Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 6: Vương gia quận Bình Lan – Chương 68: Vân Liệt nhắc nhở.

Vân Liệt không nói gì.

Từ Tử Thanh lại nói: “ Có mắt như mù, sai lầm tin tưởng phường cường đạo, cẩn thận nghĩ lại, ta đúng là đứa ngu xuẩn ngây thơ, hoàn toàn không có tâm phòng bị người. Nhưng đáng hận hơn là, ba tên kia rõ ràng rất đáng chết, yêu đằng hút khô chúng, nhưng ta lại hoàn toàn không có cảm giác khuây khỏa gì, trái lại còn sinh ra cảm giác chán ghét bản thân.” Y dừng lại một chút, rũ xuống mi mắt, “ Tập tính của yêu đằng, ta đã sớm biết, nhưng hôm nay xem ra ta vẫn luôn tự cho mình là đúng mà thôi. Ta…”

Hít sâu một hơi, y nói tiếp: “ Ta lại nghĩ, yêu đằng ở bên trong đan điền ta, nó ăn thịt người,… giống như là ta cũng đang ăn thịt người.”

Lặng im không tiếng động.

Vân Liệt nói: “ Lòng mang nhân từ, kính nể sinh linh trong thiên hạ, cũng không phải là lỗi.”

Từ Tử Thanh đã cùng Vân Liệt làm bạn nhiều năm, tất nhiên có thể nghe hiểu được ngụ ý trong lời nói của hắn. Vì vậy cười khổ nói: “ Nhưng không biết phòng bị, cũng là một lỗi rất lớn.”

Vân Liệt gật đầu: “ Nếu đã biết sai, vậy thì chỉ cần sửa đổi.”

Từ Tử Thanh chỉnh đốn lại tâm tình, ngồi nghiêm chỉnh: “ Thỉnh Vân huynh dạy ta.”

Vân Liệt cũng không chỉ điểm y như ngày xưa, mà nói: “ Ba tên Niên Hoằng Trí lòng mang ác ý, ta đã sớm biết.”

Từ Tử Thanh ngẩn ra.

Vân huynh đã sớm biết, nhưng lại không nhắc nhở…về điểm này y rất rõ ràng, Vân Liệt tuyệt đối không có ác ý với y. Từ lúc chuyển thế sống lại đến giờ, duy chỉ có vị hảo hữu này là có tình cảm sâu đậm nhất, luôn chăm nom chiếu cố y. Nếu ngay cả Vân Liệt cũng không thể tin tưởng, thì ai có thể khiến y tin tưởng nổi?

Ý niệm này lóe lên trong đầu y, bỗng nhiên y liền hiểu rõ: “ Vân huynh muốn ta tự mình trải qua một phen, mới có thể khắc sâu giáo huấn?”

Đúng rồi, Từ Tử Thanh chưa bao giờ là người ngoan cố không chịu thay đổi. Y biết rõ bởi vì bản thân y kiếp trước chỉ luôn bị vây khốn trong phòng bệnh, kiếp này lại bị ngăn cách với trần tục, thế cho nên thiếu kiến thức trầm trọng, đã vậy còn hay nhân từ nương tay. Tính tình trời sanh như vậy, rất khó để thay đổi.

Nếu như Vân Liệt lên tiếng dạy dỗ nhắc nhở y, y tất nhiên có thể tránh được một kiếp, cũng chắc chắn sẽ ghi nhớ lời dạy dỗ của Vân Liệt, nhưng mà trong lòng biết được lại khác với tự mình trải qua, nếu như lần thứ hai gặp lại việc như vậy, y hơn phân nửa sẽ lại mắc mưu. Mà khi đó nếu chỉ cần sơ sẩy một chút, chỉ sợ sẽ mất mạng như chơi.

Từ Tử Thanh mặc dù nhận ân huệ của Vân Liệt rất nhiều, nhưng cũng sẽ không mặt dày, tất cả mọi chuyện đều dựa vào hắn. Bằng không trên con đường tu tiên dài dằng dặc, nếu không bị tâm ma ngăn trở thì y cũng sẽ có một ngày gục ngã trên con đường này!

Nghĩ đến điều này, Từ Tử Thanh có chút bất đắc dĩ.

Hành động này của Vân Liệt, đích xác rất hữu dụng.

