Từ Tử Thanh trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không đem ý thức vào trong nhẫn để hỏi. Sự tình vẫn còn chưa rõ ràng, y càng phải cẩn thận hơn mới được.
Đang lúc còn đang âm thầm rối rắm, y giương mắt nhìn lên, thấy cách đó không xa có người đang đi đến đây.
Đi đằng trước là một người, thân khoát cẩm y, áo bào phất phơ, tư thái thong dong tiêu sái, vừa có khí chất xuất thần lại vừa giống như một công tử phong lưu. Chính là Kim Đan chân nhân kiêm người thủ vệ Thăng Long Môn lần này- Đường Văn Phi.
Đi bên cạnh hắn có hai người, trong đó có một người mặc hoa phục, thần sắc ngạo mạn; người còn lại thì mặc tố y màu xám, tư thái có vài phần trầm ổn. Đó là Hồ Quang Viễn chắt trai của tông chủ Vô Lượng Tông, cùng với thiên tài của tông môn bọn họ, Trương Trì tu vi gần tầng mười Luyện Khí.
Dễ nhận thấy hai người Hồ Quang Viễn cùng Trương Trì cũng là vừa sau khi mới phát hiện ra chuyện này liền lập tức đi thông báo cho Đường Văn Phi biết. Cho nên lúc này mới đi cùng với hắn. Nhưng không biết Đường Văn Phi sẽ cảm thấy thế nào về chuyện này, cũng không biết hắn sẽ xử lý ra sao đây.
Mọi người thấy Kim Đan chân nhân đến, đều ngừng nghị luận, hành lễ nói: “ Đường tiền bối.”
Đường Văn Phi phất phất tay áo: “ Để ta nhìn xem một chút.”
Chúng tu sĩ vội vàng tránh ra, để Đường Văn Phi tới gần.
Đường Văn Phi đứng trước xác chết của Phương trưởng lão, cúi đầu quan sát, sau đó nhíu nhíu mày.
Chúng tu sĩ nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng khẽ động. Có thể làm cho người thủ vệ nhíu mày, chẳng lẽ chuyện này rất khó giải quyết? Hay là…có nội tình gì?
Đường Văn Phi thần sắc ngưng trọng nói: “ Phương trưởng lão bị kiếm cương gây thương tích.”
Kiếm cương!
Chúng tu sĩ đều hai mặt nhìn nhau, đều thấy khó hiểu trong mắt người kia.
Trong đám người ở đây, tập luyện bằng phi kiếm chiếm đa số, nhưng người có thể phát ra kiếm khí, cũng ít ỏi không có mấy. Hơn phân nửa tu sĩ dùng phi kiếm làm pháp khí, là vì lực công kích mạnh mẽ của nó, chứ tu tập thì chưa được tinh thâm.
Cho nên người biết kiếm khí tuy có, nhưng biết kiếm cương thì lại càng không.
Nhưng mấy người Thần Đao Môn cũng có thể phân tích một chút.
Trương Thiên Thái nói: “ Người tập đao bọn ta, tu tập lâu năm có thể đem đao quang ngưng hình, hóa thành trạng thái nửa thật nửa ảo, gọi là đao khí. Người dùng đao bá đạo mạnh mẽ, càng dễ dàng ngưng hình, bởi vậy khi đao khí cô đọng lần nữa, sẽ tạo thành đao cương. Người tập đao, đao quang vừa ngưng tụ lại thì ra đao hình, cương cùng khí cũng không mấy khác nhau. Nếu đao và kiếm đều được gọi là hung binh, thì chắc cũng không khác biệt nhiều.”
Ấn theo cách nói này, kiếm cương cũng chỉ là do kiếm khí ngưng tụ mà ra, lợi hại hơn kiếm khí một chút.
Nhưng Đường Văn Phi lại lắc đầu: “ Đao khí ngưng hình thì dễ, nhưng kiếm thì lại rất khó. Đao giả ( người dùng đao) đều cuồng liệt bá đạo, không có ngoại lệ; còn kiếm thì nhanh nhẹn linh hoạt đa dạng, nếu không nắm rõ kiếm ý, thì kiếm khí không thể thành cương. Nếu kiếm khí không thể thành cương, thì không thể xưng là kiếm tu.”
