Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 80: Khiêu khích của Vô Lượng Tông.

Đường Văn Phi thấy thế, cũng lộ ra một mạt tươi cười, liền nói ba tiếng: “ Tốt! Tốt!Tốt!” hắn cười nói, “Có được tu vi như vậy, cũng không phải dễ, đều đứng qua bên kia hết đi.”

Mười vị thiên tài này nghe xong câu ấy, đều là vui vẻ, chắp tay làm lễ, đi đến đứng cạnh sáu người đứng bên kia.

Mười người đi, lại có mười người đến, trong đó có năm người đánh ra màu đỏ thẫm, năm người khác đánh ra đỏ vừa màu sắc cũng có chút gần giống nhau.

Cứ thế qua vài vòng mười người, màu sắc trên Tụ Linh Thông Bảo cũng dần dần biến thành màu đỏ nhạt. tu vi của những người còn lại khó khăn lắm mới lên được tầng chín Luyện Khí, căn cơ bất ổn, còn lâu mới sánh kịp với những người trước đó.

Nhưng dù sao cũng đã sớm dự liệu trước, nhóm những tu sĩ bị loại cũng không có vẻ gì oán giận, trong lòng tuy có thất vọng nhưng cũng tự hiểu được là do bản thân mình không bằng người, liền cố kiềm chế xuống, phải thừa dịp những ngày còn được ở lại đây lợi dụng linh mạch để tu hành, coi như đến cũng không uổng công.

Tán Tu Minh đến đây tổng cộng có tám người, ngoại trừ Trác Hàm Nhạn, Túc Hãn cùng Từ Tử Thanh, còn lại năm người. Trong đó Nhiễm Tinh Kiếm có tu vi gần đạt tầng mười Luyện Khí, bốn người còn lại khiến Tụ Linh Thông Bảo biến thành màu đỏ vừa.. như vậy, tất cả đều được ở lại, không có một ai phải ảm đạm thất sắc ra về.

Túc Hãn thân là thiếu minh chủ, cảm thấy vô cùng quang vinh, cùng Từ Tử Thanh nhìn nhau, hai người đều mặt mày hớn hở.

Đợi đến khi tất cả mọi người đấu văn xong rồi, Đường Văn Phi đang tính mở miệng, lại đột nhiên bị người chen họng: “ Từ Tử Thanh đạo hữu tuy là dựa vào linh căn tham gia, nhưng cũng có tu vi tầng chín Luyện Khí, vì sao lúc này không lên Tụ Linh Thông Bảo thử một lần?”

Từ Tử Thanh không hề dự đoán được mình bị chỉ đích danh, trong lòng hơi nao nao.

Túc Hãn theo giọng nói nhìn lại, nhíu mày nói: “ Hóa ra là người của Vô Lượng Tông, khó trách đáng ghét như vậy!”

Vô Lượng Tông này Từ Tử Thanh cũng từng nghe qua phong phanh, trước đây lúc Tán Tu Minh còn chưa thành lập, tông phái này đã một mình chiếm cứ Thượng Lô châu, là một đại phái nhất đẳng. Sau này minh tổ thành lập nên Tán Tu Minh, bởi vì tranh đoạt tài nguyên, nên có chút mâu thuẫn cùng tông phái này. Cứ vậy càng nhiều năm về sau, Tán Tu Minh đã vững vàng cắm rễ ở Thượng Lô châu, Vô Lượng Tông cũng càng thêm ghét cay ghét đắng Tán Tu Minh, mặc dù không đến nổi phải ngươi sống ta chết, nhưng cũng thường xuyên xảy ra chút xung đột nhỏ.

Từ Tử Thanh quay đầu nhìn, thấy một tên thanh niên ngạo mạn mặc hoa phục, y nhớ rõ, tên này trước đó đánh ra màu đỏ nhạt, tất nhiên không thể ở lại, lúc này nói lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, chắc cũng không sợ bị người của đại thế giới trách cứ.

Túc Hãn ở bên cạnh nói: “ Tên này là cháu chắt của tông chủ Vô Lượng Tông, phải dựa vào ăn đan dược mới tới được tầng chín Luyện Khí, rất là lỗ mảng. Hắn đi đến đây, bất quá cũng chỉ là mở mang kiến thức. Thiên tài chân chính của Vô Lượng Tông tên là Trương Trì, là cao thủ tầng mười Luyện Khí.”

