Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 94: Trương Trì ước chiến.

Con rồng khói màu tím kia, chính là chân nguyên hiển hóa ra bên ngoài sau khi đánh sâu vào trong tử phủ, trời giáng ý huyền ảo, chính là hỏa ý dưới thiên đạo cùng với hệ Hỏa của tu sĩ tương hợp lại biến thành.

Nếu như rồng khói có thể thắng, thì tử phủ mở, thành công Trúc Cơ, một chút hỏa ý sẽ dung hợp cùng với tu sĩ, khiến tu sĩ thoát thai hoán cốt; còn nếu như rồng khói bị thua, thì Trúc Cơ thất bại, đên lúc đó hậu quả thế nào, thì khó có thể kết luận…

Đám tu sĩ đều ngưng tụ linh lực lên mắt, đồng loạt nín thở, nhìn về phía con rồng khói màu tím kia.

Mà khi bọn họ thấy rõ, đều đồng loạt biến sắc.

Trong con rồng khói màu tím kia, có vài đốm đen mất trật tự phân bố, mặc dù không nhiều lắm, nhưng lại phủ khắp toàn thân.

Đây rõ ràng là trong chân nguyên vẫn còn lẫn tạp chất, theo chân nguyên đánh sâu vào tử phủ!

Mọi người đều biết, người có nhiều linh căn, cho dù ngươi có thiên phú cao minh thế nào, lực lĩnh ngộ yêu nghiệt làm sao, cũng đều phải khổ sở vì tạp chất. Linh khí theo con đường tạp linh căn vào trong cơ thể, mặc dù đại đa số đều là linh khí đồng hệ với chủ linh căn, nhưng loại linh căn này ít nhiều gì cũng phải hấp thụ một ít tạp chất linh khí khác, quanh năm như thế, tạp chất càng lúc càng tích tụ nhiều trong cơ thể.

Đồng thời còn có rất nhiều tu sĩ truy cầu tăng tiến tu vi, lợi dụng đan dược, xúc tác tiến cảnh, bổ sung tu vi. Mà bên trong linh đan cũng có tạp chất, trừ phi là thượng phẩm đan dược, có tạp chất cực kỳ ít, có thể tống khứ ra ngoài theo đường hô hấp, còn đan dược loại trung phẩm, hạ phẩm nếu lạm dụng, tạp chất bên trong sẽ tồn trữ, khi gặp phải linh khí khác hệ bên trong sẽ hóa thành những đốm đen lẫn lộn chi chít trong chân nguyên thế này.

Hôm nay quan sát rồng khói do chân nguyên của Trình Ngạn hóa thành, mấy đốm đen đều lấm chấm rõ ràng, hiển nhiên đã trầm tích quá nhiều. Hắn lại có can đảm lúc này đi trùng kích tử phủ, đúng là một tên không sợ chết!

Cũng vì thế mà đám tu sĩ đều đồng lòng cho rằng.

Trình Ngạn này, chỉ e Trúc Cơ thất bại rồi…

Trên mặt Từ Tử Thanh có chút buồn rầu, dù sao cũng là người đồng đạo, mắt thấy hắn không thể Trúc Cơ, chỉ mong hắn cũng đừng bị gì nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, dưới thiên đạo, trước cửa tu tiên, cạm bẫy trùng trùng, nghiêm khắc vô tình!

Mọi người thấy rõ rồng khói nhào tới cực nhanh, còn trong ý thức huyền ảo kia, bỗng đột ngột phun ra một đoàn liệt hỏa! Hỏa kia có màu trắng, giống như màu sữa, nhưng thanh thế thì lại vô cùng lớn, vừa chạm vào rồng khói, giống như là lửa dính vào dầu hỏa, phút chốc bắt lửa toàn thân, không ngừng lan tràn!

Chỉ trong chớp mắt, hỏa diễm màu trắng sữa kia đã bao vây toàn thân rồng khói, biến nó thành một con hỏa long màu trắng, trông rất đẹp mắt!

Nhưng phàm là những tu sĩ đang quan sát ở đây, sắc mặt ai cũng đều trắng bệch.

Thứ bọn họ nhìn thấy, không phải là đẹp mà là đáng sợ!

Ngay lúc này, trong động bỗng phát ra một tiếng hết thảm.

“ A—–”

Tiếng kêu thảm thiết cực kỳ bén nhọn, mà hỏa long trên bầu trời cũng dần dần thu nhỏ lại, hóa ra rồng khói đã bị liệt hỏa kia thôn phệ, thiêu đốt hầu như không còn sót lại một chút gì!

