Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 83: Trận đấu đầu tiên.

Đệ tử của Tịnh Nhạc Cung có sở trường thiên về ưu thế cơ thể, Quý Bán Liên vừa mới nói “ Thỉnh” xong, cẩm lăng quấn trên khuỷu tay đã giống như một con cự mãng màu trắng, mang theo tiếng rít xé gió “ xì xì”, giống như tiếng rắn, càng khiến cho cẩm lăng tăng thêm vẻ xảo quyệt, biến ảo xảo trá giống như rắn trườn.

Mà Trương Thiên Thái cũng là người lang tâm sắt đá, từ lúc Quý Bán Liên vừa mở miệng nói chuyện, hắn đã dùng hết sức nắm chặt trường đao trong tay, cẩm lăng kia vừa mới vọt tới thăm dò, hắn đã giơ cao chuôi đao, đánh xuống thật mạnh—-

Đao khí như sóng, mãnh liệt xoay chuyển! Triền miên cuộn lấy cẩm lăng như con rắn kia!

Đao khí cùng cẩm lăng quyện chặt một chỗ, một cái cường thế sắc bén, một cái ôn nhuyễn dẻo dai, không biết được là đao cắt đứt cẩm lăng hay là cẩm lăng lấy nhu thắng cương…

Đám tu sĩ đều mở to mắt quan sát thật kỹ trận đấu của hai người.

Trương Thiên Thái cùng Quý Bán Liên có tu vi xấp xỉ nhau, một chiêu đánh ra, mặc dù thanh thế có chút khác nhau, nhưng kỳ thực uy lực lại xấp xỉ. Trong khoảng thời gian ngắn khiến người xem hoa mắt chóng mặt, không thể phân biệt nỗi trong tức khắc.

Hai cổ tay Quý Bán Liên cuốn chặt phần đuôi cẩm lăng, tay ngọc nhẹ giương cao, thân hình xoay chuyển, nhẹ nhàng khiêu vũ. Cẩm lăng dưới sự điều khiển, di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện, phía trước phía sau.

Đao khí kia đánh tới, mỗi khi sắp đυ.ng đến liền bị cẩm lăng đẩy lùi, không bỏ sót một chút đao khí nào cả. Cuối cùng lại là đao khí không thể chém đứt cẩm lăng, ngược lại còn bị cẩm lăng đẩy lùi ra xa.

Hiện giờ xem ra, giống như là Quý Bán Liên đang chiếm thượng phong.

Túc Hãn vui mừng, nghiêng đầu hỏi: “ Hiện giờ hai người đã đấu được một lúc lâu rồi, Tử Thanh huynh, huynh chọn người nào?”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Đệ nếu đã gọi ta một tiếng huynh trưởng, thì cứ tự nhiên chọn trước đi.”

Túc Hãn ho nhẹ một tiếng: “ Đệ cũng không khách khí với huynh nữa. Theo đệ thấy, Quý Bán Liên giảo hoạt như cáo, hơn phân nửa là sẽ thắng.”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Đệ chọn Quý đạo hữu, vậy ta liền chọn Trương Đạo Hữu vậy.”

Túc Hãn cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi, gãi gãi mũi, lại tiếp tục xem hai người chiến đấu.

Lúc này hắn không hề hay biết, Từ Tử Thanh một mặt chăm chú quan sát trận đấu của Quý Bán Liên và Trương Thiên Thái, một mặt lại đưa ý thức vào trong nhẫn trữ vật, nói chuyện với tri kỷ của y.

“ Vân huynh, có thể xem trận đấu với ta không?”

Người trong nhẫn nói: “ Được.”

Mắt thấy Quý Bán Liên chiếm thượng phong, Trương Thiên Thái lại không hề lộ vẻ nôn nóng, sắc mặt hắn lạnh lùng trầm tĩnh, huy đao chém ngang, đao khí thoáng chốc liền biến hướng.

Lúc này cẩm lăng kia đang vừa vặn nghênh đón đòn này, mắt thấy đao khí và cẩm lăng sắp chạm vào nhau!

Quý Bán Liên thấy thế, eo nhỏ nóng vội xoay vòng, cẩm lăng kia lập tức liền múa ra ba tầng vòng tròn, bao quanh người nàng, hệt như tiên tử dưới ánh trăng, thanh lệ bức người.

Nàng đúng là muốn thu cẩm lăng lại, không muốn chính diện chống đỡ lại đao khí.

