Trong lòng Từ Tử Thanh vô cùng lo lắng. Một thân trọng thương này của Trọng Hoa có thể nói tất cả đều là vì cứu y mà ra. Còn y sau khi bị thương nặng lại chạy trốn một ngày một đêm, Trọng Hoa cũng vì vậy mà không thể chữa thương, đã vậy còn phải canh chừng để không bị yêu thú tập kích, những miệng vết thương còn lại kia chính là bằng chứng, nó có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.
Nhiều năm qua Trọng Hoa cùng y làm bạn, y không hề xem nó như thú sủng, mà xem như người thân.
Người thân sắp chết, trong lòng Từ Tử Thanh đau đớn như bị thiêu đốt.
Y đang ở nơi này bối rối thì hơi thở Trọng Hoa càng phát ra mỏng manh hơn.
Từ tử Thanh không biết nhiều lắm về chuyện nuôi thú sủng, kiến thức lại vô cùng nghèo nàn, căn bản không biết phải làm như thế nào mới có thể cứu được Trọng Hoa. Tuy y có rất nhiều linh thảo, nhưng trừ phi là linh vật thiên địa, bằng không yêu thú ăn vào thì cũng vô bổ.
Đáng tiếc chính là, tiểu bí cảnh Lâm Nguyên mặc dù rất tốt, linh thảo bên trong cũng rất nhiều, nhưng đều không phải là linh vật thiên địa gì đó…Không! cũng không thể nói vậy được.
Từ Tử Thanh chợt nhớ đến, dưới đáy hồ động thiên ngưng tụ thành Ất Mộc Chi Tinh, chính là linh vật tốt cực kỳ nổi danh. Nhưng linh vật này đã bị Từ Tử Thanh ăn mất rồi, đã vậy còn dung nhập vào trong máu thịt của y…
Nghĩ đến đây, trong đầu Từ Tử Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đúng rồi, y đã ăn Ất Mộc Chi Tinh, sức mạnh thuộc tính Mộc trong máu vô cùng dồi dào, có lẽ sẽ có tác dụng!
Nghĩ là làm, Từ Tử Thanh vén tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, tay kia dùng ngón tay thay đao, nhẹ rạch một đường trên mạch môn. Thoáng chốc trên đường rạch xuất hiện một vết thương dài chừng ba phân, máu tươi ồ ạt tràn ra.
Từ Tử Thanh vội vàng ôm Trọng Hoa, mở rộng miệng nó ra, đem máu tươi nhỏ vào.
Sau khi Trọng Hoa uống máu, mắt ưng ảm đạm dần chậm rãi có sinh khí, mà lông vũ vốn có chút nhợt nhạt, cũng dần dần tỏa ra sức sống lờ mờ.
Có tác dụng!
Trong lòng Từ Tử Thanh mừng rỡ, đưa cổ tay đến gần hơn nữa, cũng nhẹ nhàng đè tay lên chỗ mạch môn gần vết thương, để cho máu tươi chảy ra càng nhiều.
Mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, không lâu sau đưa đến rất nhiều tiếng động rục rịch.
Từ Tử Thanh cảnh giác, nghiêng đầu nhìn.
Quả nhiên, có một con yêu thú hình báo toàn thân đen như mực đang im lặng nằm úp sấp trên đầu một nhánh cây tráng kiện cách đó không xa. Nó hơi hơi nhếch miệng, răng nanh trong miệng lóe hàn quang nhấp nháy, yêu khí quanh thân thu liễm đến nỗi hầu như không còn, trong tất cả yêu thú ở Thiểm Yến Lĩnh này, nó có thể coi là rất khó phát hiện.
Nếu như Từ Tử Thanh không phải thể chất hệ Mộc, không có liên hệ với cây cự mộc này, thế nào cũng không thể phát hiện ra nó. Nhưng giả thuyết dù sao cũng là giả thuyết, ngay từ khoảnh khắc quanh đầu lại, Từ Tử Thanh đã phát hiện ra được rồi.
Sau đó, cành lá phát ra tiếng loạt xoạt nho nhỏ.
Từ Tử Thanh lần này lại quyết nhẫn tâm, nâng tay đánh ra một cái Mộc Hoa Chỉ. Thanh quang “ vυ't” một tiếng lao ra, trực tiếp xuyên thủng mi tâm của con yêu thú kia!
