Từ Tử Thanh thầm nghĩ, đến rồi!
Chúng tu sĩ nếu có thể đến được chỗ này, tất nhiên đều là người đạt đủ điều kiện để đi vào ngọn Đằng Long rồi, nhưng bây giờ lại chỉ được đưa đến trước ngọn Ngọa Long này, chắc chắn đây không chỉ đơn thuần là muốn nhìn ngọc như ý trong tay họ. Bằng không Đường Văn Phi chỉ cần dùng thần thức đảo qua, chẳng lẽ còn có người có thể giấu diếm được hắn sao?”
Những tu sĩ còn lại đều có chút không yên, nói: “ Thỉnh Đường tiền bối phân phó.”
Đường Văn Phi cười cười: “ Chư vị không cần khẩn trương, chẳng qua chỉ là một kiểm tra đơn giản mà thôi. Đại hội Thăng Long Môn mười năm mới tổ chức một lần, các đại phái trong đại thế giới Khuynh Vẫn đều cực kỳ coi trọng chuyện này, ta thân là người thủ vệ, tất nhiên cũng không thể qua loa.”
Lời hắn vừa nói ra, mọi người càng bất an hơn.
Đường Văn Phi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay về phía trước một cái, trước người hắn liền xuất hiện một pho tượng bằng ngọc bích cao ba thước ( 1 thước= 1/3 mét), khối ngọc thuần trắng trong suốt, không có chút tỳ vết nào.
Ngọc bích?
Chúng tu sĩ đều rất nghi hoặc.
Ngọc bích này toàn thân phát sáng lấp lánh, hiển nhiên không phải là phàm vật, tuy là màu trắng, nhưng không giống như bạch ngọc mà bọn họ thường ngày hay dùng để trao đổi. Chỉ riêng linh khí ẩn chứa bên trong, so với bạch ngọc kia đúng là khác nhau một trời một vực.
Nhưng vì sao Đường Văn Phi lại lấy khối ngọc bích này ra?
Đường Văn Phi cũng không phải người thích thừa nước đυ.c thả câu, liền thẳng thắn nói: “ Bắt đầu từ giờ, khi ta gọi đến tên người nào, xin hãy tiến lên, đem linh lực trong cơ thể đánh vào khối ngọc bích này, đến khi nó thay đổi màu sắc, thì mới ngừng.”
Yêu cầu này, tựa hồ có chút cổ quái.
Nhưng dù sao niên đại của đại hội Thăng Long Môn đã có từ rất lâu, mọi người cũng không thể nghĩ ra Đường Văn Phi muốn gây bất lợi gì cho họ.
Tất cả đều đồng thanh trả lời: “ Xin nghe theo lời Đường tiền bối nói.”
Từ Tử Thanh đã nhìn khối ngọc bích kia, cũng đồng dạng không nhìn ra cái gì. Y hơi trầm ngâm suy nghĩ, tựa hồ như đã mơ hồ chạm đến thứ gì, nhưng lại không thể nhìn ra rõ ràng, khiến trong lòng càng thêm sốt ruột.
Đường Văn Phi gọi tên người thứ nhất bước lên, Từ Tử Thanh liền định thần lại, nhìn về phía người nọ.
Mặc kệ rốt cuộc là thế nào, ngay lập tức cũng có thể biết được.
Người nọ là một đệ tử thuộc Tử Quang Tông, tên là Hướng Hoành Tài. Từ Tử Thanh nghe được tên của tông phái này, trong lòng không khỏi lộp bộp một cái, cười khổ.
Nhớ tới chuyện xảy ra trong Thiểm Yến Lĩnh, cho dù ba kẻ kia đã đền tội rồi, y cũng đã báo thù. Nhưng dù sao đó cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy được lòng người biến hóa lỳ lạ như thế, khó tránh khỏi nhớ mãi không quên…
Hít vào một hơi thật sâu, Từ Tử Thanh dẹp trừ phiền muộn trong lòng, lần nữa nhìn về phía Hướng Hoành Tài.
Hướng Hoành Tài cũng không dự đoán được mình sẽ là người thứ nhất bị gọi lên, lúc tiến lên, trong mắt không tự giác có vài phần khẩn trương. Nhưng dù sao hắn cũng là người được tuyển chọn, cũng là dạng người có tâm tính kiên định, rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, bình tĩnh đi qua: “ Vãn bối Hướng Hoành Tài Tử Quang Tông, kiến quá Đường tiền bối.”
