Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 90: Những người được ở lại.

Còn lại ba ngày, Từ Tử Thanh cũng không đi ra ngoài chọc người chú ý, mà chỉ ở lỳ trong động dốc lòng tu hành, củng cố cảnh giới.

Túc Hãn cũng hiểu được thân phận của Từ Tử Thanh vi diệu, còn nhiều chỗ khó xử, cho nên cũng chưa từng tới tìm y, khiến cho Từ Tử Thanh thanh tĩnh hơn được mấy ngày.

Cuối cùng cũng tới ngày cuối cùng trước võ đấu, lúc chạng vạng, tinh thần Từ Tử Thanh khẽ động, không thể không tỉnh lại từ trong nhập định. Cũng may tu vi của y đã sớm được củng cố, mấy ngày sau đó chỉ là rèn luyện thêm, nên cũng không bị lãng phí.

Vân Liệt cũng mở mắt ra.

Từ Tử Thanh ngại ngùng cười: “ Lại làm phiền Vân huynh phải hộ pháp cho ta nữa rồi.”

Vân Liệt nhìn y một cái, gật gật đầu, thân hình bỗng lóe lên một cái, trở lại vào trong nhẫn.

Từ Tử Thanh lúc này mới sửa sang lại y sam, phất tay trừ bỏ cấm chế, sau đó đứng lên bước ra ngoài động.

Lúc này y mới phát giác, từ mấy cái động khẩu khác bay ra không ít tu sĩ, xem ra họ đều là người thua, hiện giờ giống y, cũng là được Đường Văn Phi truyền âm gọi đến.

Từ Tử Thanh đạp trên phiến lá xanh, phiêu nhiên bay xuống, so với trước đây lại càng thêm an nhàn thong dong. Bên tai nghe được nhiều tu sĩ đang nói chuyện với nhau.

Có người cởi mở không biết nguyên nhân liền hỏi: “ Đạo huynh xin dừng bước, huynh cũng là được Đường tiền bối gọi đến sao?”

“ Đúng vậy, bảo tại hạ đến đại điện.”

“ Ta cũng vậy, không bằng chúng ta cùng đi.”

“ Đạo huynh thỉnh.”

“ Thỉnh.”

Hoặc là có người trong lòng bất an: “ Không biết Đường tiền bối gọi những người thua như chúng ta đến làm gì?”

“ Nhìn sắc trời lúc này, võ đấu hôm nay chắc cũng đã kết thúc…”

“ Ý đạo huynh là, Đường tiền bối đã chọn ra người được ở lại sao?”

“ Hơn phân nửa là thế!”

Lại có người thất bại, căm giận không cam lòng lên tiếng: “ Hừ! không phải cứ thắng là sẽ được ở lại hay sao! Cái tên đối chiến với ta, không biết dùng thực lực của bản thân, mà lại sử dụng mánh khóe bàng môn tả đạo, kết cục của hắn cũng sẽ không tốt đẹp gì đâu. Đạo hữu cứ chờ mà xem, thấy gì các vị tiền bối hai ngày đầu bị đánh bại cũng sẽ đá bọn tiểu nhân xuống ngựa!”

“ Ừ, phải đó…”

Trong lòng đám tu sĩ đều mang theo tâm tư riêng, nhưng cũng không hề dừng động tác thi triển thuật pháp, hoặc là lấy pháp khí ra, hoặc là độn quang, đều nhanh chóng bay về phía đại điện.

Từ Tử Thanh cũng nhanh chóng vận chuyển linh lực, hóa thành một đạo thanh quang, bay nhanh tới.

Vào tới đại điện, quả nhiên có không ít tu sĩ đã ngồi vào ghế.

Từ Tử Thanh giương mắt nhìn lên, Túc Hãn đã sớm ngồi vào chỗ, đang vẫy vẫy tay với y. Y cười ôn hòa, bước nhanh đến bên cạnh hắn.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ, vẫn còn vài tu sĩ chưa tới, nên trước hết hàn huyên vài câu với nhau.

Túc Hãn vừa liếc mắt nhìn Từ Tử Thanh một cái, liền cảm giác có chút kỳ lạ: “ Tử Thanh huynh, mấy ngày không gặp, huynh hình như có chút thay đổi, có thể cho đệ biết nguyên nhân được không?”

