Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn – Chương 72: Chuyện sau này của nhà họ Từ

Từ Tử Thanh tất nhiên phát giác ra chỗ khác biệt trên người hắn rồi.

Y bởi vì chuyện trong Thiểm Yến Lĩnh mà thành công đột phá, một năm qua lại còn đả thông thêm hai đường kinh mạch nữa, chỉ còn hai đường nữa thôi là có thể đạt tới tầng mười Luyện Khí. Với tốc độ tu hành này của y, đã xem như rất nhanh. Còn Túc Hãn rõ ràng tu vi trước đây so với y còn thấp hơn hai tầng, hiện giờ vậy mà sắp đuổi kịp, trên người đã có linh quang của tầng tám Luyện Khí.

Từ Tử Thanh bởi vì có đơn linh căn, mà hai năm mới đột phá được một có một tầng, Túc Hãn vậy mà hai năm tiến giai tới hai lần, nếu như không phải do gặp được cái gì đặc thù thì nghĩa là đã xảy ra chuyện gì đó mà y không biết.

Hơn nữa….

Bản thân Túc Hãn cũng đem lại cho y cảm giác gì đó cực kỳ vi diệu, dường như linh khí quanh thân phát ra cũng càng thêm tinh thuần, tựa hồ ngày thường đã tôi luyện qua, khiến qua bản thân hắn có vẻ phá lệ bừng bừng oai hùng phấn chấn.

Từ Tử Thanh ôn hòa cười, gật gật đầu: “ A Hãn hiền đệ quả thật thay đổi không ít, tu vi tăng tiến rất nhanh, đáng giá ăn mừng một phen.”

Ý cười trên mặt Túc Hãn càng sâu, bước lại gần, giữ chặt tay áo Từ Tử Thanh: “ Huynh thường xuyên bế quan, chúng ta đã lâu chưa được gặp mặt, có nhiều chuyện vẫn chưa kể cho huynh biết…chúng ta vẫn nên ngồi xuống rồi nói tiếp.”

Cánh tay Từ Tử Thanh hơi giật giật một chút, nhưng cũng không đem Túc Hãn đẩy ra. Hai năm trước y cũng từng bị Túc Hãn thân thiết lôi kéo như vậy, khi đó y chưa có cảm giác gì, nhưng hôm nay lại có chút cứng nhắc, suýt chút nữa đã lỡ ra tay.

Trong lòng thầm thở dài, y liền tùy theo Túc Hãn, mặc cho hắn lôi kéo đến ngồi trên ghế đá, ôn thanh nói: “ Đúng là phải nghe đệ kể một chút.”

Túc Hãn ngồi xuống, dáng người cùng khí độ càng thêm tiêu sái hơn lúc xưa, thần sắc phấn chấn so với ngày xưa cũng càng thêm vô ưu vô lự.

Hắn vừa ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề: “ Huynh có nghe nói người trong nội minh Tán Tu Minh ta một năm trước vừa nhận được một cái nhiệm vụ nan giải?”

Từ Tử Thanh ngẩn ra: “ Chưa từng nghe qua.” Lại nói, “ Đệ hãy kể huynh nghe đi.”

Túc Hãn cười: “ Nói đến nhiệm vụ này, thật ra cũng có chút liên quan đến huynh.” Khi nói ánh mắt hắn mang theo chút trêu ghẹo, “ Huynh họ Từ, mà cố chủ này cũng họ Từ, có lẽ mấy vạn năm trước huynh với người đó là người một nhà thì sao.”

Từ Tử Thanh trong lòng lộp bộp một cái, một năm này tâm tình y vô cùng ổn định, nhưng lúc nghe được lời này của Túc Hãn, bỗng nhiên lại nhớ tới việc lúc trước.

Cố chủ họ Từ…vả lại còn tuyên bố nhiệm vụ nan giải.

Thế nhân đều biết, nếu tu vi không ngoài Trúc Cơ, nếu dám tiếp nhận nhiệm vụ nan giải chắn chắc chỉ có con đường chết.

Từ Tử Thanh nghe được hai điểm này, trong đầu cũng vì vậy mà sinh ra chút suy đoán.

Nhưng y lại không thể nói rõ với Túc Hãn, chỉ cười nói: “ Đừng giỡn nữa, a Hãn hiền đệ, mau nói tiếp đi.”

Túc Hãn thấy y có hứng thú, nên tiếp tục kể: “ Không biết Tử Thanh huynh có từng nghe nói đến Từ gia ở Thượng Cù châu?”

Quả nhiên là bọn họ! Từ Tử Thanh bất động thanh sắc: “ Ngũ đại thế gia?”