Vô Lượng Tông đã biết trước Từ Tử Thanh chẳng qua chỉ mới hai mươi tuổi, trước giờ lại chưa từng nghe nói đến y, lại còn vừa gia nhập Tán Tu Minh. Như thế khẳng định y không có nhiều tài nguyên để có thể tu hành đến tầng chín Luyện Khí, hơn phân nửa chỉ là dựa vào linh căn, còn nếu như Tán Tu Minh mạnh mẽ tăng tu vi của y lên thì chắc chắn căn cơ sẽ không được củng cố. Hiện giờ Tán Tu Minh ra hai cái đơn linh căn, mất mặt nhất chính là Vô Lượng Tông bọn họ, Túc Hãn chỉ mới tầng tám Luyện Khí, bọn họ không tiện mở miệng, những còn Từ Tử Thanh, thì có thể làm cho y xấu mặt.

Tu vi của thanh niên ngạo mạn kia tuy yếu kém, nhưng thủ đoạn thì không ít, hắn vừa thấy cơ hội này, liền kiêu ngạo chỉ mặt gọi tên Từ Tử Thanh ra, nửa phần cũng không sợ hãi.

Đường Văn Phi nhìn thấy, mày khẽ nhíu nhưng vẫn không lên tiếng, bởi vì hắn cũng muốn tìm hiểu căn cơ của Từ Tử Thanh như thế nào. Đơn linh căn quả thực rất hiếm thấy, mà lại còn là đơn linh căn trong tiểu thế giới….không biết lương tài mỹ chất thế này, có bị lãng phí hay không.

Người trong Vô Lượng Tông có thể nghĩ đến, thì tất nhiên người trong Tán Tu Minh cũng nghĩ đến. Trừ bỏ Túc Hãn từng kề vai chiến đấu cùng Từ Tử Thanh ra nên không hề lo lắng, chỉ có phẫn nộ, còn lại sáu người bọn họ đều biết bọn họ một là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, vì vậy đều bắn ánh mắt lo lắng lại đây.

Từ Tử Thanh đáp lại bằng một nụ cười, lúc sau liền gật gật đầu, không nhìn về phía thanh niên ngạo mạn kia mà chỉ cười nói: “ Vãn bối cũng đang có ý này, Đường tiền bối, không biết người có thể châm chước một chút không?”

Đường Văn Phi cười nói: “ Không sao, văn đấu đã xong, các ngươi có thể tùy tiện lên chơi một chút.” Lời hắn vừa nói, không chỉ một mình Từ Tử Thanh có thể, mà những người còn lại dựa vào linh căn để tham gia cũng có thể lên Tụ Linh Thông Bảo để thử sức.

Túc Hãn liền tùy ý cười nói: “ Một khi đã vậy, Tử Thanh huynh, đệ nhỏ hơn huynh, không bằng huynh nhường đệ lên trước thử một chút?”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Vậy mời a Hãn hiền đệ lên trước đi.”

Túc Hãn liền vung ống tay áo, bước nhanh lên. Động tác của hắn cũng rất đơn giản, chỉ há mồm phun ra ngọn lửa xanh, thẳng tắp vọt vào trên Tụ Linh Thông Bảo! Mặt kính trên Tụ Linh Thông Bảo chợt lóe lam quang, hấp thụ cột lửa thật dài, sau đó liền chiếu ra ánh sáng chói lóe mắt.

Là quang mang màu vàng kim!

Tu vi tầng tám Luyện Khí khi hiển hóa trên Tụ Linh Thông Bảo là màu vàng, vàng đến cực đậm sẽ hiện ra màu vàng kim, hiện giờ Túc Hãn có thể đánh ra giữa màu kim và vàng, chứng tỏ hắn đã đả thông được một nửa huyệt khiếu, chỉ cần tu hành thêm một đoạn thời gian ngắn nữa, là có thể đột phá đến tầng chín Luyện Khí!

Hơn nữa căn cơ của hắn rất vững chắc, hoàn toàn không giống như người vừa mới chiết xuất linh căn.

Từ Tử Thanh hiểu được tâm ý của Túc Hãn, liền bước ra phía trước. Y hơi suy nghĩ, dựng thẳng hai ngón tay lên, âm thầm niệm.

