Chỉ thấy bên trong khối ngọc bích kia, có một áng sáng xanh lục nhàn nhạt thắp sáng vùng trung tâm, lúc đầu chỉ như một chồi non nho nhỏ, sau đó hóa thành thanh quang, không ngừng khuếch tán ra ngoài, mà màu sắc cũng dần dần nhạt lại.
Cuối cùng, toàn bộ khối ngọc chỉ lộ ra một màu xanh cực nhạt, ôn nhuận mà bình thản, giống như được bịt kín bằng một tầng lụa mỏng manh, tuy mỏng nhẹ mông lung, nhưng lại vẫn tinh khiết một màu, mức độ đồng đều, không hề có chút tỳ vết nào.
“ Ngọc bích không có màu sắc khác! Chẳng lẽ lại là đơn linh căn nữa sao?”
“ Từ Tử Thanh này thế mà lại là đơn linh căn! Lại còn là đơn Mộc linh căn hiếm thấy nữa chứ!”
“ Tán Tu Minh năm nay vậy mà lại có tới hai đơn linh căn!”
“ Đơn linh căn từ khi nào dễ thấy như vậy? Đúng là khó có thể tin!”
“ Tán Tu Minh lần này chắc chắn đứng nhất rồi, này khác gì tát vào mặt hàng loạt danh môn đại phái chúng ta…”
Cảm giác mà y mang lại hoàn toàn khác với Túc Hãn vừa rồi, Túc Hãn mặc dù khiến người khác kinh ngạc, nhưng dù sao vẫn phải nhờ đến Xích Viêm Quả để chiết xuất linh căn. Còn vị “Từ Tử Thanh” không chút danh tiếng này thì lại khác, chưa ai ở đây từng nghe qua tên của y, vừa mới xuất hiện đã tạo nên chấn động như vậy, sao có thể không khiến cho người khác phải bàn tán đây?
Huống chi, linh căn của Từ Tử Thanh trời sinh là đơn linh căn!
Đường Văn Phi khẽ động mi mắt: “ Từ tiểu hữu đã là tư chất đơn tế linh căn trời sinh, lý ra nên cầm thanh như ý chứ không phải là bạch như ý mới đúng.”
Từ Tử Thanh ngữ khí khiêm tốn: “ Trước đây đã từng kiểm tra qua, bị phán là tư chất hạ hạ. Vãn bối cũng không biết tình hình thực tế thế nào, còn thỉnh Đường tiền bối thứ lỗi.”
Đường Văn Phi cười lạnh: “ Cũng không biết là phương pháp kiểm tra thế nào, quả nhiên kiến thức nông cạn!” Thanh âm khi nói chuyện với Từ Tử Thanh lại có vài phần nhu hòa hơn, “ Nếu đã vậy, tiểu hữu hãy đến ngồi cạnh Túc tiểu hữu đi. Hai người đều là người trong Tán Tu Minh, nói chuyện cũng dễ hơn.”
Từ Tử Thanh mỉm cười khom lưng: “ Đa tạ Đường tiền bối.” Y nói xong, liền xoay người bước về phía bên phải.
Khác với Túc Hãn tràn đầy Hỏa khí, lúc y đi đứng cũng không nhanh không chậm, tự nhiên thong dong, nói chuyện làm việc đều tao nhã, khiến người vừa thấy đã biết ôn nhu dễ gần.
Từ Tử Thanh vừa mới ngồi xuống bên cạnh Túc Hãn, đã bị hắn cho ăn một quyền lên đầu vai.
Túc Hãn cười mắng: “ Thế mà lại gạt đệ, Tử Thanh huynh đúng là không nghĩa khí!”
Từ Tử Thanh lắc đầu cười nói: “ Huynh quả thật cũng không biết, sao tính là gạt đệ được.”
Túc Hãn nhướn mày: “ Tuy không giấu diếm chuyện này, nhưng cũng giấu diếm chuyện khác. Huynh thử nói cho đệ biết người đã phán huynh tư chất hạ hạ là ai? Cư nhiên lại qua loa như vậy.”
Từ Tử Thanh than nhẹ: “ Chuyện xưa trước kia, liên quan đến rất nhiều, ta đã sớm quên mất. Không phải không muốn nói cho đệ, mà là không biết nên nói thế nào..”
Túc Hãn cũng không phải thật sự muốn đào bới quá khứ của y, chỉ trêu ghẹo vài câu liền thôi. Chỉ cười nói: “ Hiện Giờ Tán Tu Minh chúng ta là nổi bật nhất, Tử Thanh huynh, hôm nay huynh đúng là đã cho những danh môn đại phái xưa nay luôn xem thường Tán Tu Minh phải đẹp mặt, đúng là vô cùng vô cùng sảng khoái!”