Y có thể cảm giác được, cách chỗ này không xa còn có vài tiếng bước chân khe khẽ, tất cả đều là yêu thú trong Thiểm Yến Lĩnh. Cả đám chúng nó cấp bậc cũng chỉ cấp một, cấp hai là cùng, nhưng xem ra số lượng có hơi nhiều, nếu cùng tấn công, chỉ sợ y cũng phải mất chút sức lực.
Nhưng lúc này đang là lúc Trọng Hoa nguy cấp nhất, Từ Tử Thanh buộc lòng phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn, mới có thể khiến cho đám yêu thú kia không dám tiến lên gây thêm phiền toái cho y.
Quả nhiên, những con yêu thú này thấy hành động của Từ Tử Thanh, đều yên lặng che dấu, chờ đợi thời cơ.
Từ Tử Thanh một mặt đút máu tươi cho Trọng Hoa, mặt khác mở lòng bàn tay phải, thả Thị Huyết Yêu Đằng ra.
“ Dung Cẩn, đi ăn đi.” Y mở miệng nói, trong giọng nói lúc này mang theo chút thận trọng, cùng một chút lãnh ngạnh hơn xưa.
Yêu đằng thoát ra, hai nhánh dây tuyết trắng nhỏ xinh thẳng tắp rũ xuống ngọn cây, nhanh chóng đâm vào thi thể của con yêu thú hình báo! Yêu thú hình báo dùng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang khô quắt lại, rất nhanh chỉ còn lại một tầng da cùng một bộ khung xương, cho dù là nhóm yêu thú xưa nay khát máu hiếu chiến, cũng chưa từng gặp qua một vật hung lệ như vậy!
Chỉ cần bị nó chạm vào một chút,…có rất nhiều con thông minh, sau khi thấy một màn này, đều lặng yên lui về phía sau, sau đó cong chân điên cuồng chạy trốn.
Mà mấy con yêu thú cấp một linh trí thấp, trái lại vẫn còn lại không ít. Nhưng bản năng của chúng cũng biết yêu đằng này rất nguy hiểm, không dễ dàng chọc tới. Cho nên một bên tham lam hít lấy mùi máu hòa quyện trong không khí, một bên thì nóng lòng cào đất, vô cùng nóng nảy.
Yêu đằng cực kỳ nhạy bén, sau khi hút sạch sẽ con yêu thú hình báo, lại truyền đến một ý niệm: “ Mẫu thân, này, ăn?”
Hai mắt Từ Tử Thanh lóe ra thanh quang trong veo, quét tới chỗ mấy con yêu thú đang ẩn thân, sau đó nói: “ Nếu con nào đến dưới tàng cây, thì ngươi cứ ăn thoải mái.”
Yêu đằng vô cùng mừng rỡ, hai nhánh dây lắc trái lắc phải: “ Ăn! Ăn!”
Từ Tử Thanh mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía Trọng Hoa.
Lúc này, thân thể của Trọng Hoa đã khôi phục lại rất nhiều, miệng vết thương cũng dần dần khép lại.
Nhưng vết thương nghiêm trọng trên cánh phải cùng với chỗ bị trụi lông trước đó vẫn không hề có chuyển biến tốt đẹp, chẳng qua là không tiếp tục chuyển biến xấu thôi.
Cũng may, tính mạng của Trọng Hoa tạm thời không còn gì đáng lo nữa.
Từ Tử Thanh nhẹ nhàng thở ra, muốn đút cho Trọng Hoa một ít nữa thử xem.
Miệng vết thương trên vết rạch ở cổ tay đang dần muốn khép lại, y còn đang muốn rạch sâu thêm chút nữa, thì lại nghe tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi của Trọng Hoa.
Từ Tử Thanh thấy nó khôi phục ý thức, rất là vui sướиɠ: “ Trọng Hoa, ngươi cuối cùng cũng tỉnh!”
Trọng Hoa nâng cánh trái lên, vỗ vỗ cổ tay Từ Tử Thanh, liên thanh kêu vài tiếng.
Từ Tử Thanh ngẩn ra: “ Ngươi không uống nữa? Nhưng máu của ta đối với ngươi rất hữu dụng.”
Trọng Hoa lắc lắc đầu, trong mắt ưng cũng hiện lên lo lắng.
Từ Tử Thanh hiểu được ý nó: “ Ý ngươi là, đã không còn tác dụng gì sao?”
Trọng Hoa gật gật đầu.
Từ Tử Thanh có chút thất vọng.
