Từ Tử Đường thở dài một tiếng: “ Tộc huynh có thật là người nhà họ Từ?”
Từ Tử Thanh nói: “ Phải”
Từ Tử Đường sắc mặt khẽ biến: “ Bảy năm trước, tộc huynh làm việc ở Bách Thảo Viên?”
Từ Tử Thanh lại nói: “ Phải.”
Từ Tử Đường trầm mặc. Thật lâu sau, nàng mới hỏi: “ Huynh trưởng của ta từng ở trong bí cảnh….có một người bị bắt làm con tin để áp chế huynh ấy, người nọ có phải là tộc huynh?”
Từ Tử Thanh đối diện với Từ Tử Đường, nhẹ nhàng gật đầu: “…Phải.”
Sau ba câu hỏi, Từ Tử Đường không biết nên hỏi tiếp thế nào cho phải.
Từ Tử Thanh cũng biết tính tình nàng xưa nay cao ngạo, có lẽ có rất nhiều lời vẫn không thể nói ra khỏi miệng được. Nhưng mà việc liên quan đến Từ gia trong lòng Từ Tử Thanh sớm đã cắt đứt, còn đối với Từ gia, thì chưa hẳn là kết thúc.
Cho nên lúc này, y cần phải nói ra rõ ràng luôn.
“ Tử Đường cô nương, bảy năm trước trong bí cảnh, lệnh huynh vì gia tộc mà buông bỏ ta, trong lòng ta cũng không oán hận, chỉ coi như trả lại ân sinh dưỡng của Từ gia.” Từ Tử Thanh chậm rãi mở miệng, “ Hai năm trước trong bí cảnh, ta cứu cũng không phải chỉ một mình cô nương, những người thuộc Từ gia ta đều cứu, nhưng chẳng qua chỉ vì mềm lòng mà thuận tay lâm vào, không đáng nhắc tới.”
Nghe lời y nói, mặc dù Từ Tử Đường đã kiềm chế tính nết, nhưng sắc mặt cũng có chút khó coi.
Từ Tử Thanh lại nói tiếp: “ Sau khi ra khỏi bí cảnh, ta ngoài ý muốn biết được mưu đồ bí mật của Điền gia, liền truyền âm cho gia chủ…chính là vì báo đáp lại tình cảm săn sóc chiếu cố của Hạ quản sự cùng Từ gia. Hiện giờ Từ gia đã bình an vô sự, ta cũng an lòng, vả lại ta đã sớm gia nhập vào Tán Tu Minh, hiện giờ cùng Từ gia không còn liên quan gì nữa.”
Nói đến nước này, Từ Tử Đường cũng không còn gì để chống đỡ nữa.
Từ Tử Thanh đã trả hết tất cả ân nghĩa, bất luận là ai cũng không thể nói y bạc tình bạc nghĩa được. Nhưng Từ gia cuối cùng vẫn phải mất đi một thiên tài đơn Mộc linh căn.
Từ Tử Đường cũng không nói thêm gì nữa, nói thêm nữa, chỉ sợ ngay cả quan hệ thông thường cũng không giữ được, ngược lại còn khiến đối phương phải oán giận. Vì thế nàng chỉ gật gật đầu, nhưng xưng hô vẫn không thay đổi: “ Nếu tộc huynh có chỗ nào cần Từ gia giúp đỡ, bất cứ lúc nào, Từ gia tuyệt không thoái thác.”
Y cũng gật gật đầu: “ Tất nhiên rồi.”
Hai người nói chuyện xong liền cách nhau ra, Túc Hãn ngồi bên phải Từ Tử Thanh lại nghiêng đầu đến, vươn tay khều khều cánh tay Từ Tử Thanh.
Từ Tử Thanh quay đầu, có chút nghi hoặc.
Liền thấy Túc Hãn nháy nháy mắt, bỡn cợt: “ Mỹ nhân ước hẹn, Tử Thanh huynh sướиɠ rồi nha.”
