Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 93. Xem người khác Trúc Cơ.

Từ Tử Thanh từ trong vô thức chợt thanh tỉnh, vẫn còn có chút mờ mịt, lập tức cảm thấy dưới thân mình cứng rắn lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là giường đá. Y lúc này eo mỏi lưng đau, cả người mềm nhũn, muốn nhúc nhích một chút, nhưng thân thể lại vô cùng nặng nề, ngay cả động tác đơn giản nhất cũng không thể làm được.

Lúc này y chợt nhớ ra, rõ ràng hôm qua y theo hảo hữu tập kiếm, càng về sau thần trí dần dần mơ hồ, đến giờ cũng không biết là mình đã vung được ba vạn lần chưa, cũng không biết mình lên giường đá ngủ thế nào.

Nghĩ đến đây, Từ Tử Thanh đem ý thức vào trong nhẫn trữ vật, kêu gọi Vân Liệt. Nhưng đã kêu được ba lần mà vẫn không có hồi âm, y liền biết, Vân Liệt hiện giờ không có trong nhẫn.

Trong lòng Từ Tử Thanh không khỏi lộp bộp một tiếng, vội khởi động thân thể, bước xuống giường đá.

Quả nhiên chỉ mới đi một bước thôi mà đã vô cùng khó khăn rồi… Y thầm cười khổ trong lòng, nhưng nét mặt lại không biểu lộ ra.

Cố tựa vào vách đá lần mò ra cửa, trong động trống rỗng, cũng không thấy thân ảnh của bạch y nhân đâu.

Vân huynh, vì sao lại không thấy đâu?

Từ Tử Thanh nhất thời hoảng hốt, cố gắng kéo hai chân, bước nhanh ra ngoài: “ Vân huynh, Vân huynh!”

Cho đến khi một đạo tiếng nói băng lãnh chợt vang lên—-

“ Chuyện gì?”

Hóa ra Từ Tử Thanh từ trong động đi ra, chỉ vội vã nhìn qua động phủ phía bên phải, lại không nhìn thấy vách núi bên trái phía trước, đang có một người ngồi ngay đó.

Từ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi cố gắng di chuyển hai chân lúc này liền lảo đảo một cái, mắt thấy sắp ngã xấp xuống.

Nhưng y không hề bị ngã, mà được một cỗ lực lượng vô hình nâng lên, khiến cho cơ thể y chao đảo một chút, rồi vững vàng ngồi trên mặt đất.

Từ Tử Thanh cười nói: “ Đa tạ Vân huynh.”

Vân Liệt liếc mắt nhìn y một cái, hỏi: “ Gọi ta có chuyện gì?”

Từ Tử Thanh nhớ tới việc vừa rồi, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi: “ Lúc ta tỉnh lại, vào trong nhẫn không thấy vân huynh, sau khi ra ngoài, cũng không thấy, ta còn tưởng…”

Vân Liệt nheo nheo mắt: “ Nếu ta rời đi, sẽ nói rõ với ngươi.”

Từ Tử Thanh biết rõ Vân Liệt trước giờ là người nhất ngôn cửu đỉnh, nghe vậy cũng hơi yên tâm: “ Vậy thì tốt rồi.” Y suy nghĩ một chút, lại nói, “ Nếu vân huynh có chuyện quan trọng phải làm. Mặc dù tu vi của ta không đủ cao, nhưng cũng đã sớm coi Vân huynh như người thân nhất, nếu có chuyện xảy ra, cho dù hi sinh tính mạng này, ta cũng nguyện vì Vân huynh tẫn một phần tâm lực.”

Vân Liệt lạnh nhạt nói: “ Ngươi không cần phải vậy đâu.”

Từ Tử Thanh nghe vậy chỉ cười.

Đối với y, Vân Liệt nghĩ thế nào không quan trọng, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì tốt rồi, nhưng nếu như Vân Liệt gặp phải trắc trở gì, cho dù tan xương nát thịt, y cũng sẽ không chùn bước.

Suy nghĩ xong, Từ Tử Thanh thay đổi chủ đề câu chuyện, nói ra nghi vấn vừa rồi: “ Vân huynh, không biết ta hôm qua…” Y hơi thẹn thùng, “ Hôm qua ta càng luyện về sau, càng thấy hỗn loạn, không biết ta có vung kiếm được ba vạn cái không, xin Vân huynh hãy cho ta biết.”