Tinh thần của Trọng Hoa lúc này không tồi, hai chân nó nhảy lên, vỗ cánh bay xà xuống gốc cây.
Từ Tử Thanh cuống quít bắt nó lại: “ Trọng Hoa, ngươi hiện giờ không được lộn xộn!”
Trọng Hoa không ngừng kêu gào biểu đạt, cố chấp muốn bay xuống dưới.
Từ Tử Thanh hơi hiểu ý nó, nhưng cũng không thể để Trọng Hoa liều lĩnh như vậy. Y liền ôm Trọng Hoa lại, phi thân bay xuống dưới tàng cây, đem Trọng Hoa thả trên mặt đất.
Trọng Hoa vừa được đặt xuống đã dậm chân nhún nhảy tới chỗ xác chết của yêu thú hình báo. Nó vươn móng vuốt, cào cào xé xé trên tầng da, cuối cùng lấy ra được một hạt châu tròn xoe màu xanh.
Xung quanh hạt châu có khí Phong thản nhiên quẩn quanh, Từ Tử Thanh nhận ra, đây là một viên yêu đan hệ Phong.
Trọng Hoa quay đầu kêu hai tiếng với Từ Tử Thanh, mỏ ưng mở ra nhanh chóng ngậm viên yêu đan hệ Phong ngẩng đầu nuốt xuống.
Yêu đan hệ Phong vừa mới vào bụng, Trọng Hoa có vẻ rất thoải mái nghiêng nghiêng đầu.
Linh vũ toàn thân nó bỗng nhiên phe phẩy, giống như có gió nhẹ vờn quanh…rất nhanh, cơn gió biến mất, linh vũ yên ắng trở lại.
Nhưng sau đó Từ Tử Thanh lại phát hiện, những nơi Trọng Hoa bị rụng lông đã mọc ra một chút lông tơ, mà miệng vết thương đáng sợ trên cánh phải, cũng dần dần thu nhỏ lại.
Hóa ra cắn nuốt yêu đan cùng hệ mới có tác dụng với Trọng Hoa!
Từ Tử Thanh suy nghĩ, Trọng Hoa cũng là thuộc tính Phong, cánh cùng linh vũ đều có quan hệ đến thiên phú, cho nên khi bị thương, không thể chậm rãi trị liệu là xong. Nếu muốn mượn ngoại lực, cũng phải là yêu nguyên thuộc tính Phong, bằng không, cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Nếu Trọng Hoa muốn ăn yêu đan hệ Phong thì không phải rất dễ dàng hay sao? Năm năm trong bí cảnh Lâm Nguyên, yêu đằng đã hút rất nhiều yêu thú, lưu lại phần lớn yêu đan. Trong đó yêu đan hệ Phong cũng không phải số ít.
Đối với Trọng Hoa, Từ Tử Thanh tất nhiên sẽ không tiếc rẻ. Y tâm niệm vừa động, trong tay đã hiện ra năm viên yêu đan hệ Phong nhỏ cỡ ngón tay cái.
Năm viên yêu đan này đều là của yêu thú cấp một, cho nên kích cỡ cũng không lớn lắm, y nghĩ, như thế lúc Trọng Hoa nuốt chửng, cũng sẽ không bị mắc ngay cổ họng.
Trọng Hoa vui vẻ kêu to, ngẩng đầu tùy ý để Từ Tử Thanh đút nó ăn. Mỗi lần nuốt một viên, thì sẽ cọ cọ vào mu bàn tay Từ Tử Thanh, vô cùng thân thiết.
Tâm tình Từ Tử Thanh cũng có chút vui sướиɠ, những việc trước đó khiến tinh thần y lao lực quá độ, may mà Trọng Hoa không có việc gì, nên y cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều. Liền chu đáo đút cho Trọng Hoa ăn.
Mỗi lần Trọng Hoa nuốt một viên, quanh thân nó xuất hiện một luồng gió lơ đãng, lông chim bị thổi phồng lên rồi xẹp xuống, trông rất là thú vị.
Bên môi Từ Tử Thanh mang ý cười, đem từng viên từng viên đút cho nó, cho đến khi trên người Trọng Hoa không còn vết thương nào nữa, mới không lấy yêu đan ra nữa.
Lúc này, Trọng Hoa lại đến cọ cọ lấy lòng. Từ Tử Thanh liền cười lắc đầu: “Không thể tham nhiều, ai biết được nó có hại với ngươi không?”
