Từ Tử Thanh xem trận đấu vô cùng say mê.
Mới vừa rồi lúc Quý Bán Liên nhẹ nhảy múa, dù cho y biết rõ trong đó có khác thường, nhưng vẫn có chút mê mẩn đến hoa cả mắt. Mà đao khí bá đạo của Trương Thiên Thái cũng để lại ấn tượng rất sâu đậm cho y.
Y nhớ lại những kiếm khí trước đây từng chứng kiến, trong lòng âm thầm so sánh.
Kiếm khí của Tử Phong công tử không dài, nhưng lại rất cô đọng, giống như muốn hóa thành thực chất, so với cương khí hình đao lúc nãy thì nhỉnh hơn một chút. Còn kiếm khí của hảo hữu Vân Liệt tuy mảnh nhưng lại lạnh thấu xương, không chỉ có thể phá không đả thương người, lại còn dễ dàng biến đổi theo ý muốn, so với kiếm khí của Tử Phong công tử, còn mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng có điều kiếm khí và đao khí dù sao cũng rất khác nhau.
Kiếm khí lợi hại, không thể phá vỡ; còn đao khí thì lại bá đạo, rắn rỏi cường hãn.
Cả hai thứ đều là hung binh, trong trí nhớ của y thì kiếm thắng đao, chắc một phần cũng do tu vi của người sử dụng kiếm, sử dụng đao khác nhau nữa. Nếu như Trương Thiên Thái có tu vi Trúc Cơ hay thậm chí còn cao hơn nữa, nói vậy đao cương có lẽ sẽ là một hình thái khác. Chứ tuyệt không hề bị linh âm* ( tiếng chuông) áp chế gắt gao như bây giờ!
Từ Tử Thanh dù sao cũng là một nam nhi đường đường khí khái, tuy biết sóng âm do Quý Bán Liên phát ra rất lợi hại, nhưng y lại càng yêu thích sự sắc bén tàn nhẫn của binh đao hơn. Cẩm lăng với vòng ngọc thì có vẻ quá mức mềm mại nữ tính.
Y nhìn một hồi, hai người còn đang giằng co, tựa hồ vẫn chưa thể phân ra thắng bại trong một chốc được, liền nói chuyện với Vân Liệt: “ Vân huynh, công pháp của quý cô nương kia sử dụng rất kỳ dị.”
Theo Từ Tử Thanh thấy, thân pháp của Quý Bán Liên lúc sử dụng cẩm lăng cùng với lúc sử dụng ngọc linh trên vòng ngọc tạo ra sóng âm, bộ pháp giống nhau như đúc, chắc chắn là từ một bộ công pháp mà ra.
Có tiếng nói lạnh như băng truyền đến: “ Đây chính là .”
Từ Tử Thanh vốn chỉ thuận miệng nói để bắt chuyện với Vân Liệt, không ngờ hảo hữu lại biết được, không khỏi kinh ngạc: “ Vân huynh biết?”
Vân Liệt nói: “ Thế giới Khuynh Vẫn cũng có tịnh nhạc cung, trong đó đều là nữ tử, cùng tu tập công pháp này.”
Từ Tử Thanh càng thêm tò mò: “ Vậy nếu như Quý cô nương thành công lên Trúc Cơ rồi, sau khi tới đại thế giới, có thể trực tiếp gia nhập vào đó sao?”
Vân Liệt “ Ân” một tiếng, nói tiếp: “ Mỗi lần thế này, Tịnh Nhạc Cung đều có người đến.”
“ Tịnh Nhạc Cung” trong lời hắn nói, tất nhiên là chỉ Tịnh Nhạc Cung trong đại thế giới Khuynh Vẫn.
Từ Tử Thanh sáng tỏ: “ Thì ra là thế.” Y hơi suy nghĩ, “ Nếu Quý cô nương tu tập công pháp truyền thừa đến từ đại thế giới, nói vậy phẩm chất phải cực cao, trận so đấu lần này, chỉ sợ Trương đạo hữu sẽ nguy hiểm.”
Vân Liệt thì lại nói: “ Chưa hẳn.”
Từ Tử Thanh thật ra cũng không mấy có hứng thú với chuyện thắng thua, chỉ thử dẫn dắt đề tài để hảo hữu nói nhiều thêm vài câu, không ngờ lại thành công, liền mỉm cười: “ Thỉnh Vân huynh có thể giải thích nghi hoặc cho ta được không?”