Từ Tử Thanh dở khóc dở cười, y biết Túc Hãn xưa nay rất thẳng thắn, nhưng khi sự thẳng thắn này lại dùng để trêu ghẹo y, thì lại không tốt một chút nào. Liền lắc đầu: “ Không phải vậy đâu. Nhưng nếu a Hãn hiền đệ thật sự muốn làm quen với Tử Đường cô nương, ta có thể giới thiệu hai người một chút…”
Lúc này liền đến phiên Túc Hãn liên tục lắc đầu: “ Thôi thôi, mỹ nhân tuy đẹp, nhưng có vẻ lạnh lùng xa cách, nếu không phải người ôn nhu thiện lương như Tử Thanh huynh, chỉ sợ là hòa tan không được…”
Từ Tử Thanh thở dài, Túc Hãn lại đem lời nói dẫn đến trên người y, chẳng lẽ ý muốn trêu đùa còn chưa chấm dứt? Đúng là khiến người bất đắc dĩ. Như lời hắn nói, Từ Tử Đường đẹp thì có đẹp, nhưng lại không phải người mà y thích, nếu cứ tiếp tục đàm luận như vậy, không nói đến chuyện này rất vô lễ, vạn nhất mà để cho Từ Tử Phong nghe được. Cho dù Túc Hãn có là đơn linh căn đi nữa, nhưng sao có khả năng đỡ được mấy đạo kiếm khí kia? Tốt nhất không nên để họa từ miệng mà ra.
Cũng may đây cũng chỉ là vài câu tán dóc ngắn ngủi, rất nhanh chúng tu sĩ đều tự tìm chỗ ngồi xuống, Đường Văn Phi nhẹ nhàng vỗ tay hoan nghênh, mọi người đang ngồi liền an tĩnh lại.
Đường Văn Phi mỉm cười: “ Chư vị đều là người có tiềm lực mạnh mẽ trong tiểu thế giới Hạo Thiên, cho nên mới có thể có mặt ở đây. Có điều, nếu đã tới đây, ta vẫn có vài lời muốn nói rõ cùng chư vị.”
Thần sắc chúng tu sĩ đều nghiêm túc: “ Vâng, thỉnh Đường tiền bối cứ nói thẳng.”
Đường Văn Phi cũng có chút vừa lòng: “ Đại hội Thăng Long Môn được tổ chức trong năm ngày, mỗi ngày đều có rất nhiều trận so đấu, văn đấu hoặc võ đấu, ngoại trừ những người dựa vào linh căn sẽ không tham gia, cuối cùng chỉ giữ lại hai mươi người thắng. Những người bị loại, đến lúc đó ta sẽ dẫn các ngươi ra khỏi ngọn núi này.”
Lời nói của hắn rất thẳng thắn, không hề che đậy, bởi vậy mọi người vừa nghe xong, đều thấy rùng mình. Trước kia vốn đã dự liệu trước được chuyện này, nhưng khi nghe Đường Văn Phi không khách khí nói thẳng ra như thế, lại là một phen tư vị khác.
Còn có người hỏi: “ Đường tiền bối, thế nào được gọi là văn đấu, võ đấu?”
Đường Văn Phi nhìn về phía người nọ tán thưởng, vuốt cằm nói: “Văn đấu lấy tu vi luận sâu cạn, võ đấu lấy công pháp quyết thắng thua.”
Lại có người nói: “ Thỉnh Đường tiền bối giải thích tỉ mỉ hơn.”
Đường Văn Phi hơi trầm ngâm nói: “Thôi được, ta nghĩ chắc là chư vị cũng rất nóng vội rồi, không bằng hôm nay văn đấu trước, loại một ít người đi. Mấy ngày còn lại thì võ đấu, mà người bị thua văn đấu, cũng có thể nhân cơ hội này tu hành ở phụ cận linh mạch, không để lãng phí nhiều ngày đến đây.”
Chúng tu sĩ nghe vậy, trong lòng càng thêm khẩn trương bất an,nhưng cũng đều biết đây chính là thượng sách. Có người tu vi khó khăn lắm mới qua được tầng chín Luyện Khí, hoặc là người không đủ tự tin, trái lại trong lòng đều thấy cảm kích Đường Văn Phi.
Đường Văn Phi cũng vui vẻ kết một cái thiện duyên này, sau đó dẫn đầu, đưa chúng tu sĩ đến đại điện.
Sau khi đến đại điện, mọi người mới phát giác ra linh khí nơi này cực nồng đậm, còn dồi dào hơn nhiều ở ngọn Ngọa Long. Mọi người trong lòng suy đoán, không biết linh mạch chôn giấu dưới ngọn Đằng Long này ở đâu là nhiều nhất?
