Sau chuyện đó, đường đi quả thực rất trôi chảy, ước chừng qua mấy canh giờ nữa, xe ngựa liền vững vàng trôi nổi giữa không trung, không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Từ Tử Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy phía trước là một mảng núi non nguy nga, trùng điệp không dứt, vươn thẳng lên tầng mây cuồn cuộn. Màn sương trên núi lượn lờ, khiến cho núi non như ẩn như hiện, phảng phất như có một con cự long đang cưỡi mây đạp gió.
Đây chắc là dãy núi Đằng Long rồi, khí thế tràn đầy như thế, quả nhiên danh bất hư truyền!
Thanh âm Ngô trưởng lão truyền đến: “ Tới rồi.”
Đám kiêu tử đều đứng lên, sửa sang lại y sam, không thể để cho người thủ vệ nghĩ bọn họ thiếu lễ độ được.
Từ Tử Thanh cũng học theo, bên cạnh y Túc Hãn ngày thường không biết e ngại là gì, vậy mà hiện giờ bộ dáng cũng có chút khẩn trương.
Không lâu sau, cửa xe mở ra.
Mọi người đồng loạt đi ra, thế nhưng cũng không hề thấy chật chội hay phải chen lấn.
Vừa ra đã thấy hai vị Bành trưởng lão và Ngô trưởng lão.
Linh quang quanh thân hai vị trưởng lão thu liễm, giống như đang đứng trên hư không, khiến người nhìn kinh ngạc không thôi. Trừ phi là công pháp đặc thù, hoặc là đến tu vi như bọn họ mới có được năng lực như vậy.
Nhưng ngay sau đó mọi người liền phát giác, hóa ra hai vị trưởng lão không hề đứng trên hư không. Mà dưới chân bọn họ đang giẫm lên một tầng mây cuồn cuộn.
Bành trưởng lão nói: “ Xuống xe đi.”
Ngô trưởng lão cũng nói: “ Đạp trên tầng mây này.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cả đám đều cực kỳ thong thả nhảy xuống.
Từ Tử Thanh cảm thấy tầng mây dưới chân này không hề có cảm giác mềm mại mà trái lại vô cùng cứng rắn, giống hệt như đang đứng trên đất bằng. Trong lòng không khỏi hiếu kỳ.
Tầng mây này nhìn thấy cũng không lớn lắm, trông có vẻ chỉ có chứa được hai người đứng thẳng. Nhưng khi cả đám tu sĩ cùng đứng lên, lại không hề có cảm giác chật chội chen lấn. Nó không ngừng vươn dài ra phía ngoài, tiếp nhận tất cả mọi người đứng trên nó.
Linh tính như thế, quả nhiên không phải là thấp.
Cũng không phải chỉ có một mình Từ Tử Thanh thán phục, trên mặt những người còn lại cũng đều có chút dị sắc. Nhưng tốt xấu gì đây cũng là phía trước dãy núi Đằng Long nên tất nhiên cả đám đều thu liễm cảm xúc.
Ngô trưởng lão thấy đám kiêu tử đã xuống xe, liền quay người lại, đánh ra một cái pháp quyết.
Một đạo tử quang thẳng tắp bắn vào trên xe ngựa xa hoa, toàn thân xe phát ra ánh sáng, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, “ Sưu” một tiếng, liền bay vào lòng bàn tay Ngô trưởng lão, biến mất không thấy. Có lẽ là đã được thu hồi.
Đám kiêu tử sau khi đứng vững rồi, lúc này liền đưa mắt nhìn chung quanh.
Vừa nhìn liền phát hiện, hóa ra nơi không chỉ dưới chân bọn họ mới có tầng mây trôi nổi, cách đó không xa còn có vài tầng mây khác, bên trên cũng có rất nhiều tu sĩ đang đứng, cũng đồng dạng có sư trưởng đi theo để hộ tống. Khi đám kiêu tử đánh giá người khác, thì cũng bị những người khác đánh giá lại, nhưng lại không hề nói chuyện với nhau.
Ngô trưởng lão nói: “ An tâm một chút chớ nóng nảy, chờ người khác tới nữa.”
Nghe được lời ấy, đám kiêu tử đều hiểu được.
