Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 85: Lôi pháp.

Từ Tử Thanh nhắc nhở như vậy là vì muốn tốt cho Túc Hãn, còn Túc Hãn tuy biết y là thật lòng quan tâm mình, nhưng cũng nghe đến sứt đầu mẻ trán, chỉ hận mình vừa rồi sao lại bày trò ngu ngốc.

Còn giữa không trung, cái ống thẻ lần thứ hai lại rung lên, bắn ra hai lá thăm phân biệt bay qua hai hướng trái phải.

Túc Hãn lập tức nói: “ Tử Thanh huynh, mau nhìn, đấu thủ của trận thứ hai đã được chọn rồi kìa.”

Từ Tử Thanh theo tiếng nói quay đầu nhìn, quả nhiên từ chỗ ngồi lại bước ra hai người, đi đến đứng giữa đại điện.

Túc Hãn thấy cuối cùng cũng thành công dời đi trọng tâm câu chuyện, âm thầm lau lau mồ hôi, cười nói: “ Ván cược lần này, Tử Thanh huynh cứ đoán trước đi.”

Từ Tử Thanh biết trong lòng hắn có chút không phục, vô cùng tốt tính cười cười: “ Cũng được.”

Hai người lại tiếp tục xem trận đấu, đều tự mình so sánh cách đối chiến của song phương cao thấp thế nào.

Lúc này đứng trên sân là hai nam tử, đều là người có tu vi tầng mười Luyện Khí, khiến cho ánh sáng trên Tụ Linh Thông Bảo biến thành màu tím.

Trong hai người có một nam tử thân cao chín thước, là một đại hán hiên ngang lưng hùm vai gấu, tay không cầm pháp khí; người còn lại thì có dáng người thon gầy, tế mi bạc thần ( mày mảnh môi mỏng), bên hông quấn một cái trường tiên (roi dài) màu đỏ.

Đại hán ôm quyền: “ Kình Thiên Môn La Hống.”

Nam tử còn lại rút trường tiên ra, vυ't nhẹ một cái: “ Lôi Hỏa Phái Điêu Tử Mặc.”

La Hống cùng Điêu Tử Mặc đều là nam tử, dường như trước đây đã từng đối mặt qua, trong mắt đều là cảnh giác.

Linh lực quanh thân hai người lay động, dần dần hình thành lốc xoáy khí thật lớn, va chạm nhau giữa không trung!

“ Oanh!”

Hai cơn lốc va chạm vào nhau đều bị vỡ ra, La Hống khom người, hai tay đấm thật mạnh lên mặt đất! Thế nhưng hai chân hắn vẫn vững vàng trên đất, không hề di chuyển nửa bước. Còn Điêu Tử Mặc thì lại lui về sau một bước, lưng ưỡn thật thẳng.

Này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, năng lực cả hai đều ngang nhau.

Từ Tử Thanh cũng không nhịn được mà chú tâm vào trận đấu, mặt khác lại đưa ý thức vào trong nhẫn: “ Vân huynh, lần đầu ta nhìn thấy cách đối chiến như vậy. Họ đang thử nhau sao?”

Vân Liệt đáp một tiếng “ Ừ” lại nói: “ Hai người nếu có cùng tu vi, thì so khí thế càng quan trọng hơn.”

Từ Tử Thanh âm thầm ghi nhớ điều này vào lòng, thầm nghĩ: Đúng là lúc so đấu, nếu ngay từ đầu có thể áp chế đối phương thì chắc chắn sẽ chiếm thượng phong. Mà đối phương nếu muốn đoạt lại tiên cơ, sẽ rất khó khăn.

Y nhớ lại những lúc khi Vân Liệt đối chiến, chỉ khí phách kia thôi đã có thể khiến thần hồn kẻ thù đông lại, đừng nói là phản kháng, cho dù chỉ cử động một chút cũng không thể. Tuy trong đó có một phần là do thực lực trấn áp, nhưng không thể phủ định khí thế của kinh người của hắn? Quả nhiên phải học tập theo hảo hữu mới được.

Sau khi La Hống cùng Điêu Tử Mặc thăm dò lẫn nhau xong, Điêu Tử Mặc mới vừa đứng vững, cổ tay đã rung lên, xuất chiêu trước!

Trường tiên màu đỏ lập tức tạo ra một đạo tàn ảnh, sau đó bỗng nhiên hóa thành trăm đạo, ngàn đạo tiên ảnh, bao vây bốn phương tám hướng xung quanh La Hống!

