Thở dài, cuối cùng Từ Tử Thanh vẫn quyết định không hỏi.
Hiện giờ còn chưa thể xác định rõ trong đại hội Thăng Long Môn thế nào, cho dù là phòng ngừa chu đáo thì cũng hơi quá sớm. Chỉ còn một năm nữa là phải băng qua Thăng Long Môn rồi, chẳng lẽ bây giờ y còn có thể từ chối không đi nữa hay sao?
Hết thảy mọi chuyện cứ để đến đó rồi tính tiếp vậy.
Sau khi nghĩ vậy, trong lòng Từ Tử Thanh cũng không còn gì rối rắm nữa.
Việc hiện giờ của y là chỉ cần đợi đến nửa tháng sau.
………
Mười lăm ngày trôi qua trong nháy mắt.
Sáng sớm, Túc Hãn đạp trên phi kiếm màu đỏ, giống như một ngôi sao xẹt ngang qua, dừng ở dốc đá phía trên Linh Khiếu Sơn.
Hồng y thiếu niên tuấn mỹ phi phàm, tư thế oai hùng phấn chấn, tỏa ra khí thế của một thiên chi kiêu tử: “ Tử Thanh huynh, đi thôi nào! Huynh đã chuẩn bị tốt chưa?”
Từ Tử Thanh bước ra khỏi tĩnh thất, nhìn thấy Túc Hãn, liền mỉm cười: “ A Hãn hiền đệ tới sớm vậy.”
Trong khoảng thời gian chờ đợi Từ Tử Thanh cũng không bỏ phí. Bởi vì không biết tình hình cụ thể bên trong đại hội Thăng Long Môn thế nào, y liền thừa dịp nửa tháng này đến Giao Dịch Đường đặt mua không ít thứ. Y tất nhiên rất muốn ở lại ngọn Đằng Long, đến khi đó phải được ăn cả ngã về không, thành công lên Trúc Cơ tiến vào đại thế giới.
Sau này chắc chắn y sẽ không trở lại Tán Tu Minh nữa. Cho nên lúc chuẩn bị, y phải suy nghĩ tính toán cẩn thận những thứ cần thiết mang theo.
Bởi vậy hiện giờ trong nhẫn trữ vật của Từ Tử Thanh mang theo đủ loại phù lục, đan dược, linh thảo, linh châu đổi từ các loại da thú, thú đan không phải hệ Phong. Còn có một ít hạt giống linh thảo hữu dụng mà y không có, y mua cũng không ít. Chuẩn bị đầy đủ như vậy, lúc này y mới hơi an tâm.
Túc Hãn thấy Từ Tử Thanh một thân nhẹ nhàng khoan khoái, cũng biết y rất coi trọng chuyến đi lần này, liền cười nói: “ Tử Thanh huynh mặt mày rạng rỡ như vậy, chắc là đã dự tính kỹ càng rồi.”
Thần sắc Từ Tử Thanh ôn hòa: “ Lúc nào cũng phải tận lực mới tốt.” Y biết rõ tính tình của Túc Hãn, nên nói, “ A Hãn hiền đệ đợi chút, huynh còn chút chuyện muốn dặn dò với Thanh Phong, Diệu Nguyệt.”
Hành động này của y trong lòng Túc Hãn cũng hiểu rõ, liền hừ một tiếng, nói: “ Tử Thanh huynh vẫn luôn tốt bụng như vậy.” Sau đó liền bước qua một bên, vuốt vuốt tóc chờ đợi.
Thanh Phong Diệu Nguyệt vốn đang đứng nghiêm chỉnh ở một bên, nghe y nói vậy, đều cung kính đi theo y, đứng trước người Từ Tử Thanh, chờ chủ nhân phân phó.
Từ Tử Thanh thấy hai người câu nệ như vậy, ngữ khí liền dịu đi một chút, nói: “ Ta hôm nay sẽ tới đại hội Thăng Long Môn, chưa chắc có thể trở về không. Hai người các ngươi hầu hạ ta đã lâu, cũng rất chịu khó, nay ta tặng cho hai người các ngươi một món quà, coi như chấm dứt tình cảm chủ tớ bấy lâu nay.”
Thanh Phong Diệu Nguyệt liếc nhìn nhau, trong lòng cả hai đều mừng như điên.