Lời hắn vừa nói ra, hai vị trưởng lão ngồi phía sau cũng đem tầm mắt dừng trên người Từ Tử Thanh.

Sau đó vị Bành trưởng lão theo bảo vệ Từ Tử Thanh liền mở miệng, trong giọng nói có vài phần kinh ngạc: “ Từ tiểu hữu đã đột phá tầng mười Luyện Khí?”

Ngô trưởng lão cũng nhìn thoáng qua, tu vi của ông cao hơn, nhìn thấy cũng rõ hơn: “ Đột phá chưa lâu, nhưng cảnh giới đã được củng cố.”

Từ Tử Thanh cũng không phải muốn giấu diếm, liền gật gật đầu, cười nói: “ Cũng coi như cơ duyên xảo hợp.”

Này là thừa nhận.

Túc Hãn sửng sốt, lập tức liền tươi cười thoải mái: “ Tử Thanh huynh tốt quá rồi, nhiều ngày qua huynh luôn ở trong động, đệ còn tưởng huynh sợ dính đến phiền toái nên lười ra ngoài, không ngờ lại là đột phá, củng cố tu vi. Huynh đúng là giấu đệ kín quá mà!”

Từ Tử Thanh biết hắn đang trêu ghẹo mình, chỉ mỉm cười, chứ không đáp lời.

Hai người nói đến đây. Trong điện, đám tu sĩ đã đến đông đủ.

Đường Văn Phi đứng ở đằng trước, mỉm cười nói: “ Võ đấu đã kết thúc, số nguời lưu lại cũng đã định, hôm nay triệu tập chư vị đến đây, cũng là để tuyên bố việc này.”

Chúng tu sĩ đều có vài phần khẩn trương.

Số người được ở lại đều do người thủ vệ quyết định, tuy những người thắng trước đó trong lòng đều có chút nắm chắc, nhưng cũng không quá xác định, lại không biết kết quả đến tột cùng thế nào. Cho nên khó tránh khỏi trong lòng không yên.

Đường Văn Phi liếc nhanh qua mọi người một cái, đầu tiên nói: “ Những người dựa vào linh căn gia nhập đều có thể ở lại.” Đây là quy củ, hắn chỉ nói cho có lệ thôi. Lại nói tiếp, “ Còn lại hai mươi danh ngạch, lần lượt là Thiên Diễn Môn Nghiêm Bá Thưởng, Thần Đao Môn Trương Thiên Thái, Lôi Hỏa Phái Điêu Tử Mặc, Tán Tu Minh Trác Hàm Nhạn, Kình Thiên Môn La Hống, Tịnh Nhạc Cung Quý Bán Liên,….”

Nghe vậy, chúng tu sĩ đều thầm nghĩ: Hay thật, quả thật cho dù sáu người kia bất luận thắng thua thế nào, cũng sẽ đều được ở lại!

Tiếp đó Đường Văn Phi lại tiếp tục đọc: “ Vô Lượng Tông Trương Trì, Tán Tu Minh Nhiễm Tinh Kiếm, Thần Ảnh Phái Mạc Bộ Đồng…”

Những tu sĩ vừa đọc tên này, Từ Tử Thanh nghe ẩn ẩn có chút quen tai, nhận ra là mấy người lúc trước kiểm tra ở Tụ Linh Thông Bảo tu vi đều gần tầng mười Luyện Khí, nhưng cũng không nhiều ấn tượng, chỉ nhớ một chút thôi.

Túc Hãn bỗng nhiên ghé qua thì thầm vào lỗ tai y: “ Trương Trì của Vô Lượng Tông thế mà cũng ở lại, trước đó Vô Lượng Tông đã mất hết mặt mũi, huynh đệ chúng ta cần phải cẩn thận một chút, trong một năm ở lại đây, không thể để hắn tìm đến chúng ta gây chuyện được.”

