Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 92: Tập kiếm.

Từ lúc tu sĩ tiến vào giai đoạn tầng mười Luyện Khí, trăm mạch trong cơ thể được khai thông, lúc tinh luyện chân nguyên, cũng không phải chuyện đơn giản.

Chân nguyên chính là do linh lực áp súc mà thành, sau khi đan điền no đủ, lại phải duy trì liên tục đem linh lực ép vào, đến khi chạm đến giới hạn, đan điền sẽ rút sạch linh lực đang có, sau đó hình thành ra một giọt chân nguyên.

Đây là tình hình mà hiện giờ Từ Tử Thanh đang phải đối mặt. Trên trán của y thấm ra một tầng mồ hôi, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

Giọt chân nguyên đầu tiên giọt ngưng tụ khó khăn nhất, mà cảm giác bỗng nhiên bị hút hết linh lực cũng rất là không tốt. Linh lực là căn bản của một tu sĩ Luyện Khí, nhưng may là bây giờ trong cơ thể còn có một giọt chân nguyên chống đỡ, cũng không đến mức không thể động đậy.

Chuyện tiếp theo y phải làm chính là lần nữa hấp thu linh khí trong thiên địa, để đan điền chuyển hóa thành linh lực, sau đó chứa đầy đan điền, tiếp tục áp súc toàn bộ linh lực lần nữa, hình thành một giọt chân nguyên, rồi dung hòa với giọt chân nguyên đầu tiên. Cứ tiếp tục nhiều lần như vậy, đến khi đan điền không thể chứa thêm linh lực được nữa, chuyển hóa toàn bộ thành chân nguyên mới thôi.

Lúc này chính là đỉnh phong của tầng mười Luyện Khí, chỉ còn cách một tấm màng mỏng nữa là có thể chạm đến Trúc Cơ.

Bước đầu tiên tinh luyện ra chân nguyên thành công, Từ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau khi kiểm tra thế giới bên trong một hồi, phát hiện không có chỗ nào bị tổn thương, cũng không có chỗ không ổn. Vì vậy yên lòng, lần nữa nhập định bắt đầu hấp thu linh khí sung túc của linh mạch cấp ba.

Cứ như vậy, một đêm trôi qua.

Sáng sớm, Từ Tử Thanh mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện người trong nhẫn lại hiện thân ra trước mặt.

Chẳng lẽ đêm qua Vân huynh lại giúp y gác đêm nữa hay sao?

Y nghiêng đầu nhìn một cái, thấy hai dây yêu đằng treo trên đỉnh, một bên co rúm người lại, một bên đem phiến lá rập rạp hợp lại nhắm ngay Vân Liệt, giống như vừa sợ hãi lại vừa cảnh giác.

Trong lòng Từ Tử Thanh sinh ra vài phần cảm động, nhưng cũng có chút buồn cười. Cảm động là bởi vì yêu đằng hộ chủ theo bản năng, mặc dù sợ hãi người trước mắt nhưng vẫn muốn bảo hộ mình; còn buồn cười là bởi vì Vân Liệt.

Theo Từ Tử Thanh thấy, hảo hữu Vân Liệt rõ ràng là một người trong nóng ngoài lạnh, nhưng bất luận là yêu đằng hay là Trọng Hoa, cũng đều rất e ngại y, không biết là do đâu. Chẳng lẽ là vì tính tình không hợp sao? Nghĩ đến đây, y lắc lắc đầu, nghĩ nhiều vô ích, chuyện y cần làm bây giờ là nói “ Chào buổi sáng” với Vân Liệt mới đúng.

Nghĩ xong, Từ Tử Thanh đưa tay, yêu đằng liền trốn về, giống như lãng khách tha phương, không kịp nhìn lại phía sau mà chui thẳng vào lòng bàn tay y, trở lại trong đan điền.

Từ Tử Thanh quay đầu, nhìn về phía Vân Liệt.

Còn chưa đợi y mở miệng, Vân Liệt đã mở miệng trước: “ Từ hôm nay trở đi, ngươi theo ta luyện kiếm.”

Từ Tử Thanh không ngờ tới hắn lại nói thế, nhất thời ngẩn ra: “ Vân huynh muốn dạy ta?” Trong khoảng thời gian ngắn, y không biết có phải là mình đã nghe lầm rồi hay không.

Vân Liệt gật đầu: “ Ban ngày luyện kiếm, ban đêm tu hành.”