Vân Liệt giống như cũng nhận ra, nói: “ Nếu ngươi thật sự muốn biết, ta có thể nói cho ngươi nghe.”
Từ Tử Thanh vội vàng chỉnh lại nét mặt: “ Tất nhiên là muốn biết rồi.” Lại ho nhẹ một tiếng, “ Có thể cùng Vân huynh xem trận đấu, nghe Vân huynh chỉ điểm, trong lòng ta rất vui. Cho nên mới vừa rồi có chút…mong Vân huynh thứ lỗi.”
Vân Liệt dừng một chút, nói: “ Không sao.”
Từ Tử Thanh lại nài nỉ: “ Thỉnh Vân huynh hãy giải thích nghi hoặc cho ta.”
Vân Liệt hơi suy nghĩ, sau đó giải thích: “ Có thể kiên trì chống đỡ lại Thiên Âm Mị Vũ như thế, chứng tỏ Trương Thiên Thái chính là người có tâm tính kiên định.”
Trong lời của hắn có vài ý tán thưởng, Từ Tử Thanh cảm thấy hiếm có khi hảo hữu khen người khác, càng thêm nghiêm túc lắng nghe.
Chợt Vân Liệt lại nói: “ Thiên Âm Mị Vũ của Tịnh Nhạc Cung thiện về mê hoặc tâm trí con người, tu vi càng tinh thâm, sóng âm phát ra càng có uy lực, nhưng mức độ tiêu hao linh lực cũng không dưới đao cương là mấy.”
Nghe hảo hữu nói vậy, Từ Tử Thanh thầm nghĩ, Quý Bán Liên trước đó dùng ý đồ né tránh để tiêu hao linh lực của Trương Thiên Thái, chắc chắn hơn phân nửa cũng là vì nguyên nhân này.
Nguyên nhân này thì y chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra. Bởi vì Vân Liệt vẫn chưa nói xong: “ Tu vi của nàng rất thấp, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ trong nửa khắc nữa. Trương Thiên Thái bảo tồn linh lực, mặc dù lúc này nhìn gian nan, nhưng không phải là không có đường thắng.”
Nếu lúc trước là vì muốn nói chuyện vài câu với Vân huynh thôi, thì sau đó Từ Tử Thanh lại nghe đến mức nhập thần, lúc này trong đầu càng thêm sáng tỏ thông suốt, trong khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ cũng đã bay tới tận chân trời nào rồi.
Ngay lúc này, y cảm thấy cổ tay áo hơi nặng xuống, bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh.
Hóa ra Túc Hãn ở một bên xem trận đấu thấy nôn nóng, không khỏi kéo tay áo y, thấp giọng hỏi: “ Tử Thanh huynh, huynh cho là ai có thể thắng?”
Bởi vì đang say sưa nói chuyện với Vân Liệt, Từ Tử Thanh vậy mà quên mất bên cạnh mình còn có thêm một người nữa, bởi vậy vừa đυ.ng vào là y giật bắn mình: “ Ý của a Hãn hiền đệ…”
Từ Tử Thanh vẫn chưa nghe rõ câu hỏi của Túc Hãn, mà Túc Hãn lại còn đến để hỏi ý kiến của y. Hắn có chút thẹn thùng: “ Theo đệ thấy, chẳng phân biệt được thắng bại.”
Suy nghĩ một hồi, Từ Tử Thanh mới hiểu vì sao Túc Hãn nói vậy, liền cười nói: “ thật ra thì, ta cảm thấy Trương đạo hữu có nhiều phần thắng hơn.”
Túc Hãn vừa nghe vậy, liền lên tinh thần: “ Tử Thanh có cao kiến gì, mau mau nói cho đệ biết!”
Từ Tử Thanh hồi tưởng lại một chút những gì Vân Liệt vừa phân tích lúc nãy, đắn đo nói: “ Đệ xem sóng âm của Quý cô nương lợi hại như thế, chắc chắn sẽ tiêu phí không ít linh lực.” Y chỉ chỉ mồ hôi lấm tấm trên thái dương của hoàng sam nữ tử, “ A Hãn hiền đệ nhìn xem.”
Túc Hãn nhìn qua, cả kinh nói: “ Quả nhiên là vậy.”
Từ Tử Thanh lại nói tiếp: “ Còn Trương đạo hữu tuy lúc này nhìn có hơi chật vật một chút, nhưng tất cả linh lực đều khóa lại bên trong cơ thể, linh trí còn giữ lại chút tỉnh táo, tích tụ so với Quý cô nương còn nhiều hơn.”