Hắn vừa nói xong, tầm mắt cũng đảo qua một lượt những tu sĩ đang đứng đây.
Ánh mắt Đường Văn Phi bình thản, phàm là người bị hắn nhìn đến, đều cảm thấy có một áp lực cực mạnh gây sức ép lên mình, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị hắn nhìn thấu, không thể che giấu một tí gì.
Vì vậy người nào bị hắn nhìn đến, đều cụp mắt xuống, không dám đối diện với hắn.
Rất nhanh, chúng tu sĩ đều bị hắn lần lần lượt lượt xem qua, thẳng đến Từ Tử Phong, tầm mắt của Đường Văn Phi mới dừng lại.
“Từ Tử Phong?” Hắn mở miệng hỏi.
Chúng tu sĩ đều đồng loạt ngẩn ra, nhìn về phía Từ Tử Phong.
Chỉ thấy Từ Tử Phong dáng người cao ngất ngọc lập, mày tuấn mắt sáng, diện mạo bất phàm. Mà càng khiến người khác chú ý là một thân kiếm áp của hắn, khác hẳn với những tu sĩ dùng kiếm chỉ vì yêu thích uy lực của phi kiếm, khí tức quanh thân hắn thuần túy hơn, còn có một loại khí tức sắc bén của kiếm giả.
Người này cũng nổi tiếng là thiên tài trẻ tuổi trong tiểu thế giới này, mới hai mươi tuổi mà có thể đem kiếm quang hóa thành kiếm khí, có thể nói là một yêu nghiệt. Có thể phát ra được kiếm khí tuy không phải tầm thường, nhưng nếu như nói hắn có thể gϊếŧ chết một cao nhân Hóa Nguyên, thì lại là quá coi trọng hắn rồi.
Nhưng hiện giờ Đường Văn Phi lại nhìn hắn như vậy, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra được chuyện gì khó lường mà bọn họ không biết hay sao? Suy đoán sơ qua, mấy người này không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Từ Tử Phong có thể ngưng tụ kiếm khí thành kiếm cương rồi hay sao?….
Mặc dù Từ Tử Phong là một người ngạo cốt, nhưng không phải người cuồng vọng tự đại, sao có thể không biết mọi người đang ngờ vực vô căn cứ chứ? Nếu quả nhiên là hắn gây ra, hắn chắc chắn sẽ thản nhiên thừa nhận. Đáng tiếc hắn chỉ có thể biến kiếm quang thành kiếm khí mà thôi, còn chưa thể bước được đến cánh cửa kiếm cương, hắn cũng không đến mức không biết xấu hổ mà nói dối chuyện này. Liền không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay: “ Là vãn bối.”
Đường Văn Phi gật đầu: “ Ngươi hãy xuất chiêu cho ta nhìn một chút.”
Từ TỬ PHONG gật đầu: “ Vãn bối tuân mệnh.”
Nói xong ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, nắm thanh phi kiếm trong tay. Sau đó hắn thuận thế chém xuống, trên mũi kiếm đột ngột phát ra một đạo kiếm khí màu trắng, thẳng hướng vách núi!
“ Rầm!” một tiếng giòn tan, vách núi thoáng chốc liền vỡ ra nhiều đá vụn, kiếm khí xuyên thấu vào trong, hiện ra một lỗ thủng lớn chừng nắm tay.
Uy lực của kiếm khí quả thật không phải là nhỏ, nhưng những tu sĩ từ Hóa Nguyên trở lên đều biết, kiếm khí này không thể lấy mạng bọn họ được.
Đường Văn Phi gật gật đầu: “ Luyện được không tệ, nhưng muốn ngưng tụ thành kiếm cương thì còn xa.” Hắn ngừng một chút, “ Ngươi muốn làm một kiếm tu sao?”
Lời này của hắn là nói Từ Tử Phong muốn trở thành một kiếm tu, chứ không phải kiếm tu. Người trong tiểu thế giới qua lời giải thích của Đường Văn Phi cũng hiểu, Từ Tử Phong còn chưa có kiếm cương, chưa thể gọi là kiếm tu được.
