Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 75: Trên đường đi.

Bởi vì nhìn thấy được tiềm lực của từ tử Thanh, nhóm thiên chi kiêu tử mắt cao hơn đầu này khi nhìn lại Từ Tử Thanh, thái độ thu liễm bớt lại một chút, trong mắt cũng mang theo một chút ý xem xét.

Nhưng bất luận thế nào, một hàng người ở đây xem ra bước đầu đã làm quen được với nhau, cũng có nhận thức xem đối phương như đồng minh.

Lúc sau, trên đỉnh núi phát ra hai luồng độn quang, hai nam tử tướng mạo trung niên hạ xuống đất.

Bảy người nội minh Tán Tu Minh đồng loạt chắp tay: “ Bành trưởng lão, Ngô trưởng lão.”

Từ Tử Thanh không biết nên xưng hô thế nào, nhưng cũng bắt chước mọi người chắp tay tiếp đón.

Hai vị trưởng lão gật gật đầu, trên khuôn mặt không biểu cảm có thêm vài phần nghiêm túc.

Hai người họ không có quan hệ sư đồ gì với bảy người trong nội minh này, xưa nay trứ danh công chính nghiêm minh, cho nên dọc theo đường đi giám sát trông nom đám thiên tài cũng sẽ không có gì thiên vị.

Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, Bành trưởng lão nâng tay, đánh ra một đạo tử quang.

Hào quang đột nhiên bùng nổ giữa không trung, dần dần trở nên sáng hơn.

Sau khi hào quang tán đi, chỗ kia liền hiện ra một cỗ xe màu tím, trên vòng hào quang bảo hộ bên ngoài ẩn ẩn mang theo nhiều màu của thuật pháp, trang trí cùng hoa văn chạm trổ cũng rất tinh xảo, trông vô cùng lộng lẫy.

Trước xe có hai con thú kỳ dị, giống như ngựa nhưng đầu lại giống như dê, toàn thân tuyết trắng không một lẫn tạp sắc, khí tức ôn hòa nhã nhặn.

Loại thú này Từ Tử Thanh chưa từng gặp qua, nhưng lại cảm thấy nó cùng với những yêu thú y thường xuyên thấy được có gì đó rất khác biệt. Theo y thấy từ trước đến giờ, các yêu thú vô cùng hung hãn, cho dù không ăn thịt người, cũng luôn luôn tỏa một cỗ khí tức thị huyết cuồng bạo. Hai con dị thú này không chỉ có tính tình dịu ngoan, không tỏa ra huyết khí, mà còn làm cho người ta cảm thấy được khí tức tinh thuần.

Sau khi suy nghĩ, y liền hiểu ra, hai con thú này chắc có lẽ là linh thú.

Nếu nói linh thú cùng yêu thú có khác biệt gì lớn nhất, thì đó chính là tất cả linh thú đều không ăn thịt người, thậm chí động vật cũng không ăn, chỉ ăn thực vật thôi.

Quan hệ của linh thú với tu sĩ cũng tốt hơn nhiều so với quan hệ giữa tu sĩ và yêu thú. Từ trước tới giờ, cũng có rất nhiều chuyện linh thú kết liên minh với tu sĩ, cũng có linh thú tự nguyện trông coi sơn môn cho tông phái, được các đệ tử kính trọng như trưởng bối, đời đời đều như thế.

Dưới cái nhìn của Từ Tử Thanh thì yêu thú cùng linh thú cũng không quá khác với động vật ăn thịt cùng động vật ăn cỏ ở kiếp trước y từng thấy. Con Trước chưa hẳn đáng chết, nhưng đại bộ phận không hòa thuận với người lắm, con sau thì được yêu thích hơn.

Sau khi ý niệm này xẹt qua trong đầu, y lại nhìn về phía cỗ xe kia.

Chỉ thấy trong cỗ xe tỏa ra một đạo ánh sáng rực rỡ, sau đó cửa xe mở ra.

Chợt nghe giọng nói cứng nhắc của Ngô trưởng lão vang lên: “ Canh giờ đã đến, lên xe đi.”

Dứt lời thân hình ông nhoáng lên một cái, chớp mắt đã ngồi trên lưng linh thú bên trái. Còn Bành trưởng lão sau khi gật đầu với mọi người, cũng nhún nhảy lên người, ngồi trên lưng linh thú bên phải.

Hai người ngồi chỗ của mình, ngoắc tay với đám kiêu tử.

Mọi người cũng thi triển tài năng, nhanh chóng nhảy lên khoảng không.

