Huyệt động không lớn, ngoại trừ cánh cửa ngoài động có thể để cho một người đi lọt, thì phạm vi bên trong chỉ chừng có mười thước (1 thước=1/3m).
Nhưng linh khí trong huyệt động này, so với bên ngoài còn nồng đậm hơn rất nhiều.
Từ Tử Thanh đi vào bên trong, khoanh chân ngồi xuống, lập tức nâng tay đánh ra một đạo cấm chế, đem huyệt động hoàn toàn phong bế.
Còn chưa kịp nhập định, lại có hai đạo kim quang đột nhiên hiện ra, đánh vào trên cấm chế y vừa bày, phủ lên trên nó một tầng kim quang nhàn nhạt, cũng là gia tăng thêm một phần sát ý dày đặc.
Một nam tử bạch y bóng dáng hư ảo, không biết từ khi nào đã xuất hiện ngồi đối diện Từ Tử Thanh.
Từ Tử Thanh hơi kinh ngạc: “ Vân huynh?”. Ngay lập tức thần sắc đoan chính lại.
Trong dĩ vãng, Vân Liệt rất hiếm khi hiện thân, một khi hắn xuất hiện, đều là do y làm gì đó không ổn, vậy mà hiện giờ hắn lại xuất hiện. Y liền nhanh chóng soi xét lại bản thân xem mình đã làm gì.
Vân Liệt thấy y nghiêm túc như vậy, mâu quang khẽ chuyển, sau đó mới mở miệng: “ Lời nói và việc làm của ngươi không có gì không đúng, ngươi không cần câu nệ như thế.”
Từ Tử Thanh thẹn thùng, ho nhẹ một tiếng: “….Là ta nghĩ quá nhiều rồi.” Lại hỏi, “ Vân huynh có chuyện muốn nói với ta sao?”
Vân Liệt nói: “ Chuyện trong lòng ngươi, có thể nói ra.”
Từ Tử Thanh ngẩn ra, trong lòng cảm thấy ấm áp: “ Hóa ra Vân huynh biết ta…”
Thần sắc Vân Liệt lạnh như băng, ngữ khí không có nửa điểm gợn sóng: “ Sau này ngươi lên Trúc Cơ rồi, trở thành người trong tiểu Trúc Phong của ta. Phần là đồng môn lại thêm mối tương giao nhiều năm giữa chúng ta, ngươi không cần suy nghĩ quá mức.”
Từ Tử Thanh nghe xong, ánh mắt cũng nhu hòa rất nhiều: “ Tâm ý của Vân huynh, Từ Tử Thanh nhớ kỹ.”
Vân Liệt nhẹ vuốt cằm: “ Hỏi đi.”
Từ Tử Thanh vô cùng vui mừng, không hề đắn đo nữa, mà giống như trước kia vẫn thường hay đặt câu hỏi: “ Vân huynh có biết thân phận của người thủ vệ Thăng Long Môn này ra sao không? Lại vì sao có đại hội Thăng Long Môn này?”
Vân Liệt hơi suy nghĩ, nói: “ Xung quanh đại thế giới Khuynh Vẫn có vô số tiểu thế giới, trong đó có ba trăm bảy mươi mốt tiểu thế giới có Thăng Long Môn tương liên với đại thế giới. Mà bên trong cánh cửa Thăng Long này có chứa gió lốc lớn, lúc nào cũng đóng cửa, mỗi mười năm cơn lốc sẽ yếu đi, lúc này có thể mở ra, tiếp nhận người từ tiểu thế giới đi đến đại thế giới, trao đổi qua lại.”
Từ Tử Thanh nhẹ gật đầu, thầm nghĩ, hóa ra mười năm mới tổ chức một lần là có nguyên do.
Vân Liệt lại nói: “ Người thủ vệ của Thăng Long Môn là Kim Đan chân nhân.”
Lời vừa nói ra, Từ Tử Thanh nhất thời cả kinh.
Kim Đan chân nhân? Kia chẳng phải là tu vi của người nọ còn cao hơn cả hảo hữu hay sao?
Vân Liệt thản nhiên liếc y một cái, đem việc này nói đầy đủ.
Hóa ra từ mấy trăm vạn năm trước có vị đại năng phát hiện ra một tiểu thế giới sở hữu Thăng Long Môn có khả năng tiếp nối đến đại thế giới, liền đem tin tức này truyền khắp cả đại thế giới. Cũng bởi vì vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mười năm đã tìm ra được mấy trăm Thăng Long Môn, từ đó về sau không phải chỉ có tu sĩ cực kỳ mạnh mới có thể đến tiểu thế giới nữa, mà những tu sĩ trong tiểu thế giới tu vi yếu hơn chút cũng có thể tiến vào đại thế giới.