Từ Tử Thanh hơi liếc nhìn qua Trương Trì một cái, thấp giọng trả lời: “ Theo ta thấy, Trương Trì kia cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi…”

Túc Hãn thở dài: “ Nếu như hắn lỗ mãng như tên bại gia tử Hồ Quang Viễn kia của Vô Lượng Tông, thì đã không tu được đến cảnh giới đó. Hiềm khích của tông môn, đám vãn bối chúng ta sao có khả năng xen vào? Giờ ngoại trừ một người song linh căn, Vô Lượng Tông hiện giờ chỉ còn lại mình hắn thôi, chỉ có hắn là coi như hữu dụng, cho dù hắn không phải là người bỉ ổi, nhưng có một số việc không thể không tuân theo.”

Từ Tử Thanh yên lặng suy nghĩ, đạo lý này tựa hồ cũng đúng. Nhưng nếu thật là thế, thì thật đáng tiếc cho Trương Trì. Người có tâm tính đoan chính bị bắt ép làm những việc không đoan chính, sẽ bị tâm ma quấy phá, nếu như hắn có thể đúng lúc diệt trừ những ý niệm này trong đầu thì cũng được thôi, nhưng nếu như không thể, tiên đồ ngày sau chắc chắn trở ngại.

Y suy nghĩ một chút, hỏi: “ Nếu như tâm chí kiên định…cho dù đó là yêu cầu của tông môn, hắn cũng có thể không làm. Trương Trì chính là đệ tử ưu tú nhất của Vô Lượng Tông, quyền lợi bốc đồng, chắc sẽ có chứ.”

Túc Hãn lại nói: “ Tử Thanh huynh nói có lý, thiên tài thì, tính nết bất thường cũng là chuyện thường tình. Nhưng cố tình cái tên Trương Trì này thì lại không như vậy, nghe nói năm xưa hắn chính là một cô nhi, suýt nữa mất mạng, sau này được sư tôn của hắn thuận tay cứu, sau khi kiểm tra thấy tư chất của hắn cũng khá, liền thu làm đồ đệ. Cứ vậy mà vừa có ân cứu mạng, vừa có ân dưỡng dục, nhận nhiều ân huệ như vậy, hắn đối với Vô Lượng Tông cực kỳ trung thành và tận tâm, chẳng sợ bản thân mình có bị tổn hại hay không, cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà làm.”

Từ Tử Thanh nghe vậy, ngược lại càng thêm khó hiểu: “ Nếu Vô Lượng Tông có thể nhiều năm đứng ngang hàng với Tán Tu Minh như vậy, chắc chắn sẽ không thiển cận như vậy. Tiền đồ của Trương Trì tốt như vậy, lại là người nghĩa khí, sao họ có thể liều lĩnh mạo hiểm an nguy của hắn như vậy? Cho dù có thể gϊếŧ địch một ngàn, cũng là tự tổn hại tám trăm, chuyện như vậy mà cũng có thể làm sao.”

Túc Hãn cười cười: “ Đệ nói không thể không làm, không phải là tông môn của hắn, mà là…” hắn liếc liếc mắt một cái về phía xa.

Đồng tử Từ Tử Thanh co rụt lại: “ Hồ Quang Viễn?”

Túc Hãn nhẹ nhàng gật đầu: “ Hồ Quang Viễn xưa nay rất bừa bãi, cũng là vì hắn là chắt trai bảo bối của tông chủ Vô Lượng Tông, thiên tài địa bảo mặc hắn hưởng dụng. Cho dù Trương Trì có được đãi ngộ thiên tài, thì cũng ở dưới gã. Huynh chưa từng nhìn thấy sao? Người của Vô Lượng Tông đến đây, đều bị Hồ Quang Viễn coi như thiên lôi sai đâu đánh đó. Hồ Quang Viễn nếu kêu Trương Trì làm chuyện gì, Trương Trì chắc chắn sẽ tuân theo.”

Từ Tử Thanh nghe mà trợn mắt há mồm, thật lâu sau, mới lắc đầu: “ Trương Trì không khỏi quá mức bảo thủ rồi…thôi được, bất luận suy đoán của đệ có thành sự thật hay không, thì chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng cái đã. Đến lúc đó cho dù hắn có nghĩ ra cách gây hấn gì, đều có thể ‘ quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn’.”

