Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 7: Đại hội Thăng Long Môn - Chương 71: Chủng tâm Song Văn Thảo.

Lại qua một ngày, Từ Tử Thanh trở lại Tán Tu Minh.

Thanh Phong, Diệu Nguyệt thấy công tử trở về, đều vô cùng vui sướиɠ, lập tức chuẩn bị rượu và đồ nhắm, để đón tiếp Từ Tử Thanh. Sau khi dùng bữa xong, y bảo Trọng Hoa ra ngoài tu hành, còn mình thì tiến vào mật thất.

Khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, Từ Tử Thanh mở bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay có một hạt giống.

Hạt giống này có hai màu, một là vàng nhạt, một là màu trắng nhũ, phân biệt ra là hạt giống của Kim Văn Thảo cùng Ngân Văn Thảo. Đúng là lấy được từ Vương gia.

Hôm qua sau khi rời khỏi Thiểm Yến Lĩnh, Từ Tử Thanh vẫn đi đến Vương gia một chuyến. Không ngờ tới, tỷ muội Quỷ Âm Dương vậy mà vẫn chưa rời đi, trái lại ngồi ở Vương gia chờ y.

Thấy Từ Tử Thanh trở về, tỷ muội Quỷ Âm Dương dường như mới nhẹ nhàng thở phào, nói cười yến yên cùng y cáo biệt. Hai người bọn họ vừa đi, mấy người Vương gia mới dám lau mồ hôi lạnh.

Lúc Vương Khang Đức thanh toán tư phí, cũng nhắc tới chuyện trong Thiểm Yến Lĩnh với Từ Tử Thanh.

Hóa ra hắn đã từ miệng của tỷ muội Quỷ Âm Dương biết được việc ba người Niên Hoằng Trí lợi dụng việc hộ tống để ám toán Từ Tử Thanh, nên liên tục tạ lỗi. Vương Khang Đức là loại người đa mưu túc trí, nên cũng hơi hiểu được lần xuất hành lần này của thứ tử nhà mình là ngụy trang cho ba người kia, nếu như không có ngày thứ nhất thu hoạch cũng không tồi, thì chỉ sợ lần lịch lãm này xem như uổng phí! Trong lòng hắn quả thực vô cùng tức giận. Tuy hắn hiểu được Từ Tử Thanh cũng xem như vô tội, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi oán giận. Nhưng sau khi Từ Tử Thanh trở về, hắn thế mà lại phát hiện ra tu vi của y khó lường, sao hắn có thể không biết y đây là đã đột phá? Lúc này mới buông oán khí xuống. Vì vậy mà mới có một phen tạ lỗi như vầy.

Từ Tử Thanh nói chuyện cùng với Vương Khang Đức, phát hiện ra hắn cũng không biết chuyện của yêu đằng, trong lòng thầm thả lỏng hơn trước.

Sau đó Vương Khang Đức mượn chuyện này nói Từ Tử Thanh dù bị liên lụy, nhưng vẫn bảo vệ Vương Anh Ngộ an toàn, liền muốn đưa cho y một cặp Song Văn Thảo.

Từ Tử Thanh ngược lại không cần cặp Song Văn Thảo kia, mà muốn tìm hạt giống.

Loại hạt giống này cũng không khó tìm, những năm gần đây cũng không phải là không có tu sĩ hệ Mộc xin lấy hạt giống. Vương gia sử dụng chúng để kết thiện duyên, cho nên từ trước đến giờ luôn hào phóng tặng, nhưng loại hạt giống này đến tay người ngoài, lại không có phẩm chất tốt như loại Song Văn Thảo do Vương gia nuôi trồng. Vì vậy mà Vương gia chỉ cần dùng một ngón nghề này thôi mà đã có thể đứng sừng sững không ngã giữa những thế gia mọc lên như nấm.

Từ Tử Thanh lại mở lòng bàn tay phải ra, nơi đó có vài hạt giống màu sắc khác nhau, đều là Từ Tử Thanh mua ở trong Giao Dịch Đường, hiện giờ xem ra, cũng không cảm thấy được có cái gì khác nhau.

Y suy nghĩ một chút, liền phân biệt ra hai hạt giống Song Văn Thảo khác nơi( lấy ở những chỗ khác nhau), sau đó vận linh lực, chia ra đưa vào trong hạt giống.