Từ Tử Thanh hơi liếc mắt một cái, cũng cười nói: “ A Hãn hiền đệ đừng đắc ý quá, Đường tiền bối vẫn còn nhìn đấy.”
Túc Hãn lúc này mới chịu thu liễm lại một chút, nhưng dù sao nét vui vẻ trên mặt vẫn không hề che lấp.
Lại nói hôm nay liên tục được thấy tới hai đơn linh căn, mà tất cả đều là đến từ Tán Tu Minh, đám kiêu tử lúc trước vẫn còn có chút ghen tị, hiện giờ lại không biết trong lòng là cảm tưởng gì. Mặt khác, đám sư trưởng theo bảo vệ của các tông môn đại phái khác, lại sinh ra nhiều tâm tư cùng suy tính khác nhau.
Mà trong đám người đang cảm khái, còn có hai huynh muội Từ gia. Nhất là Từ Tử Đường.
Ngay từ lúc Từ Tử Thanh đứng lên đi kiểm tra linh căn, nàng dĩ nhiên đã nhận ra y.
Khi đó mâu thuẫn của Điền gia và Từ gia trở nên gay gắt, người Từ gia hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cuối cùng sẽ lâm vào hoàn cảnh xấu như vậy, lại càng không biết Điền gia đã có dã tâm hung ác từ lâu, chỉ đợi đến khi thời cơ thích hợp, sẽ đem Từ gia diệt trừ.
Từ Tử Đường ở trong bí cảnh được một thiếu niên thanh sam cứu, cứ tưởng về tới Từ gia nhất định có thể tìm được y, không ngờ tới vừa mới ra ngoài, thiếu niên đã biến mất vô tung vô ảnh. Tìm kiếm một trận, gia chủ Từ gia Từ Chính Thiên còn đang muốn tra xét toàn tộc, thì đã bị Điền gia tập kích, chuyện này cứ thế dần đi vào quên lãng.
Không ngờ hiện giờ, ngay tại ngọn Ngọa Long này, lại có thể lần nữa nhìn thấy thiếu niên thanh sam khi xưa.
Từ Tử Đường cuối cùng cũng thấy được diện mạo của thiếu niên, quả nhiên tuấn nhã ôn hòa hệt như khí chất của y, nhưng nàng trăm triệu lần không ngờ, thiếu niên này vậy mà lại là đơn Mộc linh căn!
Điều này làm cho nàng không khỏi không phỏng đoán, đến tột cùng thiếu niên có phải người Từ gia không, hay là lúc trước y đã dối gạt nàng, hoặc là Từ gia đã vô tình đánh mất một thiên tài có thiên tư thế này, nhưng lại mộng nhiên không biết?
Mà ba chữ “ Từ Tử Thanh” này, cũng làm cho nàng rất là quen thuộc.
Người cũng chấn động không kém, còn có huynh trưởng Từ Tử Phong của từ Tử Đường , hắn cũng nhớ rõ cái tên này. Mặc dù ấn tượng đã có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn còn có thể nhớ tới năm đó có một thiếu niên nho nhỏ tên “ Từ Tử Thanh” từng bị bắt làm con tin để áp chế hắn, hắn bởi vì lợi ích của gia tộc mà bỏ rơi thiếu niên kia, mặc dù biết trong lòng mình không làm sai, nhưng cũng không phải không để chuyện đó trong lòng. Người Từ gia chết trong tay Điền gia, Từ Tử Phong bị buộc phải vứt bỏ thiếu niên, cũng khiến cho hắn tự cảm thấy mình rất vô năng.
Hiện giờ ngẫm lại, thiếu niên kia làm cho người ta có cảm giác vài phần tương tự với vị Từ Tử Thanh trước mắt này, chẳng lẽ là gặp được cơ duyên gì khác? Nếu thật là như thế, hắn đã vô duyên vô cớ đánh mất một tuyệt thế thiên tài có thể chấn hưng gia tộc, lúc trước người đã phán sai tư chất của Từ Tử Thanh, nhất định phải nghiêm trị không tha!
Nhưng có điều, hai người Từ Tử Thanh này, đến tột cùng có phải là cùng một người hay không?
Trong lòng hai huynh muội đều đang cân nhắc, thần sắc cũng có chút phức tạp.