Túc Hãn cũng quan sát Trương Thiên Thái thật kỹ, thấy cơ thể hắn căng chặt, nhưng hai mắt khi thì mông lung, khi thì thanh tỉnh…hiện giờ thanh tỉnh lại nhiều hơn, chắc là trong lòng cũng nhận ra rồi.
Hắn liền thở dài: “ Tử Thanh huynh kiến thức rộng rãi, ván cược này, chỉ sợ đệ đã thua rồi.”
Từ Tử Thanh cười nói: “ Cứ xem tiếp đi. Về sau vẫn còn nhiều trận đấu mà, đệ cùng với huynh lại cược tiếp. Nếu như lần tới đệ thắng thì coi như hòa nhau vậy.”
Túc Hãn nhướn nhướn mi: “ Vậy được, lần tới nhất định đệ sẽ thắng huynh.”
Từ Tử Thanh cười cười không nói, ngầm truyền âm Với Vân Liệt: “ Vân huynh, lúc nãy ta đã mượn lời của huynh để huênh hoang. Đa tạ đa tạ.”
Vân Liệt im lặng.
Từ Tử Thanh cười khẽ, lại tiếp tục cùng Túc Hãn nhìn vào giữa sân đấu.
Không ngoài dự đoán của Vân Liệt, lúc này Quý Bán Liên đã là nỏ mạnh hết đà.
Chỉ thấy cước bộ của nàng càng lúc càng chậm, âm thanh của chuông ngọc trong tay cũng không còn quỷ mỵ như lúc nãy nữa. Còn Trương Thiên Thái, hai mắt đã dần dần sáng trở lại, sắc mặt cũng càng lúc càng tốt hơn.
Quý Bán Liên thấy vậy, trong lòng khẩn trương.
Nàng xoay người nhanh hơn, cánh tay cũng liên tục khua động, tiếng chuông bỗng nhiên càng thêm vội vàng, giống như từ mưa xuân rả rích thoáng cái liền biến thành cuồng phong mưa rào!
Từ Tử Thanh thở dài: “ Quý cô nương đã loạn tâm rồi.”
Trong nháy mắt, cước bộ của Quý Bán Liên bị trượt một cái, tiếng chuông tɧác ɭoạи, cảnh giới kỳ diệu do Thiên Âm Mị Vũ tạo nên thoáng chốc bị tiêu tán hơn phân nửa.
Trương Thiên Thái bắt lấy cơ hội, hét lớn một tiếng: “ Phá!”
Hắn gồng hai tay, trường đao hướng về phía trước ra sức trảm một cái— lập tức đao cương vô hình chém nát sóng âm, sắc mặt Quý Bán Liên trắng bệch, không còn sức để đấu tiếp nữa.
Trương Thiên Thái lại chém ngang một nhát, lần này, đao cương mãnh liệt xuất ra, với tư thế này, đúng là muốn đem eo Quý Bán Liên chém thành hai nửa!
Lúc này một giọng nam chợt vang lên, không cao không thấp, tao nhã dễ nghe.
Đúng là Đường Văn Phi.
Chỉ nghe hắn nói: “ Tán.”
Sau đó dựng ngón trỏ, nhẹ nhàng vẽ xuống—
Mọi người chỉ thấy một đoàn bạch quang cấp tốc lao ra, chạm vào đao cương.
Bạch quang thoạt nhìn thì yếu ớt vô cùng, nhưng một khắc khi đao cương kia chạm vào nó liền lập tức vỡ tan, hóa thành mấy đạo kình phong, tán ra xung quanh. Hoàn toàn không còn sức để đả thương người nữa.
Cách giải quyết nhẹ nhàng bâng quơ như vậy khiến cho đám tu sĩ đều trợn mắt há hốc mồm, cả đám đều bị đường vẽ huyền ảo kia hấp dẫn, thần hồn lâm vào dao động.
Vị Đường tiền bối này, tu vi đúng là cao thâm! Thuật pháp đúng là thần diệu!
Gánh nặng trong lòng Từ Tử Thanh cũng được giải trừ.
Có thể không đả thương đến mạng người, tất nhiên là không thể tốt hơn.
Quý Bán Liên kinh hồn táng đảm, mái tóc cũng vì đao cương tới gần mà tản ra, lúc bay ra phía sau, có vài phần chật vật, vẻ tiên tư ngọc mạo trước kia cũng không còn.