Túc Hãn nói với Từ Tử Thanh: “ Tử Thanh huynh, huynh và đệ cũng đi thôi.”

Từ Tử Thanh gật đầu cười: “ A Hãn hiền đệ thỉnh.”

Túc Hãn nói: “ Thỉnh.”

Vừa nói hết lời, dưới chân hắn liền sinh ra một đốm lửa xanh lam, nháy mắt đã hóa thành đám mây lửa, nâng Túc Hãn lên.

Từ Tử Thanh thì lại khác, dưới chân y sinh ra một phiến lá xanh. Phiến lá chỉ to cỡ cổ tay, nhưng lại có vẻ cứng cỏi vô cùng, nâng Từ Tử Thanh lên, đưa y bay lên.

Đứng ở phía dưới trông lên cỗ xe màu tím kia nhìn rất tinh xảo, cửa xe giống như chỉ có thể để một người đi qua, nhưng chỉ khi đến gần, mọi người mới biết không phải là vậy.

Cách xe ngựa chưa tới năm thước, Từ Tử Thanh chợt thấy cửa xe như tăng lớn ra gấp mấy lần, giống như há ra cái miệng khổng lồ, đem toàn bộ bảy tu sĩ đi phía trước hút vào. Từ Tử Thanh càng đến gần, càng cảm thấy bản thân giống như hóa thành một lá lục bình, thân bất do kỷ bị hút vào.

Cỗ xe này, quả nhiên cực kỳ bất phàm!

Từ Tử Thanh cảm thấy thân hình nhoáng lên một cái, đã đứng thẳng trong xe ngựa.

Trong xe ngựa cũng rất khác khi thoạt nhìn từ bên ngoài, quả thật chỉ giống như một căn phòng bình thường. Ghế ngồi bên trong xa hoa, chia ra hai bên trái phải, dính chặt vào xe, không thể di chuyển.

Trên đỉnh xe có một viên dạ minh châu rất lớn, tỏa ra ánh sáng sáng ngời, chính giữa hai hàng ghế có vài cái bàn nhỏ, trên mỗi bàn nhỏ có bày một chút linh quả còn tươi mới cùng vài chén trà thơm ngát. Khiến người ta có cảm giác khá thoải mái.

Trên ghế đều có người ngồi, Túc Hãn đang ngồi ở ghế thứ ba bên trái, vị trí thứ tư thì bỏ trống, có lẽ vị trí này hắn cố ý giữ lại cho Từ Tử Thanh.

Từ Tử Thanh cũng không so đo gì, chỉ đi qua, an vị bên phải Túc Hãn.

Túc Hãn cầm một quả trái cây màu vàng nhạt, nhét vào tay Từ Tử Thanh: “ Còn phải đi một đoạn đường nữa mới tới, ăn chút trái cây giải khát đi.”

Từ Tử Thanh cười tiếp nhận, cắn một ngụm, nói chuyện với Túc Hãn. Những tu sĩ còn lại cũng nói chuyện với người mà mình thân thiết, không lâu sau ai cũng đều nói chuyện rôm rả.

Tốc độ của xe ngựa cực nhanh, Từ Tử Thanh chỉ vô tình liếc mắt ra bên ngoài một cái, nhìn thấy mây trắng bên ngoài giống như dòng nước đang chảy, lướt qua cấp tốc. Cảnh tượng phía dưới cực kỳ nhỏ bé, lại còn có vẻ vô cùng mơ hồ, đó là lấy nhãn lực của tu sĩ mà còn chưa kịp thấy rõ, đã biến mất ở phía sau.

Đi khoảng một canh giờ, xe ngựa dần dần chậm lại.

Lúc này Túc Hãn đang cùng Từ Tử Thanh bàn luận chiêu thức với nhau, thấy thế cũng ngừng lại.

Từ Tử Thanh hơi ngẩn ra: “ Làm sao vậy?”

Túc Hãn nói: “ Đệ nghe nói muốn đi qua dãy núi Đằng Long, phải đi tới nửa ngày. Đáng lý ra lúc này không nên dừng lại mới phải chứ.”

Từ Tử Thanh sáng tỏ. nếu như không nên ngừng, nói vậy có lẽ bên ngoài kia đã phát sinh ra chuyện gì đó rồi.

Quả nhiên, lúc sau xe ngựa đột ngột run lên, như là có thuật pháp nào đó đánh lên trên l*иg phòng hộ, mới có thể khiến cho xe ngựa chấn động như thế.