Bọn họ làm phó tì cũng có con đường con đường tin tức riêng, tất nhiên đã sớm biết việc hệ trọng này. Thiết nghĩ với thiên phú của chủ tử, chắc chắn sẽ muốn đi đến đại thế giới xa xôi, đến lúc đó hai người bọn họ chỉ là kẻ hầu người hạ, sẽ lại được sắp xếp đến chỗ tu sĩ khác. Bọn họ không dễ gì mới gặp được một chủ tử ôn hòa tốt bụng như vậy, mà tính tình của tu sĩ không phải ai cũng giống như ai, trong lòng lo lắng nên đương nhiên cũng có chút luyến tiếc không nỡ.
Nhưng không ngờ tới chủ tử còn tốt hơn những gì họ tưởng, trước kia bọn họ hầu hạ tu sĩ, có thể không bị đánh đấm chửi rủa đã là may mắn lắm rồi, đâu có như bây giờ, còn tặng quà cho họ nữa chứ? Vật mà tu sĩ đem ra, cho dù là gì đối với võ giả như bọn họ đều là bảo vật cực kỳ trân quý.
Hai người nghe vậy, lập tức khom người: “ Đa tạ Từ tiên trưởng ban cho!” Dứt lời liền cung kính nâng hai tay lên.
Từ Tử Thanh thấy thế, cũng biết được bọn họ kinh sợ, không lằng nhằng nữa mà đem tay áo phất một cái, đồ vật liền được đặt trong tay hai người.
Thanh Phong Diệu Nguyệt cảm giác hai tay trầm xuống, Từ Tử Thanh cũng không nhiều lời cùng bọn họ, chỉ nở nụ cười, rồi đi đến chỗ Túc Hãn đang chờ.
Túc Hãn đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn, thấy Từ Tử Thanh tới, liền kéo tay áo y, thả người nhảy lên, hai người song song đứng trên phi kiếm. Trong nháy mắt, phi kiếm phá không bay đi.
Lúc này Thanh Phong Diệu Nguyệt mới dám đem hai tay hạ xuống, nhìn vật trong tay mình.
Trong tay Thanh Phong chính là một cây côn chỉ lớn cỡ ngón trỏ, toàn thân đen như mực, lóe ra ô quang. Còn trong tay Diệu Nguyệt thì lại là một bình sứ nặng trịch.
Hai người nhìn nhau, Thanh Phong có chút do dự, cắn đầu ngón tay, nhỏ máu lên côn. Có máu thấm vào, cây côn kia lập tức dài ra, trong nháy mắt đã dài hơn chiều cao của một người. Bên trên khắc ba chữ “ Thiên Tâm Côn”, nặng chừng hai ngàn cân(1 cân =1/2kg).
Thanh Phong được Tán Tu Minh bồi dưỡng, bản thân lại là võ giả cấp chín, nên rất có kiến thức. Cây côn này thoạt nhìn thì không có gì, nhưng bên trên lại ẩn ẩn linh quang nhàn nhạt, lại thêm dáng côn mượt mà xinh đẹp, nhấp nháy hàn quang, lại còn nặng như thế…tài liệu để luyện chế rõ ràng là Huyền Quang Thiết mà tu sĩ cấp thấp hay sử dụng!
Trong giới võ giả, vũ khí được làm hoàn toàn từ Huyền Quang Thiết phải nói là vạn kim khó cầu, thế mà hiện giờ lại ở trong tay hắn, thật làm cho hắn vô cùng cảm kích không thôi.
Diệu Nguyệt cũng có kiến thức, nàng thấy Thanh Phong vui sướиɠ như vậy, trong lòng cũng sinh ra chút chờ mong, cắn răng một cái, đem nắp bình mở ra, một mùi thơm ngát tỏa ra xộc vào mũi. Nàng cẩn thận nhìn chất lỏng trong bình kia, sau đó lại cẩn thận đổ một giọt ra lòng bàn tay.
Chất lỏng kia vừa đổ ra đã biến thành một viên tròn tròn lăn lộn trong tay nàng, cả giọt như hạt bụi nhỏ tỏa ra ánh sáng lấp lánh như thủy ngân.
Diệu Nguyệt trừng lớn mắt, chưa kịp nói gì đã nghe Thanh Phong kêu lên: “ Ngân Châu Lộ Thủy!”
Hễ là võ giả lúc tu hành luôn khó tránh khỏi bị thương kinh mạch trong cơ thể, khiến nội thương dần tích tụ. Nếu may mắn thì lúc tiến vào cấp Tiên Thiên có thể khỏi hẳn, còn nếu không thể, sẽ tổn thương tới tánh mạng, võ đạo cũng khó tiến triển thêm. Mà kinh mạch của nữ tử lại nhỏ bé yếu ớt, so với nam võ giả càng dễ tổn thương hơn. Cho nên bị chết rất nhiều, tỷ lệ thành công cũng cực nhỏ.
