Người trong Tán Tu Minh nói năng có lý, mà nhìn sắc mặt của Trác Hàm Nhạn quả thật cũng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, có thể thấy được nội thương của nàng đang dần dần bình phục. Hơn nữa Từ Tử Thanh rõ ràng là người bị hại, tu vi lại còn lâu mới sánh bằng Phương trưởng lão, sao có thể gϊếŧ lão ta được? Cho dù là những người Tán Tu Minh đang đứng ở đây, cũng không tìm ra ai có thể gϊếŧ chết được Phương trưởng lão.
Cứ như thế, tất nhiên chúng tu sĩ đều tin bọn họ.
Nhưng cũng có người kêu lên: “ Vậy chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ qua việc này sao? Phương trưởng lão của Vô Lượng Tông chúng ta, cũng không thể chết oan uổng như vậy được”
Chúng tu sĩ theo tiếng nhìn lại, liền thấy vẻ mặt ấm ức không cam của Hồ Quang Viễn, đều cười nhạo không thôi. Đã đến lúc này rồi, mà còn càn quấy, chẳng lẽ hắn coi người khác đều là đồ ngốc hay sao? Ăn trộm gà còn mất nắm gạo, giờ còn muốn đổ oan cho người khác, đúng là không biết tốt xấu.
Nhưng trong lòng chúng tu sĩ vẫn lo lắng về kiếm tu bí ẩn kia, đều nhìn về phía Đường Văn Phi, muốn nghe hắn xử lý việc này thế nào.
Vẻ mặt Đường Văn Phi có vài phần ngưng trọng, nhưng không có nhiều lo âu, chỉ nói: “ Nội tình việc này thế nào, trong lòng chư vị có lẽ biết rõ. Ta thấy tu vi những người ở đây, cũng không ai có thể phát ra kiếm cương, chắc là có người dùng pháp khí có ký thác kiếm cương mang vào nơi đây. Bất luận Phương trưởng lão vì sao mà chết, đều là hắn tự mình chuốc lấy, ta cũng chỉ hỏi vài câu có lệ mà thôi. Bất quá việc này một lần là đủ, nếu còn có người dám can đảm làm thế lần nữa, đừng trách ta độc ác vô tình.”
Ngữ khí hắn bình thản, nhưng lại khiến người nghe sởn tóc gáy.
Nhưng ngẫm kĩ lại, nếu kiếm khí có thể ký thác trên pháp khí, thì kiếm cương tất nhiên cũng có thể, chỉ cần trong đám người ở đây không có kiếm tu đang ẩn nấp kia, họ cũng không cần thiết phải run sợ.
Tuy rằng mọi người đều phỏng đoán người trước đó phát ra kiếm cương hơn phân nửa là người trong Tán Tu Minh, nhưng vẫn chưa thể xác định chắc chắn. Còn nếu như không phải Tán Tu Minh, bọn họ sai lầm tìm nhầm đối thủ, đối thủ lại còn có kiếm cương trong tay, chẳng phải là tự mình dâng lên cửa cho người ta hay sao? Lại còn thêm lời cảnh cáo của Đường Văn Phi nữa chứ, mấy người đang có tâm tư mờ ám đều càng thêm cẩn thận thu liễm lại.
Đường Văn Phi thấy mọi người chịu tiếp thu, ánh mắt hơi dịu đi: “ Một khi đã vậy, xin mời chư vị Vô Lượng Tông hãy thu thập di thể của Phương trưởng lão. Những người còn chưa võ đấu, thì theo ta đến đại điện, hôm nay tiếp tục võ đấu.”
Chúng tu sĩ đều cố kiềm chế tâm tình, chắp tay nói: “ Tuân theo ý Đường tiền bối!”
Sau đó Đường Văn Phi dẫn theo hơn mười tu sĩ, xoay người hùng hùng hổ hổ bước đi, những tu sĩ còn lại cũng đều tự tán đi. Người Vô Lượng Tông mang xác chết của Phương trưởng lão về, cả đám đều lạnh mặt trừng mắt với đám người Tán Tu Minh còn ở lại, nhưng không dám động thủ. Mấy người Tán Tu Minh cũng không thèm quan tâm, đợi bọn họ đi rồi, mới nói chuyện với nhau.
