Túc Hãn nói: “ Vì đại hội Thăng Long Môn.”
….đại hội Thăng Long Môn?
Từ Tử Thanh lắc đầu: “ A Hãn hiền đệ, đệ cứ nói thẳng ra đi.”
Túc Hãn nghe vậy sờ sờ mũi, sau đó sảng khoái nói thẳng: “ Không dối gạt Tử Thanh huynh, đại hội Thăng Long Môn này, thật ra là tụ hội để cho chúng đệ tử thiên tài khắp cửu châu trong tiểu thế giới Hạo Thiên này, kết giao bằng hữu, để sau này có thể bảo vệ giúp đỡ nhau.”
Từ Tử Thanh có chút đăm chiêu, việc này nghe sao giống như có quan hệ với việc tiến vào đại thế giới vậy…
Quả nhiên, Túc Hãn liền nói tiếp.
Hóa ra đại hội Thăng Long Môn này mười năm tổ chức một lần, hiện giờ đã là năm thứ chín trong mười năm tổ chức đại hội. Đại hội này được mở vào một năm trước khi các tu sĩ đã Trúc Cơ tiến vào Thăng Long Môn.
Nhưng không phải tu sĩ nào cũng có thể tham gia đại hội này, trong đó còn có các quy tắc để tuyển chọn người tham gia, đường lối quanh co cũng không ít.
Quy tắc chọn lựa tuy nói đơn giản nhưng cũng có thể coi là phức tạp.
Đơn giản chính là, đầu tiên chỉ chiếu theo tuổi tác thôi mà đã có thể loại được một đám người. Phàm là những người đã ngoài năm mươi tuổi, không thể tham gia sự kiện; tiếp đó lại chiếu theo tu vi loại thêm một đống nữa, phàm là những người dưới tầng chín Luyện Khí đều không thể tham gia sự kiện. Tu sĩ Trúc Cơ cũng không thể tham gia sự kiện.
Chỉ riêng cái này thôi đã loại được hơn phân nửa tu sĩ, nhưng đó chỉ là tiền đề mà thôi.
Chi tiết chính của quy tắc còn ở phía sau cơ.
Số người tham gia của các môn phài còn tùy vào môn phái, danh môn đại phái thì nhiều danh ngạch hơn, tiểu phái thì ít hơn. Dù sao thời gian có hạn, bọn họ phải đưa những đệ tử xuất sắc nhất ra.
Các thế gia lớn nhỏ cũng có danh ngạch, nhưng dù sao người kiệt xuất trong thế gia cũng không nhiều bằng đệ tử của các môn phái, thậm chí rất nhiều đệ tử thế gia đều bái nhập vào các môn phái, tự nhiên cũng không tính phần thế gia. Cho nên chỉ có hạn mức cao nhất mà không có hạn cuối.
Tiếp đó là số người tham gia đến từ các thế lực khắp cửu châu, tỷ như Tán Tu Minh,v..v. còn số người tham gia thì phải coi thế lực đó lớn bao nhiêu, trong thế lực có thể nhiều cao thủ hay ít.
Về phần bên trong họ muốn sắp xếp thế nào, cũng là tự thân chu toàn, người tổ chức đại hội Thăng Long Môn cũng không miệt mài theo đuổi.
Nhưng trừ những cái trên ra, còn có trường hợp đặc biệt.
Đó là dựa vào linh căn.
Tuy cách tính này có thể nói là chiếm một phần danh ngạch, yêu cầu về tu vi có thể lơi lỏng nhưng lại có yêu cầu nhất định về mặt tuổi tác.
Nếu như người có song linh căn nhất thô nhất tế, tuổi trên mười ba dưới hai lăm, tu vi từ tầng sáu Luyện Khí trở lên, có thể trực tiếp tham gia sự kiện này.
Còn người có đơn linh căn, chỉ cần đủ mười ba, bất luận tu vi thế nào, cũng có thể gia nhập sự kiện.
Nhưng để đề phòng có kẻ ngấm ngầm hạ thủ ngoan độc, hai loại người trên đều cần phải có sư trưởng đi theo hộ tống.
Từ Tử Thanh nghe xong hồi lâu, dần dần hiểu được, nhưng vẫn có một chuyện y còn thắc mắc: “ Đại hội Thăng Long Môn này, có diệu dụng gì phải không?”
Túc Hãn mắt mang ý cười, khen: “ Tử Thanh huynh quả nhiên mẫn tuệ sâu sắc.” Sau đó liền giải thích cho y biết, “ Đại hội Thăng Long Môn này ngoại trừ mời những người có triển vọng tiến vào Thăng Long Môn đến tụ hội kết giao với nhau ra còn có một chỗ vô cùng tốt.”
