Từ Tử Thanh cũng nhận ra, thứ đã bắn ra từ đầu ngón tay Nghiêm Bá Thưởng, đúng là một giọt chân nguyên.
Mà giọt chân nguyên này, bên trong ẩn chứa lực lượng mà linh lực bình thường còn lâu mới sánh bằng, có thể nói là gấp trăm lần, ngàn lần cũng không bằng.
Sở dĩ nói vậy, bởi vì chỉ có được chân nguyên, thì mới có thể lên Trúc Cơ, mà tu sĩ sau khi lên Trúc Cơ, được coi là bước đầu tiên bước vào cánh cửa tu chân cũng bởi vì chân nguyên này.
Cái gọi là con đường tu tiên, lúc ban đầu là phải dẫn linh khí thiên địa vào trong đan điền để tạo ra căn nguyên của linh lực. Sau đó mới có thể không ngừng hấp thu linh khí, không ngừng gia tăng linh lực, đả thông huyệt khiếu tiện đà đả thông kinh mạch, để cho linh lực có thể dễ dàng vận chuyển, tẩy cân phạt tủy, thay đổi thể chất.
Từ tầng một Luyện Khí đến tầng chín Luyện Khí, đều là quá trình không ngừng đả thông huyệt khiếu.
Nhưng khi đột phá được tầng chín Luyện Khí, đạt tới tầng mười Luyện Khí, lúc này mười hai kinh mạch chính, kỳ kinh bát mạch trong cơ thể đều đả được đả thông, linh lực trong cơ thể lúc vận hành không hề bị ngăn trở, thể chất coi như là thay đổi thành công bước đầu.
Vậy thì đoạn đường tu tiên từ tầng mười Luyện Khí đến kỳ Trúc Cơ thì như thế nào?
Lúc này không còn là lượng biến nữa mà là biến chất.
Trong quá trình tầng mười Luyện Khí, tu sĩ không ngừng đem linh lực áp súc lại, cuối cùng hóa thành một chút chân nguyên, sau đó không ngừng tích lũy chân nguyên, mãi đến khi toàn bộ linh lực đều chuyển hóa, đan điền sung mãn, không thể gia tăng thêm nữa, sau đó lại dùng chân nguyên trùng kích vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.
Huyệt Bách Hội, chính là nơi kinh mạch tụ tập, cũng là huyệt khiếu duy nhất còn sót lại của hai mươi kinh mạch phải đả thông. Chỉ duy có huyệt khiếu này là linh lực không thể xuyên qua, mà phải dùng chân nguyên để trùng kích mới thành công.
Sau khi huyệt khiếu này được chân nguyên trùng kích, có thể thông hiểu thiên linh, mở tử phủ.
Cũng là một bước tiến bước vào con đường tu tiên.
Cũng chính là Trúc Cơ.
Đồng thời tầng mười Luyện Khí cũng là một giai đoạn tương đối xấu hổ.
Trong quá trình này, nhóm tu sĩ xác thực rất mạnh, nhưng cả quá trình đều là giai đoạn linh lực không ngừng chuyển hóa thành chân nguyên, mà chân nguyên là phải đông kết lại, trừ phi toàn bộ linh lực đều chuyển hóa hoàn toàn, bằng không, nó căn bản không thể sử dụng.
Vậy nhưng hiện giờ, chúng tu sĩ đều thấy Nghiêm Bá Thưởng phóng xuất ra chân nguyên.
Này biểu lộ cho cái gì?
Tất nhiên là toàn bộ linh lực trong cơ thể Nghiêm Bá Thưởng đã chuyển hóa thành chân nguyên, cho nên hắn mới sử dụng được.
Nói cách khác, hiện giờ Nghiêm Bá Thưởng chỉ cần trùng kích thành được huyệt Bách Hội, là có thể thành công lên Trúc Cơ!
Sắc mặt Trác Hàm Nhạn trắng bệch, khí tức trong đan điền hỗn loạn, linh lực quanh thân giống như bị tắc nghẽn trong kinh mạch, chỉ thoáng vận hành thôi mà toàn thân đã đau đớn vô cùng.
Rất nhanh, phi kiếm nàng đang điều khiển rớt xuống mặt đất, phát ra một tiếng “ keng” chói tai.
Che ngực, Trác Hàm Nhạn biết, mình đã thất bại thảm hại.
