Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 6: Vương gia quận Bình Lan – Chương 69: Vân Liệt Ꮆiết vượn.

Tâm tư của yêu đằng quả đúng như Từ Tử Thanh đã đoán trước đó, vô cùng ngây thơ đơn giản, tâm tình biến đổi nhanh chóng giống như một đứa trẻ. Lúc Từ Tử Thanh nói “ Không được gọi mẫu thân”, nó vô cùng ủy khuất, đến khi nghe y nhắc đến “ Có phải muốn một cái tên không?”, thì nó thỏa mãn chờ mong, vô cùng đáng yêu.

Từ Tử Thanh không khỏi cười: “ Ngươi muốn cái tên thế nào?”

Câu hỏi thâm sâu này có chút phức tạp, yêu đằng lần nữa truyền đến ý thức, nhưng lại lung tung không chịu nổi, thật sự rất khó có thể phân biệt.

Suy nghĩ một lát, Từ Tử Thanh nhìn về phía nam tử bạch y, cười nói: “ Vân huynh, yêu đằng tiến cấp, muốn một cái tên. Ta muốn đặt, nhưng lại nghĩ không ra. Không biết Vân huynh có thể giúp đỡ một chút không?”

Vân Liệt trầm ngâm: “ Thị Huyết Yêu Đằng lệ khí rất nặng, đặt tên phải áp chế một chút… ngươi có thể gọi nó là ‘ Dung Cẩn’.”

“ Dung” có nghĩa là khoan dung, còn “ Cẩn” thì lại là ý chỉ mĩ ngọc. Cái trước chính là kỳ vọng đối với yêu đằng, cái sau thì lại là tán thưởng vẻ đẹp mỹ lệ như ngọc của nó.

Từ Tử Thanh âm thầm cân nhắc, cảm thấy cái tên này rất hay. Cười cười, đem tên nói cho yêu đằng biết.

Yêu đằng nghe xong càng thêm vui sướиɠ: “ Cảm ơn…mẫu thân!”

Dùng từ ngắn gọn, nhưng dạy hoài mà nó không hề thay đổi.

Từ Tử Thanh sắc mặt có chút cổ quái, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía hảo hữu: “ Vân huynh, ta…”

Vân Liệt nói: “ Ngươi có thể nói thẳng ra.”

Từ Tử Thanh ho nhẹ một tiếng: “ Yêu đằng gọi ta…” y có chút không nói nên lời, “ gọi ta ‘ mẫu thân’, ta đã dạy dỗ nó, nhưng nó không nghe, này…”

Vân Liệt nghe xong, cũng hơi khựng lại một chút.

Từ Tử Thanh ngượng chín cả mặt.

Vân Liệt mở miệng: “ Bởi vì hạt giống yêu đằng được ngươi nhét vào đan điền, lại dùng để thôi sinh, có thể nói nó là do đan điền của ngươi dựng dục ra, nên hiển nhiên nó sẽ coi ngươi là cơ thể mẹ. Hiện giờ nó vẫn còn nhỏ, có thể bày tỏ ý nhưng chưa thể hiểu rõ ý.”

Từ Tử Thanh nhu nhu mi tâm, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Nói vậy, hiện giờ yêu đằng giống như trẻ mới sinh, có thể biết được “ mẫu thân”, bày tỏ ý ngắn gọn đã là rất không dễ dàng, nếu như muốn nó nghe hiểu…thì chắc chắn nó sẽ không thể hiểu được. Nếu như muốn làm cho nó sửa lại xưng hô này, thì phải chờ đến lần thứ hai nó tiến cấp, lúc đó chắc là có thể hiểu được rồi.

Nhưng muốn cho yêu đằng tiến cấp đâu phải là dễ dàng? Không biết phải chờ đến năm nào tháng nào đây….

Đã thế, việc đã đến nước này, Từ Tử Thanh cũng không gắt gao đem rối rắm này ôm vào người nữa. Chẳng qua chỉ là một cái xưng hô mà thôi, y nếu không đề cập tới, cũng chỉ có Vân huynh biết được. Lấy tính tình của Vân huynh, cũng sẽ không cười nhạo y.

Hiện giờ không biết yêu vượn đã tìm đến đâu rồi, không biết khi nào thì nó sẽ tìm được y, Từ Tử Thanh loại bỏ những suy nghĩ trong đầu, khoanh chân mà ngồi, chuyên tâm tu hành.

Vừa mới đột phá tầng chín Luyện Khí, y còn phải củng cố lại mới được.

Lần nhập định này là hai canh giờ.