Nhưng lại có một loại thần dược có thể trị dứt ám thương của võ giả, không hề có hậu hoạn gì. Đó chính là Ngân Châu Lộ Thủy. Nhưng nó lại quá mức khó kiếm, cho dù là trong nhà võ giả Tiên Thiên thế gia cơ hồ cũng không có được vật này, càng đừng nói đến kẻ chỉ làm phó tì… hơn phân nửa tu sĩ đều là mắt cao hơn đầu, cho dù đối với bọn họ loại lộ thủy này không khó kiếm, nhưng lại có mấy ai sẽ chịu vì những phó tì đi tìm thứ này?
Diệu Nguyệt hít sâu, đôi mắt có chút phiếm hồng.
Thanh Phong cùng nàng đứng chung một chỗ, hai người không cần nhiều lời với nhau, đều cung kính quỳ xuống. Hướng về phương xa nơi Từ Tử Thanh cùng Túc Hãn đạp trên phi kiếm rời đi, dập đầu lễ bái.
Đồng thanh nói: “ Cung chúc Từ Tiên trưởng tiên đồ suông sẻ, sớm ngày thành tiên thành thánh!”
…………
Nếu phải đi đến dãy núi Đằng Long, không nói tới đường xá xa xôi, mà kèm theo đó là rất nhiều nguy nan hiểm trở.
Bởi vậy lúc đi, thường thường đều có sư trưởng theo hộ tống. Hơn nữa lần này còn có Túc Hãn tu vi không cao, theo quy tắc của người thủ vệ cũng cần phải có người đi cùng bảo vệ.
Túc Hãn đến hẹn Từ Tử Thanh, nhưng không phải chỉ có hai người đi với nhau, mà còn phải đợi người hộ tống của Tán Tu Minh cùng với những tu sĩ có được danh ngạch đến cùng đi chung.
Vì thế bọn họ vẫn phải đến điện trưởng lão trong nội minh để đợi những tu sĩ còn lại đến.
Ngay lúc này, chân trời bỗng xẹt qua vài đạo ánh sáng đủ màu, có nghiêm nghị, có huyền bí, không lâu sau tất cả đều đáp xuống mặt đất.
Đám người vừa tới có khoảng năm sáu người tuổi tác dưới năm mươi, đều là tu sĩ thiên tài tu vi tầng chín Luyện Khí trở lên. Linh quang trên người họ đều vô cùng rực rỡ, uy áp tỏa ra cũng vô cùng bất phàm.
Từ Tử Thanh nhìn thấy, trong tay mấy tu sĩ này đều có cầm pháp khí, phẩm chất rất tốt, ánh sáng tỏa ra lấp lánh chói mắt. Tướng mạo thì toàn là tuấn nam mĩ nữ, linh khí dồi dào, trông rất trương dương. Thậm chí có một người y không thể nhìn thấu được tu vi của đối phương, có thể thấy tu vi của người chắc chắn ở tầng mười Luyện Khí.
Trong lúc y đánh giá mấy người này, thì họ cũng đang đánh giá y.
Những tu sĩ có được danh ngạch này, không người nào không phải là đệ tử của chúng trưởng lão, linh căn cùng thiên tư chỉ kém hơn Túc Hãn một chút mà thôi, có thể nói là lựa chọn tốt đến không thể tốt hơn. Lần tham gia đại hội Thăng Long Môn lần này tất cả đều là vì mục đích chung.
Nhưng Từ Tử Thanh thì lại khác.
Không nói đến Từ Tử Thanh từ nhỏ đến lớn không ở trong Tán Tu Minh, thậm chí y còn là người ngoại minh chỉ vừa mới tới hai năm trước, mọi người còn chưa nghe nói y có cống hiến được gì cho Tán Tu Minh chưa, cũng không cảm thấy y có chỗ nào đáng để tín nhiệm. Thế mà cố tình một người như vậy lại có thể lấy được một trong những danh ngạch quý giá kia.
Đúng là làm cho người khác vô cùng kinh ngạc.