“ Ta thua.” Nàng buồn bã mở miệng.
Ngón tay Nghiêm Bá Thưởng vừa động, thanh phi kiếm còn đang trôi nổi giữa không trung xoay quanh rồi lập tức bị thu hồi, hắn nhét nó vào trong ống tay áo. Sau đó ôn hòa cười, nói: “ Trác cô nương, đa tạ.”
Trác Hàm Nhạn miễn cưỡng gật đầu, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.
Ngồi bên cạnh nàng là Nhuyễn Tinh Kiếm cũng có tu vi khá cao trong minh, trong mắt có vài phần lo lắng, nhanh tay đưa một bình ngọc qua: “ Trác sư tỷ, tỷ mau mau chữa thương đi.”
Trác Hàm Nhạn lúc này đã bị thương nặng, đã vậy còn thua, nếu như không nhanh chóng hồi phục, cuối cùng chỉ sợ là phải khiêu chiến với người chiến thắng, nhưng nếu như không thắng, thì chỉ có một kết cục bị loại bỏ, lúc đó sẽ gây ra tổn thất lớn cho Tán Tu Minh.
Tám người trong minh, cũng chỉ có Trác Hàm Nhạn với Túc Hãn có cơ hội đột phá Trúc Cơ nhất!
Trác Hàm Nhạn cũng biết được lợi hại trong đó, lập tức nuốt đan dược vào, nhắm mắt điều tức. Không tiếp tục quan sát trận đấu nữa.
Bên kia, Túc Hãn thấy Trác Hàm Nhạn trọng thương như vậy, trong lòng vô cùng lo lắng. Hắn hiện giờ chỉ cảm thấy sống một giờ hệt như bằng một năm, nếu như không có Đường Văn Phi ngồi đây, chỉ sợ hắn đã đứng dậy rời đi rồi.
Từ Tử Thanh biết tính tình Túc Hãn nóng nảy hấp tấp, tuy y cũng có vài phần lo lắng, nhưng không có sốt sắng như Túc Hãn, chỉ nhẹ thở dài một hơi, chứ không nhiều lời.
Những trận còn lại hầu như là nhóm thiên chi kiêu tử tầng mười Luyện Khí đối chiến, mặc dù không có rung động như ba trận đầu, nhưng cũng có nhiều chỗ tinh diệu, rất phấn khích.
Từ Tử Thanh quan sát kỹ càng, lại thảo luận với Vân Liệt, Túc Hãn ngồi bên cạnh thì hoàn toàn lơ đãng, thẳng đến khi sắc trời chập tối, mới dần bình ổn lại.
Liền nghe Đường Văn Phi nói: “ So đấu hôm nay dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục.”
Chúng tu sĩ đều đồng thanh: “ Vâng, Đường tiền bối!”
Sau đó Đường Văn Phi nhẹ phất tay áo, liền biến mất, lưu lại trong điện đám kiêu tử hoặc là tràn đầy vui mừng, hoặc là không cam lòng, thái độ khác biệt.
Túc Hãn cuống quít đứng lên, kéo tay áo Từ Tử Thanh, cùng y đi ra ngoài. Lúc này đám người Trác Hàm Nhạn và Nhuyễn Tinh Kiếm cùng đi ra ngoài điện, nhưng vì có thương tích trong người, nên đi không được mau, không lâu sau, Túc Hãn đã đuổi kịp.
“ Trác sư tỷ, tỷ có sao không?” Túc Hãn vội vàng hỏi.
Sắc mặt của Trác Hàm Nhạn vẫn rất khó coi, cười khổ nói: “ Thương tích do chân nguyên gây ra, sao có thể không sao được.” Thở dài, nàng nói, “ Trăm mạch của ta đã bị thương tổn.”
Đan dược kia bất quá cũng chỉ làm cho nàng bớt đau đớn, tác dụng chữa thương kỳ thực rất nhỏ. Thời hạn năm ngày cũng rất ngắn, trong lòng Trác Hàm Nhạn biết, lần này nàng sợ là khó có thể ở lại.
Thần sắc của Túc Hãn buồn bã, không biết nên nói thế nào mới tốt.
Trác Hàm Nhạn lắc đầu: “ Đệ cũng đừng buồn bã như vậy, còn mấy ngày nữa mà, còn chưa đến ngày cuối cùng, sao có thể chán ngán thất vọng? Tỷ sẽ thử một lần nữa xem sao!”