Từ Tử Thanh có chút khó hiểu, cẩm lăng và trường đao kia đều là pháp khí, nếu thật sự đánh vào, cẩm lăng cũng chưa hẳn sẽ bị đao khí chặt đứt, vì sao Quý Bán Liên lại cẩn thận thu vào mà không đón đỡ chính diện?

Y không hiểu, liền đặt câu hỏi.

Vân Liệt ở trong nhẫn đáp: “ Nếu muốn luyện đao, lưỡi đao phải uống đủ máu tươi, đao của Trương Thiên Thái cũng đã có vài phần hỏa hậu, bên trong đao khí có chứa sát khí của người chết, quả thực có thể đả thương người.”

Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút, nói: “ Cẩm lăng của Quý Bán Liên rất sạch sẽ, nếu như chạm vào, sẽ bị nhiễm phải sát khí của đao kia, đến lúc luyện hóa, chắc chắn sẽ rất hao tốn công sức…”

Vân Liệt lại nói: “ Ngoại trừ điều đó, còn liên quan đến tính chất pháp khí của hai người nữa.”

Sau khi Vân Liệt nói vậy, Từ Tử Thanh cẩn thận ngẫm nghĩ, lại nói: “ Trường đao tuy rằng bá đạo, nhưng hình thái lại ngắn hơn cẩm lăng rất nhiều, tuy nó có thể phóng đao khí ra bên ngoài, nhưng khoảng cách lại không thể đả thương được người. Cẩm lăng thì rất dài, vốn có thể co duỗi biến hóa, uy lực vô hạn, nhưng đáng tiếc bây giờ lại rơi vào tình cảnh đỡ trái hở phải, trở thành gông cùm xiềng xích.”

Vân Liệt nghe xong, mới mở miệng: “ Nếu là chuyện tới trước mắt, Quý Bán Liên cũng sẽ không còn cố kỵ nữa.”

Quả nhiên, trương thiên thái ở giữa sân thấy rõ tiên cơ, lập tức “ Xoẹt! xoẹt! xoẹt”, trảm ra ba đạo cương khí hình lưỡi đao cực kỳ sắc bén.

Ba đạo cương khí “ Ong ong” chấn động, giống như tiếng chuông, theo hình chữ “ Phẩm” (品) vọt tới chỗ Quý Bán Liên với tốc độ cực nhanh, muốn tránh cũng khó mà tránh khỏi. Nếu như thu cẩm lăng lại, Quý Bán Liên sẽ bị đao khí kia tấn công, nếu như không thu, thì thế nào cũng sẽ làm bẩn cẩm lăng!

Mắt thấy Trương Thiên Thái xuất đao mạnh mẽ, đôi mi thanh tú của Quý Bán Liên nhíu chặt, quyết định thật nhanh, không hề luyến tiếc cẩm lăng nữa! Chỉ thấy hai tay nàng không biết làm thế nào, vặn chặt cẩm lăng, khiến nó nhanh chóng xoay tròn như một co quay! Quý Bán Liên đứng ngay tại trung tâm, thần sắc nghiêm túc, trong mắt cũng hiện ra vẻ tiếc nuối.

“ Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt——-”

Ba đạo đao cương nhanh chóng đánh lên “ con quay”, phát ra một chuỗi tiếng va chạm của kim loại!

“ Con quay” ở giữa xoay với tốc độ nhanh thần tốc, ngay cả một giọt nước cũng không lọt được vào, đao cương kia cũng vậy, nó nhanh chóng bị cắt giảm từng tầng, bắn ra chung quanh, mài mòn toàn bộ uy lực!

Trương Thiên Thái không chút hoang mang, lại tiếp tục huy đao.

Nhất thời đao cương cùng “ con quay” không ngừng va chạm, cuối cùng phía trên “con quay” màu trắng dần dần sinh ra vết bẩn như rỉ sắt, tốc độ chuyển động của nó cũng dần dần chậm lại…

Trương Thiên Thái rất trầm ổn, miệng quát to một tiếng: “ Ha!”

Ngay sau đó, đao cương dài hơn mười thước bắn thẳng ra!

Lực phòng ngự của “ con quay” dĩ nhiên đã hao hết, không thể triệt tiêu lực lượng của đao cương được nữa, đao cương cùng nó chạm vào nhau, phát ra một tiếng vải bị xé rách!

“ Xoẹt!”

Rách toạt thành từng mảnh vụn!

Cẩm lăng trắng tuyết giống như đôi cánh bướm màu trắng, bị cương khí xé tan làm lộ ra Quý Bán Liên đang được bảo hộ thật kỹ bên trong.