Chỗ vô cùng tốt kia chính là linh mạch cấp ba.
Trước Thăng Long Môn có một người thủ vệ, ở tại dãy núi Đằng Long phía trước Thăng Long Môn.
Bốn phía xung quanh dãy Đằng Long này nguy cơ khắp chốn, rất khó tới, mà bên trong dãy núi có một ngọn núi cao nhất, gọi là ngọn Đằng Long, bên trong có ẩn chứa một cái linh mạch cấp ba, che phủ toàn ngọn Đằng Long. Linh mạch cấp ba chứa linh khí cao hơn bên ngoài gấp trăm lần, thậm chí ngay cả ba tiểu bí cảnh của tiểu thế giới Hạo Thiên cũng không thể sánh bằng, có thể thấy được linh khí ở đây dồi dào đến cỡ nào!
Đừng nói là linh khiếu ở Linh Khiếu Sơn nơi Từ Tử Thanh đang ở, cho dù là linh mạch ở điện trưởng lão cũng còn lâu mới sánh kịp!
Đại hội Thăng Long Môn được tổ chức ở ngọn Đằng Long, do người thủ vệ tự mình dẫn dắt.
Nhưng chớ có xem thường người thủ vệ này, nghe đồn đãi hắn chính là người đến từ đại thế giới Khuynh Vẫn, cứ mỗi mười năm lại đổi một người mới, tu vi khó lường, người trong tiểu thế giới Hạo Thiên không ai có thể địch nổi.
Có thể được hắn dẫn dắt vào ngọn Đằng Long, đã là vô cùng nở mày nở mặt.
Trong đại hội này, còn có một việc trọng đại, đó là những nhân tài do người thủ vệ chọn lựa ra, mới được ở lại ngọn Đằng Long tu hành một năm, để cho bọn họ nhanh chóng đột phá Trúc Cơ, thuận lợi tiến vào Thăng Long Môn.
Mà phương pháp chọn lựa, cũng có rất nhiều cách thức.
Trong đó chọn lựa linh căn chính là ưu tiên hàng đầu, thường thì những người có song linh căn hoặc đơn linh căn, có thể trực tiếp ở lại, không cần thiết phải khảo nghiệm gì.
Những người còn lại, thì sẽ bị người thủ vệ khảo nghiệm, hoặc là cho họ so đấu với nhau, hoặc là dùng phương thức nào đó, cuối cùng chỉ chừa lại còn hai mươi người.
Cũng chính bởi vì cái linh mạch cấp ba này, mới khiến cho rất nhiều thế gia đại phái, tuyệt thế thiên tài đều chạy theo như vịt.
Túc Hãn trước khi trở thành đơn Hỏa linh căn, chính là song linh căn nhất thô nhất tê, tu vi lúc mới gặp Từ Tử Thanh cũng chỉ ở tầng năm Luyện Khí, cái gọi là nắm chắc lên Trúc Cơ, chẳng qua là theo tính toán của hắn, trong vòng hai năm sẽ tăng tu vi đến luyện khí Tầng Sáu, để được tham gia đại hội thăng long môn. Với tư chất này của hắn, có thể đáp ứng được điều kiện tham gia bằng linh căn, sau đó trong vòng một năm ở đó, tranh thủ thành công lên Trúc Cơ.
Hắn mời Từ Tử Thanh, kỳ thực là do hoài nghi y chính là thiên tài song linh căn. Nhưng hắn lại không biết Từ Tử Thanh là song linh căn nhất thô nhất tế hay là song thô, cho nên cũng mong y trong khoảng thời gian hai năm này liên tục tiến cảnh, đạt tới tu vi tầng chín Luyện Khí.
Cho tới giờ Từ Tử Thanh chưa từng làm cho hắn phải thất vọng, quả thật y có thể tiến cảnh nhanh như vậy!
Đợi đến khi Túc Hãn đem tất cả mọi chuyện kể hết ra, nghi vấn trong lòng Từ Tử Thanh cũng không còn.
Túc Hãn cười nói: “ Huynh đã phù hợp với điều kiện, vậy đệ liền nói với sư phụ cho huynh một cái danh ngạch. Với tuổi của huynh mà đã có tu vi như thế, cho dù ai có ý kiến cũng không nói được gì.”
Danh ngạch này rất trân quý, trong Tán Tu Minh cũng có phe phái, nên tất nhiên cũng có tranh đoạt.
