Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 82: Đánh cược.

Xin lỗi các bạn, tuần này mình có việc bận nên chưa thể edit chương mới (╥﹏╥). Mình post hàng dự trữ trước, vài hôm nữa sẽ có chương mới ≥^.^≤

Mới giương mắt, Từ Tử Thanh đã thấy bạch y nam tử vẫn ngồi ngay ngắn đối diện, giống hệt như lúc hôm qua y còn chưa nhập định, thần sắc hắn lạnh như băng, bất động như núi. Y không khỏi hơi kinh ngạc, Vân huynh sao vẫn chưa trở lại trong nhẫn?

Chưa kịp nghĩ nhiều, có người động đã chạm vào cấm chế y bày ra.

Vân Liệt phất tay áo, kim mang tiêu tán, người cũng biến mất vào bên trong nhẫn.

Từ Tử Thanh lúc này mới triệt tiêu cấm chế, quả nhiên, chỉ có Túc Hãn mới tìm đến y vào lúc này.

Hồng y thiếu niên đạp trên phi kiếm màu đỏ, thò cái đầu vào, ý cười trong trẻo, mi mục như họa: “ Tử Thanh huynh, đêm qua cảm thấy thế nào?”

Từ Tử Thanh cười: “ Vừa rồi vẫn còn đang nhập định, không nghe thấy đệ kêu, thật có lỗi.”

Túc HÃN cũng cười nói: “ Là do huynh quá chú tâm thôi, vốn là đệ quấy rầy huynh mới đúng.”

Từ Tử Thanh lắc đầu: “ Không quấy rầy gì đâu, a Hãn hiền đệ, đệ tới tìm ta có việc gì không?”

Túc Hãn thở dài: “ Hôm nay có trận võ đấu, đệ đang tính rủ huynh đi xem náo nhiệt, mở mang kiến thức một chút, Tử Thanh huynh thấy thế nào?”

Từ Tử Thanh suy nghĩ, nói: “ Cũng tốt. Nơi này có rất nhiều đệ tử thiên tài đến tham gia, nếu có thể đến xem, cũng là một cơ hội tốt để học tập.”

Túc Hãn gật đầu cười: “ Đúng vậy đó.”

Hai người bọn họ đã chắc chắn là sẽ ở lại rồi, đi xem những người khác võ đấu tăng thêm kinh nghiệm cũng rất có lợi. Hai người thương định, Từ Tử Thanh liền đứng dậy, đi ra ngoài, dưới chân tự nhiên sinh ra phiến lá có khả năng trôi nổi trên không.

Linh khí bên ngoài không thể so với bên trong động, cho nên mới vừa ra khỏi cửa, liền cảm thấy không còn thoải mái như ở bên trong nữa.

Túc hãn cảm khái: “ đúng là xa nhập kiệm nan*.”

* Nguyên văn: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (由俭入奢易, 由奢入俭难). Câu trên xuất phát từ quyển “Tư Trị thông giám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.

Từ Tử Thanh nói: “ Mặc dù linh khí ít hơn chút, nhưng so với bên ngoài ngọn Đằng Long đã là dồi dào hơn rất nhiều.”

Túc Hãn cười trả lời: “ Đúng là vậy.”

Tán dóc hai câu, Túc Hãn liền kéo Từ Tử Thanh đến trên phi kiếm, nói: “ Dùng phi kiếm của đệ đi. Thời gian không còn sớm nữa, nếu không nhanh lên, chỉ sợ đến muộn, Đường tiền bối sẽ trách cứ.”

Từ Tử Thanh cũng không để ý hành động của hắn thô lỗ, lập tức thu thuật pháp lại, đứng sau Túc Hãn. Sau đó Túc Hãn thôi động kiếm quyết, phi kiếm liền phá không mà đi. Hai người bọn họ vừa mới khởi hành, huyệt động phía sau liền phát ra tia sáng, là hai người Bành trưởng lão cùng Ngô trưởng lão cùng theo sát bảo vệ hai người.

Rất nhanh đã bay đến trước ngọn Đằng Long, phía dưới chính là đại điện nguy nga, phi kiếm lao nhanh xuống, dừng trên mảnh đất trống phía trước đại điện.

Lúc này cũng đã có vài tu sĩ lục tục đi vào trong điện, hóa ra nơi tổ chức võ đấu là trong điện.