Chỉ có hai mươi người nên cũng không tốn quá nhiều thời gian để gọi tên, sau khi Đường Văn Phi đọc xong, những người được ở lại cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Những người trong lòng thầm ôm ý niệm may mắn lập tức ủ rũ, còn những người trong lòng có chút nắm chắc, thì lại nhẹ nhàng thở phào.

Lúc này Đường Văn Phi nói: “ Vậy thì các vị cứ ở lại thêm một đêm, sáng sớm ngày mai, những đạo hữu đi theo bảo vệ những người dựa vào linh căn gia nhập cùng với những người bị loại, đều theo ta ra khỏi ngọn Đằng Long. Nếu còn muốn dặn dò gì với người ở lại, thì cứ giải quyết hết trong đêm nay.”

Chúng tu sĩ tất nhiên sẽ không dị nghị, cùng đồng thanh “ Vâng”, sau đó không dám chậm trễ, đều kết nhóm, trở lại trong động.

Túc Hãn thở phào: “ Cuối cùng cũng xong.”

Tán Tu Minh bọn họ lần này, ngoại trừ hắn cùng với Từ Tử Thanh là dựa vào linh căn gia nhập, thì còn hai người Trác Hàm Nhạn cùng Nhiễm Tinh Kiếm có được danh ngạch, tổng cộng có bốn người được ở lại, thu hoạch còn nhiều hơn so với rất nhiều tông môn khác.

Cũng khó trách có nhiều tu sĩ rời đi trước đó đều hướng ánh mắt cực kỳ hâm mộ đến nhóm bọn họ.

Bốn người còn lại tuy trong lòng thất vọng, nhưng cũng không có gì không phục. Tu vi của Trác Hàm Nhạn vốn là cao nhất, Nhiễm Tinh Kiếm thì cũng chỉ kém hơn nàng một chút thôi, cũng không thua kém gì nhiều.

Vì thế bọn họ rất nhanh xóa bỏ buồn bã trong lòng, mười năm sau lại có cơ hội mà, người tu tiên không thiếu nhất chính là thời gian, đầu óc họ cũng không đến mức thiển cận, chỉ vì ghen tị với người khác mà dao động tâm cảnh.

Bất quá một đêm cuối cùng này, nhóm người Tán Tu Minh thật ra lại muốn ăn mừng một phen.

Túc Hãn đề nghị nói: “ Không bằng chúng ta đến động của Trác sư tỷ đi, chúng ta cùng uống cho say luôn!”

Mẫn Tài Triết cùng Hà Cảnh Huy đều là có tửu lượng tốt, cũng cười nói: “ Nghe hay đó, nhưng chúng ta không chuẩn bị rượu, làm sao uống say?”

Lúc này Đồng Nguyên Tư nói: “ Trong túi trữ vật của ta có hai bình Hồ Lê Bạch Nhưỡng…”

Huệ Phi Chương cũng nói: “ Ở chỗ ta cũng có một vò Túy Vân Hương này.”

Vẻ mặt của Túc Hãn càng thêm vui vẻ: “ Nếu đệ đã đưa ra ý kiến, tất nhiên là đã sớm chuẩn bị. Trước khi tới đây đệ biết chắc Tán Tu Minh chúng ta nhất định có thể hãnh diện, cho nên đã sớm chuẩn rượu tiên rồi…” hắn nhếch môi cười, “…mười đàn!” (đàn = hũ, lọ).

Trác Hàm Nhạn từ trước đến nay luôn ngạo khí, Nhiễm Tinh Kiếm thì tính tình quái gở, nhưng lúc này nét mặt cũng đều hòa hoãn: “ Vậy còn chờ gì nữa, mau mau mang ra, chúng ta cùng vui vẻ chè chén!”

Cho dù là hai người nghiêm túc nhất Bành trưởng lão cùng Ngô trưởng lão, trong mắt đều có ý cười, cũng không có ngăn cản bọn họ.

Cả đám liền tụ tập vào trong huyệt động của Trác Hàm Nhạn, uống rượu luận đạo, tiếng hoan hô tiếng nói cười hòa quyện, ước chừng phải tới hơn nửa đêm, mới chịu tan tiệc.

Từ Tử Thanh thịnh tình không thể chối từ, bị Túc Hãn chuốc cho mấy chén, lúc sau cũng ngà ngà say. Y chậm rãi trở về trong động, nằm trên mặt đất, mặt mày ửng đỏ.