Túc Hãn trước tiên lau mồ hôi lạnh, nói: “ Đám người Vô Lượng Tông, đúng là cực kỳ vô sỉ!” Hắn lại nhìn về phía Từ Tử Thanh thở dài, “ Tử Thanh huynh thật sự là tai bay vạ gió. Nhưng chủ nhân của kiếm cương kia, đến tột cùng là người nào nhỉ?”
Từ Tử Thanh cười khổ nói: “ Ta cũng không biết.”
Túc Hãn nhớ tới trước đây lúc hắn cùng Từ Tử Thanh lâm vào hiểm cảnh, khi đó Từ Tử Thanh chưa hề sử xuất ra bản lĩnh gì cao siêu như vậy, nói vậy chủ nhân của kiếm cương kia không phải là y. Liền nhướng mi nói: “ Chẳng lẽ họ Phương kia đúng là muốn gϊếŧ huynh, không ngờ chọc tới người khác, ngược lại còn rước lấy họa sát thân.”
Vẻ mặt Từ Tử Thanh buông lỏng: “ Nếu là vậy, thì số mệnh của huynh đúng là quá tốt, huynh cần phải cảm tạ người nọ mới đúng.”
Đám người Tán Tu Minh còn lại thì vô cùng vui sướиɠ: “ Cái này gọi là ‘Không phải không báo ứng, chỉ là canh giờ chưa tới’, Vô Lượng Tông lần này tổn thất vô cùng lớn, Tán Tu Minh chúng ta đã đè đầu được Vô Lượng Tông rồi!”
Túc Hãn cùng Từ Tử Thanh nhìn nhau, cũng nở nụ cười.
Mới sáng sớm đã gặp phải chuyện này, đám người Tán Tu Minh cũng không còn hưng trí gì để đi xem thi đấu nữa, đều tự tản ra. Từ Tử Thanh từ chối lời mời của Túc Hãn, chỉ nói muốn đi bế quan, củng cố linh lực. Túc Hãn nghe vậy tất nhiên sẽ không ngăn cản, nghĩ đến đêm qua đã làm phiền Từ Tử Thanh rất nhiều, y lại còn suýt nữa bị hại, nên chỉ dặn y cẩn thận một chút rồi cũng tiêu sái rời đi.
Từ Tử Thanh về tới huyệt động, nâng tay đánh ra mấy đạo cấm chế, gắt gao đem cửa động che thật kín lại.
Sau đó, y mới nhịn không được kêu lên: “ Vân huynh, Vân huynh!”
Vừa dứt lời, bạch y nhân đã hiện thân trong động.
“ Chuyện gì.” Vân Liệt phất tay áo, ngồi ngay ngắn trên mặt đất.
Từ Tử Thanh thấy hắn bình thản ung dung như vậy, không biết vì sao, tất cả những tâm tình lo lắng khẩn trương từ nãy đến giờ bỗng dưng tan biến đi hết, chỉ còn lại an tâm mà thôi. Liền cười nói: “ Việc đêm qua, đa tạ Vân huynh.”
Vân Liệt gật đầu: “ Kiếm khí còn sót lại rất ít, ngươi vậy mà có thể phân biệt được, tốt lắm.”
Từ Tử Thanh nghe được lời tán dương này, cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Nhớ lại lúc nãy, kiếm khí lưu lại trên xác chết qua một đêm, đã sớm không thể tra ra, vậy mà y chỉ cần một cái liếc mắt đã nhận ra, hiện giờ ngẫm lại, tuy một phần nhờ bản thân y có Mộc khí nên khá nhạy cảm, nhưng phần nhiều là quen với khí tức của Vân Liệt, nên mới có thể nhận ra ngay lập tức. Đây hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ mà trúng, không thể nhận nổi một câu khen ngợi này.
Ho nhẹ một tiếng, Từ Tử Thanh hỏi: “ Tối qua, Vân huynh đã trông coi ta cả đêm sao?” Lời vừa nói ra, liền cảm thấy quá đường đột, nhất thời lỗ tay y đỏ lên, chỉ hận không thể đem lời nói nuốt ngược vào trong bụng, đáng lý không nên nói vậy mới đúng.
Vốn là muốn che giấu chút ngượng ngùng ban nãy, vậy mà hiện giờ lại càng thêm xấu hổ. Quả nhiên càng nói nhiều càng sai nhiều, còn không bằng không nói cho rồi.
Vân Liệt nói: “ Không sai.”
Từ Tử Thanh lập tức ngây người.