Trong lúc Từ Tử Thanh vẫn không nhúc nhích, Vân Liệt cũng không trở lại trong nhẫn trữ vật. Từ Tử Thanh bởi vì có hảo hữu bên cạnh, lúc nhập định cũng an tâm hơn rất nhiều.

Sau giờ Ngọ.

Vân Liệt đang cùng ngồi nhập định, đột nhiên mở mắt.

Cùng lúc đó, Từ Tử Thanh giống như cảm nhận được gì đó, cũng mở mắt ra, nhìn về phía Vân Liệt.

Y có thể nhận thấy khí tức quanh thân của hảo hữu thay đổi, uy áp vừa rồi đã thu liễm, hiện giờ tràn ngập cả huyệt động.

“ Vân huynh?” Từ Tử Thanh có chút nghi hoặc.

Vân Liệt lại đứng lên: “ Yêu vượn đuổi tới.”

Từ Tử Thanh chợt bừng tỉnh, trong lòng lập tức sinh ra phòng bị, cũng nhanh đứng dậy.

Vân Liệt thần sắc bất biến, nâng chân bước ra: “ Đi theo ta.”

Từ Tử Thanh cũng lấy lại bình tĩnh: “ Vâng.”

Hai người đi về phía trước được vài bước, liền đυ.ng phải cấm chế Từ Tử Thanh đã bày trước đó.

Từ Tử Thanh đang muốn cởi bỏ cấm chế, liền thấy một luồng kim mang, sau đó Vân Liệt thản nhiên đi qua, không hề gặp chút trở ngại nào. Hóa ra là dùng kiếm khí đánh vỡ cấm chế, vô thanh vô tức, đúng là vô cùng bất phàm.

Lại đi hơn mười bước nữa, đi ra ngoài động.

Vân Liệt nói: “ Đừng hỏi nhiều.”

Từ Tử Thanh lên tiếng trả lời: “ Vâng” trong lòng y cũng hiểu được nhưng lại có chút chần chờ. Dù vậy nhưng lòng tin với Vân Liệt vẫn chiếm thượng phong, nên y cũng không nhiều lời.

Không tốn quá một tức, một cơn gió mang theo yêu khí đột ngột thổi tới, từ phía xa xa có một luồng hắc quang bay tới cực nhanh. Đồng thời mang theo uy áp cực mạnh, một con cự vượn to lớn như pho tượng đang đứng trên hắc phong, kim quang chói lọi, thanh thế hiển hách!

Đúng là con yêu thú cấp bốn Huyền Cương Cự Viên có thể so với tu sĩ Trúc Cơ kia!

Từ Tử Thanh bị trận gió mãnh liệt thổi đến không đứng vững nổi, vội vàng lui về sau vài bước, dựa vào vách núi.

Trong lòng y rất lo lắng, vội nhìn về phía Vân Liệt.

Thân ảnh Vân Liệt như có như không, nhưng khi bị vây trong trận gió này vẫn an tĩnh như không, bất động như núi, cho dù là một sợi tóc cũng không bị thổi bay. Mặc cho cơn gió kia có hung ác thế nào, cũng không thể khiến hắn lay động nửa bước!

Ngay sau đó, miệng yêu vượn phun ra một khối không khí, nhắm thẳng vào hắn mà bắn.

Vân Liệt trừng mắt, hơn mười đạo kiếm khí ngưng tụ quanh thân, hóa thành nhiều đường trắng bạc, “ Chi chi” bắn ra. Khối không khí gặp phải kiếm khí, lập tức liền bị cắt đứt, thất linh bát lạc, tiêu tán trong nháy mắt.

Yêu vượn ở trên không trung giận dữ, ngóc đầu nện ngực, há mồm phun ra mấy khối không khí, giống như pháo, liên tiếp bắn tới! Nhưng kiếm khí vừa rồi chém tan khối không khí vẫn chưa tán, mà trực diện đón nhận, đem toàn bộ khối khí vừa bắn tới đánh nát, giống như đâm thủng ảo ảnh trong mơ, không tạo ra tiếng ồn nào cả.

Lúc sau, vô số kiếm khí ngưng tụ quanh thân Vân Liệt, tầng tầng xoay quanh, phảng phất như một cái kén lớn, lại giống như một cơn lốc.

Vân Liệt đứng trong kiếm phong quay đầu lại, trong mắt tuôn ra hai luồng kim mang, giống như một thanh cự kiếm lộ ra mũi kiếm sắc bén của mình! Kiếm khí áp nhân, phô thiên cái địa, khiến người không thể hô hấp!