Miệng nói những lời vô nghĩa: “ Hôm nay uống rượu vui quá, sau này muốn cùng người nâng chén…a, không đúng…người không uống rượu, không uống rượu…vì sao…không uống chứ?”

Lúc sau, trong động không còn tiếng động gì nữa.

………..

Bất luận trong lòng có nản lòng hay không cam lòng thế nào đi nữa, sáng sớm ngày kế cũng phải đều theo Đường Văn Phi rời đi.

Từ Tử Thanh bởi vì say rượu mà không dậy sớm được, nhưng cũng may nhờ có Túc Hãn đến gọi y, nên cũng không muộn. Cũng không biết sao mà mới sáng sớm Túc Hãn đã có thể tươi tỉnh như vậy, rõ ràng đêm qua hắn uống rất nhiều, vậy mà không có bộ dáng như người say, vẫn là bộ dáng sáng láng vui vẻ.

Chúng tu sĩ đều đang đứng dưới sườn núi phía sau, trước mắt họ là một mảnh đất trống trải, Đường Văn Phi vẫn giống như bọn họ gặp lần đầu, vẫn là cẩm bào bạch y, phiêu dật thoát tục.

Ngay lúc này, chỉ thấy Đường Văn Phi nâng tay lên, trong ống tay áo thoáng chốc toát ra cuồn cuộn mây mù, nhanh chóng lan tràn ra, che lấp cả mặt trời, cũng che lấp cả tầm mắt của chúng tu sĩ.

Từ Tử Thanh trước đó vừa mới thấy bầu trời trong xanh ít mây bỗng nhiên lúc này lại có rất nhiều mây mù, không khỏi nhớ tới trước khi tham gia đại hội Thăng Long Môn, lúc bọn họ mới vào ngọn Đằng Long, cũng thấy đường mây vắt ngang trời, cực kỳ có linh tính. Chẳng lẽ là…

Nghĩ đến đây, y lại nhớ tới lời nói lúc trước của hảo hữu, không khỏi đem ý thức vào trong nhẫn, kêu: “ Vân huynh, mây mù này chẳng lẽ được hình thành nhờ sao?”

Tiếng nói lạnh như băng của Vân Liệt chậm rãi truyền tới: “ Đúng vậy.”

Từ Tử Thanh thầm khen, uy lực của Kim Đan chân nhân quả thật bất phàm!

Không quá nửa khắc, mây mù tràn ngập khắp trời, càng thêm dày đặc.

Đường Văn Phi phất phất tay áo, mây mù kia liền lập tức tụ lại, dần tụ lại thành một tầng mây vừa nặng vừa dày, hóa thành một con đường mây thật dài, kéo dài tới phương xa, nối thẳng với núi non bên ngoài.

Chúng tu sĩ đã từng có kinh nghiệm, lúc này cũng không tỏ vẻ gì kinh ngạc, sau khi chia tay với những người đồng môn ở lại, đều thi triển bản lĩnh của mình bay lên đường mây, yên lặng đứng trên chờ Đường Văn Phi bay tới.

Thân hình Đường Văn Phi lóe lên một cái, hiện thân trước mặt đám tu sĩ, giống như lần đầu tiên lại dẫn đám tu sĩ ra ngoài.

Từ Tử Thanh thấy dáng người hắn tiêu sái, khí độ bất phàm như vậy, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ. Y khó có thể nói với người bên ngoài, nhưng nói với hảo hữu của mình cũng không sao cả.

Bởi vậy liền nói với người trong nhẫn: “ thật là lợi hại, Đường tiền bối chẳng những có thể thả ra rất nhiều mây, còn có thể thao túng thoải mái như vậy, có thể thấy tiền bối rất thành thạo bộ công pháp này. Nếu như ta tu tập bộ công pháp này, không biết phải tới khi nào mới có thể đạt tới uy lực như vậy nhỉ.”

Ngữ khí của Vân Liệt bình tĩnh không gợn sóng: “ Ngươi thuộc tính Mộc, nếu tu tập loại công pháp này, thì chỉ làm nhiều công ít.”