Sắc mặt Vân Liệt lạnh lùng: “ Gần Hai vạn sáu ngàn bốn trăm, liền ngất.”

Từ Tử Thanh thở dài: “ Là vậy sao…” Sau đó lại cười cười, “ Còn chưa cám ơn Vân huynh, đã đưa ta lên giường đá.”

Vân Liệt nói: “ Không cần cảm tạ ta, thể chất của ngươi suy nhược, ý chí cũng không đủ. Những lần hôm qua còn thiếu, hôm nay phải bổ sung vào, không thể chỉ vì thân thể suy yếu mà hoang phế.”

Nghe lời này, trong lòng Từ Tử Thanh cười khổ không thôi.

Y đã là tu sĩ tầng mười Luyện Khí, vậy mà ngay cả kiếm chiêu căn bản tầm thường nhất cũng không thể đạt được yêu cầu của hảo hữu, đúng là mất mặt, giờ chỉ có thể càng thêm nỗ lực, mới có thể vãn hồi lại mặt mũi.

Hảo hữu nghiêm khắc như vậy, Từ Tử Thanh càng thêm biết rõ hắn đây là muốn tốt cho mình mà thôi, nên cũng đáp lời lại: “ Vân huynh hãy yên tâm, ta sẽ cố gắng kiên trì. Hôm nay phải vung kiếm ba vạn ba ngàn sáu trăm lần, ta sẽ không quên.”

Vân Liệt khẽ vuốt cằm: “ Vậy thì đi đi.”

Từ Tử Thanh gật đầu, giơ tay cầm kiếm gỗ làm từ cương mộc lên, giống như hôm qua, điều chỉnh tư thế, đánh xuống một chiêu—Hôm nay, tuyệt đối không thể ngất xỉu nữa!

Kể từ ngày đó trở đi, Tử Tử Thanh ngày ngày khổ tu không ngừng, ban ngày luyện kiếm, ban đêm thì đả tọa tu hành, tinh luyện chân nguyên, ngày qua ngày, cũng rất phong phú.

Trên đỉnh núi Đằng Long không cung cấp rượu và thức ăn, đám tu sĩ phải tự gánh vác đồ ăn nước uống, bình thường rất hiếm khi cùng người qua lại, nên Từ Tử Thanh cũng đem động phủ phong bế lại luôn, không để cho ai tiến vào. Cũng may trước khi đến đây đã chuẩn bị đầy đủ Ích Cốc Đan, nên cũng không cần lo lắng chuyện thức ăn nước uống.

Bất tri bất giác, đã qua nửa năm.

Trong nửa năm này, bởi vì thể chất Từ Tử Thanh có hạn, muốn quen với chuyện một ngày vung kiếm ba vạn lần, phải tốn chừng hai tháng, mới không còn ngất, cũng trả được hết nợ hồi trước vẫn thiếu. Tiếp qua hai tháng sau, y cuối cùng cũng luyện quyết “ Phách” tạm được. Sau đó dưới sự chỉ điểm của Vân Liệt, Từ Tử Thanh học thêm quyết “ Trảm”, vẫn như trước đây, để luyện cho đúng kiếm thế, mỗi ngày vẫn phải chém ba vạn lần.

Nhưng mà sau khi luyện qua quyết “ Phách” thì, thể chất của Từ Tử Thanh càng được tăng cường, chân nguyên cũng từ từ tăng nhanh, khiến cho đan điền càng thêm dồi dào đầy đủ, cũng càng kiến cho thể trạng cường kiện hơn. Vì vậy sau khi luyện quyết “ Trảm”, y không còn phải khổ cực gian nan nhiều như hồi trước nữa.

Trong thời gian này, một Từ Tử Thanh trước kia luôn luôn ôn hòa thân thiện hoặc là mềm yếu dễ bắt nạt, nay đã trở nên kiên nghị hơn, khiến y có vẻ ngoài thì dịu dàng nhưng bên trong thì mạnh mẽ, trên người cũng mơ hồ có một chút nhuệ khí ẩn giấu.

Ngày hôm nay, y mới vừa vung kiếm đủ ba vạn lần, đột nhiên, trong lòng khẽ động.

Giống như có cái gì liên quan đến y, lại không có quan hệ gì với y vừa phát sinh, khiến cho trong lòng y bỗng nhiên sinh ra một chút tò mò.

Nhưng Từ Tử Thanh cũng không vì vậy mà xung động, mà quay đầu về phía hảo hữu đang ngồi ngay ngắn phía trước.