Từ Tử Thanh nghe Trác Hàm Nhạn nói vậy, trong lòng thầm khen.
Đúng là một nữ tử hiếm thấy, trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, quả không hổ là người trẻ tuổi ưu tú nhất trong Tán Tu Minh! Tư chất của Túc Hãn tuy tốt hơn nàng, nhưng tâm tính lại thua nàng rất nhiều.
Mọi người Tán Tu Minh đều tự mình phóng ra pháp khí, Túc Hãn lại cực lực thuyết phục Trác Hàm Nhạn cưỡi chung phi kiếm với hắn, đoàn người nhanh chóng bay lên không, bay đến huyệt động của Trác Hàm Nhạn.
Bài trí lớn nhỏ bên trong huyệt động đều giống hệt huyệt động của Từ Tử Thanh, Trác Hàm Nhạn mới vừa bước vào đã khoanh chân ngồi xuống. Nơi này linh khí tràn đầy, đối với thương thế của nàng cũng rất có lợi.
Bảy người còn lại cũng đều ngồi xuống, rất lo lắng cho nàng.
Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở miệng: “ Trác cô nương, có thể cho ta xem qua thương thế một chút không?”
Tất cả mọi người ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía người ngoại minh này.
Linh quang trong đầu Túc Hãn chợt lóe, mau miệng nói: “ Trác sư tỷ, tỷ mau cho huynh ấy coi đi! Tử Thanh huynh chính là đơn mộc linh căn, trong cơ thể có linh lực hệ Mộc tinh thuần nhất, có thể có chút tác dụng với tỷ đó!”
Đám người Trác Hàm Nhạn nghe vậy, trên mặt dịu đi vài phần.
Tu sĩ hệ Mộc xưa nay luôn tràn đầy sinh cơ, lý ra cũng có thể làm người chữa thương- nhưng không phải có thể trị khỏi trăm bệnh, mà là có thể dẫn phát sinh cơ trong cơ thể người bị thương, khiến cho người đó nhanh hồi phục hơn mà thôi.
Nhưng dù sao hơn phân nửa tu sĩ hệ Mộc bởi vì linh căn không tinh khiết cho nên hấp thu rất nhiều tạp chất, linh lực trong cơ thể cũng không tinh thuần. Bởi vậy nếu tạp chất trong linh lực này được truyền vào trong cơ thể người bị thương, thậm chí có khi thương càng thêm thương.
Cho nên tu sĩ hệ Mộc rất hiếm khi chữa thương cho người khác, chỉ sợ mình chẳng may vô ý, ngược lại còn hại đối phương.
Nhưng Từ Tử Thanh thì khác.
Nhờ có đơn Mộc linh căn mà linh lực trong cơ thể y tinh thuần nhất, chúng tu sĩ lại càng không biết y đã từng hấp thụ Ất Mộc Chi Tinh, sinh cơ mạnh mẽ, chỉ e không ai có thể so sánh với y.
Cho nên Từ Tử Thanh chủ động đề cập đến chuyện xem qua thương thế của Trác Hàm Nhạn, cũng là vì nắm chắc mới dám làm.
Trác Hàm Nhạn cũng không phải người già mồm cãi láo, nghe vậy liền vươn tay, nói: “ Ta sẽ áp chế linh lực trong cơ thể lại, ngươi chỉ cần xem xét, nếu như bị bắn ngược, thì cứ nói với ta.”
Nàng cũng không phải không tin đồng bạn, nhưng nàng cũng không thể xác định linh lực trong cơ thể có tự chủ phản kích lại linh lực từ ngoại giới xâm nhập hay không. Dù sao cẩn thận một chút, cũng có thể khắc chế một phần.
Từ Tử Thanh cũng hiểu được đạo lý này, nếu như y chủ động nói ra việc này, thì cũng không nên để xảy ra sai lầm.
Lúc này y liền cầm cổ tay của Trác Hàm Nhạn, chậm rãi điều động một tia linh lực Ất Mộc từ kinh mạch vào trong cơ thể nàng, cẩn thận kiểm tra.
Cũng may mộc tính ôn hòa, trong cơ thể Trác Hàm Nhạn có nhiều lực lượng thoáng nhấc lên gợn sóng, nhưng rất nhanh liền bị tâm niệm của Trác Hàm Nhạn áp chế xuống, tuy còn có chút rục rịch nhưng vẫn an phận.