Túc Hãn gật đầu cười nói: “ Đúng vậy. Từ gia ở Thượng Cù châu cùng Điền gia trở mặt, không biết Điền gia làm thế nào, có thể thông đồng cùng cao nhân Hóa Nguyên kỳ của Lôi Hỏa Phái, nghe nói còn cấu kết với yêu thú cấp năm trong biển, ngấm ngầm bày ra nhiều âm mưu, hòng thâu tóm Từ gia, gia tăng thế lực, sau đó lại đối phó với mấy thế gia khác, mơ mộng “Nhất Gia Độc Đại”, đúng là dã tâm vô cùng lớn.” Hắn nhận lấy chén trà Diệu Nguyệt đưa tới, uống một ngụm, rồi nói tiếp, “ Từ gia không có cao nhân Hóa Nguyên, sau mà nhờ có người đưa tin, mới có thể kịp thời chuẩn bị, nguyện trả đại giới tuyên bố nhiệm vụ này ở hàng loạt môn phái cùng với Tán Tu Minh, mong có thể bảo trụ được căn cơ của Từ gia.”

Phe phái bên trong các tông môn đại phái rắc rối phức tạp, vốn không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng họ lại cần rất nhiều cao thủ để làm nhiệm vụ này, nên vẫn luôn do dự chần chờ chưa quyết định được. Sau đó, gia chủ Từ gia Từ Chính Thiên bất đắc dĩ trực tiếp xin Tán Tu Minh giúp đỡ, Tán Tu Minh lúc đầu vốn cũng không nghĩ sẽ tiếp củ khoai lang nóng phỏng tay này, nhưng Từ gia lại cho họ một chỗ tốt vô cùng lớn, cuối cùng cũng khiến cho minh chủ Tán Tu Minh chịu tiếp nhận nhiệm vụ.

Từ Tử Thanh cũng rất tò mò, Tán Tu Minh dung nạp tán tu từ bốn phương tám hướng, vốn tương đối rời rạc, lại càng không thích chọc tới phiền toái. Rốt cuộc Từ Chính Thiên kia đã xuất ra chỗ tốt gì, mới có thể khiến cho minh chủ thay đổi như thế?

Túc Hãn thấy Từ Tử Thanh không giấu nổi tò mò, càng thêm đắc ý dạt dào: “ Sư phụ là vì đệ.”

Từ TỬ THANH càng thêm nghi hoặc.

Túc Hãn cũng không thừa nước đυ.c thả câu nữa: “ Từ Chính Thiên dâng Xích Viêm Quả ra.”

Từ Tử Thanh nhất thời chấn động, y làm sao có thể không biết Xích Viêm Quả này được chứ!

Quả này cùng y còn có một đoạn gút mắt. Ban đầu vốn là Từ gia lấy được loại quả này, Điền Đào của Điền gia vì muốn cướp đoạt, liền sử dụng thủ đoạn đê tiện bắt Từ Tử Thanh làm con tin. Bởi vì hắn nhận lầm thân phận của Từ Tử Thanh, khiến cho Từ gia vì đại cục mà vứt bỏ Từ Tử Thanh, cũng làm cho Từ Tử Thanh bị Điền Đào đánh nát đan điền rơi vào đáy hồ, suýt nữa đã chết.

Có thể nói căn nguyên tình hình hiện giờ của Từ Tử Thanh, hết thảy đều có quan hệ với Xích Viêm Quả kia.

Mà Xích Viêm Quả này, thế nhưng hiện giờ lại trôi dạt tới Tán Tu Minh, lại còn bị người ta ghé vào lỗ tai y để tám chuyện… Từ Tử Thanh không thể không sinh ra chút cảm khái.

Nhớ lại lúc ở trong ảo cảnh kia, nhờ có Từ Tử Thanh tỉnh lại trước, mới có Hạ lão đầu đánh thức chúng tu sĩ, cũng vì vậy mà Từ gia mới tỉnh lại trước tiên, có được Xích Viêm Quả. Sau đó, Từ gia lại vì Xích Viêm Quả mà vứt bỏ Từ Tử Thanh, còn Từ Tử Thanh vì để báo đáp ân tình nuôi dưỡng của Từ gia mà mật báo cho họ biết. Nhờ có tin báo của Từ Tử Thanh, Từ gia mặc dù không gặp họa diệt tộc, nhưng lại phải dâng Xích Viêm Quả ra.

Cho nên có thể nói, Xích Viêm Quả nhờ Từ Tử Thanh mà có nhưng cũng vì Từ Tử Thanh mà mất, trong đó còn có đủ loại rối rắm xâu chuỗi với nhau, thật sự không thể hiểu rõ ràng thế nào nữa.

Trong lòng thở dài, Từ Tử Thanh cũng không suy nghĩ nhiều đến chuyện này nữa.

