Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 87: Ồn ào náo động.

Mới vừa nãy Từ Tử Thanh vì lễ phép mà chỉ nhìn sơ qua liền rời khỏi, chỉ có thể nhìn ra tình trạng tổn thương, còn chỗ chính xác, thì còn phải để Trác Hàm Nhạn tự mình xem qua mới được.

Trác Hàm Nhạn lập tức vận chuyển linh lực, rất nhanh đã tìm ra năm huyệt khiếu bị tổn thương nghiêm trọng nhất trên kinh mạch, lần lượt là huyệt Tâm Du, huyệt Chí Thất, huyệt Kiên Tỉnh, huyệt Thái Uyên cùng huyệt Cưu Vĩ.

Sau khi chỉ ra, Từ Tử Thanh liền khoanh chân ngồi đối diện với Trác Hàm Nhạn, bởi vì nàng là một nữ tử, huyệt khiếu cũng tương đối bí ẩn, y chỉ vươn tay vào khoảng không trước huyệt Tâm Du, chứ không hề đυ.ng chạm da thịt với nàng.

Sau đó Từ Tử Thanh yên lặng vận khởi linh lực, chỉ một thoáng, lòng bàn tay liền phóng ra một đoàn thanh quang nồng đậm, tinh thuần nồng hậu, sinh khí dạt dào.

Chúng tu sĩ nhìn thấy, trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc.

Trước đó thầm nghĩ người có đơn linh căn chắc chắn rất phi phàm, không ngờ lúc này khi được chứng kiến, vẫn sinh ra một chút ngoài dự đoán, trong lòng không khỏi sinh ra một ít hâm mộ. Cũng may mọi người đúng lúc nhớ tới thương thế của Trác Hàm Nhạn, nên mới có thể áp chế được tâm tình đang dao động, nhờ vậy cũng không sinh ra tâm ma quấy nhiễu.

Duy chỉ có một mình Túc Hãn là đơn linh căn, nên cũng không dính phải phiền toái này, hắn chỉ dùng cặp mắt trông mong quan sát Trác Hàm Nhạn, lại liếc nhìn qua Từ Tử Thanh, một lòng mong đợi sư tỷ có thể khỏi hẳn.

Từ Tử Thanh không có nhiều tâm tư để ý chuyện bên ngoài, sau khi y đến được đại thế giới, tất nhiên là muốn gia nhập vào Ngũ Lăng Tiên Môn của hảo hữu Vân Liệt, chỉ sợ lúc đó không thể gia nhập cùng với những người Tán Tu Minh. Sau khi y kết bạn với Túc Hãn, cũng coi như là được Tán Tu Minh che chở, sao không nhân cơ hội này báo đáp họ? Nên tất nhiên là dốc hết sức mà làm.

Đám tu sĩ có thể nhìn thấy, thanh sam thiếu niên không chỉ có linh lực vô cùng tinh thuần, mà lực khống chế cũng có thể nói là tinh diệu. Động tác của y cực nhanh, lòng bàn tay chỉ vừa mới phóng ra thanh quang, đã lập tức đánh vào một cái huyệt khiếu, thân hình y nhoáng lên một cái, tư thế vẫn là khoanh chân ngồi, nhưng vị trí đã chuyển từ trước người Trác Hàm Nhạn qua bên phải, đánh thanh quang vào một huyệt khiếu khác, đưa linh lực vào.

Ngắn ngủi chỉ trong vài khắc, Từ Tử Thanh đã chuyển động quanh Trác Hàm Nhạn mấy vòng, thanh quang trước đó vừa bị nàng hút vào đã lập tức đánh ra một đoàn khác, không chút tiếc rẻ nửa phần. Càng về sau, đám tu sĩ chỉ có thể nhìn thấy thanh ảnh mơ hồ, linh lực Ất Mộc tụ thành quả cầu ánh sáng cũng có thể thấy rõ một ít.

Cứ tiếp tục như vậy khoảng một canh giờ, động tác của Từ Tử Thanh mới chậm lại.

Túc Hãn phát hiện ra, trên trán của y tích ra một tầng mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng.

“ Tử Thanh huynh, huynh nghỉ ngơi một chút đi.” Túc Hãn nhịn không được mở miệng, cảm thấy có vài phần hổ thẹn.