Tuy nói đến nơi này sẽ có người thủ vệ ra nghênh đón, nhưng thân phận của người thủ vệ này so với tất cả người ở đây đều cao hơn rất nhiều. Bọn họ lục tục đến như vậy, dù sao người thủ vệ kia cũng không thể nghênh tiếp từng người từng người bọn họ được. Nên tất nhiên là đợi đến khi tất cả mọi người đều đến đầy đủ, người thủ vệ kia mới đi ra. Đem tất cả mọi người dẫn vào trong dãy núi.
Phàm là những thiên tài có thể tới được đây, đều không phải là kẻ ngu xuẩn. Mặc dù có người đến hơi sớm đã chờ tới mất kiên nhẫn, nhưng vẻ mặt chỉ khó coi chút thôi chứ không hề dám mở miệng oán giận câu nào.
Đợi thêm một lát nữa, còn có vài cỗ xe ngựa gào thét phóng vào, cũng có người cưỡi linh cầm, cưỡi pháp bảo lục tục đến. Lại chờ thêm hơn nửa canh giờ nữa, mới dần dần không còn người tới nữa.
Giờ Dậu đã đến, vừa đúng lúc mặt trời sắp sửa lặn xuống núi phía Tây, cũng là thời hạn cuối cùng. Mọi người không cần chờ đợi thêm nữa, đồng thời bên kia dãy núi Đằng Long cũng bỗng chốc sinh ra biến hóa.
Chỉ thấy sương trắng mờ mịt lượn lờ trên dãy núi non trùng điệp chợt tụ lại, tiếp đó hình thành thành một con đường bằng mây thật dài, trải dài thẳng tắp.
Trên con đường mây đó có một người đang chậm rãi bước tới, với nhãn lực của tu sĩ ở đây cũng chỉ có thể thấy được dáng người của người nọ rất cao to, khí chất mờ ảo, tướng mạo của người nọ giống như bị bao phủ bên trong tầng mây mù kia, khiến người ta không thể nhìn rõ mặt.
Người nọ vốn đang ở rất xa, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt của mọi người ở đây thì đã thấy người nọ tới gần. Đứng ngay trước con đường bằng mây.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ được mặt của người nọ.
Hóa ra là một thanh niên vô cùng anh tuấn, hai mắt thanh niên thâm thúy, giống như một ngôi sao trong bầu trời đêm, khóe môi mỉm cười, khiến người ta có cảm giác cao cao tại thượng. Mọi người nhìn hắn, không tự chủ được thấy xấu hổ.
“Chư vị tới rất sớm.” Thanh niên mở miệng, thanh âm mang theo một âm luật kỳ lạ không thể nói rõ. Sau đó hắn phẩy tay áo một cái, tầng mây dưới chân mọi người liền chuyển động.
Chúng nó giống như đang bị cái gì điều khiển, trong nháy mắt dâng lên, nhanh chóng tụ lại một chỗ, dính liền lại với con đường mây- hoặc là nói, trở thành một phần của con đường mây.
Thanh niên mặc cẩm y màu tuyết trắng, bên trên có hoa văn hình đám mây, trong rất sống động. Hắn không hề đánh giá mọi người, nhưng tất cả đều đột nhiên cảm thấy như bị cái gì đảo qua, nhất thời toàn thân chợt lạnh lẽo.
Loại cảm giác này chỉ đến trong tích tắc rồi chợt tắt, thanh niên vuốt vuốt cằm: “ Hoan nghênh chư vị đi theo ta.”
Dứt lời người nọ xoay người, xải bước trên con đường mây.
Thái độ như thế cũng không phải thanh niên vô lễ, cũng không phải cố ý làm, mà có vẻ rất đương nhiên.
Chí ít thì mọi người ở đây cũng không ai cảm thấy thanh niên làm vậy là không đúng, chỉ cảm thấy đây là chuyện thực tự nhiên.
Trong lòng Từ Tử Thanh bỗng thấy rùng mình.
Thanh niên này có thể ảnh hưởng đến thần trí của bọn họ! Thậm chí làm cho bọn họ không dậy nổi lòng phản kháng!
Nhận thấy được điều này, cước bộ của y hơi khựng lại. Sau đó nhìn ngó trái phải, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều đang ngơ ngơ ngác ngác đi về phía trước- thậm chí ngay cả Ngô trưởng lão Hóa Nguyên kỳ cũng không ngoại lệ, tựa hồ không cảm thấy được có cái gì không đúng.