Nhưng lốc xoáy trong Thăng Long Môn tàn sát bừa bãi, chỉ có Kim Đan chân nhân mới có thể an toàn ra vào. Tu vi cỡ đó người trong tiểu thế giới không có bao nhiêu, đã vậy còn có nhiều tu sĩ tư chất vô cùng trác tuyệt nhưng kiến thức lại nông cạn, những tưởng xông vào thăng long môn để rèn luyện thể phách, mà uổng mạng trong đó…sau, phần đông các tông môn trong đại thế giới cùng thương nghị, cứ mỗi mười năm sẽ phái một tu sĩ Kim Đan đến tiểu thế giới để tọa trấn, ngăn cản những thiên tài còn trẻ mà ngông cuồng, không biết tự lượng sức mình xông vào Thăng Long Môn, để rồi vô duyên vô cớ mất mạng.
Nhưng hoàn cảnh ở tiểu thế giới có thể nói là cách biệt một trời một vực so với đại thế giới, phần đông tu sĩ đều là cùng trời tranh mệnh, sao có thể nguyện ý đến tiểu thế giới này để trông coi?
Sau khi các tông môn thảo luận, cuối cùng mới định ra một điều lệ.
Tiểu thế giới tuy nhỏ, nhiều năm qua cũng có nhiều thiên tài xuất thế, vì hoàn cảnh tu luyện có hạn, mà khiến cho tiên lộ lênh đênh. Còn đại thế giới mặc dù không thiếu thiên tài, nhưng đệ tử kiệt xuất có ai lại chê ít, một khi đã vậy, vì sao không thu nhận những người có tư chất xuất chúng trong tiểu thế giới chứ?
Bởi vậy mới có chuyện trên Trúc Cơ mới có thể tiến vào Thăng Long Môn.
Về phần vì sao lại là Trúc Cơ, còn có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, mặc dù cứ mỗi mười năm lốc xoáy bên trong Thăng Long Môn yếu đi, nhưng người dưới Trúc Cơ đi vào, thì chỉ có một kết cục là chết không hơn.
Thứ hai, trong hoàn cảnh tồi tệ như tiểu thế giới cũng có người lên được Trúc Cơ, mới có tư cách được người trong đại thế giới xem trọng. Bằng không nếu là mặc cho ai cũng có thể tiến vào đại thế giới này để tranh đoạt tài nguyên, không phải như vậy rất là bất công đối với những người đại thế giới đang giãy dụa trên con đường tu tiên này hay sao?
Đồng thời vì lựa chọn những người có tư chất hơn người, nên mới tổ chức đại hội Thăng Long Môn này.
Quy củ của đại hội này, kỳ thật đều là gia tăng lợi thế cho những thiên tài xuất sắc trong tiểu thế giới, vì bọn họ mở rộng một cánh cửa, cũng là cơ hội để cho người thủ vệ lôi kéo nhân tài về cho môn phái của mình.
Chỉ vì để hấp dẫn càng thêm nhiều thiên tài, hàng loạt các môn phái mới có thể cam tâm tình nguyện phái Kim Đan chân nhân đến tiểu thế giới tọa trấn. Mà để khiến cho vị Kim Đan chân nhân kia không sinh ra oán phẫn, không chỉ mỗi vị chân nhân chỉ cần ở lại mười năm chứ không cần ở lâu dài, lại còn chấp thuận bọn họ đem linh mạch cấp ba vào tiểu thế giới. Cái này không những không tổn hại tu hành, mà còn có thêm hàng loạt bồi thường, dần dà lâu ngày, còn có nhiều người muốn tranh đoạt công việc này.
Người thủ vệ ở trong đại hội Thăng Long Môn, có thể quan sát trong đây có bao nhiêu người tư chất xuất chúng, sau đó âm thầm lôi kéo. Tuy không thể biểu hiện rõ ràng, nhưng dù sao nhận thức của người trong tiểu thế giới về thượng giới đều hữu hạn, thường thường chỉ cần người thủ vệ có vẻ ân cần dễ thân, đều có thể dễ dàng lấy được hảo cảm của chúng thiên tài. Nếu có thể lôi kéo được càng nhiều nhân tài, môn phái còn có trọng thưởng.