La Hống vẫn không lấy pháp khí ra, hai đấm của hắn chạm nhau, nhất thời có một cỗ lực lượng mạnh mẽ phát ra, hình thành một con trường long bằng linh lực thật dài, lắc đầu vẫy đuôi, nhắm thẳng vào tiên ảnh mà phóng tới!

Con rồng này rất là linh hoạt, mặc dù không phân biệt được đâu là ảnh thật, đâu là ảnh giả, nhưng nó lại không chút cố kỵ, tùy ý va chạm! Rất nhanh liền chui vào ngàn đạo tiên ảnh!

Tiên ảnh thập phần dày đặc, lúc trường long bằng linh lực vừa ngẩng đầu, thoáng chốc ngàn đạo liền hóa thành một đạo. Mọi người nhìn hoa cả mắt, vừa mới định thần, đã thấy trường long bị trường tiên màu đỏ gắt gao trói chặt, không ngừng vùng vẫy giãy dụa.

Điêu Tử Mặc cười lạnh nói: “ Xiết chết nó cho ta!”

Trường tiên kia lập tức trói chặt, kiên quyết xé nát trường long bằng linh lực, khiến nó không thể tụ tập thành hình lần nữa mới thôi!

La Hống mặt trầm xuống, hắn cũng hiểu được trường long này không thể làm gì được Điêu Tử Mặc, nhưng không thể ngờ là nó lại bị đánh tan dễ dàng như vậy, thực tại làm cho hắn sửng sốt cả người.

Nhưng mà, người Kình Thiên Môn bọn họ, không ai sợ hãi trước sức mạnh của pháp khí cả!

Hai người lại giao đấu mấy hiệp, Túc Hãn xem đến nỗi phấn khích hét to, hắn nói với Từ Tử Thanh: “ Bắt đầu đánh cược thôi, Tử Thanh huynh, mau chọn một người đi!”

Từ Tử Thanh vừa rồi cũng nhìn không ít, gật gật đầu nói: “ Huynh cược cho Điêu đạo hữu.”

Túc Hãn thì lại xem trọng La Hống, tính tình hắn có vài phần hung hăng nóng nảy, nên tất nhiên cũng yêu thích đồng đạo mạnh mẽ thô bạo, liền vội vàng mở miệng: “ Đệ chọn La đạo hữu, hắn mạnh mẽ như vậy, chắc chắn có thể thắng!”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Cứ xem rồi biết.”

Hai người không nói chuyện nữa, tiếp tục theo dõi trận đấu giữa điện.

Trận đấu của Điêu Tử Mặc cùng La Hống vô cùng hừng hực khí thế.

Thân thể của đệ tử Kình Thiên Môn rất rắn rỏi, không cần dựa vào pháp khí mà dùng nắm đấm để đối kháng. Chỉ thấy hắn bỗng dưng dồn sức thật mạnh lao qua, hai đấm vung cao, mắt thấy sẽ đập vỡ đầu Điêu Tử Mặc!

Điêu Tử Mặc không chút hoang mang, trường tiên quất một cái, hung hăng đánh về phía nấm đấm kia, hắn cuối người xuống, hai chân xoạc ngang, né tránh đòn tấn công.

“ Ha!”

Lại nghe La Hống hét lớn một tiếng, tay phải cùng trường tiên chạm nhau, tay trái biến chiêu, dùng sức bắt lấy phần đuôi của roi!

Ngay sau đó, thân hình hắn cứng ngắc, đáp xuống đất, liên tục rút lui về sau bảy tám bước!

Mọi người đều chấn động, trường tiên của Điêu Tử Mặc kia rõ ràng là một kiện pháp khí thượng phẩm, cực kỳ lợi hại sắc bén, sau khi đỡ một quyền của La Hống, chẳng những không rút lui, mà còn khiến nắm tay của đối phương cháy đen nữa!

Khóe môi của Điêu Tử Mặc nhếch lên, trường tiên màu đỏ rung lên “ Xẹt xẹt”. Nhìn kỹ lại lần nữa, mới thấy trên thân trường tiên lộ tia điện màu tím xanh, “ xẹt xẹt” không ngừng.

Lúc này mọi người mới biết được, hóa ra trên cây roi này có thêm một tầng lôi điện.

“ Kia, đó là Lôi!”

“ Điêu Tử Mặc có thể đem lôi điện bám vào pháp khí, không biết hắn làm cách nào nhỉ?”