Từ Tử Thanh cùng Túc Hãn sóng vai đi vào, số ghế bên trong vẫn giống hệt hôm qua, hai người bọn họ cũng không khách khí, lập tức tiến lên ngồi vào chỗ. Bành trưởng lão và Ngô trưởng lão không nói lời nào, ngồi sau họ.

Từ Tử Đường tới sớm hơn, thấy hai người tới, gật đầu chào hỏi, Từ Tử Thanh cũng đáp trả bằng một nụ cười ôn hòa. Nhưng không biết tại sao hôm nay, huynh trưởng Từ Tử Phong của Từ Tử Đường lúc này vậy mà không ngồi ở phía sau như hôm qua nữa, mà lại ngồi cùng với muội muội.

Không lâu sau, trong điện đã đến khoảng bảy bám chục người. Ngoại trừ những người đã thắng trận văn đấu hôm qua, còn có mấy người bị loại cũng đến đây, chắc là cũng muốn quan sát để học hỏi, về phần linh mạch kia thì tạm buông sau đầu.

Có người thì lấy tích lũy linh lực làm trọng, có người thì cảm thấy chiêu thức thuật pháp lại trọng yếu hơn, nên việc này cũng không có gì là lạ.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, bên ngoài bỗng nhiên có một đoàn mây mù vọt thẳng đến vị trí chủ tọa.

Sau khi đến thủ vị, mây mù tan biến, hiện ra thanh niên anh tuấn mặc cẩm bào trắng, cũng chính là người thủ vệ Đường Văn Phi.

Từ Tử Thanh đã nghe Vân Liệt nói về công pháp tu luyện của Tiêu Thủy Tiên Tông, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng âm thầm nghiền ngẫm.

Thầm nghĩ: “ Quả nhiên thân hình như mây bay, tiêu sái tự tại, thong dong tao nhã.

Đường VĂN PHI khẽ mỉm cười, phong thái như ngọc, ánh mắt đảo qua, không mang theo chút tục khí nào: “ Chư vị tới đây đấu võ, nên biết điểm dừng, không được ra tay gϊếŧ người.”

Chúng tu sĩ phát ra tư thế oai hùng phấn chấn, dã tâm bừng bừng, đồng thanh nói: “ Vâng lời Đường tiền bối nói!”

Túc Hãn ghé sát vào Từ Tử Thanh, nói nhỏ: “ Đệ từng nghe sư phụ nói, mỗi lần tổ chức đại hội Thăng Long Môn đều có không ít thương vong, không biết lần này thì như thế nào.”

Từ Tử Thanh ngạc nhiên nói: “ Đường tiền bối vừa rồi mới nói nên biết điểm dừng mà..”

Túc Hãn lại lắc đầu hai cái: “ Nửa câu trước thì tùy tiện nghe theo thôi, nửa câu sau mới là quan trọng.”

Từ Tử Thanh ngẩn ra: “…. Không thể ra tay gϊếŧ người?”

Túc Hãn nói: “ Đúng vậy. Đấu võ chính là lúc không cần dùng tới thủ đoạn độc ác để gϊếŧ người, nhưng có thể khiến cho đối phương bị thương nặng, như vậy cũng không tính là trái với quy củ.”

Từ Tử Thanh khó hiểu: “ Vậy thương vong…”

Túc Hãn thở dài: “ Làm sao để đả thương người cũng là một loại bản lĩnh. Vả lại, lúc liều mạng đánh nhau, ai có thể tin chắc mình sẽ biết thu tay lại chứ! Tất nhiên bao nhiêu năm qua, người thủ vệ cũng có ra tay cản lại, nhưng dù sao gây tổn hại đến một người thì một người khác lại có thêm cơ hội. Cho nên khi đối chiến, các tu sĩ đều tâm độc thủ độc, chuyên nhắm vào chỗ yếu hại mà ra tay, hoặc dùng một ít thuật pháp lệch lạc. Quá lắm thì không gϊếŧ chết người nọ ở trong điện, nhưng sau khi đánh xong, ai còn quản hắn làm gì nữa?”

Cũng có rất nhiều tin tức thu được từ bên trong, thí dụ như nhờ vào pháp khí, khiến cho đối thủ nhìn như bị thương không nặng, nhưng kỳ thật thì nội thương trầm trọng, nhiều người trong lúc đánh nhau, cũng sẽ không vì mạng nhỏ mà nhận thua. Cũng có người bị thương rất nặng, ở trong điện tuy không xảy ra sự cố gì, nhưng khi về chữa thương trong động thì lại bất ngờ đột tử. Tóm lại ai ai cũng đều có chút thủ đoạn.