Có điều, người thủ vệ này cũng không phải toàn bộ đều xuất phát từ một môn phái, mà là do hàng loạt những danh môn nằm ở phụ cận Thăng Long Môn cùng nhau thương nghị ra, thay phiên nhau cử người đến.
Từ Tử Thanh nghe xong, lập tức liền hiểu rõ.
Chả trách Đường Văn Phi đối với người có đơn linh căn lại khách khí như vậy, hóa ra cũng không phải bản thân hắn coi trọng đơn linh căn, mà là vì môn phái, cũng là vì tài nguyên của bản thân.
Mà Ngũ Lăng Tiên Môn của vân liệt cũng thuộc một trong số những danh môn phụ cận Thăng Long Môn, nhưng lần này người thủ vệ lại không phải đến từ tiên môn của hắn.
Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ: “ Vân huynh, huynh…” y hàm hồ bỏ mất ba chữ “ khi còn sống”, lại hỏi, “ Huynh có biết Đường Văn Phi không?”
Vân Liệt im lặng.
Từ Tử Thanh thấy thế, có chút ngượng ngùng.
Y cũng hiểu được mình đang chọt vào nỗi đau của Vân Liệt, dù sao Đường Văn Phi kia chính là Kim Đan chân nhân, Vân huynh không biết, cũng là tự nhiên thôi…
Vừa muốn đổi chủ đề, lại chợt nghe Vân Liệt mở miệng: “ Ta không quen biết người này, nhưng nhìn cách ăn mặc, chính là người của Tiêu Thủy Tiên Tông.”
Từ Tử Thanh không biết tại sao có cảm giác Vân huynh vừa rồi trầm tư im lặng là vì đang nhớ lại, thần sắc không khỏi có chút cổ quái. Y lấy lại bình tĩnh, chỉ xem như mình vừa gặp ảo giác, hỏi lại: “ ….Tiêu Thủy Tiên Tông?”
Vân Liệt đảo mắt liếc y một cái, nói: “ Tiêu Thủy Tiên Tông là tông môn tam phẩm, pháp quyết nhập môn là .
Từ Tử Thanh lần đầu tiên nghe thấy, vô cùng tò mò: “ Tông môn cũng phân phẩm cấp sao? Vậy Ngũ Lăng Tiên Môn thì sao?…còn nữa, là pháp quyết thế nào, có chỗ nào đặc thù sao?”
Vân Liệt đáp: “ Ngũ Lăng Tiên Môn là tông môn nhị phẩm.” lại nói, “ Pháp quyết trấn môn của Tiêu Thủy Tiên Tông là công pháp cấp Thiên hạ phẩm , có thể điều khiển lưu vân trong thiên hạ, lưu thủy khắp tứ hải, tu đến cuối cùng, lưu vân cùng lưu thủy hòa làm một thể thì có thể thăng tiên”
Từ Tử Thanh sáng tỏ, nhịn không được thở dài: “ Tiêu Thủy Tiên Tông vậy mà lại có công pháp bậc Thiên! Khó trách tu vi của Đường tiền bối… nếu tông môn tam phẩm đã như vậy, vậy còn tình hình trong Ngũ Lăng Tiên Môn phải thế nào mà có thể xếp ở trên?”
Vân Liệt lúc này lại im lặng, thật lâu sau mới nói: “ …một lời khó nói hết.”
Từ Tử Thanh giật mình, sau đó bật cười: “ Là ta đã khó xử Vân huynh.”
Ngẫm lại cũng đúng, Ngũ Lăng Tiên Môn có thể được xếp trên Tiêu Thủy Tiên Tông, vậy nhất định là có rất nhiều chỗ không thể đề cập hết. Y hiện giờ chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, lấy tình tình Vân huynh kiệm lời như vậy, nếu bảo giải thích tình hình trong đó chỉ sợ là không thể nói rõ. Chẳng bằng bây giờ cứ chuyên tâm tu hành, đợi đến khi vào tiên môn rồi, sau đó chậm rãi tìm hiểu cũng không muộn.
Sau khi nói chuyện với Vân Liệt, trong lòng Từ Tử Thanh cảm thấy rất vui sướиɠ, đối với chuyện sau này cũng càng thêm nắm chắc. Cũng không hỏi nhiều nữa, mà lập tức khoanh chân nhập định.
Mới vừa vận chuyển, Từ Tử Thanh liền cảm thấy được huyệt thái dương có chút trướng căng.