Rồng khói cuối cùng cũng tiêu tán trong không trung, cùng lúc đó tiếng kêu cũng tắt, trong động kia không còn truyền ra âm thanh gì nữa…

Thần hồn câu diệt.

Trình Ngạn đột phá Trúc Cơ, thất bại!

Chuyện này không ngoài dự đoán, Từ Tử Thanh cùng những tu sĩ khác cũng có chút buồn bã.

Trình Ngạn chính là tu sĩ đầu tiên có thể đột phá Trúc Cơ, sở dĩ nhiều người đến xem như vậy, không chỉ là vì để nhân cơ hội cảm ngộ, tăng tiến kinh nghiệm, mà còn ôm tâm tư quan sát học tập, trông mong hắn có thể thành công, để tăng thêm vài phần lòng tin cho bản thân.

Đáng tiếc Trình Ngạn lại thất bại.

Hắn thất bại vì bản thân hắn quá kiêu ngạo, kết cục của hắn cũng chính là lời cảnh báo đến mọi người ở đây.

Chớ nên đắc ý vong hình*, cho dù có linh mạch cấp ba tương trợ, cho dù có tư chất vượt xa những người bên ngoài, nhưng cũng không thể đảm bảo ai cũng có thể Trúc Cơ thành công, chỉ cần sơ ý một chút, sẽ có kết cục giống như Trình Ngạn, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không còn!

( “Đắc ý vong hình” (đắc ý mà quên cả thân mình) để nói đến việc vì quá vui mừng mà đánh mất bản thân, không thể làm chủ chính mình. Con người vào lúc quá đắc ý, quá mừng rỡ sẽ khó tránh khỏi có sơ suất, không chỉ mất đi “hình ảnh” mà ngược lại còn đánh mất nhiều điều ý nghĩa khác.)

Đám tu sĩ đều trầm tư một lúc lâu, sau đó tốp năm tốp ba rời khỏi đây.

Từ Tử Thanh thở dài một tiếng, xoay người muốn đi.

Thế nhưng sau một khắc, y lại bị người gọi lại.

“ Từ Tử Thanh, ngươi chờ một chút!”

Thanh âm này rất xa lạ, Từ Tử Thanh dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Người y thấy, là ngoài ý liệu, nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Trương Trì, đệ tử tu vi tầng chín luyện khí duy nhất của Vô Lượng Tông còn lưu lại đây, cũng là một người kiên định dốc lòng tu hành.

Nhưng nửa năm trước khi bế quan, Từ Tử Thanh đã được Túc Hãn nhắc nhở, người này phẩm tính coi như đoan chính, nhưng đáng tiếc quá mức cổ hủ, không chịu thay đổi. Tính nết này khiến cho hắn có thể tiến cảnh khá nhanh, nhưng cũng khiến cho hắn bất luận đúng sai, tử trung với VÔ LƯỢNG TÔNG, mà không biết lo nghĩ cho bản thân..

Từ Tử Thanh xoay người, đối mặt với Trương Trì.

Lúc này y bị gọi lại, xem ra cũng không khác xa so với dự đoán ban đầu của họ.

Quả nhiên, Trương Trì bước nhanh tới, mở miệng liền nói: “ Từ đạo hữu, ta muốn ước chiến với ngươi.”

Từ Tử Thanh thầm thở dài trong lòng, sau đó mỉm cười: “ Trương đạo hữu, ta và ngươi không có giao tình gì, ngươi tới ước chiến, là vì luận bàn, hay vì mục đích gì khác?”

Trương Trì ngập ngừng: “ Này..Chỉ là ước chiến.”

Lời hắn nói đúng là vụng về, có thể thấy hắn không phải là người hay nói dối. Hắn rõ ràng biết mình phải tổn thương thanh sam thiếu niên này, lại không thể nói thẳng mục đích ra được, cũng không giỏi lừa gạt, nên cũng có chút nghẹn lời.

Trong lòng Từ Tử Thanh biết việc này không phải chỉ trốn tránh là xong, thấy hắn như vậy, không khỏi có chút buồn cười, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Y suy nghĩ một chút, rồi nói: “ Trương đạo hữu, bất luận ngươi có mục đích gì, nhưng cũng phải tuân theo điều lệ. Đường tiền bối đã có lệnh, không được tổn thương tính mạng của nhau, nếu như muốn luận bàn, phải biết điểm dừng.”