Lúc này, luồng linh lực Ất Mộc kia đã nhanh chóng dạo quanh một vòng trăm mạch của Trác Hàm Nhạn, sau đó Từ Tử Thanh lập tức thu tay lại, cả quá trình, chỉ mất một tức mà thôi. ( tức là thời gian bằng một cái hít thở)
Mọi người thấy động tác của y mau lẹ như vậy, lập tức mở miệng hỏi: “ Từ đạo hữu, thế nào vậy?”
Từ Tử Thanh nói: “ Không khác với sở liệu của Trác cô nương lắm.” Trầm ngâm một chút, nói, “ Ta thấy trăm mạch của Trác cô nương đều bị tổn thương, nhưng vị Nghiêm đạo hữu kia ra tay cũng rất đúng mực, thương thế này cũng không đáng lo ngại. Nhưng dù sao cũng là vết thương do chân nguyên gây ra, cần phải chậm rãi điều trị nghỉ ngơi hơn mười ngày nửa tháng, mới có thể khôi phục như lúc đầu.”
Lời y nói hệt như kết quả Trác Hàm Nhạn tự kiểm tra ra.
Trác Hàm Nhạn chậm rãi gật đầu: “ Đúng là như vậy.”
Nàng cũng biết được tính mạng của mình không có gì đáng lo, thời gian mười ngày nửa tháng cũng không dài, nhưng cố tình thời gian này lại là lúc trọng yếu nhất, nên mới làm cho nàng cùng những người trong Tán Tu Minh nóng lòng như vậy.
Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút, nói tiếp: “ Vấn đề lớn nhất của Trác cô nương hiện giờ không phải là thương thế mà là chân nguyên còn đọng lại trong cơ thể. Trác cô nương chưa tinh luyện được chân nguyên, linh lực trong cơ thể cùng với chân nguyên của Nghiêm Bá Thưởng không thể cùng dung, phải làm thế nào lúc vận khởi linh lực toàn thân, cố gắng đánh tan chân nguyên mới tốt. Nhưng trăm mạch của Trác cô nương đã bị tổn thương, vận hành linh lực sẽ gặp trở ngại, không thể tụ tập, tất nhiên cũng sẽ khó có thể thuận lợi bức chân nguyên kia ra ngoài cơ thể.”
Mọi người nhất thời im lặng.
Trác Hàm Nhạn cũng trầm mặc một lát, mới hỏi: “ Từ đạo hữu, ngươi có nắm chắc có thể dẫn phát sinh cơ trong cơ thể để giúp ta chữa thương không?”
Đây mới là điểm mấu chốt nhất.
Từ Tử Thanh thở dài, lại mỉm cười: “ Nếu như là xúc phát sinh cơ trăm mạch, thì chắc chắn được.”
Trác Hàm Nhạn quyết định thật nhanh: “ Vậy là đủ rồi.”
Đám tu sĩ Tán Tu Minh cũng đồng loạt thở phào.
Lúc này cứ liều một lần, cho dù không thể, cũng không có gì trở ngại. Nhưng nếu như có thể thành công, Trác Hàm Nhạn trong vòng một năm có thể lên được Trúc Cơ, đến lúc đó họ có thể xin nàng dẫn theo một người theo một người cùng nàng đến đại thế giới, đối với Túc Hãn thiên tài đơn linh căn cũng có thể trợ giúp một chút.
Từ Tử Thanh mặc dù rất tốt, nhưng thời gian gắn bó của y với Tán Tu Minh không dài, bọn họ cũng không quá tín nhiệm y, nếu chỉ có y đi đến đại thế giới với Túc Hãn….Cũng không thể mong đợi gì Túc Hãn có thể ký thác sinh tử vào y. Nếu như chỉ cần một sai sót nhỏ, chậm trễ Túc Hãn, thì chính là tổn thất vô cùng lớn của Tán Tu Minh.
“Vậy thì, xin mời Trác cô nương trước tiên tìm ra chỗ kinh mạch nào bị tổn thương nghiêm trọng nhất…” Từ Tử Thanh thấy vẻ mặt của mọi người, ôn hòa mở miệng,”…sau đó, hãy nói cho ta biết.”