“ Không hổ là cao đồ của Lôi Hỏa Phái, cư nhiên có thể điều khiển lôi điện! La Hống trận này chỉ sợ đã định là thua chắc…”

“ Vận Số của La Hống sư huynh đúng là không tốt!”

Đám tu sĩ thấy thế, đều không ngừng bàn tán xầm xì.

Ngay cả Đường Văn Phi dường như cũng có chút ngoài dự đoán.

Từ Tử Thanh kinh ngạc: “ Đây là công pháp gì vậy?”

Vân Liệt hơi suy nghĩ một chút, nói: “ Có lẽ là công pháp diễn hóa từ .”

Từ Tử Thanh nghe Vân Liệt giảng giải, mới hiểu được, phàm là lôi quyết, hơn phân nửa đều từ . Nhưng là công pháp truyền kỳ, đã sớm thất truyền, chỉ còn lưu lại rất nhiều trang rách rưới, được các tông môn cẩn thận bổ cứu, từ đó diễn sinh ra rất nhiều môn pháp hệ Lôi.

Nhưng không phải ai cũng có thể tu tập lôi pháp này.

Mọi người đều biết, pháp quyết trên thiên hạ có ngàn ngàn vạn vạn cái, nhưng xét đến cùng, đều nằm trong ngũ hành.

Lôi pháp chính là một loại pháp quyết rất khó, trong yêu thú có không ít thiên phú thần thông này, nhưng nếu tu sĩ muốn tập luyện, như vậy yêu cầu đối với tư chất cùng với linh căn phải đều cực cao.

Tỷ dụ như, đầu tiên linh căn đồng thời phải có hai loại Thủy và Hỏa, mà Hỏa linh căn phải mạnh hơn Thủy linh căn, bằng không, không thể tập luyện lôi pháp được.

Tiếp đó, ban đầu người học lôi pháp phải dẫn sấm sét tự nhiên vào linh căn, chịu đựng nổi thống khổ do Lôi Hỏa thiêu đốt. Càng tu luyện về sau, vẫn còn phải tiếp tục lĩnh ngộ thêm sấm sét nữa.

Ngoài hai điểm trên, còn phải dựa vào thiên phú nữa, không chỉ thiên phú, mà còn phải có thêm nhẫn tâm, bền lòng, cho nên số người có thể học được lôi pháp đã ít nay lại còn ít hơn.

Mà một khi có thể tu luyện được chút thành tựu, say này khi gặp thiên kiếp có thể chiếm được rất nhiều tiện nghi, đã vậy khi gặp phải người có cùng tu vi, có thể càn quét mà không cố kỵ gì.

Lôi pháp vừa ra, trận so đấu này không còn trì hoãn nữa.

La Hống quả thực rất lợi hại, thân thể cũng cực kỳ cường hãn, nhưng Điêu Tử Mặc đã học được lôi pháp, bởi vậy sau bốn năm hiệp nữa, Điêu Tử Mặc dùng roi sét quất bay La Hống, La Hống liền thua!

Điêu Tử Mặc thu hồi trường tiên, nhẹ nhướn khóe mắt: “ Đợi sau khi ngươi tu tập xong của môn phái ngươi, mới có tư cách đấu với ta một trận.”

La Hống cũng không phải người thích lằng nhằng, bại chính là bại, vô cùng tiêu sái ôm quyền: “ Vậy đợi đến lúc đó lại tái chiến!”

Điêu Tử Mặc cười nói: “ Đến lúc đó lôi pháp của ta sẽ đại tiến, ngươi có thể lại bại dưới tay ta.”

Ánh mắt La Hống sắc bén, một bước cũng không nhường: “ Hôm nay ngươi thắng, chớ để ngày sau lại thành kẻ bại.”

Hai người nói vài câu với nhau, sau đó đều tự quay về chỗ ngồi, đồng thời cũng lĩnh lá thăm thắng bại.

Liên tục hai tràng so đấu, đều là những trận cực kỳ đặc sắc, mà song phương so đấu cũng đều là người cực kỳ có phong độ, chưa ai từng sử dụng kỹ xảo mưu ma chước quỷ gì, nên tất cả đều khiến cho đám người xem đều có cảm giác đã ghiền.