Sáu người khác cũng phát hiện ra, lúc này đều nhíu mày.

Có người vỗ bàn nhảy dựng lên: “ Kẻ nào dám đến tìm Tán Tu Minh chúng ta gây phiền toái!” Dứt lời liền muốn xông ra ngòa, đi tìm kẻ quấy rối.

Còn chưa kịp đi thì đã có một thanh niên mày kiếm mắt sáng đứng ra ngăn lại: “ Cảnh Huy sư đệ, chớ có xúc động. Nếu như có cái gì không ổn, hai vị trưởng lão chắc chắn sẽ không bàng quan đứng nhìn.”

Sắc mặt Hà Cảnh Huy đỏ lên, thanh thế so với vừa rồi nhỏ hơn chút, nói: “ Tinh Kiếm sư huynh, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi chờ ở đây thôi sao?”

Lại có Mẫn Tài Triết nói thêm vào: “ Tu vi của hai vị trưởng lão đều cực cao, đã vậy Ngô trưởng lão vừa mới đột phá hóa nguyên kỳ nữa, nếu như bên ngoài có người gây phiền toái ngay cả bọn họ cũng không thể giải quyết, chúng ta đi ra ngoài thì cũng chỉ là trói buộc mà thôi.”

Nghe Mẫn Tài Triết nói như vậy, mấy người còn lại cũng phụ họa theo.

Cuối cùng vẫn là Trác Hàm Nhạn nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn: “ Đều quản tốt bản thân mình đi, đừng có sinh sự nữa. Trưởng lão nếu đã phân phó, thì sẽ không làm việc trễ nãi.”

Nàng tuy là nữ nhi, nhưng lại có tu vi cao nhất trong đám tu sĩ ở đây, lời nói của nàng rất có uy tín. Nàng đã lên tiếng như thế, Hà Cảnh Huy cũng tỉnh táo lại, có chút thẹn thùng gãi gãi đầu, lại ngồi xuống.

Trác Hàm Nhạn lại nhìn về phía Túc Hãn, mở miệng nói: “ Túc Hãn sư đệ, đệ có dị nghị gì không?”.

Bất luận tiềm lực hay là thân phận, cái nào Túc Hãn cũng cao hơn so với mọi người, mặc dù là Trác Hàm Nhạn, cũng không dám hoàn toàn bỏ qua hắn. Điều này không có quan hệ gì với tu vi cao hay thấp cả.

Túc Hãn tiêu sái cười: “ Bối phận của đệ nhỏ, tất nhiên hết thảy đều nghe theo sư huynh sư tỷ.”

Tầm mắt Trác Hàm Nhạn lại xẹt qua người Từ Tử Thanh, nhưng không hề hỏi lại—- y dù sao cũng là người ngoại minh, không đủ tư cách để mọi người tín nhiệm, mặc dù cho y vài phần tôn trọng nhưng chuyện đại sự như vầy, phải đành gạt y qua một bên.

Từ Tử Thanh cũng không để bụng, mỉm cười, im lặng chờ đợi chung.

Xe ngựa liên tục chấn động, thỉnh thoảng còn cảm giác được oanh động truyền đến từ vách xe.

Thần sắc đám tu sĩ đều có chút nghiêm túc, hơn nữa người trong nội minh rất là lo lắng tình hình bên ngoài.

Cũng may không lâu lắm, ước chừng qua gần nửa canh giờ, hết thảy thuật pháp tấn công đều biến mất.

Sau đó trong xe ngựa có bóng người nhoáng lên một cái, là Ngô trưởng lão bước vào cửa.

Trác Hàm Nhạn liền đứng dậy hỏi: “ Ngô trưởng lão, không biết bên ngoài đã phát sinh chuyện gì?”

Ngô trưởng lão thong thả liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người một cái, trong mắt toát ra tia vừa lòng: “ Chẳng qua là có mấy ma tu tới cửa, đều đã đền tội, các ngươi không cần lo lắng.”

Ma tu!

Đám kiêu tử hai mặt nhìn nhau, tuy bọn họ cũng đã dự đoán trước sẽ có ma tu đến chặn đường gây chuyện, nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra, lại vẫn có chút rung động.

Kỳ thật việc này cũng không có gì kỳ quái, đại hội Thăng Long Môn mười năm tổ chức một lần, nhưng không mời ma tu đến. Cho nên mọi người ai cũng đều biết, tất cả người thủ vệ của Thăng Long Môn đều là tiên tu đến từ đại thế giới.