Mà lúc này sắc mặt của Quý Bán Liên hơi trắng bệch, hiển nhiên trước đó nàng thông qua khiêu vũ để thôi động cẩm lăng triệt tiêu đao khí, cũng tốn rất nhiều sức lực. Xem ra hiện giờ, linh lực chỉ sợ cũng đã hao hơn phân nửa.

Linh lực Trương Thiên Thái tiêu hao, cũng không kém Quý Bán Liên.

Công pháp hắn dùng là mà người Thần Đao Môn tu tập, mạnh mẽ bá đạo, tu sĩ một khi tu luyện nó đến trình độ cao thâm, quanh thân sẽ tự nhiên sinh ra một loại khí thế khϊếp người.

Trương Thiên Thái tu luyện đao quyết này khoảng chừng ba mươi năm, có thể nói là thấm nhuần vào trong máu thịt, khiến cho bảo đao trong tay hắn có thể phát ra đao khí. Trong Thần Đao Môn, đao cương của hắn chỉ thua mỗi một sư tôn của hắn, cũng chính là môn chủ, những người còn lại, không ai có thể là đối thủ của hắn!

Nhưng để đao cương có thể phát ra được đao khí cũng không phải dễ, phải hao tốn rất nhiều linh lực, với tu vi thâm hậu như của hắn hiện giờ, quá lắm cũng chỉ chém được mười đao. Lúc nãy vì để phá vỡ phòng ngự của Quý Bán Liên, hắn đã chém ra sáu đao. Hiện giờ chỉ còn có thể sử dụng bốn đao nữa…

Quý Bán Liên nhìn đống vải vụn, trong mắt lóe tia giận dữ: “ Trương đạo huynh rất khách khí, tiểu muội thật sự đã lĩnh giáo!”

Trương Thiên Thái bất vi sở động: “ Lúc võ đấu, phải dùng toàn lực ứng phó. Mới là thượng sách.”

Quý Bán Liên trong lòng vô cùng oán hận, nhưng cũng đành chịu.

Nữ tử trong Tịnh Nhạc Cung các nàng, nổi tiếng về lăng vũ (múa lụa), khác với nữ tử ma đạo hành vi phóng đãng, các nàng được rất nhiều nam tu theo đuổi cầu hôn, dưới tình huống bình thường, nếu muốn tranh cái gì, thường thường cũng có thể được ưu thế.

Vậy mà cố tình đám Thần Đao Môn kia nào có chút thương hương tiếc ngọc gì, chẳng những không vì mỹ mạo của nàng mà mềm lòng, mới vừa gặp gỡ, còn ra tay tàn nhẫn không chút lưu tình, sao có thể không khiến người ta không sinh ra căm phẫn được chứ!

Nhưng dù sao Quý Bán Liên cũng là vũ giả đứng đầu Tịnh Nhạc Cung, tâm tính cực kỳ kiên định. Trong lòng nàng biết rõ trận võ đấu này vô cùng quan trọng, với tu vi của nàng, có thể nắm chắc hơn phân nửa cơ hội được ở lại, nhưng dù sao người trong đại thế giới cũng đang quan sát trận chiến, nàng sao có thể không biểu hiện tốt một chút? Huống chi, người thủ vệ kia tuấn nhã bất phàm, nếu nàng có thể làm quen được… vậy thì sẽ cực kỳ có lợi cho tiên đồ sau này khi nàng tiến vào đại thế giới.

Mới vừa rồi, nàng đã có chút thất thố, bây giờ không thể cứ tiếp tục như vậy nữa. bằng không sẽ để lại ấn tượng không tốt với vị đường tiền bối kia, lúc đó chỉ có mất nhiều hơn được.

Nghĩ đến đây, Quý Bán Liên nhợt nhạt cười: “ Vậy, thỉnh Trương đạo huynh nên cẩn thận!” Tiếng nói vừa dứt, bàn tay vừa lật, trên cổ tay bỗng hiện ra hai vòng ngọc.

Trên vòng ngọc được khảm ba cái chuông ngọc, cổ tay nàng nhẹ run lên, một tiếng chuông nhẹ nhàng réo rắt vang lên, trong nháy mắt khiến mọi người không tự giác sợ run cả người.

Khuôn mặt của Trương Thiên Thái nhăn lại, vẻ mặt cương nghị cũng lộ ra vài phần ngưng trọng, hai tay nắm chặt chuôi đao, có cảm giác sẵn sàng nghênh đón quân địch hơn khi thấy cẩm lăng.