Từ Tử Thanh không khỏi hoảng hốt.
Tu vi của thanh niên này rốt cuộc cao thâm cỡ nào? Y lại nghĩ, đúng là cường giả trong đại thế giới!
Chậm rãi hít sâu, Từ Tử Thanh cố không để lộ ra dị trạng, mà yên lặng vận chuyển , quả nhiên, thần trí cũng càng lúc càng thanh tỉnh.
Y lúc này cũng hiểu được, thanh niên này có lẽ có một bộ công pháp có thể mê hoặc lòng người, hơn nữa tu vi còn cao hơn chúng tu sĩ ở đây, cho nên khi phóng xuất ra, mới có thể khiến cho nhiều người bị mê hoặc như vậy. Từ Tử Thanh có thể thanh tỉnh, cũng là nhờ công pháp bản thân y đang tu tập rất thần diệu.
càng tu luyện đến cao thâm, có thể hiệu lệnh vạn mộc trong thiên hạ, còn có thể mượn ý thức của vạn mộc.
Hiện giờ mặc dù Từ Tử Thanh còn chưa tu luyện tới cảnh giới kia, nhưng trong cơ thể cũng đã thu được rất nhiều tòng mộc, thậm chí còn có Thị Huyết Yêu Đằng vô cùng cường đại làm gốc cây bản mạng. Cho nên cho dù thuật điều khiển ý thức của thanh niên cường đại, nhưng cũng chỉ có thể mê hoặc y trong một cái chớp mắt mà thôi.
Suy nghĩ rõ ràng, Từ Tử Thanh chậm rãi bước đi theo mọi người.
Thanh niên dường như vẫn chưa phát hiện ra Từ Tử Thanh khác biệt, người nọ dẫn chúng tu sĩ đi sâu vào trong núi, mà con đường mây phía sau bọn họ, cũng theo bước chân của bọn họ mà dần dần rút ngắn lại.
Cuối cùng, sau hai nén hương, thanh niên dừng bước, nhẹ nhàng vỗ tay hoan nghênh.
Chúng tu sĩ thoáng chốc bừng tỉnh, bọn họ chỉ cảm thấy chính mình mới đi được có mấy bước chân mà đã đến nơi, cảnh vật trên đường đi hay lộ tuyến thế nào, lại hoàn toàn không biết. Bọn họ không biết được thanh niên đã mê hoặc thần trí của họ mà chỉ bội phục thủ đoạn của đại thế giới quá phi phàm, chỉ một cái dãy núi thôi mà đã sử dụng đến thủ đoạn như vậy.
Từ Tử Thanh nhẹ nhàng thở ra, xem tình hình này, người đến từ đại thế giới này không phải muốn làm gì bọn họ mà chẳng qua không muốn cho bọn họ thấy rõ đường vào núi mà thôi.
May mắn, may mắn.
Lúc này con đường mây chỉ còn lại một tầng mây, thanh niên thả người nhảy lên, ống tay áo cuồn cuộn, giống như một con chim to, bay xuống đυ.n mây phía dưới.
Chúng tu sĩ không biết thanh niên có ý gì, nhưng cũng đều cắn răng một cái, bắt chước nhảy xuống theo.
Quanh thân Từ Tử Thanh hiện ra mấy lá cây to bằng một người, đong đưa hai bên. Lúc nhảy xuống, nhờ có phiến lá làm giảm tốc độ rơi khiến y có thể chậm rãi nhìn xung quanh, thấy các tu sĩ khác khắp người đều tỏa ra linh quang hộ thân.
Không lâu sau, tất cả đều đáp xuống mặt đất.
Từ Tử Thanh thu hồi phiến lá lại, nhanh nhẹn đáp đất.
Những tu sĩ khác lúc đáp đất cũng không chật vật lắm, còn nhóm sư trưởng tu vi cao thâm hơn, nên động tác cũng càng thêm thong dong, thậm chí là khinh miêu đạm tả.
Thanh niên đứng ở phía trước, giống như một vị phiên phiên công tử, cực kỳ tao nhã: “ Ta họ Đường, danh Văn Phi. Nơi mà chính là ở trước ngọn Đằng Long, các người cũng có thể gọi đây là ngọn Ngọa Long.”