Ngay sau đó, hạt giống liền sinh ra biến hóa.

Chỉ thấy hạt giống bên trái cùng bên phải đang nảy mầm, rất nhanh đã đem rễ chôn sâu vào lòng bàn tay Từ Tử Thanh, thân cây dài màu xanh phỉ thúy tuôn rơi lã chã, không bao lâu đã mọc dài cả thước. ( 1 thước =1/3 mét).

Sau đó thân cây không mọc dài ra nữa, hướng hai bên sinh ra phiến lá, kích cỡ phiến lá lớn cỡ ngón tay, lúc đầu xanh biếc giống như thân cây, sau đó lại dần dần xuất hiện những đường kim văn gợn sóng, đợi đến khi màu sắc biến thành màu vàng kim chói mắt, thì lúc đó Kim Văn Thảo đã thành thục.

Từ Tử Thanh lập tức dừng lại, không đưa linh lực vào nữa.

Y tỉ mỉ quan sát thật kỹ hai bên trái phải, vẫn chưa nhìn ra được chỗ nào khác nhau, nhưng rất nhanh hai gốc Kim Văn Thảo này bỗng dưng đều ủ rũ xuống, tiếp theo đó là cả cây cũng chết héo theo.

Từ Tử Thanh không khỏi sợ run.

Y bỗng nhiên nhớ tới sở dĩ loại này được gọi là Song Văn Thảo chính là vì hai gốc cây này cùng sinh trưởng với nhau. Hiện giờ nghĩ đến, có lẽ chỉ một gốc cây thì nó không thể sống.

Đã nghĩ ra rồi, y liền phân ra hai tay mỗi tay một cặp hạt giống một vàng nhạt, một trắng nhũ, sau đó liền thúc đẩy nó sinh trưởng.

Lúc này Kim Văn Thảo cùng Ngân Văn Thảo sinh trưởng cực nhanh, tốc độ không còn chậm như vừa rồi. Từ Tử Thanh phát hiện ra hai loại linh thảo này từ sau khi nảy mầm, liền đến gần nhau, quấn quanh lẫn nhau, khắng khít không thể tách rời. Lúc sau nó mới dần tiếp tục sinh trưởng, hai lá linh thảo mọc ra cũng giống hệt như bộ rễ, cũng bấu víu vào nhau, quấn quít nhau như cặp song sinh.

Sau khi thành thục, lá cây xanh như ngọc phỷ thúy, hoa văn hai màu vàng bạc hòa lẫn, tỏa ra linh khí nồng đậm, trông tinh xảo xinh đẹp vô cùng.

Kỳ dị chính là, hai gốc cây Song Văn Thảo do Từ Tử Thanh đề cao, cả Kim Văn Thảo lẫn Ngân Văn Thảo phẩm chất tướng mạo đều giống như nhau, cơ hồ không hề có khác biệt.

Từ Tử Thanh trầm ngâm suy nghĩ, nhưng không cảm thấy y đã dùng thủ pháp gì đặc thù cả, nếu có, thì chỉ dùng , phóng ra khí Ất Mộc tinh thuần, đồng thời phân lượng khí đưa vào cũng giống hệt nhau. Vốn ý của y là muốn khống chế hoàn cảnh sinh trưởng của hai cây linh thảo trong cây, không ngờ tới đánh bậy đánh bạ vậy mà trúng.

Cũng nhờ vậy mà y biết được, hạt giống Song Văn Thảo ở hai nơi khác nhau này, cũng không khác gì nhau.

Nhẹ nhàng thở ra, hai tay Từ Tử Thanh khẽ nhúc nhích, hai gốc cây Song Văn Thảo hơi lay động, tâm niệm y vừa động, liền thu hai cây vào trong nhẫn trữ vật.

Y đem hạt giống để qua một bên, yên lặng nhập định.

May mà y có tu vi tầng chín Luyện Khí, chỉ đề cao có mấy hạt giống Song Văn Thảo thôi thế mà lại tiêu hao tới ba thành linh lực! Đủ thấy được mặc dù dùng rất tốt, nhưng tu vi phải cao thì càng tốt hơn, lấy tu vi hiện giờ của Từ Tử Thanh…vẫn chưa thể sử dụng được như ý.

Nghĩ đến chuyện tương lai sau này, trong lòng Từ Tử Thanh khó tránh sinh ra chút khát khao.

