩnh.
Tình huống lúc này quả thực rất nguy cấp, nhưng y biết rõ đây đã là nước cờ cuối cùng của Trương Trì. Chỉ cần y có thể chịu đựng được linh kiếm này tập kích, chỉ chốc lát nữa thôi, là có thể đem linh lực của Trương Trì hao tổn hết, mãi đến khi không thể tiếp tục sử dụng được linh kiếm nữa mới thôi.
Thế nhưng không được.
Hôm nay Trương Trì không những muốn phế đan điền mà còn muốn mạng của y, điều này Từ Tử Thanh sao có thể dễ dàng tha thứ!
Một lần hai lần y bị người tính kế, hoặc là nguyên do không thể tưởng tượng nổi, hoặc là đố kỵ thiên tư, nguyên do nhiều như cây trong rừng, vô số lần đều vì tính tình Từ Tử Thanh hiền lành dễ bắt nạt đã vậy còn hay nhân từ nương tay.
Thế cho nên được một tấc lại muốn tiến một thước, y không thể mềm lòng mãi được mà phải cứng rắn một lần!
Trong đầu Từ Tử Thanh vừa hiện lên ý niệm này, liền không do dự nữa. Y lập tức chuyển đổi phương hướng, một mặt tránh né phi kiếm, một mặt thì di động về hướng của Trương Trì. Cử động này rất mịt mờ, gần ba thước, xa một thước, cứ vậy mà tiến gần, không thể dễ dàng phát hiện ra được.
Có lẽ Trương Trì thấy được tình trạng chật vật của Từ Tử Thanh, thậm chí ống tay áo, vạt áo của y còn bị linh kiếm chém đứt, tự cho là sự tình đã thành. Trong lòng vui sướиɠ, lại tăng thêm hết linh lực, nên khó tránh khỏi có hơi mất phòng bị.
Từ Tử Thanh thấy thế, ánh mắt lạnh lẽo, chính diện phóng thẳng về phía Trương Trì!
Y bay cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã bay được năm sáu thước.
Linh kiếm theo sát phía sau, đang muốn chém lên người y, thì Từ Tử Thanh đột ngột biến mất.
“ A—-” Trương Trì bỗng dưng hét thảm một tiếng.
Hóa ra là do phi kiếm chưa kịp ngừng lại, thẳng tắp đâm thủng đan điền của Trương Trì!
Đan điền của Trương Trì, hoàn toàn bị hủy!
Nếu như rèn luyện phi kiếm sau khi nó dung hợp thành công với đan điền, thì nó sẽ không đả thương tới đan điền của hắn nửa phần, nhưng bởi vì nguyên nhân chưa dung hợp, linh kiếm lấy uy thế vạn quân muốn đâm thủng Từ Tử Thanh, với sức mạnh to lớn đó thoáng chốc liền phá nát đan điền của Trương Trì thành mảnh vụn!
Trương Trì phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất không dậy nổi, thần sắc mệt mỏi không chịu nổi. Bởi vì không có hắn thao túng nữa, linh kiếm cũng rơi xuống đất, cách hắn khoảng vài thước.
Hắn nghiêng đầu nhìn quanh, trong mắt cuối cùng hiện lên một tia không cam lòng.
Hóa ra cách đó không quá ba thước, không biết từ lúc nào sinh ra một gốc cự mộc, toàn thân đen thùi, giống kim loại nhưng không phải kim loại. Đó chính là bản thể của cương mộc ngàn năm.
Mà trong cương mộc, có một thanh sam thiếu niên chậm rãi bước ra.
Lúc này trên khuôn mặt trước giờ luôn ôn hòa lộ ra một chút lạnh lùng cứng rắn, khóe môi luôn mỉm cười cũng hơi mím lại, như là có chút tức giận, lại phảng phất như có chút thương hại.
Đúng là Từ Tử Thanh.
Gốc cương mộc ngàn năm kia, là do y trong lúc chỉ mành treo chuông thì ném kiếm cương mộc xuống đất hóa thành, trong nháy mắt đó y sử dụng Mộc Độn Thuật, ẩn nấp vào trong cương mộc. Khiến cho linh kiếm thuận thế tấn công, phản phệ lại chủ nhân!
Bởi vì Đường Văn Phi đã lập ra quy củ, không thể đả thương tính mệnh người khác, nên y sẽ không gϊếŧ chết Trương Trì.
Trong lòng người này tràn đầy ngu trung, tính tình ngoan cố, bất chấp lý lẽ. Từ Tử Thanh cũng không có lòng cùng hắn nói rõ lý lẽ.
Nếu như Vô Lượng Tông muốn phế bỏ đan điền của y, vậy thì y cũng làm cho thiên tài được kỳ vọng nhất của họ phải nếm phải tư vị này.
Đè xuống một tia không đành lòng xuống cõi lòng, Từ Tử Thanh nhìn Trương Trì một cái, sau đó xoay người rời đi.
Việc này đã xong, việc bây giờ của y là tiếp tục tu hành.