Quý Bán Liên nhẹ nhàng cười, hai tay mở ra, che ở trước mắt run lên—-“Đinh!”

Cổ tay Trương Thiên Thái bất giác run lên.

Sau đó hắn ngay lập tức bừng tỉnh, ngón tay nắm chuôi đao càng chặt hơn, đến nỗi gân xanh trên cánh tay đều nổi lên!

“ Đinh! Đinh!”

“ Leng keng!”

Một tiếng tiếp một tiếp, cực thong thả nhưng lại cực rõ ràng, mũi chân Quý Bán Liên kiễng lên, giữa cảnh tượng bốn bề vắng lặng, bắt đầu xoay tròn. Tà váy màu vàng nhạt cũng nhè nhẹ lay động, giống như một đóa hoa đang chớm nở.

Du͙© vọиɠ đã dâng trào mà còn muốn chống đỡ che giấu, từng bước nhảy múa nhẹ nhàng kia, từng bước từng bước cứ như muốn dẫm nát lòng người vậy!

Mỗi khi cái chuông ngọc kia phát ra một tiếng vang nhỏ, tim Trương Thiên Thái cũng đập theo một nhịp. Đến khi tiếng chuông dần vang nhanh, tim của Trương Thiên Thái cũng đập càng mạnh.

“ Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!”

Tiếng chuông dần dần trở nên dồn dập như tiếng mưa rả rích, Trương Thiên Thái thở từng ngụm từng ngụm hổn hà hổn hển. Sắc mặt hắn đỏ bừng, hai mắt mất đi tiêu cự, linh lực trong kinh mạch hắn chạy tán loạn, giống như sắp nổ tung đến nơi vậy!

Chỉ khi nhìn thấy ngón tay hắn đang càng lúc càng nắm chặt lấy chuôi đao mới có thể biết hiện giờ hắn vẫn còn đang cố chống cự..

Lúc này, đám tu sĩ ngồi xung quanh mới nhận ra điều bất thường.

Không chỉ vì biểu hiện của Trương Thiên Thái, mà còn bởi vì trước mặt bọn họ đột ngột xuất hiện một lớp màn mỏng lờ mờ gợn sóng- đây là cấm chế Đường Văn Phi bày ra để bảo vệ an toàn cho bọn họ.

Nhưng lớp màn mỏng lúc này đây giống như đang bị thứ gì đó va chạm từng chút từng chút như muốn phá tan lớp màn mỏng— nhưng lớp màn chỉ khẽ rung động rồi nhẹ nhàng hóa tan đòn tấn công…

Đám tu sĩ đều nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, trong đôi mắt từng người lóe ra nhiều màu sắc khác nhau.

Hai mắt Từ Tử Thanh lóe thanh quang( tia sáng màu lục), nhìn thẳng vào giữa sân.

Quả nhiên, lấy Quý Bán Liên làm trung tâm, từng đạo sóng âm lăn tăn dập dờn hướng ra phía ngoài, lúc nhỏ lúc lớn, quay chung quanh người Trương Thiên Thái.

Hai mắt Trương Thiên Thái đỏ lên, giống như một con dã thú bị vây khốn, bị trói gắt gao bên trong cái lưới làm từ sóng âm, đừng nói huy đao, ngay cả nhấc tay lên thôi là cả một vấn đề!

Trận này, có lẽ Quý Bán Liên sẽ thắng!

Quý Bán Liên thản nhiên tươi cười, lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại nhịp điệu khó mà diễn tả thành lời được.

Nhưng Từ Tử Thanh lại có thể thấy, trên thái dương của nàng cũng lấm tấm tầng mồ hôi mỏng.

Trước trận so đấu, hai người một thì dùng đao khí bá đạo tốc chiến tốc thắng, một người thì muốn trước tiên làm hao mòn linh lực của đối phương, sau đó mới áp chế ý chí đối phương.

Nhưng Trương Thiên Thái đã quá xem nhẹ lực phòng ngự mạnh mẽ của đối thủ, còn đối phương thì lại không ngờ tới Trương Thiên Thái một lần tấn công mà có thể phát ra ba đạo đao khí!

Cho nên một người chịu đau mất đi pháp khí tùy thân, còn người kia thì lâm vào mưu kế của đối phương. Tình thế hiện giờ đã trở thành trận so đấu sức chịu đựng của nhau.