Đường Văn Phi gật gật đầu: “ Ngươi lên đi.”
Hướng Hoành Tài trấn định cảm xúc, đi đến trước ngọc bích, hai tay đặt trên ngọc bích, nhanh chóng vận chuyển linh lực, đánh ra—
Ngọc bích rất nhanh liền có phản ứng, chỉ thấy trong trung tâm của nó sáng lên một điểm nhỏ màu nâu. Tiếp theo đó dần dần giống như đổ máu vào nước, thoáng chốc màu nâu liền cực nhanh lan tràn ra cả ngọc bích.
Lúc này mọi người mới phát giác, hóa ra bên trong không chỉ có màu nâu, mà còn có hai màu sắc khác nữa. Một là xanh lam, một là xanh nhạt.
Màu nâu kia chiếm cứ hơn phân nữa ngọc bích, xanh lam cùng xanh nhạt kề sát màu nâu, nhưng mỗi loại chỉ chiếm cứ một góc nhỏ ngọc bích mà thôi, tuy rằng rõ ràng, nhưng cũng không thể xâm phạm màu nâu kia nửa phần.
Từ Tử Thanh thấy thế giật mình.
Lúc này y đã hiểu ra, đây cũng là kiểm tra linh căn. Phương thức này, so ra mạnh hơn pháp trận kia của Từ gia rất nhiều.
Nghĩ tới y lúc trước rõ ràng là đơn tế linh căn, đáng lý phải là tư chất thượng đẳng, thế mà quản sự kia lại không thể nhìn ra, không thể phân biệt nổi y có linh căn hay là không, cuối cùng thô bạo phán một cái hạ hạ…. khiến cho y phải vào Bách Thảo Viên.
Hiện giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy tạo hóa đúng là trêu người.
Từ Tử Thanh cũng khó tránh khỏi phỏng đoán, nếu như năm đó tư chất của y không bị phán định lầm, thì tình hình hiện giờ của y sẽ thế nào? Nghĩ đến đây, y lại thầm than nhẹ một tiếng.
Nếu không phán sai, nói vậy y sẽ không thể chiếm được cơ duyên dưới đáy hồ kia, mà hiện giờ còn bị Từ gia bồi dưỡng như một “ thiên tài”, hoặc là bị diệt cùng Từ gia, hay là trở thành đường lui của Từ gia, được trăm phương ngàn kế giấu diếm, nhân cơ hội này đưa y đến ngọn Đằng Long…
Nghĩ nghĩ một hồi, nỗi lòng lại có chút thấp thỏm.
Từ Tử Thanh nhanh chòng kiềm chế lại, không thể tự đem chính mình quấy nhiễu nữa. Lập tức liền cười khổ, lời nói của Vân huynh rất đúng, trên con đường tu tiên luôn luôn có tâm ma quấy nhiễu, chỉ cần có một khe hở, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến những phiền muộn trong lòng, liền ảnh hưởng đến đạo tâm.
Cũng may tâm ma đã qua, khi Từ Tử Thanh lại nhìn tới ánh sáng chiếu rọi rực rỡ trên ngọc bích, cũng không có cảm khái như vừa rồi nữa.
Đường Văn Phi thấy, nhẹ vuốt cằm, nói: “ Đổi người khác, Tử Quang Tông La Phù Chu.”
Trong tông phái liền có một nam tử bước ra, diện mạo hơn hai mươi tuổi, sau khi chào hỏi xong, mới đưa linh lực vào trong ngọc bích. Lúc này trong ngọc bích hiện ra hơn phân nửa ánh sáng màu vàng, một chút xanh lam, một chút nâu, hiển nhiên người này là tam linh căn nhất thô nhị tế( một mạnh hai yếu).
Tiếp theo đó là người thứ ba, thứ tư…
Hàng loạt đại phái hầu như đã đọc gần hết, đa số đều là tam linh căn nhất thô nhị tế, một số ít có song thô song linh căn, cũng có nhất thô nhất tế song linh căn. Nhưng từ đâu tới giờ lại chưa hề xuất hiện một thiên tài song linh căn nào cả, cho dù có nhất thô nhất tế song linh căn thì cũng là tuổi tác đã vượt quá hai mươi lăm.