Nhưng nếu đã là vật ấy, thì cũng không khó để biết vì sao Tán Tu Minh lại chịu tiếp nhận nhiệm vụ giúp đỡ Từ gia.

Chuyện này đích thật là vì Túc Hãn nhưng hiển nhiên cũng là vì Tán Tu Minh.

Thiếu chủ Túc Hãn của Tán Tu Minh bản thân có song linh căn nhất thô nhất tế ( một mạnh một yếu), không cần cố ý hỏi thăm cũng có thể biết được. Mà thô linh căn lại là hệ Hỏa, chỉ cần Túc Hãn ăn Xích Viêm Quả vào, tẩy tế linh căn đi, liền trở thành tuyệt thế thiên tài đơn linh căn! Mà quan hệ của Túc Hãn với Tán Tu Minh lại gắn kết chặt chẽ hệt như gân với cốt, chỉ cần hắn có chút thành tựu, thanh thế của Tán Tu Minh tất nhiên cũng theo đó mà gia tăng.

Chỉ điều này thôi, đã quá đáng giá rồi!

Huống chi, Túc Hãn còn được minh chủ cùng chư vị trưởng lão yêu thương hết mực, đối với tiểu bối bọn họ yêu thích, tất nhiên bọn họ đều nguyện ý ra tay, thành toàn tấm lòng cưng chiều yêu mến nhiều năm qua bọn họ giành cho Túc Hãn.

Túc Hãn thấy Từ Tử Thanh thất thần, nghĩ có lẽ y không biết rõ ràng thế nào, liền cẩn thận giải thích, không hề có chút mất kiên nhẫn nào. Đợi sau khi nói xong, hắn lại mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một ngọn lửa màu xanh lam, nhanh chóng biến hóa thành nhiều hình thái, có thể thấy lực chưởng khống đối với Thanh Diễm Bảo Hỏa của Túc Hãn lại mạnh hơn trước gấp mấy lần!

“ Sư phụ tự mình dẫn người trong nội minh, cũng thỉnh thái thượng trưởng lão xuất quan, giải quyết việc này, mang Xích Viêm Quả về…” nói đến đây, trong mắt hắn tràn đầy kính yêu, “ …để cho đệ có thể ăn ngay lập tức, đệ bế quan mấy tháng, tu vi vốn vẫn đang trì trệ thoáng chốc liền tầng tầng đột phá, chỉ mới một năm, đã đến được cảnh giới này!”

Nếu Túc Hãn có thể dùng Xích Viêm Quả, này chứng minh nguy nan của Từ gia đã giải. Có Thái thượng trưởng lão của Tán Tu Minh ra tay, bảo trụ Từ gia cũng không phải việc gì khó.

Nghĩ xong chuyện này, Từ Tử Thanh bỗng cảm thấy chỗ trì trệ vẫn luôn ứ đọng trong lòng bỗng dưng rộng mở thoáng đãng, có linh lực đang không ngừng lưu động trong kinh mạch, bất tri bất giác, không ngờ tới một nửa huyệt khiếu đã hoàn toàn được đả thông.

Lúc này Từ Tử Thanh mới biết, hóa ra từ trước đến giờ y cứ luôn cho rằng sau khi đưa tin cho Từ gia là đã tẫn ân sinh dưỡng bấy lâu, kỳ thật không phải vậy. Nói cho cùng thì trong đáy lòng y vẫn có chút thấp thỏm lo lắng cho Từ gia, lo bọn họ không thu được tin y đưa, lo họ có thể vượt qua được kiếp nạn này hay không.

Hiện giờ Túc Hãn mang đến tin tức này, cuối cùng y cũng có thể buông xuống tảng đá lớn trong lòng. Từ nay trở về sau, dù cho Từ gia có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng không còn quan hệ gì tới y nữa.

Từ Tử Thanh mỉm cười, chắp tay nói: “ Chúc mừng a Hãn hiền đệ, tiên đồ ngày sau nhất định sẽ rộng mở.”

Túc Hãn từ đó đến giờ đã gặp qua rất nhiều người, tất nhiên có thể nhìn ra Từ Tử Thanh có thật lòng chúc mừng hắn hay không, lập tức càng thêm vui mừng: “ Đệ biết huynh cùng những người khác không giống nhau mà, đệ quả nhiên không nhận sai người huynh trưởng này!” Nói đến đây, hăn lại cười hắc hắc, hơi có chút bỡn cợt, “ Gần đây đệ có thu được một món đồ chơi, không bằng ở chỗ này mượn hoa hiến phật, chia sẻ cùng Tử Thanh huynh.”

Từ Tử Thanh ngạc nhiên hỏi: “ Là cái gì?”