Hai người liếc nhìn nhau, Từ Tử Đường đem chuyện ở trong bí cảnh ra truyền âm cho Từ Tử Phong biết, Từ Tử Phong nhíu mày, càng cảm thấy khả năng này rất lớn…nhưng dù sao thì lúc ấy đuổi theo Từ Tử Thanh, đan điền của y đã bị phế, y hiện giờ cũng đã gia nhập Tán Tu Minh, lại còn có quan hệ rất tốt với thiếu minh chủ… nói vậy, chắc chắn rất khó để có thể lôi kéo y trở lại.
Bất luận ý tưởng trong lòng hai huynh muội là cái gì, cũng không ảnh hưởng gì đến suy nghĩ của Từ Tử Thanh.
Thân phận của Túc Hãn và Từ Tử Thanh đã định, những tu sĩ còn lại cũng không thấp thỏm như lúc đầu nữa, hiện giờ chỉ cần đợi mọi người kiểm tra linh căn xong, là có thể tiến vào ngọn Đằng Long được rồi.
Một lát sau, Đường Văn Phi đã xem xong tất cả linh căn, cũng không có trường hợp nào ngoài ý muốn như Từ Tử Thanh, những tu sĩ còn lại, cũng không có ai đặc thù.
Nhưng chỉ cần một ngoại lệ như vậy đã là không tồi rồi, hắn mỉm cười, đứng dậy nói: “ Đa tạ chư vị đã phối hợp, chúng ta bây giờ sẽ tiến vào ngọn Đằng Long.”
Chúng tu sĩ đều đứng dậy, bọn họ vốn sợ sẽ còn nhiều những khảo nghiệm khác nữa, trong lòng đều lo lắng đề phòng, hiện giờ xem ra cũng chỉ là kiểm tra theo thông lệ một chút thôi, trong lòng nhẹ nhõm thở phào một cái.
Chợt nghe Đường Văn Phi nói tiếp: “ Phàm là những người không được chọn nhờ linh căn, sư trưởng đi theo không thể theo vào núi, như vậy hãy chia tay tại đây.”
Vì thế trong đám tu sĩ, rất nhiều cao thủ tu vi trên Trúc Cơ bước ra, còn đứng đằng sau mấy người ít ỏi phía bên phải thì đều có một người đi theo. Bành trưởng lão cùng Ngô trưởng lão đáng lý chỉ có một người có thể ở lại, không ngờ lại nhiều ra thêm một Từ Tử Thanh đơn Mộc linh căn, nên trái lại cả hai đều được ở lại.
Từ Tử Thanh xuất hiện là ngoài ý muốn, nhưng bất kể thế nào cả Bành trưởng lão cùng Ngô trưởng lão trong lòng cũng rất vui mừng.
Những tu sĩ cấp cao đi tới nói lời từ biệt cùng người đồng môn, sau đó đều cưỡi gió, nhảy lên con đường mây. Con đường mây nâng bọn họ lên, nhanh chóng bay đi xa.
Lưu lại những người bên dưới yên tĩnh nhìn về phía Đường Văn Phi, chờ đợi phân phó.
Đường Văn Phi cười cười: “ Chư vị nếu có thú sủng, phải để nó đứng cạnh mới tốt, bằng không chỉ sợ không thể tiến nhập vào ngọn Đằng Long được đâu.”
Lời vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Từ Tử Thanh thẹn thùng, nghe ra lời này là đang nói với mình, liền bấm tay huýt một tiếng.
Trong không trung thoáng chốc nổi lên gió táp phần phật, có một bóng đen lao xuống cực nhanh. Bóng đen kia “ sưu” một tiếng, bay đến trước người Từ Tử Thanh thì ngừng lại.
Lại là cái tên Từ Tử Thanh kia!
Mọi người đều cùng nhau nhìn xem, chỉ thấy có một con hùng ưng thần tuấn trên thân có kim vũ, ngang nhiên đứng trên vai phải Từ Tử Thanh, bộ dáng uy phong lẫm lẫm, khiến người ta tán thưởng không thôi.
Từ Tử Thanh điều chỉnh lại nỗi lòng, áy náy nói: “ Đa tạ Đường tiền bối nhắc nhở.”
Đường Văn Phi khẽ gật đầu, cũng không để ý: “ Chư vị chớ động, ta thi thuật đây.”
Tất cả mọi người đều gật đầu, tiếp theo trong nháy mắt, bỗng cảm thấy thiên hôn địa ám, tất cả mọi người giống như bị quấn vào một nơi cực kỳ tối tăm, bốn phía vách tường cứng rắn, nhưng khi đưa tay chạm đến, lại giống như rất mềm mại.
Bỗng nhiên có người kêu ra tiếng: “ Đây là ‘Tụ Lý Càn Khôn’! Pháp thuật của Đường tiền bối quả là rất cao thâm!”