Y thầm nghĩ, dục tốc bất đạt cũng không tốt. Làm tu sĩ nếu không thể tham lam tăng tu vi bằng cách ăn linh đan thì yêu thú có lẽ cũng như vậy.
Trọng Hoa lúc này lại không chịu nghe lời, giận dỗi cúi đầu, ủy khuất kêu lên, trong mắt có vài phần cầu xin.
Nó vừa mới khó khăn thoát chết, Từ Tử Thanh cũng không nỡ nhẫn tâm thấy nó như vậy? Chỉ đành thở dài, nói: “ Để ta đi hỏi Vân huynh, nếu huynh ấy đồng ý, thì ta sẽ đồng ý.”
Trong mắt Trọng Hoa có sợ sệt, rụt rụt đầu, nhưng lại vẫn kiên trì.
Từ Tử Thanh có hơi ngạc nhiên, liền đem ý thức chìm vào trong nhẫn, cùng hảo hữu nói chuyện.
Một lát sau, Từ Tử Thanh đem ý thức thu hồi.
Y lúc này mới hiểu được, hóa ra yêu thú cùng tu sĩ lại khác nhau rất lớn.
Tu sĩ hấp thu linh khí cùng thuộc tính với bản thân trong thiên địa, sau đó chuyển hóa thành linh lực ở đan điền. Bởi vì người có đơn linh căn rất hiếm gặp, nên đa số người có linh lực không tinh khiết, mà trong đan dược ít nhiều gì cũng có lẫn tạp chất. Nếu như thường xuyên ăn dược để trợ lực, nhưng ăn quá nhiều thì tạp chất sẽ đọng lại trong cơ thể, đến lúc muốn bài xuất ra, thì sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Thậm chí có người còn bị ảnh hưởng đến quá trình tiến giai lên Trúc Cơ.
Mà yêu thú thì không như vậy.
Cho dù là yêu thú cấp bậc nào thì cũng vậy, đều hấp thu linh khí trong thiên địa cùng tinh hoa nhật nguyệt, hai thứ này dung hợp lại, liền sinh ra một loại lực lượng mới, gọi là yêu nguyên.
Đối với yêu thú mà nói, cơ thể vốn đã mạnh mẽ, không cần linh căn cũng có thể hấp thụ linh khí. Sau khi hấp thụ, linh khí cùng hệ thì đưa vào trong bụng, khác hệ thì đẩy ra, lại thêm tinh hoa nhật nguyệt vô cùng tinh thuần, bởi vậy trong cơ thể cũng không hề có tạp chất.
Nhưng trước khi hình thành được yêu đan thì lượng linh khí hấp thu cực kỳ ít, sau khi lên cấp, tinh hoa nhật nguyệt hấp thu vào cũng phải nhiều gấp mấy lần, ngưng kết yêu nguyên cũng như vậy. Bởi vì như vậy, nên yêu thú muốn tiến giai cũng không phải dễ dàng, chỉ dựa vào hấp thu như vậy, rất nhiều yêu thú khó có thể nhẫn nại.
Lại thêm yêu thú sinh ra đã ở những nơi rừng sâu hoang vắng, tính tình hung ác, bản năng thường chiếm thượng phong, cá lớn nuốt cá bé, vô cùng hiếu chiến. Trong lúc săn mồi tiện bề cắn nuốt luôn yêu đan của yêu thú khác, để gia tăng lực lượng của bản thân. Mà chỉ cần là yêu đan cùng thuộc tính, thì giống như ăn được một đống lớn năng lượng, tuyệt không hề xung đột với yêu nguyên của bản thân.
Bởi vậy ăn nhiều cũng không vô ích, chỉ cần yêu thú có thể đem những yêu đan kia tiêu hóa xong, thì chỉ có lợi mà không hại.
Nghe Vân Liệt giải thích rõ, Từ Tử Thanh mới biết tâm tư của Trọng Hoa.
Nếu Trọng Hoa một lòng muốn tăng lực lượng, y tất nhiên sẽ không có chuyện không đồng ý. Lúc này y cũng không suy nghĩ đắn đo gì nữa, lấy một đống yêu đan hệ Phong trong nhẫn ra.
Y còn không quên nhắc nhở: “ Nếu không thể tiêu hóa, ngươi phải mau chóng dừng lại đấy.”
Trọng Hoa cúi đầu ngậm một viên yêu đan, liên tục gật đầu.