Chúng tu sĩ lại nhìn Từ Tử Phong, ánh mắt có chút phức tạp. Cũng không biết là âm thầm chê cười tu vi hắn không đủ hay là cảm thấy hắn may mắn vì không bị hiềm nghi..
Bản thân Từ Tử Phong thì lại không có chút nào uể oải, mà nói: “ Vãn bối sẽ chỉ là kiếm tu!”
Lời hắn nói như trảm đinh chặt sắt, Đường Văn Phi cũng không nói thêm gì nữa, vẻ mặt của hắn cũng hời hợt đi nhiều.
Từ Tử Thanh thấy thế, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ trong môn phái của vị Kim Đan chân nhân này không có kiếm tu? Nhưng kế đó y không thể suy nghĩ lung tung gì nữa, bởi vì tầm mắt của Đường Văn Phi đã dời về phía đám tu sĩ dựa vào linh căn để tham gia đại hội bọn họ.
Đường Văn Phi nói: “ Hành động của Phương trưởng lão này, quả thật có hiềm nghi khó xử các vị.”
Hắn không nói rõ ràng, nhưng chúng tu sĩ làm sao có thể không rõ? Kỳ thật cho dù hắn không nói, trong lòng mọi người cũng đã sáng tỏ.
Giống như những gì trước đó bọn họ bàn luận, Phương trưởng lão Vô Lượng Tông đêm khuya ra ngoài, chắc là muốn hạ thủ diệt trừ mấy nhân tài của tông phái khác, để tông môn bọn họ càng có thêm nhiều cơ hội.
Mà nếu phải diệt trừ nhân tài, tất nhiên là phải diệt trừ những người có tiềm lực lớn nhất, dễ diệt trừ nhất, nhất là khi tu vi của người theo bảo vệ không phải cao.
Loại âm mưu này cũng không phải là chưa từng có, nhưng cũng sẽ không vội vàng nóng nảy như vậy, lại càng không có ai chưa thăm dò kỹ càng đã động thủ. Cái chết của Phương trưởng lão này coi như là một lời cảnh cáo, ở nơi này vẫn còn có một kiếm tu ẩn nấp trong bóng tối, có thể gϊếŧ chết cao nhân Hóa Nguyên!
Nếu muốn sử dụng thủ đoạn, chỉ sợ phải cân nhắc kỹ càng hơn được…
Chúng tu sĩ cũng không phải là kẻ ngốc, sau nhiều lần cân nhắc, liền đem tầm mắt dừng trên người thiếu niên thanh sam.
Chỉ có người này, là người có khả năng Phương trưởng lão muốn ra tay diệt trừ nhất.
Ánh mắt của Đường Văn Phi cũng dừng trên mặt thiếu niên: “ Từ Tử Thanh, hôm qua ngươi có nghe được động tĩnh gì không?”
Thanh sam thiếu niên- Từ Tử Thanh ngẩn ra, không khỏi cười khổ.
Đúng thật, người Phương trưởng lão muốn diệt trừ nhất, chỉ có thể là Từ Tử Thanh.
Có ba nguyên do:
Thứ nhất, chỉ duy đại hội Thăng Long Môn lần này, xuất hiện tới hai thiên tài đơn linh căn, nếu không có đơn linh căn, sao đáng giá để cao nhân Hóa Nguyên ra tay ám sát?
Thứ hai, hai người đơn linh căn này lại đồng thời đến từ Tán Tu Minh, Vô Lượng Tông của Phương trưởng lão lại có hiềm khích từ trước với Tán Tu Minh, tất nhiên không thể nhìn bọn họ phát triển lớn mạnh được.
Thứ ba…Từ Tử Thanh dù sao cũng chỉ là người ngoại minh, dễ thấy được trước đó Tán Tu Minh cũng không biết được thiên tư của y, địa vị trong Tán Tu Minh cũng là không cao không thấp, chỉ là nhìn được mà thôi. Quan hệ của nội minh cùng ngoại minh hời hợt, đa số đều có dính dáng đến lợi ích là chính. Từ Tử Thanh nếu còn sống, tất nhiên sẽ tăng thêm lợi ích cho Tán Tu Minh, nếu y chết, Tán Tu Minh cũng sẽ không vì y mà gây chiến. Dù sao, Tán Tu Minh đối với y cũng không hoàn toàn tín nhiệm, cũng không đủ để cho bọn họ trả đại giới mà xé rách da mặt với một tông môn khác.