“Ngươi hãy xem đây.” Hắn nói.

Từ Tử Thanh mở to mắt.

Chỉ thấy kiếm phong kia đang bao quanh hắn bắn ra, hóa thành một thanh trường kiếm màu vàng lơ lửng giữa không trung. Trường kiếm phá không bắn ra, yêu vượn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị kiếm đâm thủng, nổ tan tành thành bột phấn!

Mạnh quá!

Từ Tử Thanh trố mắt, tầm mắt thật lâu vẫn không thể dời đi.

Thân ảnh bạch y nhân kia nhìn hư ảo vô cùng, nhưng lúc này lại có vẻ sắc bén bất khuất, nặng như núi cao!

Từ Tử Thanh lóa mắt, không biết là vì bị kiếm áp vô cùng mạnh kia làm rung động, hay là bị mê hoặc bởi đường kiếm nhanh như tia chớp, mạnh như sấm giật kia…

Trong khoảnh khắc này, y lại bỗng cảm thấy lúc này bóng dáng hảo hữu trở nên thật xa lạ, giống như xuất hiện một cái vực thật sâu ngăn cách giữa hai người. Y hiểu rõ, đây là cách biệt về thực lực, về tu vi!

Sau khi hồi tưởng lại cả một ngày hôm qua, con yêu vượn này dồn ép mình thế nào, y phải liều mạng chạy trốn thế nào mới có thể miễn cưỡng bảo vệ tính mạng, Từ Tử Thanh có cảm giác dường như đã cách mấy đời rồi.

Huyền Cương Cự Viên thực lực có thể bằng với tu sĩ Trúc Cơ, ở trong tay Vân Liệt lại giống như con gà con chó, không chịu được một kích!

Từ Tử Thanh có chút hoảng hốt.

Nếu như y cũng có tu vi giống như Vân huynh…

Vân Liệt thu hồi khí thế, kiếm khí quanh thân cũng đột nhiên tiêu tán, sau đó hắn xoay người, chậm rãi đi tới.

“Từ Tử Thanh.” Hắn mở miệng nói, “ Giữ lại thú đan.”

Từ Tử Thanh tỉnh thần, lúc này y nhìn lại Vân Liệt, thấy hắn nghiêm nghị đứng trước mặt như vậy, liền cảm thấy Vân huynh vẫn luôn như trước kia. Y lập tức cười đáp: “ Vâng, Vân huynh.”

Đi đến ngoài động, Từ Tử Thanh nhìn thấy một viên hạt châu màu vàng đang xoay tít trên mặt đất, lớn cỡ nắm tay trẻ con, viên châu tròn vo, yêu khí bức người.

Viên yêu đan này so với thú đan y đã từng thấy cũng không giống nhau, không chỉ màu sắc không hề có chút tỳ vết nào, mà cả xúc cảm lúc cầm trên tay cũng khác nhau rất lớn. So với thú đan cấp một cấp hai, giống như đang so trân châu với mắt cá, đúng là rực rỡ lóa mắt.

Đem yêu đan thu vào trong nhẫn trữ vật, Từ Tử Thanh nhìn quanh bốn phía, khó tránh khỏi líu lưỡi.

Lấy thị lực hiện giờ của y đi tìm thi thể Huyền Cương Cự Viên, ngay cả một khối thịt cũng chẳng còn, có thể thấy được một kiếm kia dữ dội thế nào, mới có thể khiến nó xương nát thịt tan không còn lại chút gì.

Đến đây, Từ Tử Thanh cũng hơi hơi hiểu được dụng ý khi Vân Liệt bảo y nhìn hắn tru sát yêu vượn.

Vân Liệt khai triển cho y thấy lực lượng khổng lồ trong đại thế giới, điều mà tiểu thế giới còn xa mới sánh bằng! Này cũng là muốn cho y biết, nếu như muốn có khả năng nắm giữ tính mạng bản thân, thì phải có đạo tâm kiên định, lúc nào cũng phải bức bách bản thân vùng lên. Núi này cao còn có núi khác cao hơn, Từ Tử Thanh cần phải mở rộng tầm mắt, ôm hoài bão lớn, chứ không thể hạn chế tâm ý trong một thế giới nhỏ mãi được. Bằng không, thì chỉ đem mình trở thành đá kê chân cho người khác mà thôi!

Từ Tử Thanh khắc sâu vào lòng.

Hành động này của Vân Liệt, như gieo một hạt mầm ở trong lòng y, khiến cho y biết được tiên đồ vô tận, mà sức lực theo đuổi cũng không chỉ hạn chế ở đạo lý.