Rốt cuộc cũng gọi tới Tán Tu Minh.
Đi đầu, chính là thiếu minh chủ Tán Tu Minh Túc Hãn.
Túc Hãn hất vạt áo, nhanh chóng đứng dậy đi qua thần sắc phấn chấn. Dĩ nhiên hắn đã điều chỉnh tốt cảm xúc, thế nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.
Hỏa khí tràn đầy quanh thân hắn, bởi vì vừa mới chiết xuất linh căn không lâu, còn chưa thể hoàn toàn quen thuộc. Từ Tử Thanh nhạy cảm phát hiện, ánh mắt Đường Văn Phi khi nhìn túc hãn có chút biến đổi.
Túc Hãn ôm quyền: “ Đường tiền bối, vãn bối đi đây.”
Đường Văn Phi giống như có phỏng đoán, thái độ với hắn cũng coi như không tồi: “ Ngươi lên đi.”
Túc Hãn sáng sủa tươi cười, bước nhanh tới trước ngọc bích. Hiện giờ tất cả các tu sĩ đều đã biết được tác dụng của ngọc bích này, hắn tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Tâm tính thiếu niên hăng hái háo thắng, hắn không chút du dự đem linh lực toàn thân phóng xuất vào- “ Xoát!”
Khối ngọc bích nhất thời biến thành một màu đỏ tươi, từ trong trung tâm nổi lên một ngọn lửa, khiến nó trong thoáng chốc giống như tắm trong biển lửa, chói mắt vô cùng!
Nhìn thấy kỳ cảnh này, rất nhiều tu sĩ đang ngồi kia không khỏi kinh hô đứng bật dậy.
“Đơn Hỏa linh căn!”
“ Không, người này ta biết, hắn là thiếu minh chủ Tán Tu Minh, tuy nói thiên tư tung hoành, nhưng dù sao cũng chỉ là song linh căn nhất thô nhất tế thôi mà, như thế nào hiện giờ lại là đơn linh căn?”
“ Chẳng lẽ Tán Tu Minh cố tình che đậy việc này, lừa gạt tất cả mọi người bấy lâu nay?”
“ Không, điều đó không có khả năng….”
Từ Tử Thanh nghe được một tiếng nói quen thuộc, hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy huynh muội Từ Tử Phong và Từ Tử Đường.”
Trong lòng y chấn động, chợt bình tĩnh lại.
Hiện giờ tu vi của Từ Tử Đường vẫn ở tầng sáu Luyện Khí, chắc là do vụ việc của Điền gia, khiến nàng không thể an tâm tu hành. Nhưng dù sao nàng cũng chưa vượt quá hai mươi lăm tuổi, vẫn có tư cách đến đây. Mà Từ Tử Phong đã sớm Trúc Cơ, tất nhiên tới đây là vì hộ tống muội muội. Mà bọn họ có thể tới đây, thần sắc cũng không có nhiều bi ai lắm, có lẽ Từ gia đã dần khôi phục nguyên khí…
Chỉ thoáng nhìn qua, Từ Tử Thanh lại đem lực chú ý đặt lại trên người Túc Hãn.
Quả thực, y đã từng đọc qua về Xích Viêm Quả trong , quả này rõ ràng chỉ có người chưa dẫn khí, khi chiết xuất linh căn mới có công hiệu. Cố tình Túc Hãn lại dùng, còn có thể chiết xuất linh căn thành công nữa chứ. Trong chuyện này chắc chắn còn duyên cớ gì đó.
Lúc trước y không hỏi, là bởi vì không cần thiết phải biết. nhưng hiện giờ Từ Tử Đường hỏi, Xích Viêm Quả là do Từ gia của nàng đưa ra, nên muốn biết nguyên nhân cũng là chuyện bình thường.
Túc Hãn thong dong nói: “ Ta lúc đầu vốn là song linh căn Hỏa Thổ, sau này cơ duyên xảo hợp có được Xích Viêm Quả, nên mới có thể chiết xuất linh căn.”
Còn có người đưa ra nghi hoặc giống Từ Tử Đường: “ Xích Viêm Quả chỉ có tác dụng với người chưa dẫn khí, ngươi như thế nào…”
Túc Hãn nâng mi cười nói: “ Nếu ta chỉ đơn thuần ăn vào, thì tất nhiên là như vậy rồi. Nhưng nếu luyện chế ra đan dược, thì được. Trong minh ta có một vị trưởng lão, tài nghệ luyện đan cao thâm, dùng rất nhiều linh thảo linh dược, mới có thể luyện hóa được Xích Viêm Quả. Ta ăn đan dược này vào, liền trở thành đơn Hỏa linh căn.”