Mà càng kỳ quái chính là, sư phụ sư tôn của bọn họ, chúng trưởng lão tuy có hơi hờn giận, nhưng không hề ngăn cản việc này, cho dù có thì cũng bị minh chủ trấn áp xuống….Tóm lại người tên Từ Tử Thanh này, nhóm kiêu tử đã từng nghe qua mấy lần, nhưng lại không biết nhiều về y. Minh chủ, trưởng lão đều giữ kín như bưng việc của y, khiến cho y càng thêm có cảm giác thần bí. Làm người ta không thể không tò mò âm thầm suy đoán đủ kiểu.
Nhưng dù sao đoán thì đoán, người thông minh đều sẽ không để lộ ra.
Tán Tu Minh này lớn như vậy, tu sĩ có thể đạt được điều kiện lại càng không nhiều, ngàn chọn vạn tuyển mới có thể lựa ra được mấy người bọn họ, có thể thấy bọn họ được kỳ vọng rất cao, nếu thật sự muốn kết giao cùng những anh tài tuấn kiệt khác, thì không thể làm ra chuyện gì ngu xuẩn thất lễ được.
Cho nên sau khi bọn họ thoáng đánh giá sơ qua Từ Tử Thanh, liền gật đầu làm lễ với y, xem như chào hỏi.
Dưới cái nhìn của họ, thoạt nhìn Từ Tử Thanh cũng chỉ là một thiếu niên ôn hòa bình thường, cũng không có chỗ gì đặc biệt, thật không hiểu vì sao trong minh lại coi trọng y như vậy.
Túc Hãn từ đầu tới giờ vẫn luôn đứng bên cạnh Từ Tử Thanh, hắn tất nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng các sư huynh sư tỷ có nhiều cái nhìn đối với Từ Tử Thanh. Hắn liền nhíu mày, trước là nói với Từ Tử Thanh: “ Tử Thanh huynh, những vị này lần lượt là đệ tử của Hồ trưởng lão Nhiễm Tinh Kiếm sư huynh, đệ tử Hoa trưởng lão Huệ Phi Chương sư huynh, đệ tử Trần trưởng lão Mẫn Tài Triết sư huynh, đệ tử Tần trưởng lão Đồng Nguyên Tư sư huynh, đệ tử Triệu trưởng lão Hà Cảnh Huy sư huynh cùng đệ tử của Bạch trưởng lão Trác Hàm Nhạn sư tỷ. Trong đây Trác Hàm Nhạc sư tỷ là người lợi hại nhất, tu vi đã tới tầng mười Luyện Khí, chỉ còn kém một chút nữa là có thể lên Trúc Cơ.”
Từ Tử Thanh hiểu được Túc Hãn đây là muốn dẫn y làm quen với mọi người, trong lòng thầm biết ơn, cười nói: “ Tại hạ Từ Tử Thanh, kiến quá chư vị đạo hữu.”
Y dù sao cũng không phải người trong nội môn, không thể gọi là sư huynh sư tỷ được.
Túc Hãn lại kéo tay áo Từ Tử Thanh, cười nói với sáu tu sĩ: “ Các vị sư huynh sư tỷ, đệ tuổi còn nhỏ, sư tôn cũng nói mọi người phải chiếu cố đệ hơn. Nhưng mà huynh của đệ cũng chỉ lớn hơn đệ có vài tuổi thôi, mọi người có thể thuận tiện chiếu cố luôn huynh ấy không?”
Đồng Nguyên Tư tương đối thẳng tính: “ Đều là người trong Tán Tu Minh, nếu thật sự tuổi còn nhỏ hơn chúng ta, chiếu cố một chút cũng đâu có sao. Nhưng mà huynh chỉ lớn hơn đệ có mười hai tuổi thôi, không biết Từ đạo hữu thì sao?”
Túc Hãn cười đắc ý: “ Huynh trưởng Tử Thanh của đệ năm nay chỉ mới tròn hai mươi thôi, thế nào, nhỏ hơn mọi người luôn đúng không?”
Lời vừa nói ra, cả đám tu sĩ đều cả kinh, sau đó hai mặt nhìn nhau.
Nếu thật sự chỉ mới hai mươi tuổi mà đã có tu vi tầng chín Luyện Khí, đó phải là thiên tư cỡ nào chứ? Ở đây mọi người ngoại trừ Túc Hãn mới vừa chiết xuất linh căn, còn lại đều hơn ba mươi rồi, thế mà tu vi cũng chỉ bằng mười năm tu hành của Từ Tử Thanh!
Nếu bởi vì như thế, Từ Tử Thanh được minh chủ coi trọng, cũng không phải là chuyện khó có thể tưởng tượng…