Về phần Trương Trì ngày sau có gặp phải chuyện gì, cũng không phải chuyện y đáng phải bận tâm.
……..
Không ngoài sở liệu của Từ Tử Thanh, mấy ngày còn lại, không có người nào đến bái phỏng y, cũng không bị Đường Văn Phi gọi đến. Giống như những chuyện kia chưa bao giờ từng phát sinh vậy, không hề có một chút vết tích nào.
Ngày trôi qua của Từ Tử Thanh rất bình yên, giống hệt như ngày xưa, mỗi ngày huy kiếm ba vạn lần, xong rồi thì lại nhập định, tinh luyện chân nguyên. Cứ nhiều lần như vậy, không hề có cảm giác mệt nhọc gì.
Sau hai tháng, ngoài động lại xảy ra điềm báo lạ.
Từ Tử Thanh mở mắt ra: “ Lại có người đột phá Trúc Cơ?”
Lần trước Trình Ngạn của Lưu Hỏa Môn đột phá Trúc Cơ thất bại, thần hồn câu diệt, lần đó giáng một cú đả kích vào các vị thiên chi kiêu tử, khiến cho bọn họ vốn luôn kiêu ngạo vì thiên tư của mình thoáng cái phải nuốt xuống bụng, đồng thời trong lòng cũng sinh ra bóng ma sợ hãi.
Lần này không biết là người phương nào mà có thể khắc phục tâm ma sớm vậy, lại còn dám đột phá Trúc Cơ.
Từ Tử Thanh không khỏi có và phần bội phục.
Bởi vì y có đơn linh căn, không giống như những tu sĩ khác phải lo lắng về tạp chất lắng đọng trong cơ thể, gây cản trở đến việc mở tử phủ. Lúc này Túc Hãn vẫn chưa thể Trúc Cơ được, vì vậy người dám đột phá Trúc Cơ này, hẳn phải là một thiên tài có nghị lực lớn, có kiên nhẫn lớn!
Y đứng lên, vung tay hủy đi cấm chế.
Hôm nay y đã vung ba vạn kiếm xong lâu rồi, nên cũng không trở ngại gì việc y ra ngoài coi trộm một chút vị tu sĩ trác tuyệt kia là ai.
Quyết định xong, Từ Tử Thanh bước ra khỏi động, giống như trước đó bay xuống vách núi.
Giống như lúc trước, có rất nhiều tu sĩ đã đứng chờ ở đây từ lâu, lần này nhìn càng có vẻ cấp thiết hơn lần trước.
Hồng y thiếu niên cùng với mấy người trong Tán Tu Minh cũng đến, thấy Từ Tử Thanh, liền cười nói: “ Lần này huynh đến trễ.”
Từ Tử Thanh cười: “ Cũng không thể lần nào cũng tới sớm được, nước đầy quá thì tràn thôi.”
Câu này trích từ câu: “ Trăng tròn thì sẽ khuyết, nước đầy thì sẽ tràn”
Túc Hãn hiếm thấy không hùa theo câu trêu ghẹo của y mà vẻ mặt có chút thần bí: “ Huynh đoán thử coi người lần này đột phá Trúc Cơ là ai?”
Từ Tử Thanh thấy hắn thừa nước đυ.c thả câu, liền quét mắt một vòng xung quanh, đến khi quay đầu lại, có hơi ngạc nhiên nói: “ Nghiêm thiếu chủ?”
Túc Hãn gật đầu: “ Đúng vậy, đúng là Nghiêm Bá Thưởng của Thiên Diễn Môn.”
Ánh mắt Từ Tử Thanh càng thêm nghiêm túc. Nếu như là người này, đám tu sĩ khẩn cấp muốn quan sát cũng là chuyện hiển nhiên.
Lại nghe Túc Hãn nói: “ Lần trước Trình Ngạn đột phá Trúc Cơ thất bại là vì chỉ mới tụ đầy được chân nguyên, vậy mà hắn dám tùy tiện đột phá, thế nên bên trong rồng khói mới lẫn theo nhiều tạp chất như vậy, khiến cho hắn chỉ mới một kích đã bại. Nhưng Nghiêm Bá Thưởng này thì lại rất thông minh, tu vi của hắn từ lâu đã gần như trúc cơ, vì sao còn phải khổ luyện đến tám tháng? Tất nhiên là để bài trừ tạp chất ra ngoài. Người này xưa nay rất cẩn thận, hôm nay đột phá,… chắc là có chín phần nắm chắc, nên mới thử đánh một trận.”
Từ Tử Thanh hơi nghiêng đầu: “ Vậy lần này xem ra Nghiêm thiếu chủ có chín phần đột phá Trúc Cơ thành công rồi?”
Túc Hãn gật đầu: “ Đúng vậy.”
Thì ra là vậy.
Lần trước nhìn người khác Trúc Cơ thất bại, hơn phân nửa tu sĩ ở đây đều bị ảnh hưởng đến tâm cảnh, hiện giờ nếu thấy có người thành công, thì có thể gỡ xuống lo lắng trong lòng được rồi.