Nhưng khát khao dù sao cũng chỉ là khát khao, nếu như muốn biến khát khao trở thành sự thật, y còn cần phải khắc khổ hơn mới được. Vì thế không dám lười biếng mà liên tục vận chuyển công pháp, thẳng đến khi linh lực trong đan điền lần nữa được lấp đầy, y mới ngừng lại.

Thần sắc Từ Tử Thanh nghiêm chỉnh lại, đầu tiên là chọn ra hai hạt giống Song Văn Thảo mượt mà căng mẩy. Lại đem y sam cởi ra, để lộ ra thân hình thanh niên trẻ tuổi rắn rỏi.

Sau đó, y liền đem hai hạt giống nâng lên, đặt vào lòng bàn tay,chắp tay lại, nhanh chóng vận chuyển trong công pháp, nhất thời toàn thân nóng lên, mà yêu đằng trong đan điền cũng có chút rục rịch.

Chỗ lòng bàn tay nắm lại, nhanh chóng nổi lên một tia sáng xanh, tiếp sau đó ánh sáng dần dần gia tăng, tỏa sáng mạnh mẽ, cuối cùng toàn bộ ánh sáng tập trung bao quanh hai tay.

Từ Tử Thanh đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe thanh quang, cả người sinh ra một ý vị huyền diệu!

Nếu như có người trong phòng lúc này, có thể nhìn thấy y hiện giờ tựa như một pho tượng điêu khắc từ ngọc bích, hoàn toàn tự nhiên, nhưng cũng khiến người ta không dám tới gần…

Thật lâu sau, Từ Tử Thanh mở rộng bàn tay.

Lúc này hai hạt giống trong lòng bàn tay y vẫn chưa rớt xuổng, mà lẳng lặng trôi nổi lơ lửng trước mặt y.

Vẻ mặt từ tử thanh thận trọng, y nâng tay phải lên, vẽ những quỹ tích huyền ảo trước mặt. Sau đó nhẹ nhàng mở miệng: “ Song Văn Thảo, hãy làm tòng mộc của ta.” Sau đó lại quát lên, “ Vào trong đan điền của ta!”

Ngay lập tức liền có một đạo thanh quang từ đan điền của Từ Tử Thanh bắn thẳng vào hai hạt giống Song Văn Thảo kia.

Hạt giống Song Văn Thảo bị thanh quang lôi kéo, lúc đầu không nguyện ý lắm, nhưng kháng cự giằng co không quá một tức, liền ngoan ngoãn thuận theo…thanh quang quấn lấy hai hạt giống, nhanh chóng lùi trở về trong đan điền của Từ Tử Thanh.

Từ Tử Thanh chậm rãi thở phào một hơi, thanh quang quanh thân biến mất hơn phân nửa, chỉ duy phần bụng vẫn còn hào quang bao phủ.

Y nhắm mắt nhập định, lần thứ hai vận chuyển , cảm ứng hạt giống mới vừa vào trong đan điền. Quả nhiên, trong đan điền luôn ấm áp hài hòa, còn có hai hạt giống mới, chính là Song Văn Thảo.

Ở thế giới bên trong người y thì yêu đằng chính là chủ.

Từ Tử Thanh kêu: “ Dung Cẩn.”

Yêu đằng vui vẻ đáp lời: “ Mẫu thân?”

Từ Tử Thanh khựng lại một chút, sau đó liền phân phó: “ Ta đã tìm đến hai trợ thủ cho ngươi, ngươi đi trò chuyện với chúng đi.”

Yêu đằng tất nhiên từ lâu đã phát hiện ra chỗ nó đang xưng bá có kẻ xâm nhập, liền đáp: “ Vâng, mẫu thân!”

Từ Tử Thanh liền mỉm cười, ôn nhu nói: “ Dung Cẩn rất ngoan.”

Nghe xong khích lệ, yêu đằng càng thêm vui mừng, ý thức ngay lập tức liền bổ nhào về phía cặp Song Văn Thảo kia.