Nhưng dù gì thì đó cũng là một cơ hội tiến vào đại thế giới, đã vậy còn được hưởng dụng linh mạch cấp ba, ma tu không được chấm mυ'ŧ miếng nào, sao có thể không sinh hận?

Bởi vậy cơ hồ mỗi lần đến đại hội Thăng Long Môn, đều có ma tu không cam lòng, tụ tập thành đàn phục kích trên đường đi. Nhất là những kẻ tu vi đã Trúc Cơ mà không được bước vào cánh cổng dẫn đến đại thế giới, hoặc là những kẻ thọ nguyên sắp tận không cam lòng, ghen tị với đám kiêu tử có thể vào linh mạch cấp ba để tu hành, vô cùng điên cuồng.

Lần này xe ngựa vừa mới đi qua một dãy núi, liền gặp phải một đám ma tu mai phục đã lâu. Cả đám tổng cộng hơn mười tên đều là tu sĩ Trúc Cơ. Trong đó có ba tên sơ kỳ Trúc Cơ, năm tên trung kỳ Trúc Cơ, hai tên hậu kỳ Trúc Cơ.

Tu sĩ Trúc Cơ nhiều như vậy, ở trong một ít đại môn đại phái cũng là người có máu mặt, vậy mà chỉ vì một ít cừu hận ghen tị mà đến ám sát người khác, đủ thấy đám người ma tu này đáng hận đến mức nào, không chết thì không ngừng.

Cũng may Bành trưởng lão đã là cao thủ hậu kỳ Trúc Cơ, còn tu vi của Ngô trưởng lão là sơ kỳ Hóa Nguyên đã được củng cố, nhờ vậy mới có thể giải quyết được toàn bộ được đối thủ.

Nhưng cũng vì việc này mà Bành trưởng lão bị thương, cho nên việc tiến vào trấn an đám đệ tử thiên tài được giao cho Ngô trưởng lão một sợi tóc cũng không bị tổn hao, chỉ là chân nguyên bị tiêu hao hơi nhiều mà thôi.

Đám kiêu tử nghe Ngô trưởng lão nói xong sự tình từ đấu đến cuối, đầu tiên là nhẹ nhàng thở phào, sau đó nghĩ lại mà sợ. May mà lúc này còn có cao thủ Hóa Nguyên kỳ đi theo, bằng không thì…..

Ngô trưởng lão thấy sắc mặt mọi người có chút trắng bệch, nhưng tốt xấu gì vẫn chưa mất bình tĩnh, liền gật gật đầu: “ Ta đi ra ngoài, các ngươi an tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mọi người cùng đồng thanh đáp: “ Ngô trưởng lão vất vả.”

Ngô trưởng lão khoát tay, thân hình lập tức biến mất.

Đợi sau khi ông rời đi, đám kiêu tử cũng không nhịn được thảo luận với nhau.

Cho dù là Túc Hãn gan lớn ngang tàng, cũng vì đám ma tu này mà sợ hãi than: “ Tử Thanh huynh, đám ma tu này đúng chịu trả giá lớn.”

Từ Tử Thanh gật gật đầu, cũng thở dài: “ Nếu đã có tu vi như thế, có thể thấy thiên phú của họ cũng rất trác tuyệt, vì sao lại đễ những tư dục kia quấy nhiễu chứ? Nếu có thể dốc lòng tu hành, cho dù không thể đi đến đại thế giới, nhưng cũng có thể tạo nên thành tựu gì đó. Thế nhưng lại chọn cách ngã xuống thế này, quả đúng là…”

Túc Hãn nghe Từ Tử Thanh nói vậy, quên mất luôn vừa rồi mình đã cả kinh bất an thế nào, lắc lắc đầu, không đồng ý nói: “ Ma tu cùng hung cực ác, Tử Thanh huynh không nên đồng tình với chúng. Nếu tương lai phải đối đầu với nhau, nhân từ nương tay, trái lại là tự hi sinh mạng mình.”

Từ Tử Thanh cười một cái: “ Huynh tất nhiên sẽ không làm thế.”

Đúng thật là sẽ không làm vậy.

Nếu như y vẫn là trước kia, không thể không nói điều Túc Hãn lo lắng không hề thừa thải chút nào, nhưng hiện giờ thì lại khác.

Hiện giờ Từ Tử Thanh chỉ đang tiếc hận những ma tu này lãng phí thiên tư, nhưng tiếc hận dù sao cũng chỉ là tiếc hận mà thôi….