Huống chi, lần này Tán Tu Minh cử đến đây hai cao thủ, nhưng chỉ có một người là cao nhân Hóa Nguyên, chắn chắn người này sẽ bảo vệ cho thiếu minh chủ Túc Hãn rồi. Bành trưởng lão bảo vệ Từ Tử Thanh chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhìn thì chỉ cách Hóa Nguyên kỳ một chút nhưng kỳ thực là cách nhau như trời với đất, tuyệt đối không thể ngăn cản một vị cao nhân Hóa Nguyên muốn ra tay gϊếŧ người được!
Chúng tu sĩ có thể phỏng đoán như vậy, tất nhiên Từ Tử Thanh cũng có thể.
Cho nên khi thấy Đường Văn Phi đem lực chú ý đặt trên người mình, hắn mới cười khổ.
Hơn nữa, chuyện này quả thật là có liên quan đến y, y cũng không phải là không công bị người oan uổng.
Từ Tử Thanh lúc này mới hiểu ra được nguyên nhân vì sao Vân Liệt gϊếŧ người…này chỉ là vì muốn bảo hộ y mà thôi.
Đêm qua có kẻ xấu đến thăm dò, muốn gϊếŧ hại y. Vân Liệt cảm nhận được, trực tiếp tru sát kẻ đó! Đường đường là một cao nhân Hóa Nguyên, lại vì nguyên do ti tiện mà ngầm hạ thủ với hậu bối chưa đến Trúc Cơ, Từ Tử Thanh đối với kẻ vô liêm sỉ thế này, cũng không có xíu cảm giác áy náy gì.
Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh lặng lẽ vận công pháp, bảo trì tâm cảnh bình ổn, thành thật trả lời: “ Thưa Đường tiền bối, hôm qua vãn bối không nghe được động tĩnh gì cả.”
Quả thật y vẫn chưa nhìn thấy Vân Liệt ra tay, chỉ suy đoán ra mà thôi, lời này cũng không phải nói dối mà là nói thật.
Đường Văn Phi hơi hơi nhướng mi, nói: “ Ngươi đem việc hôm qua nói cho ta nghe một chút.”
Từ Tử Thanh cười cười, cũng không kích động: “ Hôm qua Trác cô nương bị thương, mọi người trong Tán Tu Minh đều vô cùng lo lắng, liền đến thăm nàng.”
Lúc này Túc Hãn cũng nói: “ Đúng là như thế, Tử Thanh huynh đúng là ở cùng với chúng vãn bối.”
Qua một đêm, ám thương trong cơ thể Trác Hàm Nhạn gần như khỏi hẳn, giờ chỉ còn bức chân nguyên ra nữa là xong. Lúc đó nhờ có Từ Tử Thanh tương trợ, lại thêm lúc này Từ Tử Thanh bởi vì Tán Tu Minh mà bị Phương trưởng lão của Vô Lượng Tông nhắm vào, nàng cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, nên liền mở miệng nói tốt cho Từ Tử Thanh.
“ Từ Tử Thanh là đơn Mộc linh căn, vãn bối bị trọng thương, nên nhờ y truyền linh lực hệ Mộc để kích phát sinh cơ trong cơ thể, phải hao hết mấy lần linh lực, giúp đỡ hơn nửa đêm, có thể nói là mệt mỏi không chịu nổi. Sau khi trở về huyệt động chắc là cũng không nghe được động tĩnh gì.”
Những người còn lại trong Tán Tu Minh cũng phụ họa: “ Chúng ta có thể làm chứng cho y.”
Từ Tử Thanh nở nụ cười cảm kích với bọn họ, nhìn về phía Đường Văn Phi, nói thêm: “ Sau khi trở về huyệt động, bởi vì thần trí khó có thể chuyên chú, cho nên vãn bối không hề nhập định, mà đi ngủ luôn. Sáng nay Túc Hãn đến gọi vãn bối, vãn bối mới dậy. Vị Phương trưởng lão này…đêm qua vãn bối thực sự chưa từng nhìn thấy.”