Từ Tử Thanh nghe vậy chau mày: “ Đúng là quá đê tiện mà.”

Túc Hãn nhìn Từ Tử Thanh, có vài phần bất đắc dĩ: “ Tuy nói như vậy, nhưng ai mà không muốn ở lại đây? Ở nơi này tu hành một ngày bằng với tu hành mười ngày ở ngoài. Nếu có thể ở đây tu hành một năm, có thể so với mười năm bên ngoài. Người tu tiên ai cũng đều muốn đột phá trở ngại, kéo dài tuổi thọ, huống chi đây lại là con đường tốt nhất để đến được đại thế giới. Có được cơ hội này, tất nhiên ai cũng không chịu dễ dàng từ bỏ.”

Từ Tử Thanh trong lòng thầm thở dài, chút không vui trước đó cũng lập tức biến thành bất đắc dĩ.

Với y mà nói, chỉ có ngay thẳng vô tư không dễ bị lay động thì tâm cảnh mới có thể an ổn.

Theo suy nghĩ của Từ Tử Thanh, những người chỉ biết dùng đến thủ đoạn, chắc chắn sẽ sinh ra tâm ma, trái lại đến lúc đó còn tự tổn hại mình… việc tu hành, bản thân vẫn phải nên kiên định mới tốt, y chỉ là một người mới tu vi còn chưa đến Trúc Cơ, vẫn không biết cái nào tốt, cái nào không tốt. Vậy tốt nhất là không nên suy nghĩ nhiều nữa.

Nói chuyện được mấy câu, võ đấu đã sắp bắt đầu.

Ngón trỏ Đường Văn Phi điểm nhẹ vào bàn tay trái, trong lòng bàn tay liền hiện ra một ống thẻ bạch ngọc, bên trong đựng hơn mười cái thẻ ngọc trong suốt, nhẹ lay một cái liền phát ra âm thanh trong trẻo vui tai: “ Trên mỗi một thẻ ngọc có viết tên một người, ta gọi người nào, người đó liền bước ra.”

Hắn ôn hòa cười, nói xong câu đó, ném ống thẻ kia vào giữa không trung.

Bên tai vang lên tiếng leng keng không ngừng, ống thẻ tỏa ra ánh sáng lập lòe, hóa ra đó là một kiện pháp khí.

Đột nhiên, ống thẻ dừng lại, bên trong phun ra hai cái thẻ ngọc.

Hai cái thẻ bay ra với tốc độ cực nhanh, thẳng tắp bay ra hai bên trái phải, muốn đánh vào mặt hai tu sĩ!

Nếu có thể lọt vào trong số những người thắng văn đấu, sao có thể là người tầm thường được? Hai người kia không chút hoang mang, đều nâng tay chụp lấy thẻ ngọc, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Trận đối chiến thứ nhất cứ thế mà định ra.

Đường Văn Phi nói: “ Nếu đã rút trúng, thì xin mời lên đài.”

Vì thế từ mỗi bên trái phải đều có một người bước ra, phân ra đứng đối diện nhau trong điện. Đường Văn Phi lại duỗi tay chỉ vào không trung, vẽ vẽ hai đường.

Chỉ thấy nơi ngón tay hắn xẹt qua, sinh ra hai đám mây nhỏ bồng bềnh, bay đến gần chỗ hai người kia đang đứng. Sau đó đám mây đột nhiên tản ra, hóa thành hai luồng sương trắng nhàn nhạt, vô thanh vô tức biến mất trước bàn trà của đám tu sĩ ngồi xung quanh.

Đám tu sĩ cảm thấy có chút hoa mắt, nháy mắt sau đó, đều cảm giác được có gì đó khác với bình thường.

Hóa ra, Đường Văn Phi đã thiết hạ cấm chế để bảo vệ an toàn cho mọi người.

Lại nhìn vào hai người đang đứng giữa điện.

Người đứng bên trái là một nam tử cương nghị, dáng người cao gầy thẳng tắp, tuổi tác và diện mạo khoảng chừng ba mươi tuổi, làn da màu đồng cổ, cơ bắp săn chắc, phía sau còn giắt thêm một thanh trường đao. Hắn thoạt nhìn không giống như một tu sĩ tiên phong đạo cốt, ngược lại giống như một gã đao khách ở thế tục hơn. Nhưng nếu cho rằng hắn chỉ là một đao khách bình thường thì lầm to. Quanh thân hắn đao khí lẫm lẫm, khí thế bá đạo, trường đao màu đen ẩn ẩn một tia huyết sắc, có thể thấy đã từng nếm máu qua vô số, rất hợp với nam tử khí phách này!