Từ Tử Thanh lúc này mới phản ứng lại được, trong lòng thoáng chốc vui vẻ, vội vã đứng dậy hành lễ: “ Có thể được Vân huynh chỉ điểm, ta vô cùng cảm kích!”

Vân Liệt phất tay áo ngăn trở: “ Chúng ta tương giao đã lâu, không cần quá đa lễ.”

Từ Tử Thanh lại cười nói: “ Ngày sau nếu ta có thể gia nhập vào Ngũ Lăng Tiên Môn, có thể coi là hậu bối của Vân huynh, phần lễ này Vân huynh nên nhận.” Tuy vậy nhưng y cũng không phải là cứ khăng khăng không chịu bỏ qua, dù sao sự cảm kích này y đã khắc sâu trong lòng, y và Vân Liệt cũng có nhiều năm giao tình, cũng không cần màu mè nhiều.

Nói hai câu xong, Từ Tử Thanh chỉnh chỉnh lại sắc mặt, nói: “ Thỉnh Vân huynh dạy ta.”

Nếu có thể được bậc cao nhân như Vân Liệt dạy kiếm đạo, so với y tự mình mày mò tầm bậy phải nói là tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Vân Liệt xưa nay không nói lời gì vô ích, chỉ nói: “Ngươi đứng qua một bên.”

Từ Tử Thanh không nói hai lời: “ Vâng, Vân huynh.” Nói xong liền lui ra đứng trước vách động, không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thân ảnh bạch y nhân.

Vân Liệt nâng tay phải lên, tay trái chập lại vuốt qua một cái, thoáng chốc trên tay phải liền hiện ra một thanh trường kiếm, giản dị tự nhiên, hình dạng cũng mờ mờ ảo ảo, giống như thân hình hư huyễn của hắn, nhưng lại vô cùng tương xứng.

Sau đó cổ tay phải hắn khẽ nhúc nhích, mũi kiếm liền vẽ ra một chùm kiếm hoa, hóa thành mấy đạo kiếm ảnh, mới chỉ một cái chớp mắt mà đã hợp hai thành một, sau đó chồng chồng lớp lớp chồng chéo lên nhau hóa thành một thanh trường kiếm, giống như chưa hề có ai động tới.

Con ngươi Từ Tử Thanh chợt co rút lại!

Vừa rồi y hoàn toàn không nhìn rõ được một kiếm kia làm sao đánh ra, làm sao thu thế!

Chỉ một kiếm này thôi, Từ Tử Thanh liền hiểu được, những người sử dụng kiếm từ trước đến giờ y gặp qua, đều tuyệt không thể so được một nửa của Vân Liệt.

Vân Liệt cũng không phải muốn dạy y chiêu kiếm này, chỉ là thuận tay vẫy vẫy mà thôi.

Nhưng cho dù chỉ là một cử động nhẹ tùy ý của hắn, cũng đã bao hàm hàng ngàn hàng vạn kiếm đạo, biến hóa đa dạng, lại vừa có cái ý vạn kiếm quy nhất ( hàng vạn đường kiếm đều tụ lại thành một).

“ Ngươi hãy lấy cương mộc ra.” Y thử thử xong thì phân phó.

Từ Tử Thanh không dám chậm trễ, cổ tay y vừa lật, đã nắm cương mộc trong tay.

Vân Liệt lại nói: “ Cùng ta..đứng song song.”

Từ Tử Thanh ngừng lại một chút, lập tức đi tới, thẳng người đứng phía bên phải Vân Liệt: “ Vâng, Vân huynh.”

Vân Liệt giang hai chân rộng bằng vai, tay phải giơ cao kiếm, mũi kiếm hơi nghiêng xuống.

Từ Tử Thanh cũng hiểu ý, bắt chước làm theo động tác giống hệt hắn.

Vân Liệt thấy Từ Tử Thanh lĩnh hội cũng được kha khá, không nhiều lời, giơ thẳng tay, chém xuống một chiêu.

“ Xoạt!” một kiếm này vừa chém xuống, dường như ngay cả không khí cũng bị chém rách ra!

Thế kiếm này chỉ có một, dứt khoát, không hề thừa thải. Mặc dù nhìn không có gì khác lạ, cũng không có kỹ xảo hoa lệ gì, nhưng lại có sức hấp dẫn khiến người nhìn không thể rời mắt.

Từ Tử Thanh quan sát kiếm thế kia, sau đó vung tay phải xuống.

Cú vung kiếm này của y, phát ra âm thanh vù vù, nghe có vẻ không được dứt khoát.