Mọi người nghe vậy, đều sáng tỏ. Nhưng vẻ mặt của đám kiêu tử khi nhìn Túc Hãn, trên mặt không biết là đang ao ước hay là đố kỵ.
Từ Tử Thanh thì lại âm thầm thán phục.
Đúng thật linh thảo linh dược khi được luyện chế thành đan so với nuốt vào nguyên lành thì tốt hơn rất nhiều, không chỉ loại bỏ được tạp chất, mà còn có thể chiết xuất dược hiệu đến tối đa. Nhưng người có thể luyện chế được thần dược Xích Viêm Quả này, tài nghệ phải cực kỳ cao thâm…
Chú ý tới ánh mắt Đường Văn Phi khi nghe nói tới “ luyện thành đan dược” khẽ nhúc nhích, Từ Tử Thanh thầm nghĩ, chỉ sợ trình độ cỡ vị luyện đan sĩ kia, trong đại thế giới cũng không có nhiều!
Trong tiểu thế giới, luyện đan sĩ rất ít, cho dù có, thì tài nghệ cũng thường không tốt. Tán Tu Minh có một vị luyện đan sĩ như vậy, khó trách có thể sừng sững nhiều năm không ngã, trở thành nơi che chở của phần đông tán tu.
Mọi người không nhịn được, bàn luận nhỏ với nhau, thẳng đến khi Đường Văn Phi mở miệng ra lần nữa, mới chịu an tĩnh lại.
Đường Văn Phi nói: “ Túc tiểu hữu tư chất bất phàm, thỉnh ngồi vào chỗ.”
Nghe được vị người thủ vệ đến từ đại thế giới khách khí với Túc Hãn như vậy, Túc Hãn lần thứ hai lại được vạn chúng chú mục. Bọn họ có thể dự đoán được, có thể được người thủ vệ coi trọng như vậy, chắc sẽ được ở lại tu luyện đến trúc Cơ ở ngọn Đằng Long, sau này thân phận sẽ khác xa như trời với đất. Hơn nữa với tư chất như vậy, cho dù không thể thành công lên đến Trúc Cơ, người trong đại thế giới chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua hắn…trong khoảng thời gian ngắn, thần sắc mọi người ở đây đều biến hóa.
Tiểu tử này, đúng là quá may mắn!
Túc Hãn mặc kệ mọi người nhìn hắn thế nào, nếu đã đến đây, có vốn liếng, dại gì mà không bày hết ra, hòng tìm ưu đãi cho chính mình chứ? Nghĩ đến đây, trong lòng hắn thản nhiên, cũng không khách khí, sải bước trở về trở, hồng y phần phật, giống như một đoàn liệt hỏa, nóng rực hấp dẫn người khác.
Tiếp đó, trở lại chuyện chính còn dang dở.
Đường Văn Phi lại theo thứ tự, gọi tên sáu người Trác Hàm Nhạn lên, cuối cùng mới đến cái tên Từ Tử Thanh lấy danh nghĩa người ngoại minh Tán Tu Minh.
Đến khi Từ Tử Thanh đứng lên, người bên ngoài nghĩ thế nào không nói, nhưng cả thảy bảy người Tán Tu Minh đều đem tầm mắt đặt trên người Từ Tử Thanh.
Với bọn họ mà nói, đều cảm thấy thiếu niên thanh sam này rất là thần bí, hơn nữa Túc Hãn đã quen với Từ Tử Thanh nhiều năm, lại vẫn chưa thể sờ ra điểm mấu chốt của y, nên vô cùng tò mò. Vì vậy lúc này hắn không hề chớp mắt theo dõi y, nhìn y lẳng lặng đứng dậy, tiến bước về phía trước.
Từ Tử Thanh ôn thanh nói: “ Tán Tu Minh Từ Tử Thanh kiến quá Đường tiền bối.”
Thần sắc Đường Văn Phi hòa hoãn: “ Đi đi.”
Từ Tử Thanh đứng trước ngọc bích, mỉm cười, đem hai tay đặt lên.