Tuy cách làm không có gì khác lạ, nhưng lại khiến cho cách nghĩ hiện giờ của Từ Tử Thanh khác xa so với dĩ vãng.

Thí dụ như, đối với hai tỷ muội Quỷ Âm Dương.

Lúc trước Từ Tử Thanh từ chối không để hai tỷ muội giúp đỡ chống lại Huyền Cương Cự Viên, tất cả suy nghĩ đều là không muốn liên lụy đến hai người họ. Bất luận họ có giúp được hay không nhưng họ có lòng giúp đỡ, chỉ cần như vậy là đã đủ rồi.

Nhưng suy nghĩ của Từ Tử Thanh hiện giờ, tuy có phần không muốn liên lụy đến hai tỷ muội, nhưng bên cạnh đó còn sinh ra ý niệm khác trong đầu.

Ba người Niên Hoằng Trí cũng đã mấy phen ra tay giúp đỡ y, nhưng những hành động đó là đã tính toán trước.

Vậy tỷ muội Quỷ Âm Dương, ai biết họ có phải như vậy hay không?

Từ Tử Thanh thở dài.

Y rõ ràng hiểu được, tỷ muội Quỷ Âm Dương ngăn cản quấn lấy ba tên Niên Hoằng Trí trong lúc ý thức của y mơ hồ, việc làm này đối với y hơn phân nửa là hảo ý, bản chất cực kỳ khác với ba gã kia.

Nhưng hiểu là một chuyện, trong lòng vẫn là không tránh được hoài nghi.

Phỏng đoán ác y như vậy, cho dù không phải tự chủ, Từ Tử Thanh cũng thấy thẹn trong lòng.

Nhưng cũng sẽ không vì hổ thẹn mà cải biến ý nghĩ.

Việc làm của ba người Niên Hoằng Trí, là một đả kích quá lớn đối với y, do đó khiến cho tâm gặp người của sinh ra ba phần xa cách, muốn khôi phục lại tâm cảnh như dĩ vãng, sợ là chuyện không thể nào…

Trong lòng Từ Tử Thanh bây giờ, tin tưởng nhất cũng chỉ có Vân Liệt và Trọng Hoa.

Từ Tử Thanh than nhẹ: “ Vân huynh có lòng.”

Vân Liệt thần sắc băng lãnh: “ Trên con đường tu tiên từng bước đều chông gai, trong đó tâm ma nhiều vô kể. Tâm tính của ngươi thanh khiết và có ít khả năng lạc lối, nhưng cũng không thể uốn nắn quá tay, bằng không tâm ma quấn thân, thì chỉ có con đường chết.”

Từ Tử Thanh yên lặng nghe bằng hữu chỉ điểm.

Vân Liệt lại nói: “ Giống như ba người Niên Hoằng Trí, nổi lên ác niệm, sinh ra tâm ma, khiến cho thần trí mê muội, vì vậy đối với ngươi theo đuổi không buông, nên cuối cùng mới dẫn đến kết cục này.”

Từ Tử Thanh lại thở dài.

Vân Liệt có thể nhìn thấu được tâm tư của y, y bởi vì nguyên nhân của ba người Niên Hoằng Trí mà thất vọng cực độ do đó tâm trí biến đổi, không ngờ hảo hữu phát giác ra, lần thứ hai nhắc nhở y.

Vì vậy Từ Tử Thanh im lặng không nói gì, chờ hắn nói tiếp.

“ Đợi đến lúc ngươi đến Trúc Cơ, từ Thăng Long Môn tiến vào đại thế giới, gia nhập vào Ngũ Lăng Tiên Môn. Lúc đó nhìn thấy, nghe thấy, trải qua nhiều chuyện khác biệt, đạo tâm bất chính thì sẽ bị phù phiếm che mờ mắt, ngươi lúc đó hãy tự suy ngẫm lại, lo giữ mình, để không bị những thứ huyên náo dơ bẩn quấn thân.”

Sau khi nghe những lời khuyên thẳng thắng này, thần sắc Từ Tử Thanh đoan chính, nghiêm túc đáp: “ Vâng.”