Từ Tử Thanh nghe vậy, có chút cảm động, ghi nhớ tâm ý của Túc Hãn.
Ngay từ lúc đầu hắn đã đem đủ loại lợi và hại nói ra, hiện giờ cũng không giấu diếm, còn mơ hồ ám chỉ Từ Tử Thanh trong minh cũng đang ngấm ngầm tranh đoạt danh ngạch này, có thể nói lòng dạ hắn rất thẳng thắng rộng rãi. Dù có tính kế thì cũng quang minh chính đại, chứ không phải loại người ẩn giấu ác ý. Hơn nữa sau khi trải qua nhiều việc, Từ Tử Thanh có thể nhìn ra Túc Hãn đối với y rất thật tình, không hề hư tình giả ý. Người như thế, Từ Tử Thanh tất nhiên cũng sẽ đối xử thật lòng lại với hắn, mặc cho có khúc mắc, nhưng cũng sẽ đối đãi hắn như bạn bè.
Từ Tử Thanh cười kính hắn một ly trà: “ Lấy trà thay rượu, tạ ơn a Hãn hiền đệ.”
Túc Hãn cười ha ha: “ Giữa chúng ta còn nói cái gì tạ với chả ơn chứ? Đợi đến khi vào được đại thế giới, huynh đừng giả vờ không quen biết đệ là được rồi.”
Từ Tử Thanh nghe xong, không khỏi mỉm cười.
Trong đại thế giới không biết có bao nhiêu hiểm ác, đợi đến khi đến được đó, có lẽ đúng thật là phải cùng Túc Hãn chăm sóc hỗ trợ nhau.
….
Ba ngày sau, Từ Tử Thanh thu được ngọc kiếm truyền thư, gọi y tới nội minh nhận danh ngạch.
Y tất nhiên là vui vẻ đi, tới ngoài nội minh, liền thấy Túc Hãn đang ở đó chờ y. Hai người sóng vai nhau cùng vào điện trưởng lão.
Trong điện minh chủ đang ngồi ngay ngắn chờ, giống như lần gặp trước, xung quanh ông còn có chúng trưởng lão đang ngồi cùng.
Lúc này dù không ai thử Từ Tử Thanh, nhưng tất cả đều dùng thần thức đảo qua, liền biết được tu vi hiện giờ của y.
Liền nghe minh chủ cười nói: “ Quả nhiên là tầng chín Luyện Khí, Từ tiểu hữu đúng là thiên tư tung hoành, tiềm lực vô cùng.”
Nghe xong lời khen ngợi, Từ Tử Thanh cũng không hề lộ ra vẻ đắc ý, còn ôn hòa cười: “ Minh chủ quá khen rồi.”
Trong mắt minh chủ hiện lên một tia thưởng thức, cũng không khen nữa mà nâng tay lên, đánh ra một đạo bạch quang: “ Tiếp lấy.”
Từ Tử Thanh đã sớm nâng tay lên, chuẩn bị sẵn sàng, vươn tay bắt lấy, đem bạch quang nắm ở trong tay.
Bạch quang tán đi, hiện ra hình dạng chân thực của vật trong đó.
Chính là một khối ngọc như ý, hình dáng như một gốc linh chi, trông vô cùng tinh xảo khéo léo. Phần đầu có điêu khắc đồ án long văn, đuôi ngọc thon dài, ẩn ẩn có một loại cảm giác phóng khoáng, huyền ảo. Cực kỳ vi diệu, khó có thể chống cự.
Minh chủ nói: “ Đây chính là bằng chứng tham gia đại hội, Tán Tu Minh tổng cộng cũng chỉ có tám cái mà thôi. Ngươi một cái, Túc Hãn cũng được một cái, nhưng bởi vì nguyên nhân khác biệt, nên bằng chứng trong tay hai người cũng có chút khác nhau.”
Túc Hãn ở bên cạnh nở nụ cười, liền đưa bằng chứng của hắn cho Từ Tử Thanh xem.
Đích xác có điều khác biệt, tuy nói đều là ngọc như ý, nhưng ngọc như ý của hắn lại có màu phỉ thúy, sáng tỏ trong suốt, mang lại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.
Nếu Từ Tử Thanh nói ra việc y là đơn linh căn, thì bằng chứng y sở hữu cũng sẽ giống với Túc Hãn, nhưng hiện giờ y chỉ là một tán tu, nói ra cũng không tốt. Bằng không, lai lịch thân phận của y sẽ khiến người khác thấy khả nghi. Dù sao đi nữa với tu vi hiện giờ của y cũng có được danh ngạch, việc còn lại, đợi đến khi tới được ngọn Đằng Long rồi nói sau.