Tất cả mọi người đồng loạt chắp tay: “ Đường tiền bối.” sau đó mới đánh giá bốn phía.
Bọn họ đúng là đang đứng trên đỉnh núi, mây trắng trôi lượn lờ xung quanh người, chỉ hít một hơi, trong phổi đã tràn đầy khí lạnh thanh thuần, khiến lòng người cảm thấy sảng khoái, dễ chịu.
Đỉnh núi cũng không có phong cảnh gì, chỉ có rất nhiều núi đá lởm chởm, trăm loại hình thù kỳ dị. Chung quang không có hoa cỏ gì, chỉ có một mảnh trụi lủi.
Đường Văn Phi cười cười, ống tay áo phất lên: “ Chư vị mời ngồi.”
Lời vừa chấm dứt, núi đá liền xoay chuyển vang lên ầm ầm, nhanh chóng bày ra chỉnh tề. Sau đó bạch quang chợt lóe, liền biến thành trăm cái bồ đoàn.
Chúng tu sĩ không dám chối từ, đều ngồi xuống. Chẳng qua, mấy người cùng môn phái hay thế lực thì đều tự ngồi gần nhau.
Đường Văn Phi thấy mọi người bị hành động này chấn nhϊếp, cũng rất vừa lòng, lại vung tay áo, trước mặt chúng tu sĩ lại xuất hiện vài cái bàn nhỏ, bên trên có trà thơm ngát mũi.
Thanh niên nói: “ Chư vị đi đường mệt nhọc, không bằng nghỉ ngơi một chút. Chỉ là chút nước trà, mong mọi người đừng ghét bỏ.”
Thấy người thủ vệ khách khí như vậy, chúng tu sĩ đều thụ sủng nhược kinh, không dám soi mói gì mà bưng chén trà lên, uống một ngụm. Nhất thời thanh âm tán tụng không dứt bên tai.
“ Quả nhiên là trà tốt tiên môn, trà ngon tuyệt vời!”
“Trà ngon, đúng là trà ngon!”
“ Vị trà thật thanh thuần, dư vị đọng lại không dứt!”
“ Trà này đúng là tế phẩm, không nên lãng phí.”
Mọi người khen ngợi như vậy, nhưng Từ Tử Thanh thì không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng ẩm trà, đường nhìn thoáng liếc mắt qua Đường Văn Phi. Sau đó, y thấy được trong mắt hắn một tia khinhh bỉ.
Âm thầm thở dài, Từ Tử Thanh rũ mi mắt xuống.
Xem ra người trong đại thế giới, quả nhiên cũng không phải thật sự bình dị gần gũi.
Chúng tu sĩ vừa uống vừa khen trà cũng phải mất một lúc lâu mới an tĩnh lại.
Đường Văn Phi chỉ thản nhiên cười, thấy mọi người dừng lại, lại hỏi: “ Nếu chư vị thích, thì cứ uống thêm đi.” Vì thế lại vung tay áo lần nữa, trong chén trà rỗng lần nữa lại bốc lên hương trà lượn lờ phiêu đãng trong không khí.
Lúc này, chúng tu sĩ đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đường Văn Phi lại cười nói: “ Sự kiện lần này tổ chức ở ngọn Đằng Long, nhưng trước đó, còn phải thỉnh chư vị trước tiên xuất ra bằng chừng.”
Tất cả mọi người nói: “ Đúng vậy, đúng vậy, phải nên như thế.” Sau đó đều xuất ngọc như ý ra cầm trên tay.
Đường Văn Phi xem qua từng cái từng cái, ngón tay điểm nhẹ, mọi người liền chia làm hai bên.
Bồ đoàn của Túc Hãn rất nhanh liền di chuyển qua bên phải, còn Từ Tử Thanh thì vòng qua bên trái. Y không cần nhìn cũng biết, người bên trái nhiều hơn, chính là những người được chọn nhờ tu vi, còn số người ít ỏi bên phải, chắc chắn là tuyển chọn nhờ linh căn.
Đường Văn Phi lại cười: “ Ngoài ra, còn một việc cần chư vị phối hợp một chút.”