Lại nghe Vân Liệt nói: “ Hôm qua ngươi mệt mỏi quá mức, mất cảnh giác, sau này lượng sức mà làm, không thể sơ sẩy như vậy nữa.”
Từ Tử Thanh có chút xấu hổ: “ Là lỗi của ta.”
Nhất thời trong động trở nên tĩnh lặng, hai người yên lặng không nói gì.
Từ Tử Thanh lúc này đã thoát khỏi cảm xúc ban nãy, nghiêm mặt nói: “ Phương trưởng lão kia… quả đúng là nhằm vào ta sao.”
Vân Liệt nói: “ Phải.”
Từ Tử Thanh dù biết Vân Liệt không bị thương gì, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “ Lão có phải đã xâm nhập vào động không? Vân huynh có bị thương không?”
Vân Liệt thản nhiên liếc mắt nhìn y một cái: “ Hắn không hề xâm nhập vào động, ta cũng không bị thương.”
Từ Tử Thanh lúc này mới yên lòng: “ Vậy thì tốt rồi.” Lúc này y mới có tâm tình nhiều chuyện, cười hỏi: “ Nếu như lão chưa từng xâm nhập vào động, vậy Vân huynh làm sao phát hiện ra lão?”
Giọng nói Vân Liệt lạnh như băng: “ Phàm là những người có sát khí, trong phạm vi của ta, đều không thể ẩn giấu được.”
Từ Tử Thanh gật gật đầu: “ Nghĩa là lão có sát ý với ta, cho nên bị Vân huynh phát hiện, sau đó Vân huynh dùng kiếm cương gϊếŧ chết lão, khiến lão rơi xuống chân núi, để lại xác chết. Có phải vậy không?”
Vân Liệt gật đầu: “ Phải.”
Từ tử thanh không còn nghi ngờ gì nữa, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn: “ sau này ta sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để cho vân huynh phải vì ta mà vất vả như vậy nào.”
Vân liệt không nói gì.
Từ Tử Thanh đã sớm quen với tính kiệm lời của hắn, lòng tràn đầy vui mừng khoanh chân nhập định, vận chuyển công pháp, phải đem linh lực ngày hôm qua tiêu hao tu bổ lại.
Nhưng chỉ mới vận chuyển mấy chu thiên, y liền cảm thấy có dị trạng.
Dưới thiên linh, linh khí thiên địa điên cuồng trút xuống, theo linh căn, tiến thẳng vào đan điền!
Linh lực trong kinh mạch cuồn cuộn, giống như nước lũ tràn đê, không thể ngăn cản được…
Hơn mười huyệt khiếu đã mở hơn phân nửa còn sót lại, không ngừng bị linh lực cọ rửa, không lâu sau đó một huyệt khiếu được đả thông, càng lúc càng mãnh liệt hơn!
“ Ba! Ba! Ba!”
Từ Tử Thanh có thể nghe được âm thanh huyệt khiếu không ngừng được đả thông, mà linh lực bên trong kinh mạch giống như muốn căng nứt cả kinh mạch, không chút nào tiếc rẻ đánh sâu vào!
Không được, phải khống chế được!
Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, tiếng lòng bị căng chặt chẽ như dây đàn. Mà y cũng không dám có chút chậm trễ, một mặt nhanh chóng vận chuyển , một mặt khống chế linh lực đang như con ngựa thoát cương, muốn khiến cho nó ngoan ngoãn đi theo quỹ tích…nhưng mà Từ Tử Thanh lại nhận ra, linh lực này có chút hung ác, may là nó cũng không quá phận thoát ra khỏi lộ tuyến.
Nếu nói trước đó cảm thấy linh lực chạy tán loạn, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy cũng do nó quá nhiều nên mới tràn ra chút thôi…..Nhưng mà, vì sao lại xuất hiện tình trạng này chứ?
Từ Tử Thanh không kịp nghĩ nhiều, chỉ gắt gao bảo vệ thần trí cho thật thanh tỉnh, thao túng linh lực, cản bớt va chạm, để chúng nó không tổn thương lục phủ ngũ tạng quá mức.
Về phần trùng kích huyệt khiếu…y chỉ đành túy ý chúng nó, tuy có táo bạo chút, nhưng cũng không phải là chuyện xấu.
Sau đó một chuỗi âm thanh “ Đùng đùng” vang lên.
Chỉ còn ba huyệt khiếu, hai huyệt khiếu, một huyệt khiếu nữa thôi!