Kỳ thật lúc trước gặp được Huyết Ma hắn đã được vị đạo huynh này cứu giúp mấy lần, sau đó lại mời y gia nhập Tán Tu Minh cũng vì là chút tâm tư không thuần khiết, chút ân tình cỏn con này không tính là gì cả. Bây giờ hắn mặc dù đã đem Từ Tử Thanh coi như bạn bè vô cùng tốt, như huynh trưởng, vậy mà vừa rồi lại không đúng lúc phát hiện ra dị trạng của Từ Tử Thanh, trong lòng hắn càng thêm bứt rứt.

Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, cười cười, nói: “ Huynh chỉ cần điều tức một chút là được rồi.”

Lúc nãy y đã hao phí linh lực quá lớn, hiện giờ còn không quá một thành linh lực, muốn cấp thêm chút linh lực Ất Mộc cho Trác Hàm Nhạn cũng không thể. Vì thế cũng không nhiều lời, liền bày ra một cấm chế, nhắm mắt nhập định.

Linh mạch cấp ba quả nhiên không hề tầm thường, mới chỉ qua nửa canh giờ, đan điền của Từ Tử Thanh đã sung mãn trở lại, linh lực khôi phục lại như ban đầu.

Y mở mắt ra, nhìn thấy đám người Tán Tu Minh đều nhìn về phía mình, không khỏi có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ vừa rồi mới phát sinh chuyện gì sao?

Liền thấy vẻ mặt của Trác Hàm Nhạn hoà hoãn, nói: “ Đa tạ Từ đạo hữu giúp đỡ, hiện giờ sinh cơ trong cơ thể ta đã tăng lên rất nhiều, mấy chỗ yếu huyệt đã chuyển biến tốt hơn phân nửa, những kinh mạch bị tổn thương cũng dần hồi phục, đều là nhờ công lao của đạo hữu. Có lẽ ngày mai là ta có thể bình phục hẳn, muốn bức chân nguyên của Nghiêm Bá Thưởng ra cũng không khó.”

Từ Tử Thanh vừa nghe, cũng có chút vui mừng: “ Vậy thì tốt quá rồi. Linh lực của ta đã khôi phục, có thể truyền thêm ít linh lực nữa cho Trác cô nương, cũng có thể làm cho tinh thần hăng hái thêm, để cô nương có thể nhanh chóng khôi phục.”

Lúc này là lúc phải nên rèn sắt khi còn nóng, Từ Tử Thanh đã chủ động nói ra, chúng tu sĩ tất nhiên càng thêm không có dị nghị gì. Y hiện giờ đang giúp Tán Tu Minh một đại ân, trước đó ngoài Túc Hãn sáu người bọn họ đều có một tầng ngăn cách với y cũng nhờ vậy mà bớt đi rất nhiều.

Túc Hãn thấy thế, tất nhiên là vô cùng vui sướиɠ.

Từ Tử Thanh làm giống lúc nãy, đưa thêm linh lực Ất Mộc vào trong cơ thể Trác Hàm Nhạn, tiêu hao hơn phân nửa linh lực, mãi đến khi khiến cho Trác Hàm Nhạn có thể nắm chắc bức được chân nguyên ra ngoài mới dừng.

Đợi sau khi làm xong, Từ Tử Thanh nói chuyện một chút với đám người rồi mới trở về huyệt động của mình. Mãi đến khi đã bày xong cấm chế trong huyệt động, y mới nhẹ nhàng thở ra.

Dưới cơn mệt mỏi, Từ Tử Thanh không còn tâm tư nhập định nữa, trước khi chưa có nguyên thần, nếu cứ hao tâm tổn sức như thế sẽ tổn hại tâm lực, vì phòng ngừa sau này xuất hiện tai họa ngầm, y dứt khoát thả lỏng tinh thần, cứ vậy mà ngủ luôn.

Đợi sau khi Từ Tử Thanh đã ngủ say, trong huyệt động bỗng nhiên có bóng người chớp lên.

Chỉ thấy một bạch y nam tử đột ngột hiện thân trong động, ngồi ngay ngắn trước cửa động.

Trên cấm chế thoáng hiện lên kim mang, dưới ánh trăng càng tăng thêm vẻ rét lạnh.

Giờ Tý.

Sắc trời đen đặc, bốn phía tĩnh lặng.

Trên vách núi chót vót bóng loáng như gương, có vô số huyệt động, phảng phất như vô số đôi mắt có thể nhìn thấu rõ ràng bên ngoài, là vì có ánh sáng đủ màu tỏa sáng rực rỡ chiếu ra từ các cấm chế trong huyệt động.