Hắn ôm quyền nói: “ Trương Thiên Thái Thần Đao Môn, xin chỉ giáo!”

Người đứng đối diện hắn lại là một nữ tử, nàng có khuôn mặt tròn như trứng ngỗng, đôi mi thanh tú nhấp nháy, chỉ cười mà đã có vẻ vô cùng động lòng người. Dáng người nàng yểu điệu, làn da trắng tuyết, phong thái như liễu rũ trong gió. Hai tay nàng quấn một dải cẩm lăng, cuốn mấy vòng quanh vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, càng thêm có dáng vẻ động nhân.

Vị này cũng không giống như một tu sĩ truy cầu tiên đạo, mà giống như một nàng tiểu thư khuê các nhỏ nhắn yếu đuối.

Dung mạo của nữ tử này, bình thường lúc đối mặt với người khác, sẽ khiến đối phương gỡ bỏ ba phần cảnh giác, khiến cho nàng chiếm thượng phong trước.

Nữ tử mím môi cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng du dương: “ Tiểu muội Quý Bán Liên Tịnh Nhạc Cung, nghe danh Trương đại ca đã lâu…, xin hãy chỉ giáo!”

Từ Tử Thanh nhận ra hai người này, họ đều là hai trong số sáu tu sĩ nổi bật tu vi tầng mười Luyện Khí, không ngờ mới trận đầu đã gặp. Không biết trận này sẽ thế nào đây.

Đang suy nghĩ, bên cạnh y bỗng nhiều ra thêm một người, nghiêng đầu nhìn, là Túc Hãn.

Từ Tử Thanh kinh ngạc: “ A Hãn hiền đệ, đệ đây là?”

Túc Hãn cười nói: “ Nếu đã xem đánh nhau, không bằng ngồi gần một chút, cũng dễ nói chuyện. Bằng không chỉ một mình ngồi nhìn, thì còn gì thú vị nữa?”

Từ Tử Thanh lắc đầu: “ cái này cũng không phải chỉ vì thú vị hay không…”

Túc Hãn đầu tiên là cười nói: “ Tử Thanh huynh vẫn luôn nghiêm túc như vậy, không ổn không ổn rồi.” Nói xong lại cảm thấy không thỏa đáng lắm, vội vàng nói, “ Cái đó chỉ là đùa thôi, thật ra lúc xem trận chiến cùng người khác bàn luận mới có thể chiêm nghiệm ra nhiều cái sâu xa hơn, này cũng không đơn thuần chỉ là xem cho vui.”

Từ Tử Thanh thấy hắn liên tục giải thích như thế, có chút buồn cười: “ A Hãn hiền đệ nói rất đúng.”

Túc Hãn nghe vậy liền mừng rỡ, mắt đảo một cái, trong đầu lại nảy ra một ý niệm: “ Huynh có thấy hai người này rất có danh khí hay không, chúng ta đánh cược thử đi?”

Từ Tử Thanh sửng sốt, lập tức bật cười: “Này..” mới vừa rồi còn nói không phải xem cho vui, đảo mắt một cái liền nảy ra trò. Túc Hãn này, đúng là nửa khắc cũng không thể rảnh rỗi. Y liền tiện mồm hỏi, “ Hai người kia còn chưa ra tay, làm sao biết mà cược?”

Túc Hãn nói: “ Chờ cho hai người đó đấu một lúc, đệ và huynh lúc đó chọn một người, về phần thưởng…” hắn cười, “ Trong một năm ở lại đây, nếu huynh thắng, đệ sẽ cùng huynh tu luyện thuật pháp ba ngày, nếu đệ thắng, huynh giúp đệ tu luyện thuật pháp ba ngày, thế nào?”

Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút: “ Cũng được.”

Túc Hãn liền vui vẻ nói: “ Vậy quyết định vậy đi.”

Hai người đánh cược, lại đặt ra phần thưởng, lúc nhìn đến trận đối chiến, cũng càng thêm hưng trí.

Mà hai người đang đứng giữa sân, hiện giờ cũng đang muốn động thủ.