Sau khi tạ ơn minh chủ, Từ Tử Thanh liền cáo từ.
Lần này lúc vào điện y vẫn chưa bị thử, nhưng y lại có thể nhìn thấy sắc mặt của mấy trưởng lão kia không phải tất cả đều vui mừng. Có mấy người còn lộ ra vẻ hờn giận, có lẽ có liên quan đến vụ danh ngạch này.
Từ Tử Thanh cũng coi như tự mình hiểu lấy, sau khi lấy được cũng không dám ở lại lâu, để tránh lại làm người khác thêm phiền chán.
Sau khi ra khỏi điện, Từ Tử Thanh cáo biệt với Túc Hãn.
Đại hội Thăng Long Môn còn nửa tháng nữa mới tổ chức, hai người liền ước định đến lúc đó sẽ gặp lại, cùng nhau đến ngọn Đằng Long.
………….
Trong tĩnh thất, Từ Tử Thanh đang ngồi khoanh chân, có chút đăm chiêu.
Y cẩn thận hồi tưởng lại những lời Túc Hãn đã nói, không khỏi sinh ra một chút hứng thú với người thủ vệ kia.
Mười năm một lần, Thăng Long Môn mở cửa, người thủ vệ cũng mười năm đổi một người….đây là muốn duy trì công bình bên trong đại hội Thăng Long Môn, không để những người khác giở trò bên trong hay sao?
Tiên đồ gian nguy, hiện giờ Từ Tử Thanh gặp chuyện không thể không suy nghĩ sâu xa, để tránh bị mắc lừa gian kế của tiểu nhân, thân tử đạo tiêu.
Suy nghĩ hồi lâu, Từ Tử Thanh vẫn không nghĩ ra kết quả chính xác.
Y dù sao cũng biết rất ít, mặc dù phỏng đoán, nhưng cũng không có căn cứ, chẳng qua chỉ là uổng công suy nghĩ một phen. Nếu như muốn nói thu được cái gì, thì có chăng là trong lòng có thêm chút dự đoán để chuẩn bị. Đến lúc đó cho dù có gặp phải tình huống xấu, y cũng có thể bảo trì bản tâm, tuyệt không dao động tâm cảnh.
Chậm rãi chỉnh đốn cõi lòng một chút, Từ Tử Thanh nâng tay trái lên, nhìn nhìn nhẫn trữ vật trên ngón út.
Trong nhẫn còn một hảo hữu tri kỉ, kiến thức uyên bác, mặt lãnh tâm nhiệt…Nếu như có thể hỏi hắn, cho dù không có tin tức gì, nhưng cũng có thể làm cho chính mình an tâm hơn.
Nhưng mà, nên hỏi hay không nên hỏi đây?
Qua nhiều năm từ trước đến giờ, y đã nhiều lần quấy rầy Vân huynh rồi.
Từ Tử Thanh xưa nay cũng coi như là người biết nhìn sắc mặt người khác, theo y thấy, hảo hữu Vân Liệt rõ ràng là một tu sĩ một lòng hướng đạo, cho dù chỉ còn một phần hồn phách, nhưng ý niệm vẫn vững như bàn thạch, mới có thể kiên trì theo đạo khi còn sống, mà không theo đạo quỷ tu.
Nhớ tới lần đầu hai người gặp nhau, Vân Liệt ngồi ngay ngắn trên bãi đá, nhắm mắt không nói, chắc là đang rèn luyện tâm cảnh, hoặc là tự suy ngẫm lại bản thân. Y nếu như không quấy rầy Vân Liệt, hắn vẫn sẽ bát phong bất động, vững như núi thái sơn. Có thể thấy hắn là một người cực kỳ thích sự yên tĩnh.
Lại nói đến kiếm khí, phong mang lợi hại như vậy, không thể phá vỡ, chắc chắn đã khổ tu không ngừng. Nhưng dù vậy, khi Từ Tử Thanh gặp phải khó khăn trắc trở, hoặc là tâm tình dao động, Vân Liệt không hề ngại phiền mà vẫn luôn chỉ điểm…Ân tình thế này, Từ Tử Thanh không biết đến bao giờ mới trả hết.
Hiện giờ cũng chỉ có một chút lòng phỏng đoán tò mò, Từ Tử Thanh sao có thể mặt dày làm phiền hắn để hỏi đây?