Bỗng nhiên, có một bóng đen lủi ra từ trong một huyệt động. Hắn không dùng pháp khí, cũng không sử dụng lực lượng, mà chỉ giống như con thằn lằn, leo men theo vách núi với tốc độ cực nhanh.

Cả quá trình, đều im hơi lặng tiếng, cho dù đi ngang qua huyệt động, cũng không làm kinh động đến người bên trong.

Rất nhanh, bóng đen này bò tới được chỗ vách núi cao nhất.

Nơi đây chỉ có vài cái huyệt động, hắn thu liễm hơi thở, nâng tay lên, bắn một luồng linh lực lên cấm chế của một huyệt động. Nhưng luồng linh lực này lại một đi không trở lại, chìm vào trong mất dạng.

Bóng đen cả kinh, lập tức ẩn nấp.

Nhưng trong động lại không truyền ra phản ứng gì, hắn hơi buông lỏng, lần thứ hai bắn ra một luồng linh quang vô hình. Linh quang này so với cái vừa rồi thì lợi hại hơn rất nhiều, lần này, nó không hề bị cấm chế cắn nuốt.

Linh quang phá cấm chế mà vào, đột nhiên kim mang( tia sáng màu kim) chợt lóe, một đạo kiếm khí cực lợi hại chợt đâm tới!

“ Không tốt!” Bóng đen hô nhỏ một tiếng, phất tay áo ngăn cản kim mang.

Nhưng kiếm khí kia lạnh thấu xương, tuy rằng không thương tổn đến bóng đen, nhưng cũng đâm ra một cái lỗ nhỏ trên tay áo của hắn. Bóng đen càng cảm thấy không ổn, lúc này cũng bất chấp mưu tính trong lòng, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng ngay sau đó, kiếm khí lạnh như băng lần thứ hai đâm tới, mang theo sát ý khôn cùng. Dưới uy áp cuồn cuộn như vậy, thần hồn của bóng đen bị dao động, không thể chống lại!

Dao động cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, kiếm khí kia đã xuyên thấu qua mi tâm, phá hủy tử phủ của hắn…

Trong động, bạch y nhân thản nhiên nhìn lướt ra bên ngoài, thu hồi ngón tay, im lặng nhắm mắt.

Cấm chế lại được khôi phục, thanh sam thiếu niên đang nằm trên đất, lúc này bên môi nhoẻn cười, vẻ mặt yên ả, chìm sâu vào giấc ngủ.

……

Ngày kế, ánh mặt trời chói chang.

Từ Tử Thanh lờ mờ nghe được bên ngoài từng trận tiếng huyên náo, nhất thời cảm thấy khác thường.

Y rõ ràng đã đi đến thế giới tu chân, xung quanh đều là người một lòng tu tiên, sao có thể ồn ào nhốn nháo như người giới phàm tục được chứ?

Ngọ nguậy hết nửa khắc, ngoài cấm chế cũng có người đang gọi tên y, Từ Tử Thanh giật mình, nhanh chóng bật dậy.

Hóa ra bên ngoài là Túc Hãn đang gọi y, nhưng mà tối qua bởi vì chuyện của Trác Hàm Nhạn, mọi người đều có chút mệt mỏi, lúc này đáng lý không nên có người quấy rầy y mới đúng. Hơn nữa Trác Hàm Nhạn còn chưa khỏi hẳn, Túc Hãn cũng không có tâm trí để xem so đấu.

Túc Hãn bên ngoài vẻ mặt lo lắng kì quái, Từ Tử Thanh trong lòng cũng lộp bộp một cái, không nghĩ nhiều nữa, đứng lên cởi bỏ cấm chế.

Y liền hỏi: “ A Hãn hiền đệ, sao đệ lại hoảng hốt như vậy?”

Túc Hãn hít sâu một hơi, trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh: “ Tử Thanh huynh đừng hỏi nhiều nữa, huynh cứ đi theo đệ thì biết.”

Từ tử thanh ngừng lại một chút, mặc cho hắn lôi kéo, cùng hắn đi ra ngoài.

Ra khỏi động, Từ Tử Thanh mới phát giác, hóa ra không chỉ một mình Túc Hãn như thế, mà ngay dưới vách núi, cũng có nhiều tu sĩ tề tụ, vây quanh một chỗ không biết đang làm gì.