Từ Tử Thanh bị hắn hắt cho một bát nước lạnh, ngay ngẩn một chút, lập tức cười nói: “ Lời Vân huynh rất đúng. Trong tay ta đã có công pháp truyền kỳ, không nên tham nhiều mới đúng.”

Vân Liệt nói: “ Ngươi có thể tự ngẫm lại, tốt lắm.”

Từ Tử Thanh cũng không phải thật sự muốn tu tập công pháp , y cũng biết với cái tư chất đơn Mộc linh căn của mình, công pháp là thích hợp nhất.

Chỉ là vừa rồi y hâm mộ quá mà thuận miệng nói ra, không ngờ tới Vân Liệt lại nghiêm túc như vậy, để tránh hảo hữu thất vọng, nên phải nhanh chóng hối lỗi. Nhưng sau khi nghe Vân Liệt nói vậy, lại bỗng nhiên tỉnh ngộ, trên con đường tu tiên không nên đùa giỡn không đúng chỗ, nếu không thận trọng từ hành động đến lời nói, vui đùa thông thường có đôi khi hóa thành dụ hoặc, dẫn ra tham dục trong lòng, cuối cùng quên mất bản tâm, tiên đồ đứt gánh.

Nghĩ đến đây, thần sắc của Từ Tử Thanh cũng nghiêm túc hơn, yên lặng truyền âm: “ Vân huynh cứ yên tâm, ta sẽ không lầm đường lạc lối đâu.”

Vân Liệt kiệm lời, chỉ nói một câu: “ Ta mong chờ.”

Từ Tử Thanh lại yên tâm, tâm chí cũng càng thêm kiên định.

Không lâu sau, con đường mây mênh mông, nhanh chóng rút ngắn lại, mang theo một vị Kim Đan chân nhân phong tư ngọc mạo.

Đường Văn Phi theo gió đáp xuống, đáp trên mặt đất, ống tay áo tùy ý tung bay, mây mù kia giống như nước lũ, ống tay áo giống như một con cá voi hút nước, đem toàn bộ chúng nó thu vào.

Sau đó, Kim Đan chân nhân xoay người, ôn hòa nở nụ cười: “ Trong một năm ở lại đây, các ngươi đều tu hành ở ngọn núi này, ta cũng ở bên trong linh mạch. Nếu không có chuyện gì liên quan đến tính mạng, thì không cần tìm ta.”

Còn lại đến hơn hai mươi tu sĩ hai mặt nhìn nhau, đều đáp: “ Vâng, Đường tiền bối.”

Đường Văn Phi thấy chúng tu sĩ thụ giáo, cũng rất vừa lòng.

Tiếp đó, hắn quay mặt về hướng vách núi cao chót vót, nâng tay vẽ nên mấy đường huyền ảo trong hư không, miệng thì thầm: “ Mở!”

Chúng tu sĩ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên vách núi bỗng dưng xảy ra biến hóa.

Mấy trăm huyệt động đột ngột biến mất, duy chỉ còn lại hơn hai mươi cái, phân bố xen lẫn.

Bọn họ đều nhận ra được, mấy cái này chính là huyệt động lúc trước họ đã ở.

Còn chưa đợi chúng tu sĩ kịp phản ứng, mấy cái sơn động này cũng lập tức biến hóa.

Trong tầm mắt của mọi người, hơn hai mươi huyệt động hệt như vật còn sống, chạy nhảy trên vách núi, chỉ trong nháy mắt liền tách ra. Sau đó cửa động lại nhanh chóng mở rộng ra, có thể chứa tới bốn năm người cùng lúc tiến vào, không biết bên trong được mở rộng đến thế nào.

Chỉ cần giơ tay nhấc chân, mà có thể biến hóa như thế, cho dù không phải dời núi lấp biển, thì cũng là thủ đoạn phi phàm!

Chúng tu sĩ không khỏi trợn mắt há hốc mồm, thuật pháp cao thâm bực này, trước đây họ chưa từng thấy!