Nhặt yêu đan xong y chậm rãi bước trở về, lần nữa từ tử thanh xuất hiện trước mặt Vân Liệt, khí chất như có biến hóa mới. Dù vẫn tuấn nhã thân thiết, nhưng tựa hồ trong mắt lại thêm chút gì đó, cả người sắc sảo không còn giống trước đây như bèo lục bình mặc cho dòng nước đẩy đưa nữa, mà biến thành cây rừng cắm rễ sâu đất . Dù cho chưa trưởng thành thành cây đại thụ che trời, nhưng rễ đã cắm sâu, không sợ phong sương!

Vân Liệt khẽ gật đầu với y, sau đó loáng cái, trở lại trong nhẫn trữ vật.

Từ Tử Thanh thì lại thay đổi phương hướng, nâng chân bước đi mau.

Yêu vượn đã chết, nhưng lại không thấy bóng dáng Trọng Hoa đâu. Trọng Hoa bị thương cánh phải, không biết được tình huống hiện giờ của nó thế nào, khiến cho y vô cùng lo lắng.

Đi theo con đường, Từ Tử Thanh vẩy bụi cây ra, sau đó theo lần theo mùi máu của Trọng Hoa, tìm kiếm kỹ lưỡng nơi nó rơi xuống.

Cũng may Trọng Hoa là thú sủng của y, cho nên chỉ cần chưa chết, cũng sẽ không lạc mất nhau. Cho dù là vậy, nhưng lúc phát hiện ra liên hệ giữa hai bên vẫn còn, Từ Tử Thanh vẫn nhịn không được nhẹ thở phào.

May mắn, may mắn Trọng Hoa còn bình yên vô sự….

Từ Tử Thanh hiện giờ không còn bị thương, thân thể nhẹ bổng, thân hình nhoáng lên một cái, dùng Mộc Độn thuật mà đi. Hiện giờ sử dụng Mộc Độn không còn tốn sức nữa, trong chớp mắt đã đi xa hơn vài dặm.

Mấy tức sau, y đứng trước một gốc cây cự mộc ngàn năm, cây này cực kỳ cổ xưa, thân cây rất tráng kiện, phải mấy người mới có thể ôm xuể.

Từ Tử Thanh ngẩng đầu, cự mộc này cao không thấy đỉnh, tán cây bềnh bồng như mây, trong phạm vi mấy trượng xung quanh đều được bao dưới bóng râm thật lớn.

Lúc sau bỗng nhiên có một tiếng ưng kêu vang lên, có vẻ rất là vui sướиɠ, nhưng Từ Tử Thanh lại nghe ra hơi thở trong đó đứt quãng, chắc là thương thế của Trọng Hoa rất nghiêm trọng, cho nên ngay cả bay xuống cây cũng không thể.

Trong lòng y càng thêm lo lắng, từ tử thanh bất chấp tất cả, sử dụng Ngự Phong thuật, nhẹ bay lên.

Dọc theo thân cây bay lên, rất nhanh y nhìn thấy mấy nhánh cây tráng kiện, kéo dài ra bốn phía, xòe ra như tán dù. Chạc cây bị phiến lá rậm rạp che lấp, khí tức và tiếng kêu của Trọng Hoa là truyền từ bên trong ra.

Từ Tử Thanh đưa tay đẩy cành lá ra, nhìn thấy trên chạc cây, có một con hùng ưng đang nằm hấp hối.

“Trọng Hoa!” y thất thanh kêu, nhanh chóng đến bên người nó, cúi đầu nhìn thương thế của Trọng Hoa.

Trọng Hoa nằm úp sấp trên nhánh cây, cánh phải bị phi kiếm xuyên thủng, miệng vết thương khá lớn, chảy ra rất nhiều máu, vài chỗ đã khô lại. Nhiều bắp thịt cũng đã đứt, có thể bay được đến nơi này, cũng là nhờ ý chí mạnh mẽ chống đỡ.

Trừ miệng vết thương trên cánh phải, nhiều chỗ trên người nó cũng bị rụng lông rất nhiều, móng vuốt cùng mỏ của nó cũng bị thương, vài vị trí khác cũng có vết máu… thương tích đầy mình.

Bởi vì cuối cùng cũng đợi được Từ Tử Thanh đến, Trọng Hoa vô cùng mừng rỡ, theo đó hơi thở của nó phát ra càng lúc càng mỏng manh.

Mắt thấy, sắp không được nữa rồi….