Trận cuối cùng là trận đấu của hai tu sĩ tầng mười Luyện Khí, một người khiến cho tụ linh thông bảo hiện ra màu tím đậm, cơ hồ chỉ còn kém một chút nữa là đến Trúc Cơ- thiếu môn chủ của Thiên Diễn Môn Nghiêm Bá Thưởng. Người còn lại chính là một trong hai nữ tử nằm trong tốp sáu cao thủ, Tán Tu Minh Trác Hàm Nhạn.

Hai người cuối cùng này, trên đỉnh đầu đều có một thanh phi kiếm đang bay lơ lửng, linh quang lấp lóe, thoạt nhìn thì không thấy chỉ khi nhìn kỹ mới thấy.

Túc Hãn trước đó vẫn luôn hưng trí bừng bừng, nhưng lúc này lại thở dài.

Từ Tử Thanh nghĩ là bởi vì hắn quá để ý đến hai trận thua lúc nãy, muốn trấn an hắn, nhưng lại sợ nói ra lại thành khoe khoang nên chưa biết phải nói thế nào.

Túc Hãn vẫn chưa phát hiện ra Từ Tử Thanh đang khó xử, mà rất buồn rầu: “ Tử Thanh huynh, đệ đã thua hai ván, ván này chỉ sợ đệ sẽ lại thua nữa thôi.”

Từ Tử Thanh giật mình, hóa ra không phải hắn để ý chuyện thắng thua…nhưng sao hắn lại nói như vậy?

Túc Hãn không chờ y kịp đặt câu hỏi, đã cười khổ nói: “ Lần này, Trác sư tỷ định chắc là thua rồi.”

Lúc này Từ Tử Thanh mới bừng tỉnh đại ngộ.

Quả thật là vậy, tu vi của Trác Hàm Nhạn đúng là rất tinh thâm. Kết quả trước đó, trên tụ linh thông bảo hiện ra có ba người tím đậm, ba người tím vừa, hai người tím nhạt, nàng với Quý Bán Liên đều là nữ tử, mà Quý Bán Liên là tím nhạt, còn nàng tím vừa, không hề thua kém nam nhi, đủ để thấy nàng cũng rất bất phàm.

Đáng tiếc, không may.

Hai trận trước đó, tím nhạt đấu tím nhạt, tím vừa đấu tím vừa, duy chỉ có nàng là tím vừa đấu với tím đậm.

Tu vi của Nghiêm Bá Thưởng hiện giờ, có thể nói là đứng đầu trong những người dưới Trúc Cơ, đối chiến với hắn, Trác Hàm Nhạn sao còn có cơ hội thắng chứ? Túc Hãn lo âu như vậy, cũng không phải là không có đạo lý.

Túc Hãn lại nói: “ Trác sư tỷ chính là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của Tán Tu Minh, hiện giờ cũng là đại diện cho mặt mũi Tán Tu Minh chúng ta. Đệ mặc dù biết ván này tỷ ấy đã định trước là bại, nhưng lại vẫn muốn cược tỷ ấy thắng. Dù là vì chuyện này mà phải bồi luyện với Tử Thanh huynh chín ngày, đệ cũng cam tâm tình nguyện.”

Từ Tử Thanh nghe vậy, cũng cảm thấy thổn thức. Suy nghĩ một chút, cũng nói: “ A Hãn hiền đệ nói vậy là không đúng.” Y không đợi Túc Hãn đáp lời, đã nói tiếp, “ Chẳng lẽ a Hãn hiền đệ là người trong Tán Tu Minh, còn ta thì không phải sao? Nếu là người trong minh so đấu, tất nhiên ta cũng sẽ đặt cho nàng thắng.”

Nói xong, y nở nụ cười: “ Cho nên ván cược này chúng ta đều đặt chung một người, bất luận thế nào, huynh và đệ cũng đều hòa nhau.”

Trong mắt Túc Hãn hiện lên một tia chấn động, cũng cười nói: “ Đã vậy thì…hòa nhau vậy!”

Hai người suy đoán vô cùng đúng, Trác Hàm Nhạn quả thực đã thua.

Thậm chí lúc so đấu, thế cục thắng bại không ngờ lại định ra nhanh chóng như vậy.

Ngay tại lúc vừa bắt đầu trận đấu, phi kiếm của hai người vừa mới chạm nhau, Nghiêm Bá Thưởng liền cong ngón tay lại, bắn ra một luồng lực!

Kình phong lướt qua, có thứ gì đó vô hình bắn thẳng vào giữa ngực Trác Hàm Nhạn, khiến cho nàng phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc thoáng chốc liền tái nhợt.

“ Chân nguyên!” có người nhịn không được thốt lên!