Y cũng thấy có chỗ gì đó không thích hợp lắm, dưới chân lập tức sinh ra phiến lá xanh, cùng Túc Hãn phi thân xuống dưới, đáp xuống giữa đám tu sĩ.

Lúc này, Từ Tử Thanh mới thấy rõ được vật đang bị mọi người vây quanh, đồng tử chợt co rút.

Là một xác chết!

Xác chết kia là một lão giả râu tóc bạc trắng, hai mắt trợn to, vẻ mặt như thấy được thứ gì kinh khủng lắm. Nhưng đó không nguyên nhân thật sự khiến Từ Tử Thanh cảm thấy kinh dị, tầm mắt của y dừng lại trên lỗ nhỏ xuyên thủng qua mi tâm của lão giả.

Lỗ nhỏ này rất tròn, máu tươi cũng không bắn ra nhiều lắm, miệng vết thương trơn nhẵn, rõ ràng là bị kiếm khí xuyên thủng.

Mà trên cái lỗ này vẫn còn sót lại khí tức mà Từ Tử Thanh cảm thấy rất quen thuộc—đó là kiếm khí của hảo hữu Vân Liệt!

Chỉ có kiếm khí của Vân Liệt, mới có thể tinh diệu như vậy. Những người kia, cho dù là kiếm khí của Từ Tử Phong, cũng không thể nào dứt khoát lưu loát, lại còn mang theo sát ý khôn cùng lạnh như băng thế này được!

Từ Tử Thanh không dám để lộ ra chút dị trạng nào.

Nơi này cũng không phải chỉ có đám người chưa Trúc Cơ bọn họ, mà còn có mấy người tu vi cao thâm, vì đi theo bảo vệ đệ tử mà ở lại đây. Mà người khiến y thấy lo nhất, chính là kim đan chân nhân Đường Văn Phi kia.

Nếu như sự tồn tại của Vân huynh bị bọn họ phát hiện…Từ Tử Thanh không hề muốn nghĩ đến cái kết quả đó.

“ Người này ta biết, đây là một vị trưởng lão trong Vô Lượng Tông!”

“ Đúng vậy đúng vậy, ta cũng nhớ mang máng, hình như là họ Phương…”

“ Nhưng vị Phương trưởng lão kia không phải là cao nhân Hóa Nguyên sao, sao có thể dễ dàng bị gϊếŧ hại như vậy?”

“ Đúng đúng, nơi này rõ ràng không hề có dáu vết đánh nhau, có thể thấy chỉ vừa mới đối mặt thôi là đã…”

“ Người dùng kiếm khí này rất lợi hại, vậy mà có thể đâm thủng tử phủ, cường hãn như vậy, chả trách Phương trưởng lão không đỡ lại được!”

“ Ngay cả Phương trưởng lão cũng không thể, thì chúng ta sẽ thế nào. Nếu như không thỉnh Đường tiền bối tìm ra người này, tính mạng của chúng ta không phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao?”

“ Chậc, ta trái lại thì muốn biết, Phương trưởng lão này hơn nửa đêm không ở trong động tu luyện, đi ra ngoài làm gì. Nếu ông ta thành thành thật thật ở trong động, chẳng lẽ còn có người có thể xâm nhập vào động phủ hay sao? Cho dù là vậy, Phương trưởng lão cũng là cao nhân Hóa Nguyên, sao có thể im hơi lặng tiếng như vậy được!”

“ Ngươi là nói, Phương trưởng lão đêm khuya ra ngoài, âm mưu gây rối, cho nên mới…”

“ Xuỵt! Chớ có lên tiếng! Người Vô Lượng Tông còn nhìn!”

“ Ừ ừ, đừng có lên tiếng, đừng có lên tiếng…”

Chúng tu sĩ nghị luận không ngừng, chỉ có mấy đệ tử Vô Lượng Tông đứng che chắn xung quanh xác chết của Phương trưởng lão, không cho người khác dịch chuyển, cũng không cho bất luận kẻ nào tiến lên. Cả đám đều dùng ánh mắt phẫn hận, nhìn vào đám người đang nghị luận xung quanh.

Còn Từ Tử Thanh đứng một bên nghe tiếng bàn tán ồn ào, trong lòng lại thấy khó hiểu.

….Vân huynh vì sao phải gϊếŧ người này?