Dù sao thì gốc cây bản mạng của Từ Tử Thanh cũng là Thị Huyết Yêu Đằng, một loại cạy tà dị hiếm thấy, ý thức khổng lồ, khí thế hung ác, Song Văn Thảo còn lâu mới sánh bằng. Vì vậy mà lúc nó nhào qua không bao lâu, thì ý thức của Song Văn Thảo đã hóa thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ, bị Thị Huyết Yêu Đằng chặt chẽ nắm giữ, trôi nổi trong đan điền. Quay chung quanh hạt giống của yêu đằng- kia cũng chính là trung tâm đan điền.

Cuối cùng cũng thu phục xong hạt giống Song Văn Thảo, Từ Tử Thanh có chút thả lỏng. Rất nhanh lần thứ hai đắm chìm trong tu hành.

Lần tu hành này dài vô năm tháng, trong nháy mắt, lại qua một năm nữa.

Trong một năm này, Từ Tử Thanh mặc dù không tính bế quan, nhưng cũng là thâm cư thiển xuất*( trạch trong nhà không ra ngoài), một tháng này hiếm có lần hạ sơn. Không gì ngoài ngẫu nhiên đi ra ngoài dùng cơm thì cũng là đi Giao Dịch Đường, mua chút vật cần thiết, lại xử lý một chút vật không dùng tới. Không có người quấy rầy, cũng không có tiểu nhân tính kế, ngày tháng trôi qua cũng coi như an nhàn.

Nhưng mà lại qua nửa tháng sau, liền có người đến thăm.

Thanh Phong xưa nay biết được tính tình của vị chủ nhân này rất ôn hòa, nhưng không biết vì sao từ lúc chủ nhân trở về lần này khiến hắn thêm vài phần kính sợ. Hắn lúc đầu đã không dám có chút chậm trễ việc của y, hiện giờ lại càng thêm thuận theo, hầu hạ cũng càng thêm chu đáo.

Nếu như có người tới chơi, cho dù địa vị của hắn thấp bé, nhưng cũng từ chối tiếp khách, mời họ đợi chủ nhân xuất quan rồi lại đến bái phỏng. Nhưng người tới lần này thì lại không giống thế, không thông báo không được.

Túc Hãn, thiếu chủ của Tán Tu Minh, theo công mà nói thì vị này địa vị cực cao, không thể đắc tội được; lấy tư mà nói thì hắn và chủ nhân của mình là một đôi bạn tốt, từng ngồi luận đạo chung với nhau, cũng từng lui tới nhiều lần. Cho nên cũng không thể cự tuyệt.

Vì vậy mà hiện giờ Thanh Phong đang đứng đợi trước tĩnh thất, gõ nhẹ vào cấm chế, thấp giọng thông báo cho Từ Tử Thanh: “ Từ tiên trưởng, có thiếu minh chủ đến thăm.”

Từ Tử Thanh đang nhập định ở trong tĩnh thất, cảm thấy có người dùng cách thức quen thuộc chạm vào cấm chế y bày ra, vừa nghe, liền hiểu được chỗ khó xử của Thanh Phong.

Y không hề có ý trách tội Thanh Phong, dù sao hắn là thân bất do kỷ, hơn nữa lấy hiểu biết của Từ Tử Thanh đối với Túc Hãn, nếu như hắn thật sự không có chuyện gì quan trọng, tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy y tu hành.

Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh liền lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.

Mới đến cửa, bỗng nhiên có một đạo nhiệt khí nóng bỏng phà đến, làm y không khỏi ngẩn ra. Chẳng lẽ Túc Hãn muốn thử y sao? Nhưng nghĩ kỹ, lại thấy không đúng lắm.

Nhiệt khí kia tuy nóng nhưng không hề có ý công kích, tựa hồ như là do chính Từ Tử Thanh quá mức nhạy cảm, nên mới phát hiện ra.

Lúc sau Từ Tử Thanh liền ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn, rồi lại sửng sốt.

Chỉ thấy trước mắt chính là một vị thiếu niên tuấn mỹ mặc pháp y đỏ như lửa, hỏa khí lượn lờ quanh thân, không chỉ tu vi tăng nhiều, mà khí chất cả người cũng khác xa so với trước đây.

Hắn chỉ đứng yên ở một chỗ, mà giống như đứng trong biển lửa, còn bản thân hắn thì giống như một ngọn lửa mãnh liệt, khiến người vừa thấy liền kinh hãi!

Túc Hãn thấy Từ Tử Thanh liền đắc ý cười, hỏi: “ Tử Thanh huynh, huynh xem đệ có gì khác trước hay không?”