Đường Văn Phi cũng không nhận ra có cái gì quái lạ, chỉ gật gật đầu với chúng tu sĩ: “ Động phủ của các ngươi hiện giờ đã được mở rộng ra gấp trăm lần, đủ dùng để tu luyện luận bàn với nhau. Nhưng khi so đấu luận bàn, không được gây thương tổn đến tính mạng, bằng không ta sẽ xuất hiện gϊếŧ chết bất cứ kẻ nào gây chuyện.”

Mọi người nghe vậy, đều giật mình: “ Vâng! Chúng vãn bối xin ghi nhớ lời dạy bảo của Đường tiền bối!”

Đường Văn Phi lại dặn dò hai câu, cũng chỉ là “ Không được lãng phí thời gian” , “ Cần phải sử dụng linh mạch cho thật tốt” vân vân, sau đó cũng không thèm nhìn đám tu sĩ một cái, mà phá không bay đi.

Mọi người vẫn đứng đó, chưa có ai rời khỏi chỗ này.

Đều là tu sĩ, con đường tu tiên dài đằng đẵng, mọi người cũng không quá chìm đắm trong nỗi buồn biệt ly. Nếu ở đây còn lưu lại mấy người chung môn phái, thì đều tụ tập lại một chỗ, còn nếu chỉ còn một mình, liền tự trở về trong động của mình.

Còn về phần tiếp xúc, giao tình với nhau…thì đợi ngày sau tu hành rồi hẵng nói tiếp, cứ chờ xem người ta tiến cảnh thế nào rồi hẵng tính tiếp.

Đám người lục tục rời đi hết, nơi này chỉ còn lại bốn người Tán Tu Minh chưa trở về động.

Trác Hàm Nhạn nói: “ Ta cùng với Nhiễm Tinh Kiếm sư đệ đi luận đạo, hai người tính thế nào?”

Túc Hãn nhướng mi cười nói: “ Trác sư tỷ cứ luận đạo với Nhiễm sư huynh, đệ cũng đã có Tử Thanh huynh rồi. Bọn đệ cũng coi như từng đồng cam cộng khổ rồi, ít nhiều gì cũng có chút ăn ý, có thể luận chứng với nhau một phen.”

Trác Hàm Nhạn gật đầu: “ Vậy bọn ta đi đây, đệ cũng đừng quấy rầy Từ đạo hữu quá.”

Túc Hãn liên tục gật đầu: “ Vâng vâng vâng, cẩn tuân theo lời sư tỷ!” Sau khi tiễn Trác Hàm Nhạn đi rồi, hắn mới kéo tay áo Từ Tử Thanh, cao hứng bừng bừng nói, “ Đệ trước qua chỗ huynh ngồi một chút, đệ đang muốn kể với huynh về võ đấu lần này. Những người sau này mặc dù tu vi, kinh nghiệm không cao bằng những người trước, nhưng cũng có chút diệu dụng, không thể bỏ qua.”

Hai người liền đi tới huyệt động của Từ Tử Thanh.

Mới vừa vào động, đã thấy kinh hãi. Trước đó huyệt động chỉ có mười thước vuông, tuy nói đó là chỗ để ẩn thân, nhưng cũng chỉ có thể cho một người nằm mà thôi. Còn nếu muốn động tay động chân gì đó, thì không thể.

Mà hiện giờ giống như lời Đường Văn Phi đã nói trước đó, huyệt động được mở rộng gấp trăm lần. Vách động hiện giờ trơn nhẵn, đáy động trơn bóng, phía bên hông còn có một cái động nhỏ, bên trong có một cái bồ đoàn bằng đá, giường đá, bố trí giống như một cái thạch thất trong huyệt động vậy.

Có thể nghĩ, nếu như muốn đả tọa tu hành, ngồi ở trong thạch thất là thỏa đáng nhất, còn nếu như muốn khoa tay múa chân gì đó, luyện một chút thuật pháp các loại, thì luyện bên ngoài thạch thất, rộng rãi thoải mái hơn.

Bố trí như vậy, có thể nói gần như là một động phủ thật sự vậy!