Vân Liệt giương mắt: “ Có người Trúc Cơ, ngươi có thể đi xem một chút.”

Từ Tử Thanh kinh ngạc, không ngờ lúc này lại có người đột phá Trúc Cơ. Liền cười nói: “ Vâng, Vân huynh.” Y nói xong liền giải khai cấm chế trước cửa động, nhanh chân bước ra ngoài.

Dưới vách núi lác đác có hơn mười người đang đứng, Từ Tử Thanh thả người bay xuống dưới, thấy xung quanh toàn những gương mặt không quen thuộc lắm. Qua một lúc, hồng y thiếu niên cưỡi trên phi kiếm, bên cạnh còn có một nữ tử vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, và một thanh niên quái gở, đang phi thân đến đây.

Đợi bọn họ đáp xuống mặt đất, Từ Tử Thanh liền bước lên nghênh đón, cười bắt chuyện: “ A Hãn hiền đệ, Trác cô nương, Nhiễm công tử. Lâu ngày không gặp, chư vị có khỏe không?”

Trác Hàm Nhạn cùng Nhiễm Tinh Kiếm đều gật đầu xem như trả lời.

Duy chỉ có một mình Túc Hãn cười hì hì: “ Tử Thanh huynh, huynh vậy mà đến sớm hơn đệ, đệ còn đang muốn đi gọi huynh đây, không ngờ huynh lại tới trước.”

Từ Tử Thanh nhìn thấy Túc Hãn, tâm tình cũng không tệ.

Trong nửa năm này, không chỉ một mình y tiến cảnh không ít, Túc Hãn cũng không chịu thua kém. Nhớ lần tạm biệt nhau mấy tháng trước, Túc Hãn mói chỉ có tu vi tầng tám Luyện Khí. Nhưng hôm nay nhìn lại, hắn cũng đã đột phá tầng chín Luyện Khí, hơn nữa hỏa khí quanh thân nóng rực, xem ra hắn và Thanh Diễm Bảo Hỏa càng thêm dung hợp rồi.

Y liền cười cười: “ Trong lòng vừa mới có cảm giác, vì vậy tới trước. A Hãn hiền đệ tiến cảnh thật nhanh, có lẽ rất nhanh đệ sẽ đột phá được tầng mười Luyện Khí, có cơ hội Trúc Cơ rồi.”

Túc Hãn cũng quan sát Từ Tử Thanh, đầu tiên là đắc ý nói: “ Đệ vẫn còn phải chăm chỉ nhiều nữa.” Lại nói tiếp, “ Tử Thanh huynh quả nhiên là học kiếm thuật sao, thoạt nhìn cũng có chút khí thế.”

Từ Tử Thanh lắc đầu cười: “ Chỉ là cố gắng thử xem sao, coi như tự ước lượng mình trước đã. Không đáng nhắc tới.”

Túc Hãn thấy y nói như thế, cũng không nói tiếp nữa.

Bọn họ bây giờ đều đang nhanh chóng bắt kịp nhau, tranh nhau tu hành, lúc này ở đây cũng không phải để tám chuyện, mà là để quan sát người khác đột phá Trúc Cơ, cũng là để bản thân tăng thêm kinh nghiệm mà thôi.

Sau khi hai người dừng nói chuyện với nhau, dưới vách núi, lại có thêm mấy người đến.

Từ Tử Thanh đếm sơ qua một chút, phát hiện ngoại trừ người đang đột phá Trúc Cơ thì toàn bộ người đều đã tập trung ở đây. Xem ra đám tu sĩ cũng đều có cảm giác giống nhau.

Tất cả mọi người chăm chú nhìn lên cửa động trên vách núi, tập trung tinh thần, lòng không tạp niệm.

Tới rồi!

Chỉ thấy trong thiên địa, bỗng nhiên sinh ra một loại ý thức cực kỳ huyền ảo, từ trên không trung đánh xuống, thẳng tắp đánh vào trên vách núi chót vót kia.

Còn trong động khẩu kia, thì lại từ từ sinh ra vài làn khói tím, chậm rãi tràn ra từ trong động, dần dần lan tràn ra ngoài, đem toàn bộ động khẩu che kín lại.

Có tu sĩ kinh hô: “ Tử phủ sinh khói! Tử phủ sinh khói rồi!”

Cũng có người phụ họa: “ Mau nhìn!”

Lúc này, những người có tu vi gần tiếp cận với Trúc Cơ thì càng có thể thu hoạch nhiều hơn.