Từ Tử Thanh cũng kinh ngạc, khó có thể tưởng tượng được, bọn họ hiện giờ đang ở trong tay áo của Đường Văn Phi. Y cũng thử sờ sờ “ vách tường”, quả nhiên rất mềm dẻo, có chút tương tự với vải dệt. Nhìn thì trơn nhẵn mềm mại, nhưng khi dùng tay gõ gõ lên, hình như có thể nghe được tiếng kim loại.
Pháp thuật như thế, một lần có thể cuốn theo mấy trăm người, thật không biết tu vi của người này cao thâm tới mức nào.
Đám kiêu tử chỉ ở trong ống tay áo trong chốc lát, mới chỉ hít thở được vài cái, đã cảm giác được ánh mặt trời chiếu rọi. Hai chân không vững, từ trong tay áo không lọt chút gió rơi ra, đứng trên mặt đất.
Mới vừa ngẩng đầu, liền thấy trước mắt có một tòa đại điện, giống như chỉ dùng một khối đá to bóng loáng tạo thành hình, ngay cả một khe hở cũng không có!
Quá thần diệu! Đúng là tài nghệ thật vô cùng điêu luyện!
Còn chưa kịp sợ hãi cảm thán, cửa điện kia đã mở rộng ra, bên trong là nội điện rộng mở, tất cả bài trí đều mang nặng phong cách cổ xưa, nơi nơi chốn chốn toát ra vẻ đại khí, tuyệt không có nửa phần tục tằng.
Bên trong nội điện, có vô số mấy cái bàn dài, phân ra làm hai bên trái phái, ở giữa là chủ vị, phía trước cũng có bày vài cái bàn dài, hình thức lớn nhỏ cũng không khác với hai bên trái phải.
Đường Văn Phi vừa vào nội điện, đã đi thẳng đến hướng chủ tọa, hắn phất vạt áo, ngồi xuống trước.
Chúng tu sĩ thấy trong điện có phân chia chỗ ngồi, nên cũng không dám tự tiện tiến đến.
Đường Văn Phi liền nói: “ Thỉnh Túc tiểu hữu cùng Từ tiểu hữu đến ngồi hai chỗ dãy đầu phía bên phải. Còn những người còn lại, có thể ngồi đâu tùy thích.”
Tư chất đơn linh căn trước mắt, đãi ngộ khác nhau như thế, chúng tu sĩ cũng không có phẫn nộ gì đáng nói. Túc Hãn liền ngồi ở vị trí đầu tiên, còn Từ Tử Thanh thì ngồi kế bên tay trái của hắn. Mà vị trí ngồi kế bên Từ Tử Thanh, lại chính là Từ Tử Đường.
Từ Tử Phong lui về phía sau vài bước, quy củ khoanh chân ngồi trên bồ đoàn phía sau muội muội.
Số ghế cách nhau cũng không tính là xa, Từ Tử Đường là song linh căn nhất thô nhất tế, ngồi ở chỗ này cũng không có gì đường đột. Từ Tử Thanh mặc dù cũng có vài phần thưởng thức với Từ Tử Đường, nhưng khi thấy nàng vội vội vàng vàng mà đến, trong lòng lại sinh ra một tia cảm giác khác thường. Tựa hồ, nàng đến là vì chính mình.
Mà Từ Tử Đường, đích thật cũng là vì y mà tới.
Từ Tử Đường vừa mới ngồi xuống, đã nghiêng đầu lại đây, mềm giọng mở miệng: “ Tộc huynh hai năm trước đã cứu mạng ta, vì sao lại không từ mà biệt? Tử Đường nhiều lần tìm kiếm trong tộc, nhưng vẫn không gặp được huynh, thật không biết làm sao để mà bái tạ.”
Từ Tử Thanh nhìn Từ Tử Đường, thần sắc cũng có chút phức tạp.
Trong Từ gia, ấn tượng của y đối với hai huynh muội nàng đều có chút không tồi, Từ Tử Đường cao ngạo mà không vô lí, Từ Tử Phong làm việc ý chí kiên định. Mặc dù Từ Tử Phong vì gia tộc mà hi sinh y, nhưng sau y cũng nhờ vậy mà nhân họa đắc phúc, cũng bởi vậy mà gặp được Vân huynh, ấp trứng Trọng Hoa, cho nên cũng chỉ là có chút thất vọng, chứ thật ra vẫn không hề oán hận.
Hiện giờ lại gặp lại hai người trong hoàn cảnh này….
Thở dài, Từ Tử Thanh hòa nhã nói: “ Tử Đường cô nương, cô nương muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”