Mọi người liền nhìn thấy trên đầu ngón tay y chợt nổi lên một chút thanh mang ( ánh sáng xanh), thanh mang nhanh chóng hóa thành một tia sáng xanh, tụ trên đầu ngón tay y, từng chút biến hóa thành một chùm tia sáng, “ sưu” một tiếng, chuẩn xác bắn vào trên mặt gương của Tụ Linh Thông Bảo!

Tụ Linh Thông Bảo vừa bị đánh liền biến đỏ, từ màu đỏ nhạt dần biến đỏ vừa, sau đó không ngừng đậm lên cho đến khi ngừng lại ở màu đỏ đậm.

Tuy màu đỏ đậm này cũng không đỏ bằng những thiên chi kiêu tử trước đó màu đỏ thẫm gần như biến thành tím, nhưng màu sắc này cũng rất đẹp đẽ, giống như tia nắng gắt!

Có thể khiến cho Tụ Linh Thông Bảo hiển hóa ra như vậy, chứng tỏ căn cơ của y cũng rắn chắc không có dấu hiệu bất ổn nào.

Sự thật cũng đích xác như thế, Từ Tử Thanh từ lúc bước vào tiên đồ tới nay, đã gặp qua biết bao đau khổ, đã từng bị phế đan điền. Rồi sau đó may mắn hấp thu Ất Mộc Chi Tinh, mới tu bổ lại đan điền, trở lại tiên đạo.

Bởi vì nguyên nhân đó, mộc khí trong cơ thể y còn vượt xa so với người có cùng thuộc tính, huống chi còn tu tập công pháp truyền kỳ , linh khí hút vào được đơn linh căn tinh lọc, …sau này còn trải qua nhiều chuyện, lại thêm chăm chỉ tu hành không ngừng nghỉ, nên mới đạt tới tu vi này.

Có thể nói tu vi hiện giờ đều là do Từ Tử Thanh khổ tu mà có được, tuy có chút vận khí, nhưng đa số toàn gặp hiểm cảnh, trải qua như vậy, căn cơ làm sao có thể không vững chắc?

Cho nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Vô Lượng Tông, cũng chỉ là nước cờ sai lầm.

Đường Văn Phi nhìn thấy biểu hiện của hai người Túc Hãn và Từ Tử Thanh, trong mắt hiện lên một tia vừa lòng. Còn đám tu sĩ dựa vào linh căn còn lại cũng không phải người ngu xuẩn, người sáng suốt liền biết ý đồ ẩn giấu bên trong, nên tất nhiên cũng sẽ không vô giúp vui làm gì. Bởi vậy lát sau cũng không có người nào lên thử xem, mà chỉ cười cười giã lã cho qua chuyện.

Biểu hiện lần này của Túc Hãn cùng Từ Tử Thanh như là cú tát hung hăng đánh vào nhuệ khí của Vô Lượng Tông. Đám người Tán Tu Minh mới vừa rồi còn đang lo lắng, lúc này cũng đều yên lòng, sắc mặt hiện ra vui mừng.

Người trong Vô Lượng Tông oán hận liếc người Tán Tu Minh, nhưng cũng không dám nhiều lời nữa. Mâu thuẫn của một minh một tông cũng không ít, nếu chuyện đã vô dụng, thì cũng không tiếp tục kiếm chuyện nữa.

Đường Văn Phi lúc này lại cười: “ Hiện giờ số lượng người thắng văn đấu là năm mươi hai người, ngày mai mới tổ chức võ đấu. Về phần hôm nay…sắc trời cũng không còn sớm chư vị có thể tùy ý lựa chọn động phủ, nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Hắn vừa dứt lời, ống tay áo vung lên, nhất thời phong cảnh trước mắt mọi người liền thay đổi.

Chỉ thấy phía sau lúc đầu vốn là mảng mây liên kết chặt chẽ, màu trắng ngà nõn nà, che đậy cảnh sắc khiến mọi người không thể thấy được gì ở phía sau. Sau cái vung tay của Đường Văn Phi, mây mù bỗng nhiên tản ra.

Chỉ một thoáng, một cỗ linh khí cực kỳ nồng đậm xông vào mũi, cả người đều giống như được ngâm trong biển linh lực hùng hậu, từng lỗ chân lông như đang hô hấp hít vào thở ra.

Không thể nghi ngờ, đây chính là linh mạch cấp ba!