Vô số linh khí linh hoạt chảy ngược lên, mạnh mẽ chảy đến linh căn, cuồn cuộn như nước lũ trút xuống, nhanh chóng vọt vào trong kinh mạch, hóa thành cơn sóng lớn dào dạt.
Mười hai chính kinh, kỳ kinh bát mạch đều được linh lực cọ rửa qua, chỗ đan điền chợt bị linh khí dồi đầy, cư nhiên cũng sinh ra cảm giác căng trướng. Linh khí không ngừng áp súc, biến thành linh lực tinh thuần, sau đó linh lực không ngừng nhanh chóng vận chuyển khắp đại chu thiên, tiểu chu thiên theo công pháp tu hành.
Linh lực càng tích lũy nhiều, trở thành từng dòng từng dòng nước xiết, dòng nước xiết này không ngừng chạy thẳng vào trong kinh mạch, sau khi chạy thẳng mười nhánh kinh mạch, rốt cục gặp phải chỗ đang bị trì trệ.
Dòng nước xiết không thông qua được, liền tích tụ lực lượng, sau đó tụ tập linh lực cùng một chỗ, mạnh mẽ tiến công, không ngừng va chạm—“ Rắc!”
Tiếng vang nhỏ khó có thể nghe thấy khi kinh mạch bị nứt vỡ vang lên, thế giới bên trong giống như có tiếng sấm vang lên, chấn động cả lục phủ ngũ tạng!
Một cái huyệt khiếu đã mở!
Sau đó dòng nước xiết kia không ngừng lưu động, phóng tới huyệt khiếu thứ hai…từng chút, một dòng, hai dòng, ba dòng!
Lại chạm tới huyệt khiếu! Sau đó không ngừng va chạm!
Rất nhanh, dòng linh lực lấy khí thế mãnh liệt từ trước đến giờ chưa từng có đánh sâu vào hai nhánh kinh mạch chưa đả thông còn lại, giống như cơn sóng đánh vào đá ngầm, không ngừng ngang ngược va chạm.. Còn ở thế giới bên ngoài, bởi vì linh khí xuyên vào quá nhanh, nên hình thành một cái lốc xoáy linh khí cấp tốc xoay nhanh trên đỉnh đầu y! Đây chính là điểm khác biệt giữa linh mạch cấp ba cùng hoàn cảnh bình thường!
Từ Tử Thanh nhanh chóng vận hành , linh lực trong cơ thể vô cùng tinh thuần, đã vậy hiện giờ còn không ngừng tích lũy, nên vô cùng hùng hồn.
Những kinh mạch trước đó luôn trì trệ bị luồng linh lực này khai thông, đem một nửa huyệt khiếu hoàn toàn mở ra!
Dòng linh lực như nước lũ lưu động ở thế giới bên trong càng thêm trôi chảy, huyệt khiếu, kinh mạch, đan điền hòa thành một khối, tự vận chuyển theo một quy luật kỳ lạ. Đây là sức mạnh của công pháp, khiến cho lộ tuyến của linh lực trở nên đặc thù, liên kết tất cả những gì có ở thế giới bên trong, khiến cho chúng nó dần dần sinh ra liên hệ với nhau.
Từ Tử Thanh cảm nhận được đau đớn từ việc kinh mạch bị cọ rửa, nhưng y lại vui vẻ chịu đựng.
Y có thể nhận thấy linh lực của chính mình càng tích càng nhiều, đạt tới được mức độ mạnh mẽ nhất từ trước đến nay. Nhưng mức độ này vẫn còn chưa đủ, y thậm còn có cảm giác đan điền đang tham lam cắn nuốt linh khí, lại nhanh chóng nhả ra khí Ất Mộc tinh thuần…
“ Rắc rắc!” Lại thêm hai huyệt khiếu nữa được đả thông, khớp xương tựa hồ cũng bởi vì vậy mà phát ra tiếng.
Có cảm giác như tất cả lỗ chân lông đều đang trao đổi khí, khiến cho cả người vô cùng thoải mái, giống như đang ngâm mình trong ôn tuyền, vô cùng thư thái, vô cùng hưởng thụ…
Bất tri bất giác, hơn mười huyệt khiếu giống như pháo, không ngừng nổ tung.
Linh lực giống như chạy vào chỗ không người, không ngừng khai phá tất cả kinh mạch.
Đột nhiên, tâm Từ Tử Thanh khẽ động, mở mắt ra.
Không biết từ khi nào trời đã hửng sáng, mới chỉ nhập định trong chốc lát, mà đã qua một đêm.