Từ Tử Thanh khẽ nhíu mày, muốn làm lại lần nữa, nhưng bỗng nhiên cánh tay lại nặng tựa thiên quân*, không thể giơ lên được, nếu như vung xuống, thì lại phảng phất như rơi vào bãi bùn lầy, không thể làm ra chút động tác.

Thiên quân*:( nghìn quân, quân là một đơn vị trọng lượng thời xưa của trung quốc, 30 cân= 1 quân)

Trong lòng y biết rõ đây là do Vân Liệt làm ra, nên không khỏi mở miệng: “ Vân huynh?”

Vân Liệt lãnh đạm nói: “ Đừng động.”

Nếu Vân huynh đã nói đừng động, vậy y liền đứng bất động vậy. Từ Tử Thanh nghe lời đứng im tại chỗ, không dám cử động gì.

Lúc này, Vân Liệt liền bước tới, đi tới trước người Từ Tử Thanh.

Hai người cách nhau quá gần, Vân Liệt hơi cúi người, ngón tay chập lại hơi xẹt qua cương mộc. Tuy đầu ngón tay mông lung, giống như chưa thực sự chạm vào, nhưng trên cương mộc lại thực sự thoáng qua một tầng kim quang nhàn nhạt.

Từ Tử Thanh cúi đầu nhìn, chỉ thấy cương mộc trước đó còn là dạng côn nay đột nhiên trở nên dẹt xuống, tuy vẫn lợi hại như xưa, nhưng lúc này đã không còn cổ quái nữa rồi, mà dường như trở thành một thanh kiếm gỗ cực kỳ đơn sơ.

Lúc này y có cảm giác cánh tay được buông lỏng, liền biết hảo hữu đã giải trừ trói buộc. Y cũng sáng tỏ được ý của hảo hữu, lúc này liền bắt chước giống như lúc nãy, lần thứ hai vung kiếm xuống—

“ Xoạt!” âm thanh lúc này so với âm thanh lúc nãy thì khác hơn nhiều lắm, có vẻ sắc bén hơn một chút.

Hai mắt Từ Tử Thanh sáng ngời, quay đầu nhìn về phía bạch y nhân: “ Vân huynh, thế nào?”

Vân Liệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, nói: “ Đường kiếm không sai, nhưng kiếm thế không tinh chuẩn, cần phải luyện tập nhiều.”

Từ Tử Thanh nghe vậy, đầu tiên là có chút thất vọng, nhưng sau đó liền lấy lại tinh thần, nhãn thần cũng càng thêm kiên nghị: “ Ta sẽ dốc sức luyện tập kiếm thế cho thật chuẩn, xin Vân huynh hãy chỉ giáo cho ta.”

Vân Liệt không nói, Từ Tử Thanh biết hắn đây là đáp ứng, cũng không nói gì nữa mà dụng tâm bổ kiếm nhát thứ hai, nhát thứ ba.

Về chuyện tu luyện, Từ Tử Thanh từ trước đến giờ luôn vô cùng chăm chỉ, vì vậy mỗi một kiếm y bổ ra, đều có thể chuẩn xác hơn so với trước đó, cứ tiếp tục nhiều lần tiến bộ như vậy, Vân Liệt cũng chưa từng phải lên tiếng kêu y ngưng lại.

Rốt cục bổ ra đến nhát thứ hai mươi tám, Vân Liệt lên tiếng: “ Kiếm thế đã chuẩn.”

Từ Tử Thanh dừng lại, vui vẻ ra mặt: “ Vâng, Vân huynh.”

Y lúc này lại chợt nhớ tới một chuyện.

Trước đây lúc y vừa thấy được ba đạo kiếm khí của Tử Phong công tử liên tục chém chết hai người, nên rất là tán thưởng, liền chia sẻ chuyện này với hảo hữu. Mà khi đó, cũng là lúc y nghe được những lời mà hắn chưa bao giờ từng nói qua.

“ Người sử dụng kiếm, phải vượt qua muôn ngàn thử thách, mới coi như là nhập môn.”

“ Không vận linh lực, một ngày huy kiếm vạn* lần, cho đến khi kiếm thế thật chuẩn, mới nói đến cái khác.”

Vạn* : 1 vạn= 10 ngàn.

“Nếu muốn tập kiếm, ngay cả Phách, Thứ, Trảm, Mạt cũng không tinh chuẩn, thì nói gì đến kiếm thuật.”