Trong tiểu thế giới Hạo Thiên chưa bao giờ xuất hiện linh mạch cấp ba, mặc dù Tán Tu Minh từng có vận khí tìm ra một cái linh mạch, nhưng so với linh mạch cấp ba thì cũng chỉ là một cái linh mạch nhỏ mà thôi.

Bởi vậy không ai biết được, hóa ra linh khí trong linh mạch cấp ba lại nồng đậm kinh người đến như vậy, nhìn gần hơn, còn có thể thấy linh khí đặc đến nỗi như hình thành một hàng dài mờ mờ ảo ảo, vui sướиɠ chạy loạn trong núi.

Mới vừa bị linh mạch cấp ba làm chấn động, chúng tu sĩ khi giương mắt nhìn rõ phía trước, tất cả đều cả kinh!

Ngay phía sau mây mù kia, chính là một vách núi trụi lủi, cao ngất xuyên thẳng lên tầng mây.

Trên vách núi tạc ra trăm cái huyệt động, phân bố thưa thớt chứ không dính chùm lại, nhưng cái huyệt động này cũng không có chỗ gì đặc thù, kích cỡ lớn nhỏ rộng hẹp giống như đều được đo đạc chính xác tỉ mỉ, giống hệt như nhau, đồng thời lại không có dấu vết rìu đυ.c, hiển nhiên đã được tiên nhân dùng diệu pháp chú thành.

Không biết tu vi người này phải cao thâm cỡ nào, thuật pháp thần diệu đến cỡ nào, mới có thể mở ra những động phủ này, đúng là khiến cho người ta say mê hướng tới không thôi!

Mới đến ngọn Đằng Long nửa ngày, mà đã có thể nhìn thấy được nhiều thứ thần diệu như vậy, đám kiêu tử trước đó có bao nhiêu kiêu ngạo, ở chỗ này lại sinh không ra được nửa phần.

Ngón tay Đường Văn Phi điểm nhẹ vào mấy huyệt động cao nhất, nói: “ Những người dựa vào linh căn, ở đỉnh núi. Những người còn lại thì tùy ý chọn. Giải tán đi!”

Sau lời hắn nói, đám kiêu tử cũng không nhiều lời. Lúc này cũng không cần phải đoán mò nữa, nếu động phủ đã mở trên vách núi, vậy tất nhiên linh mạch cấp ba cũng chôn giấu trong đó.

Bất luận là người bị thua văn đấu, hay là người phải chuẩn bị ngày mai võ đấu, người trước thì không muốn lãng phí thời gian nữa, còn người sau thì đi tỉ mỉ chuẩn bị đồ đạc để ở lại. Tất cả đều muốn mau chóng đi kiếm một cái huyệt động để tu hành.

Ngay sau đó, có trăm hơn đạo ánh sáng đủ màu từ trên đất bằng phóng thẳng lên, không hẹn mà cùng chui vào huyệt động.

Từ Tử Thanh và Túc Hãn vẫn đứng yên tại chỗ, không tranh đoạt như những người khác.

Sau một hồi, đám kiêu tử đều đã vào ở trong động phủ. Từ Tử Đường cùng vài người song linh căn cũng được nhóm sư trưởng mang theo, bay lên trời.

Túc Hãn lúc này mới cười nói: “ Tử Thanh huynh, giờ đến lượt chúng ta.”

Từ Tử Thanh mỉm cười.

Hai người đều xuất ra bản lĩnh của mình, một người thì dưới chân sinh ra phiến lá xanh, người kia thì dùng bảo hỏa bản mệnh, cả hai phiêu diêu bay lên. Bọn họ cách mặt đất càng ngày càng xa, dần dần lướt qua những động phủ phía dưới, bay đến đỉnh.

Cuối cùng lên tới đỉnh núi.

Trên đỉnh núi còn lại bốn năm huyệt động, Ngô trưởng lão và Bành trưởng lão cùng ở chung một động, Từ Tử Thanh và Túc Hãn thì chia ở hai bên sườn trái phải động của hai vị trưởng lão, để hai vị trưởng lão tiện bảo vệ.

Cứ như thế đã chọn tốt chỗ ở, Từ Tử Thanh mỉm cười với Túc Hãn, liền nâng chân chạy vào trong huyệt động.

Mới bước vào, lại có thêm một phen cảm thụ khác.