Trong mắt Trương Thiên Thái tràn ra một tia cuồng nhiệt, nhưng lập tức lại biến mất.
Chiêu lúc nãy của Đường Văn Phi có lợi hại thế nào, cũng không phải đao thuật. Đời này hắn lấy đao làm đạo, những đạo khác dù rộng lớn huyền diệu thế nào cũng không thể khiến cho hắn dao động!
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Thiên Thái ôm quyền nói với Quý Bán Liên: “ Đa tạ.”
Ngực Quý Bán Liên hơi phập phồng, trên mặt cũng có chút đỏ ửng, thầm cay nghiến trong lòng. Nhưng dù sao bại đã là bại, nàng cũng không thể rước thêm nhục nhã được. Vì thế cũng cố gắng gượng cười một cái thật tươi: “ ….Tiểu muội mặc cảm.”
Xoay người ngồi xuống, trong lòng Quý Bán Liên không ngừng oán hận. Người của Thần Đao Môn đám ra tay hạ sát thủ với người trong Tịnh Nhạc Cung là nàng, đợi đến đại thế giới, nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn!
Hai người đều tự trở về chỗ ngồi, hào quang trên lá thăm sáng lên. Lập tức trên lá thăm của Trương Thiên Thái khắc lên một chữ “ Thắng”, còn của Quý Bán Liên là “ Bại”.
Nhìn thấy chữ “ Bại”, Quý Bán Liên càng thêm không cam lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn Đường Văn Phi, chỉ thấy hắn hơi gật gật đầu, vẻ mặt cũng không có bất mãn gì, lúc này mới hơi an tâm.
Tuy rằng Quý Bán Liên bị thua, nhưng không phải là không có tư cách ở lại, nàng dù sao cũng là tu sĩ tầng mười Luyện Khí, chỉ thua mới một ván. Đợi đến cuối, nàng vẫn có thể khiêu chiến với người thắng để cướp lại danh ngạch.
Lúc này Túc Hãn bỗng dưng chọt chọt tay Từ Tử Thanh, trêu đùa: “ Huynh nếu không lên tiếng, tiểu mỹ nhân sẽ bị người ta đoạt mất.”
Từ Tử Thanh ngẩn ra, lại nghe có tiếng thầm thì của người gần đó truyền đến, liền nghiêng đầu nhìn qua. Chỉ thấy một công tử mặc hoa phục đang nói chuyện với Từ Tử Đường, thoáng nghe qua, là biết đang giảng giải lại những chỗ ảo diệu trong trận chiến vừa nãy rồi. Lúc này y mới hiểu được vì sao hôm nay Tử Phong công tử lại đặc biệt ngồi cạnh Từ Tử Đường, hóa ra nguyên nhân chính là đây.
Lúc sau y mới kịp phản ứng lại lời nói của Túc Hãn, không khỏi dở khóc dở cười: “ A Hãn hiền đệ chớ nói bậy, Tử Phong công tử chính là thân sinh huynh trưởng*( anh ruột) của Tử Đường cô nương, ngươi nói thế chính là thất lễ!”
Túc Hãn co rụt lại: “ Là đệ nói sai rồi.” Sau đó cũng không hết hi vọng, “ Tử Thanh huynh chỉ nói hai người họ là huynh muội, chứ chưa hề nói không có tình cảm gì với cô nương ấy…”
Từ Tử Thanh thở dài, nghiêm mặt nói: “ Quả thực ta không có tình cảm gì với Tử Đường cô nương, loại chuyện trêu đùa này, sau này không được nhắc tới nữa.” Sau đó lại có vài phần nghiêm túc mở miệng, “ Ta thấy hình như a Hãn hiền đệ rất để ý đến Tử Đường cô nương, nếu đệ thật sự ái mộ nàng, cứ nói thẳng ra, chứ không cần lấy ta ra thử. Bằng không sẽ trở ngại duyên phận.”
Túc Hãn khó có khi thấy thái độ Từ Tử Thanh nghiêm túc như vậy, rụt rụt cổ, cảm thấy lưng có chút phát lạnh.
Quả thật hắn cũng không có ý gì với Từ Tử Đường, chỉ là bởi vì hôm quan thấy Từ Tử Đường chủ động đến tìm Từ Tử Thanh nói chuyện, hắn thấy vậy có chút thú vị, nên thường xuyên trêu chọc Từ Tử Thanh, không ngờ tới lại làm cho Từ Tử Thanh hiểu lầm, đúng là vô cùng oan uổng…