Trương Trì có mục đích khác, nên nói: “ Đây không phải luận bàn, mà là ước chiến.”

Từ Tử Thanh sáng tỏ.

Đây cũng là nói, cho dù không thể đả thương đến tính mạng, nhưng cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Chỉ sợ, Hồ Quang Viễn phía sau đã yêu cầu hắn hạ độc thủ gì đó trên người y đây.

Từ Tử Thanh dù sao cũng không phải là người thích tránh né, nên gật đầu dứt khoát: “ Trương đạo hữu thịnh tình không thể chối từ, ước chiến thì ước chiến. Có cần phải kêu một người đến chứng kiến không?”

Trương Trì lắc đầu: “ Không cần.”

Vô Lượng Tông dù sao chỉ còn lại hai người, trừ Trương Trì vẫn còn một người dùng linh căn để tham gia đại hội lần này, nhưng tu vi không cao lắm. Còn Tán Tu Minh thì còn lại tới bốn người, tu vi đều bất phàm. Trương Trì tất nhiên sẽ không thể để bọn họ đến đây làm chứng, gây bất lợi cho hắn.

Từ Tử Thanh nghiêng đầu nhìn quanh một chút, Túc Hãn bởi vì vừa rồi quan sát người khác Trúc Cơ, có chút lĩnh ngộ, đã sớm vội vã trở lại động phủ, còn hai người Trác Hàm Nhạn và Nhiễm Tinh Kiếm cũng đã rời đi rồi, chỉ còn dư lại mình y vì chậm chạp, bây giờ đi gọi người ta đến thì cũng không tốt lắm. Y suy nghĩ một chút, rồi đáp ứng.

Những ngày khổ tu vừa qua, Từ Tử Thanh cũng biết được thực lực của mình cũng có chút tiến triển, Trương Trì này, cứ coi như là một khối đá mài dao mà thôi.

Trương Trì đã sớm có dự mưu, dẫn Từ Tử Thanh đến sau núi, cách xa vách núi, để ngăn chặn người khác có thể thấy.

Từ Tử Thanh cũng không có dị nghị gì, liền đi theo hắn.

Rất nhanh đã đến nơi, hai người đứng đối diện vơi nhau.

Trương Trì cũng không khách khí, cánh tay rung lên, trong lòng bàn tay hiện ra một thanh phi kiếm.

Phi kiếm này ước chừng dài hơn ba thước, mũi kiếm sắc bén, toàn thân kiếm hiện lên tầng sáng màu nâu, có thể thấy công pháp tu hành của hắn thuộc hệ Thổ.Loại công pháp này phòng ngự là kiên cố nhất, nhưng nếu muốn tiến công thì lại tương đối yếu.

Nhưng Từ Tử Thanh thì lại thuộc hệ Mộc, nếu nói về lực công kích, thì so với hệ Thổ còn yếu hơn.

Y thấy Trương Trì đã chuẩn bị xong, trong lòng bàn tay phải cũng lóe lên thanh quang, nắm thanh cương mộc kiếm ( thanh kiếm được Vân Liệt làm từ cương mộc) trong tay.

Trương Trì không nhiều lời, chỉ hét lên một tiếng: “ Ta tới đây!” Liền lập tức phi thân lên, giơ cao phi kiếm trong tay, loáng cái đã đến cạnh Từ Tử Thanh!

Từ Tử Thanh thấy thân pháp của hắn nhanh như vậy, hít sâu, nghiêng kiếm chém ra, vừa vặn đỡ được phi kiếm, phát ra một tiếng “ keng”.

Mới vừa đối đầu trực diện, Từ Tử Thanh có cảm giác cương mộc kiếm như đâm vào một cái đầm lầy, phảng phất như thân thể bị vùi lấp vào trong đó, không thể dễ dàng rút ra.

Nhưng mà cái này cũng chỉ là giằng co mà thôi, sau một khắc, y nhìn thấy tay trái Trương Trì bỗng hiện ra một cây chủy thủ, bên trên có kim sắc nhàn nhạt, hắn cúi người, hướng chỗ đan điền của Từ Tử Thanh đâm tới!

Từ Tử Thanh nhướng mày, hóa ra mục đích của Vô Lượng Tông là muốn phế đan điền của y!

Y đã từng bị phế đan điền một lần, nhờ có lần đánh bậy đánh bạ ở đáy động thiên mà ăn được Ất Mộc Chi Tinh, cho nên mới có thể tu bổ lại nguyên vẹn. Bây giờ y cũng không thể mong đợi tìm được Ất Mộc Chi Tinh lần nữa, nếu như lúc này bị phế, thì gần mười năm khổ tu toàn bộ xem như bị uổng phí!

Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Tử Thanh không khỏi tức giận.

Nếu như Vô Lượng Tông chỉ muốn dùng thực lực để đè ép y lấy lại mặt mũi, y cũng sẽ không tính toán, cùng lắm thì đấu một hồi, thắng thua gì cũng đều có thu hoạch. Nhưng cố tình bọn chúng lại sử dụng ra thủ đoạn này, chiêu thức thì hệt như đánh lén, hoàn toàn không có nửa điểm phong độ. Y lại nhớ đến việc bị đám người Niên Hoằng Trí lừa dối lúc trước, trong lòng càng bừng lên lửa giận.

Vì vậy lòng bàn tay trái của Từ Tử Thanh thoát ra nhiều nhánh cỏ, bao bọc toàn bộ bàn tay của y lại, sau đó y đưa tay ra, bắt lấy chủy thủ, cố sức nắm chặt!

Trương Trì ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới thiếu niên nhìn ôn hòa lại bất chấp như vậy, dám dùng tay để nắm pháp khí.

Mà Từ Tử Thanh quả thật cũng quá liều lĩnh, nhánh cỏ mặt dù là linh vật, cũng rất mềm dẻo, nhưng cũng không thể chống lại được pháp khí sắc bén, chỉ có thể ngăn cản một chút mà thôi.

Từ Tử Thanh nắm chặt chủy thủ, cố gắng kiềm chặt nó lại, cho nên chủy thủ đâm rách nhánh cỏ, đâm vào một phần ba da thịt, khiến cho y bị chảy máu.

Thừa dịp Trương Trì kinh ngạc, hai chân Từ Tử Thanh dạng ra, thế đứng này này tư thế quen thuộc nhất của y trong nửa năm qua, tay phải y nắm chặt cương mộc kiếm cố sức ép xuống, khiến cho mũi kiếm của Trương Trì bị chếch đi, sau đó y lắc lắc cổ tay, lần nữa bổ kiếm xuống!

“ Keng—-”

Trương Trì chỉ cảm thấy cánh tay phải của hắn bị trọng lực đè ép, gan bàn tay truyền đến từng trận đau đớn, khó có thể nắm chặt phi kiếm! Nhưng lúc này đang ở trong đối chiến, không thể để phi kiếm rời khỏi tay được, không thể làm gì khác hơn là buông chủy thủ ra, lắc mình lui về.

Một kích này không trúng, trong lòng Trương Trì biết mình không còn nhiều cơ hội nữa, vì vậy quyết định thật nhanh, vứt bỏ pháp khí chủy thủ luôn.

Tâm niệm Từ Tử Thanh khẽ nhúc nhích, chủy thủ đang bị nắm trong tay thoáng cái biến mất, bị bỏ vào trong nhẫn trữ vật.

Sau đó, y thu hồi nhánh cỏ lại, để lộ ra bàn tay đã sớm huyết nhục mơ hồ.

Vẻ mặt Từ Tử Thanh bình tĩnh, thôi động khí Ất Mộc, trong nháy mắt, vết thương dần dần kết vảy rồi sinh ra thịt, rất nhanh phần da thịt ở vết thương biến thành màu trắng, miệng vết thương dữ tợn trước đó biến mất hệt như chưa bao giờ từng có.

Toàn bộ quá trình chỉ trong nháy mắt đã xong, bây giờ y đã biết đối phương muốn sử dụng thủ đoạn hèn hạ độc ác, nên cũng không có chút lưu tình nào nữa.

Tình hình hiện giờ, chính là ngươi chết ta sống, chỉ khi có một người ngã xuống thì mới có thể dừng lại!

Trương Trì cũng có ý nghĩ như vậy, thấy Từ Tử Thanh tự chữa trị cho mình, liền thay đổi kiếm thức, cánh tay nắm chặt phi kiếm giơ lên thật cao, nặng nề đánh xuống!

“ Thốn Thổ Bất Nhượng—Liệt! Liệt! Liệt!”

Chỉ một thoáng, phi kiếm nện trên mặt đất, quang mang mờ nhạt tỏa ra bốn phía.

Nơi mũi kiếm chém xuống, đất ở chỗ đó bị lật lên cuồn cuộn bụi mù, từng tấc từng tấc nứt ra, giống như mạng nhện không ngừng lan ra tới gần dưới chân Từ Tử Thanh——