Tất cả huyệt khiều đều đã được đả thông!
Toàn bộ kinh mạch vừa được thông suốt, linh lực suông sẻ không bị ngăn trở, kinh mạch toàn thân giống như biến thành nước sông trường giang, trăm con sông cùng đổ về phía đan điền.
Trước mắt y đột nhiên giống như có một tấm màng bị kéo lên, có thể làm cho y càng lúc càng thấy rõ hơn cảnh trí vô cùng xinh đẹp diệu kỳ, mỹ lệ vô cùng, mà y chỉ cần tốn thêm chút sức, là có thể xuyên thấu qua màng, tiến vào trong!
Linh lực quấn quít trên kinh mạch không ngừng lưu động, nhanh chóng đi hết ba mươi sáu đại chu thiên, mười tám tiểu chu thiên, không ngừng thay đổi liên tục. Kinh mạch cùng linh lực đan thành một cái lưới, lại giống như là một khối, nối liền cùng với thế giới bên trong, hợp thành một thể hoàn chỉnh.
Đột nhiên trăm mạch vang lên, rung động như một khúc ca, Từ Tử Thanh bỗng nhiên sáng tỏ—
Luyện Khí tầng mười, đột phá!
Hóa ra trước đó không phải là sự cố tu hành gì, mà là tu vi đã đến, huyệt khiếu tự động mở ra, khiến cho thế giới bên trong hoàn toàn thông suốt, bước đầu bước vào cánh cửa tu tiên.
Chỉ có đột phá tầng mười Luyện Khí, thì mới có hi vọng hóa linh lực thành chân nguyên, mới có cơ hội Trúc Cơ, cũng là cơ hội chân chính tiến vào tiên đồ.
Đây là chuyện tốt, lại suýt nữa bị Từ Tử Thanh cho là chuyện xấu.
Kỳ thật là do Từ Tử Thanh đã quên, y đã tới thời điểm quan trọng.
Sau khi đến ngọn Đằng Phong, nhờ có linh mạch cấp ba, mà cũng đả thông được vài huyệt khiếu, ngày hôm qua sau khi quan sát nhiều thiên tài đối chiến, quả thật cũng thu hoạch được khá nhiều, tâm cảnh đã sớm tăng lên.Đã vậy chiều hôm qua y lại còn chữa thương cho Trác Hàm Nhạn, mấy lần tiêu hao sạch linh lực trong đan điền, sau đó lại nhanh chóng bổ sung vào, lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng là một dạng ép buộc tiềm lực, nhờ vậy mới khiến cho tu vi của y càng thêm củng cố.
Lúc nãy y còn nghe được Vân Liệt đã vì y gác đêm, tâm tình sung sướиɠ, lại đi vào nhập định, trăm mạch trong cơ thể cộng hưởng, lại có linh khí từ linh mạch cấp ba không ngừng rót vào, nên mới biến thành như vậy.
Nếu không phải lúc đầu y bởi vì trong lòng có chút hỗn độn mà không thể đúng lúc khống chế linh lực trong cơ thể, thì tầng mười luyện khí chắc chắn là nước chảy thành sông* rồi, cũng không đến mức tự dọa mình như vậy.
(nước chảy thành sông*(thủy đáo cừ thành): là câu thành ngữ trung quốc ý nói rằng thành công tự nhiên sẽ đến khi có đầy đủ điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu.)
Chậm rãi mở mắt ra, trong hai mắt của Từ Tử Thanh lóe ra hai luồng thanh quang ôn nhu bình thản, lại có sinh khí vô hạn, khiến cho cả người y giống như hóa thành một gốc cự mộc, cắm rễ sâu vào trong đất, không sợ mưa gió, sức sống tràn trề.
Y chậm rãi nhả ra một ngụm khí, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, lại mở mắt ra.
Lúc này ánh sáng trong mắt đã tán đi, trên mặt Từ Tử Thanh rốt cục không nhịn được tràn ra một mạt tươi cười vui sướиɠ.
Bạch y nam tử vẫn ngồi ngay ngắn đối diện.
Từ Tử Thanh không khỏi mở miệng: “ Vân huynh, ta đã đột phá tầng mười Luyện Khí rồi!”
Mâu quang Vân Liệt khẽ nhúc nhích: “ Tốt lắm, chúc mừng ngươi.”
Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Ta sẽ cố hết sức, để nhanh chóng đột phá Trúc Cơ.”