Theo Đường Văn Phi đi một đoạn, mọi người cũng không cần phải đoán mò nữa.
Hóa ra càng đi vào sâu trong ngọn núi, càng cảm thấy được linh khí nồng đậm dồi dào, càng đi sâu, linh khí càng nhiều hơn, những chỗ phía trước đã đi qua còn không thể sánh bằng.
Rất nhanh đã đi tới sau núi, mọi người chỉ thấy một ngọn núi đá, cực kỳ dốc, đâm thẳng lên trời.
Trên sườn dốc khắc ba chữ to: “ Đằng Long Phong.”
Mấy chữ này giống như do kiếm khắc ra, kiếm khí nghiêm nghị, rồng bay phượng múa.
Mọi người đứng dưới chân núi, mới nhìn chữ kia vài lần, đã cảm thấy có chút khó thở, cơ hồ như bị ngạt thở.
Nhưng còn Từ Tử Phong khi nhìn thấy những chữ này, trong mắt nhất thời hiện ra một loại cuồng nhiệt.
Kiếm pháp thật mạnh mẽ! Khí thế thật hào hùng lẫm liệt!
Đường Văn Phi thấy thần sắc của chúng tu sĩ có chút hoảng hốt, cười khẽ ra tiếng: “ Chư vị hoàn hồn.”
Bị tiếng nói của hắn làm giật mình, chúng tu sĩ đều bừng tỉnh, lúc này có phòng bị hơn, khi nhìn lên lại, ảnh hưởng cũng nhỏ đi một chút. Nhưng không dám nhìn nhiều, e sợ bị nhϊếp tâm.
Từ Tử Thanh nhìn thấy ba chữ kia, cũng có chút sửng sốt, nhưng cũng không hề bị mê hoặc. Kiếm pháp kia mặc dù rất tốt, nhưng y đã từng gặp qua kiếm khí tung hoành của hảo hữu Vân Liệt, còn mạnh hơn kiếm pháp trên núi này nhiều. Cho nên cũng không thất thố, chỉ là thấy nao nao thôi.
Đường Văn Phi cười nói: “ Chư vị xem bên này.” Hắn nâng tay, ngón tay chỉ về một phía xa xa. Động tác này không có chỗ nào thần kỳ, nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt đi.
Chúng tu sĩ theo tay hắn nhìn lại, tất cả đều ngây người.
Ngay trên vách đá, còn có hơn mười khối đá trơn nhẵn.
Hình dạng khối đá như được mài qua, bóng loáng như gương, sạch sẽ như ngọc, màu sắc như thạch nhũ, kích cỡ lớn cỡ bánh xe.
Đường Văn Phi nói: “vật này gọi Tụ Linh Thông Bảo, do luyện khí sư luyện chế thành, đặt ở trên ngọn Đằng Long này, cũng là để chư vị dùng đấu văn.”
Đám kiêu tử ngưng thần lắng nghe, e sợ bỏ sót gì đó mình sẽ chịu thiệt.
Đường Văn Phi lại nói: “ Quy tắc của văn đấu cũng rất dễ, mỗi người chỉ cần dùng hết sức đánh một kích vào Tụ Linh Thông Bảo. Nếu tu vi trên tầng mười Luyện Khí, thông bảo sẽ biến thành màu tím; nếu trên tầng chín Luyện Khí hoặc dưới tầng mười, thông bảo sẽ biến thành màu đỏ. Tu vi càng tinh thâm, linh lực càng tinh thuần, màu sắc của thông bảo cũng sẽ càng thêm đậm. Cho nên rất dễ để phân biệt.”
Đám kiêu tử đều bừng tỉnh đại ngộ, như vậy không tổn thương hòa khí lại còn sáng tỏ rõ ràng, chả trách gọi là “ văn đấu”. Tất cả đều không có dị nghị gì.
Đường Văn Phi liền nói: “ Thỉnh những tu sĩ tầng mười Luyện Khí trở lên bước ra.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, trong hàng lẻ tẻ bước ra sáu người. Những người có thể trước năm mươi tuổi đạt tới tầng mười Luyện Khí đã ít, nay lại còn mười năm một lần, đã ít nay còn ít hơn.
Đám tu sĩ còn lại thấy bước ra chỉ có sáu người, cũng đồng loạt lau mồ hôi lạnh.