Tâm tình Túc Hãn vô cùng tốt, nháy nháy mắt, từ trong tay áo rút ra một cái bình nhỏ, để lên trên bàn, đẩy qua: “ Tặng huynh.”

Từ Tử Thanh đem nắp bình mở ra, nhất thời một cỗ mùi cay độc bá đạo xông tới, xộc thẳng lên xoang mũi, khiến cho y mém chút nữa hắt xì.

Y lại nhìn kỹ lại lần nữa, chỉ thấy bên trong có một loại đan dược, màu sắc đỏ thẫm, nồng đậm như màu máu. Linh quang nhàn nhạt tỏa ra cũng không giống với những loại đan dược thông thường khác, trái lại khiến người ta có cảm giác hơi thô ráp, rất là quỷ dị.

Túc Hãn thấy sắc mặt Từ Tử Thanh kỳ quái, lập tức liền nở nụ cười: “ Thứ đồ chơi này tên là Xúc Linh Đan, chính là thứ lấy từ Điền gia.”

Từ Tử Thanh nghe xong, trong lòng nhất thời cả kinh.

Xúc Linh Đan?

Y lập tức liền nhớ lại, năm đó ở trong bí cảnh, tên Điền Lượng của Điền gia đã cắn nuốt một viên đan dược, khiến tu vi nhanh chóng tăng lên, suýt chút nữa đã lấy mạng y. Sau đó lúc ở phường thị y từng nghe nói đến tên đan dược kia, không lẽ là Xúc Linh Đan đó sao? Không nghĩ tới Túc Hãn vậy mà lại đem nó ra đùa giỡn, còn đưa cho y nữa chứ.

Vật này tuy cũng có chút tác dụng, nhìn thấy cũng tốt không giống như có gì không ổn, nhưng Từ Tử Thanh vẫn cảm thấy có chút bất an. Chỉ là không biết Túc Hãn nghĩ thế nào.

Cũng may lúc sau Túc Hãn nói mấy câu, khiến cho Từ Tử Thanh thoáng yên lòng.

Túc Hãn cười nói: “ Xúc Linh Đan này là do hải thú làm ra, có thể làm cho tu vi tăng lên trong vòng hai canh giờ, có thể coi nó như là vật dùng để chạy trốn.” Hắn đem công hiệu Từ Tử Thanh đã sớm biết nói lại một lần, sau lại nói: “ Buồn cười ở chỗ, Điền gia nghĩ thứ này không hề có hậu họa gì, phần lớn tộc nhân đều ăn thường xuyên. Mãi đến sau này TÁN TU MINH chúng ta lấy được một phần, liền thỉnh luyện đan sĩ dốc lòng kiểm tra thực hư thế nào, mới phát hiện ra chỗ bất ổn trong đó.”

Hóa ra nguyên liệu chính trong Xúc Linh Đan chính là Hắc San Hô ở dưới biển sâu, loại yêu trùng này ngày thường rất thích ăn những thứ hôi thối mục rữa, dưỡng ra một bụng kịch độc, mặc dù không đến mức độc chết người, nhưng có thể khiến máu người sôi trào lên cực nhanh, sau đó nổ tung mạch máu mà chết. Hải thú đem con trùng này tán nhuyễn, sau đó cho thêm ít cây cỏ đơn giản vào để điều chế, cuối cùng cho ra lò Xúc Linh Đan này.

Tu sĩ dùng đan này, xem có vẻ như không hề có hậu hoạn gì nhưng kỳ thực càng dùng nhiều, độc tố trong cơ thể sẽ tích tụ càng nhiều, càng về sau tác dụng của những cây cỏ được thêm vào biến mất, sẽ khiến cho tu sĩ mất máu đến chết!

Từ Tử Thanh nghe xong giật mình, liền cầm lấy bình, nói: “Vật này xem thì được, nhưng không thể dùng. A Hãn hiền đệ, nhất định phải cẩn thận.”

Túc Hãn thấy y khuyên bảo chân thành, cũng thu liễm ý đùa, nghiêm mặt nói: “ Huynh cứ yên tâm, đệ sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu, huynh cũng phải cẩn thận nhiều hơn mới tốt.”

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, Túc Hãn bỗng mở miệng: “ Tử Thanh huynh, đệ thấy tu vi của huynh vẫn hơn đệ một chút, ít nhất cũng phải tầng chín Luyện Khí phải không?”

Từ Tử Thanh không biết lời hắn nói có ý gì, nhưng cũng không giấu diếm, vẫn gật gật đầu: “ Đúng là ở tầng chín Luyện Khí.”

Túc Hãn liền vui vẻ nói: “ Này đúng là không thể tốt hơn!”

Từ Tử Thanh ngạc nhiên hỏi: “ Sao vậy?”