Linh lực của Từ Tử Thanh hiện giờ tám phần mười (80%) đã chuyển hóa thành chân nguyên, trong đám tu sĩ ở đây, tu vi như vậy cũng thuộc hàng đứng đầu. Cho nên y càng không quan tâm đến những huyên náo xung quanh, mà tập trung tinh lực, thể ngộ thật kỹ cái ý thức huyền ảo vừa mới đánh xuống.

Trong cái ý thức huyền ảo đó, tràn đầy một loại ý vị bá đạo mãnh liệt, coi thiên hạ như lò luyện, đem lửa khắp chân trời này thu nạp vào trong đó, vô cùng ảo diệu!

Mà Hỏa là một đạo trong ngũ hành, Từ Tử Thanh tu luyện đạo Mộc, dù sao Mộc cũng có khả năng tạo ra Hỏa, y lợi dụng tâm Hỏa nghịch diễn ra tâm Mộc, sau đó lại đem Hỏa thuật nghịch diễn ra Mộc thuật, từ đó bỗng nhiên sinh ra một loại giác ngộ. Khiến cho y si mê như kẻ say, không thể tự thoát ra được.

Mộc sinh ra Hỏa, trong hỏa có mộc, hừng hực thiêu đốt, nhưng nếu như mộc ngậm hỏa không để nó bùng phát, thì lại gọi là Hỏa Trung Mộc.

Thiên hạ to lớn, có loại chân hỏa mà ngay cả Huyền Băng Vạn Năm cũng không thể dập tắt được, đó là Hỏa Trung Mộc, Hỏa Trung Thạch, Hỏa Trung Không, được xưng là “ Tam Muội Chân Hỏa”, ba loại hỏa này còn mạnh hơn rất nhiều loại hỏa đứng đầu bảng tiên Hỏa.

Nhưng chân hỏa lại rất khó có được, Từ Tử Thanh có thể chất Mộc tinh khiết, có thể đυ.ng đến một góc của đạo Hỏa Trung Mộc, nhưng chỉ vì hiện giờ kiến thức và tu vi còn thấp nên không thể đúng lúc lĩnh ngộ. Đợi cho sau này, tu vi của y thâm hậu, nếu hồi tưởng lại, so với y tự ngộ đạo thì dễ hơn nhiều!

Ngộ được tới đây, Từ Tử Thanh chợt bừng tỉnh, muốn tiếp tục tiến vào cảnh giới huyền diệu kia nữa, thì đúng là ngàn nan vạn khó.

Bây giờ Từ Tử Thanh đã biết, tu sĩ trong động tu luyện công pháp hệ Hỏa, hắn đột phá Trúc Cơ, theo lý mà nói, thì những tu sĩ hệ Hỏa như Túc Hãn sẽ thu hoạch được nhiều nhất.

Từ Tử Thanh đánh bậy đánh bạ, thu được ý nghĩa kỳ diệu của chân hỏa, số mệnh đúng là cực kỳ may mắn.

Lúc này y đảo mắt qua đám người xung quanh, nhất thời liền ngẩn người.

Thiếu môn chủ Thiên Diễm Môn Nghiêm Bá Thưởng.

Y cứ tưởng, người Trúc Cơ hôm nay, phải là vị Nghiêm thiếu chủ này.

Từ nửa năm trước, Nghiêm Bá Thưởng chỉ còn cách con đường Trúc Cơ một bước nữa mà thôi, dưới xúc phát của linh mạch cấp ba, đáng lý thời cơ phải đến rồi chứ. Nhưng hắn lại không hề vội vàng, không biết là tại sao.

Mà vị tu sĩ đang Trúc Cơ, lại là người mà Từ Tử Thanh cảm thấy vô cùng xa lạ.

Lưu Hỏa Môn Trình Ngạn, là một trong những người nổi bật ở tụ linh thông bảo đánh ra mà hồng quang gần tới màu tím, tu tập công pháp hệ Hỏa, ở võ đấu thắng được một trận, từ đó lập tức bế quan, đến hôm nay thì Trúc Cơ.

Từ Tử Thanh đã có thu hoạch, liền quan sát thật kỹ hướng cửa động.

Chỉ thấy làn khói tìm đang bao bọc toàn bộ động phủ bỗng nhiên lượn lờ bay lên, rồi đột nhiên biến thành một con rồng khói màu tím, chính diện nghênh đón đạo ý thức huyền ảo kia!

“ Oanh!”