Tầng mười Luyện Khí cùng tầng chín Luyện Khí chỉ hơn kém nhau một cấp bậc, nhưng người trước hơn phân nửa đều có thể ở lại, nếu như số người càng ít, thì những người sau càng có lợi hơn. Ít nhất thì, hiện giờ vẫn còn tới mười bốn danh ngạch có thể tranh.
Sáu người đứng trước Tụ Linh Thông Bảo, quanh thân đều nổi lên hào quang chớp động, trong tay cũng hiện ra một kiện pháp khí.
Từ Tử Thanh nhìn thấy, sáu người kia sử dụng đa số đều là phi kiếm, cũng có cẩm lăng, trường tiên, phẩm chất đều là thượng thừa.
Không cần hô bắt đầu, sáu người đều đồng loạt ra tay, hoặc là dùng phi kiếm chém, hoặc là cẩm lăng băng băng lao thẳng tới, hoặc là trường tiên xuất ra lệ quang. Sáu đạo ánh sáng phân biệt từ trong pháp khí của mỗi người đánh ra, đánh vào trên mặt Tụ Linh Thông Bảo, toàn bộ đều bị hấp thu vào.
Ngay sau đó, Tụ Linh Thông Bảo liền phát ra hào quang.
Không ngoại lệ, tất cả đều là hào quang màu tím.
Trong đó có hai người tím nhạt, ba người tím vừa, một người tím đậm.
Tu vi cao thấp thế nào, vừa nhìn là biết ngay.
Tán Tu Minh chỉ có duy nhất một tu sĩ tầng mười Luyện Khí là Trác Hàm Nhạc cũng được tím vừa, so trên thì thiếu, so dưới thì thừa.
Túc Hãn cùng Từ Tử Thanh đứng chung một chỗ, thấy thế mặt mày hớn ha hớn hở: “ Trác sư tỷ nhất định có thể lưu lại!”
Từ Tử Thanh cười: “ Trác cô nương tu vi quả thật tinh thâm, trường tiên kia của nàng rất là lợi hại.”
Túc Hãn cười nói: “ Trường tiên kia chính là một pháp khí thượng phẩm, cũng do chính Bạch trưởng lão tặng cho Trác sư tỷ, thuộc tính cũng phù hợp với sư tỷ, nên tỷ ấy rất yêu quý nó. Nếu không phải phẩm cấp nó hơi thấp một chút, chỉ sợ tỷ ấy đã luyện hóa nó thành pháp bảo bản mạng rồi.”
Từ tử thanh gật gật đầu: “ Chúng ta cũng không cần phải lo lắng cho Trác cô nương nữa.”
Hai người nói vài câu, sáu người theo ý Đường Văn Phi đứng qua một bên, xem ra là đã thắng trận văn đấu này rồi.
Đường Văn Phi liền bảo những tu sĩ tầng chín Luyện Khí nhanh chóng tiến lên đấu.
Rất nhanh có mười người tu sĩ bước ra, mười người này hoặc là diện mạo hiên ngang, hoặc là xinh đẹp như hoa, đều là một thân khí độ không hề tầm thường, có thể thấy những người này khá tin tưởng vào thực lực, nên mới dám dẫn đầu đi ra.
Bọn họ đều dùng pháp khí đánh ra chiêu thức cực mạnh, khiến cho Tụ Linh Thông Bảo phát ra hào quang.
Nếu nói vừa rồi sáu tu sĩ kia là nằm trong dự kiến thì sau khi những người này đánh một chiêu ra, cũng khiến cho rất nhiều tu sĩ phải kinh hô.
Chỉ thấy trên tụ linh thông bảo lóe ra hào quang chói lóa, đồng loạt đều hiện ra hồng* quang! Mà hồng quang này cũng không phải là hơi ửng đỏ, đỏ nhạt, hay đỏ rực, mà là một màu đỏ cực đậm, màu sắc cực đậm như thế, giống như sắp gần với màu tím!
(* bên trung quốc hồng còn có nghĩa là màu đỏ)
Hiển nhiên, tu vi của bọn họ đều là tầng chín Luyện Khí đỉnh phong, chỉ cần chọt thủng một tầng lá mỏng nữa thôi, là sẽ thăng cấp thành tầng mười Luyện Khí!
Lúc này đây võ đấu ở đại hội Thăng Long Môn, đã định trước là một hồi long tranh hổ đấu rồi đây….