Mấy câu nói đó đều là bình luận về kiếm khí vẫn còn hỗn tạp của Tử Phong công tử, đó cũng có lẽ là đạo tuần hoàn của những người tập kiếm. Hôm nay Vân huynh nguyện ý dạy y tập kiếm, nói vậy có lẽ cũng muốn y tuân theo những lời ấy.

Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh không khỏi hỏi: “ Vân huynh, cái ta vừa mới tập, cũng là một chiêu trong Phách, Thứ, Trảm, Mạt sao?” ( bốn cái lần lượt là bổ, đâm, chém, quét)

Vân Liệt khẽ vuốt cằm: “ Ngươi vẫn còn nhớ rõ, tốt lắm.” Lại nói tiếp, “ Cái ngươi vừa tập, chính là quyết ‘Phách’.”

Từ Tử Thanh cười nói: “ vậy hôm nay ta không được sử dụng linh lực, vung kiếm ba vạn lần, đúng không?”

Vân Liệt lại gật đầu: “ Ừ”

Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, một ngày vung kiếm ba vạn lần, chỉ nghĩ thôi là đã thấy cực kỳ khó rồi. Nhưng nếu Vân Liệt đã nói thế, nghĩa là hắn cũng đã từng làm như vậy, nên mới yêu cầu y làm thế. Nếu đã vậy , Vân Liệt có thể kiên trì, mà y còn chưa làm thử, sao có thể biết là không được?

Lập tức nín thở ngưng khí, chuyên chú vào thân kiếm, “ Xoạt!” chém xuống một kiếm!

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm!

Từ lúc kiếm thế chuẩn rồi, đường kiếm của Từ Tử Thanh không còn sai nữa, mỗi một kiếm đều giống với quỹ tích mà Vân Liệt đã chém ra trước đó.

Vân Liệt thấy tinh thần của y đã hoàn toàn chìm vào trong kiếm, liền đoan chính ngồi đối diện, hai mắt quan sát kiếm chiêu, không hề di chuyển.

Từ Tử Thanh xuất kiếm, thu kiếm, mỗi một chiêu bổ ra, y đều có thể phảng phất thấy rõ được quỹ tích của nó, khiến cho nó chuẩn xác mà không bị lệch. Tinh thần của y cực kỳ chuyên chú, tâm vô tạp niệm, nên căn bản không thể thấy được những việc phát sinh xung quanh.

Nhưng dần dần, trong đầu y dần dần sinh ra uể oải, cánh tay cũng càng lúc trở nên nặng nề hơn…Nếu như muốn mỗi chiêu kiếm đều tinh chuẩn, lúc đầu tu sĩ sẽ không gặp trắc trở gì mấy, chỉ cần thái độ đoan chính, dụng tâm lĩnh hội, là có thể làm được không tồi. Nhưng khó khăn ở đây, chính là kiên trì.

Đồng dạng là kiếm chiêu, rõ ràng là đã thành thạo rồi, nhưng hết lần này đến lần khác phải liên tục bổ xuống, không thể chậm trễ giây phút nào, cũng không được mảy may thư giãn…Mà thân thể của tu sĩ, trăm mạch thông suốt, lúc nào cũng đều có linh khí bổ sung vào…Dù vậy nhưng vẫn như cũ dần dần chết lặng, cơ thể đau nhức trầm trọng, khó có thể tiếp tục thực hiện.

Sau lưng của Từ Tử Thanh bắt đầu sinh ra mồ hôi lạnh.

Rất khó chịu…

Duy trì liên tục một động tác giống nhau khiến cho y đầu váng mắt hoa, thậm chí ngay cả thân trí đều đã trở nên có chút mơ hồ. Nhưng Từ Tử Thanh vẫn cố giữ cho tâm trí một điểm thanh minh, ghi nhớ số lần vung kiếm xuống.

Vừa rồi đã được ba ngàn sáu trăm lần, lần này là ba ngàn sáu trăm lẻ một….

Lúc này đây, không chỉ có thần trí hỗn độn mà ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Sắc mặt Từ Tử Thanh trắng bệch, chỉ nhớ rõ bản năng mà vung kiếm cùng với lẩm nhẩm kiếm chiêu. Sau đó mỗi một thời một khắc, y đều nghĩ mình không thể tiếp tục kiên trì nổi nữa, nhưng sau đó y lại tiếp tục cắn răng chịu đựng.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, nửa người của y đã chết lặng, toàn thân tựa hồ chỉ có thể cảm thấy cánh tay đang động, còn lại cái gì cũng đều không biết….