Túc Hãn buột miệng khen: “ Thủ pháp của Đường tiền bối hệt như thần tiên vậy!” Sau đó liền nhớ tới tu vi của mình nhỏ bé đến nhường nào, cũng không biết được con đường tu tiên sau này có còn bằng phẳng như hiện giờ hay không, chỉ vì vậy mà trong phút chốc hắn bỗng nhiên có chút sợ hãi với sự rộng lớn của đại thế giới.Đây cũng không phải là khϊếp sợ, mà là khi biết mình sắp chạm đến được một góc bầu trời, mà sinh lòng kính sợ, khiến cho đôi chân không dám bước về phía trước.

Từ Tử Thanh thấy thế, mỉm cười: “ A Hãn hiền đệ tư chất hơn người, chung quy cũng có một ngày, tiềm long xuất uyên, cao tường cửu thiên*. Đến lúc đó các loại bản lĩnh cũng sẽ không dưới Đường tiền bối.”

(Tiềm Long Xuất Uyên, Cao Tường Cửu Thiên*: theo mình thì nghĩa câu này là giống như con rồng rồi sẽ có ngày phá xác khỏi nơi nước sâu, tung mình bay lượn chín tầng mây.)

Túc Hãn nghe vậy, cũng thở ra một hơi thật dài: “: Đệ nhận lời tốt lành của Tử Thanh huynh vậy. Hôm nay đệ đã có tài nguyên trong tay, lại còn bước trước một bước so với nhiều tu sĩ, đúng là không nên sắp bước qua cánh cửa rồi lại bắt đầu sinh ra ý nghĩ rút lui.” Sau đó hắn rất nhanh cười nói, “ Đừng nói chuyện này nữa, để đệ kể cho huynh nghe những gì đệ đã xem mấy ngày nay!”

Từ TỬ THANH vui vẻ ngồi chung với hắn, Túc Hãn hăng hái bừng bừng, đem tất cả các loại tư thái của đám tu sĩ mấy ngày nay kể cho y biết, sinh động như thật, cực kỳ thú vị. Từ Tử Thanh mỉm cười chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nghe được chỗ nào tinh diệu, cũng có thể cảm thấy trong lòng vui sướиɠ, dần dần về sau còn bàn luận chung với Túc Hãn.

Bất tri bất giác, sắc trời bắt đầu tối.

Túc Hãn vốn còn đang nói đến hứng khởi, đột nhiên thoáng nhìn ra ngoài động, không khỏi “ A” một tiếng.

Từ Tử Thanh đang chuyên chú nghe, thấy hắn như vậy liền hỏi: “ Sao vậy?”

Túc Hãn vỗ trán: “ Không ngờ nói lâu như vậy, huynh nhìn ra ngoài thử xem.”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Huynh và đệ đều là người tu tiên, tinh khí lại sung túc, cũng không cần đi ngủ, ngày thường nhập định tới mấy ngày còn không tính là gì. Hôm nay bất quá chỉ là tối đen một chút, thì có sao đâu.”

Túc Hãn ha ha cười, nói: “Đệ với huynh luận đạo, chỗ tương thông thì đã nói cả rồi, chỗ không thông nếu nói thêm chỉ có tranh cãi, cũng không thể thuyết phục nhau được. Không bằng dừng ở đây thôi.” Hai mắt hắn giảo hoạt đảo qua đảo lại, lại nói tiếp, “ Hôm nay đệ cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi đến ngày mai, còn có chuyện quan trọng phải làm.”

Từ Tử Thanh khó hiểu: “ Chuyện gì quan trọng?”

Túc Hãn lúc này đã đứng dậy, thoải mái bước ra cửa động: “ Đệ đã cá cược thua huynh hai ván, chuyện quan trọng không phải là bồi huynh tu luyện thuật pháp sao…Sáng sớm mai, đệ sẽ lại quấy rầy rồi! Tử Thanh huynh, tối nay cũng phải nghỉ ngơi thật tốt nha…”

Thanh âm của hắn xa dần, Từ Tử Thanh kinh ngạc một chút, liền cười: “ Đệ ấy coi vậy mà thật giữ lời.” Sau đó lại lắc đầu than thở, “ Sáu ngày nữa, sợ là không thể thanh nhàn đây.”

Y ngồi xếp bằng, nhắm mắt nhập định.

Nếu ngày mai ban ngày phải tu luyện thuật pháp, thì ban đêm, y phải tích góp từng chút linh lực lại, nhanh chóng luyện ra chân nguyên thôi…