Đại thế giới sao mà to lớn mênh mông, không biết lớn hơn tiểu thế giới gấp bao nhiêu lần. Trong lòng Từ Tử Thanh biết rõ, hiện giờ thân phận của mình chỉ là một con kiến hôi, trong tiểu thế giới này còn gặp trở ngại khắp nơi, nếu như đi đến đại thế giới, chỉ sợ sẽ gặp càng nhiều gian nguy hơn, khiến y nửa bước cũng khó đi. Bởi vậy thừa dịp cơ hội này, hảo hữu không hề giúp đỡ y chút nào, chính là muốn cho một bài học lớn, khiến cho y có thể tự thân lĩnh ngộ đạo lý “Sự đời lắm gian truân.”

Y còn biết hảo hữu cũng không muốn y chỉ vì nguyên nhân đó mà nơi nơi chốn chốn phòng bị, không tín nhiệm người khác. Nếu là vậy, y chỉ cần gặp người là nghi thần nghi quỷ, sẽ dễ sinh ra ác niệm, bước vào con đường lạc lối, càng ngày càng cách xa đạo của bản thân. Đến lúc đó, chờ đợi y chỉ có kết cục giống hệt đám người Niên Hoằng Trí.

Nếu đã biết con đường này khó mà đi, Từ Tử Thanh phải khắc ghi những lời khuyên bảo của Vân Liệt, từ đó mà nghiền ngẫm.

Chung quy sẽ có một ngày tâm cảnh y đề thăng, lúc đó có thể thoải mái không gò bó, “ Làm việc thiện nhưng vẫn có đề phòng, trừ ác mà không hề lơi lỏng” , có thể giữ mình đoan chính, còn có thêm bản lĩnh mạnh mẽ.

Giống như y nhìn vào Vân Liệt vậy, tuy có sát tính, nhưng không ma niệm.

Nãy giờ Vân Liệt nói rất nhiều, cũng là muốn cảnh tỉnh Từ Tử Thanh, khiến cho y giác ngộ ra.

Sau này có lẽ sẽ gặp phải nhiều người khiến y dao động thậm chí là mất phương hướng, nhưng Từ Tử Thanh sẽ luôn nói và làm việc đoan chính, lắng nghe nội tâm, từ trong nhiều luồng suy nghĩ tìm ra luồng đúng đắn nhất, trui rèn đạo tâm, kiên định không lay động.

Thấy Từ Tử Thanh như đang suy tư, Vân Liệt cũng không nói nhiều. Hai người ngồi đối diện nhau, trong lúc nhất thời bầu không khí phảng phất như trở lại lúc ở bí cảnh, yên tĩnh mà ăn ý.

Từ Tử Thanh cũng không trầm tư lâu lắm, bởi vì đan điền truyền đến đau đớn do vết thương trước đó y mạnh mẽ áp chế linh lực gây ra, khiến y tỉnh lại từ trong suy nghĩ.

Nhớ tới Huyền Cương Cự Viên còn đang bên ngoài nhìn chằm chằm như hổ đói, Từ Tử Thanh tỉnh ngộ, lúc này không phải là thời gian nên an tâm, phải mau mau khôi phục lại linh lực mới đúng.

Quyết định xong, tâm niệm vừa động, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một gốc linh thảo xanh biếc nhạt màu.

Linh thảo này vừa mới hiện ra, liền có một cổ khí Ất Mộc cực kỳ nồng nặc tràn ngập trong huyệt động.

Loài cây này tên là Nguyên Mộc Thảo, dưới đáy động thiên qua thời gian dài ngưng kết ra Ất Mộc Chi Tinh, vì vậy nhưng linh thảo xung quanh cũng được hưởng lây, hút vào một lượng lớn khí Ất Mộc, sau đó sinh ra loại linh thảo này.

Trước khi Từ Tử Thanh rời khỏi bí cảnh, cộng thêm bản thân mình là tu sĩ hệ Mộc, nên y liền hái thật nhiều những cây đã thành thục, thu thập vào trong nhẫn trữ vật. Bởi vì loại linh thảo này có tác dụng rất lớn đối với y, nên bình thường lúc bán linh thảo Từ Tử Thanh chẳng bao giờ mang nó ra cả, hiện giờ cũng đến lúc nên dùng tới.

Nguyên Mộc Thảo khác với những loại linh thảo thông thường, phẩm chất của nó tuy thua xa Ất Mộc Chi Tinh, nhưng lại là linh thảo cực tốt chuyên dùng để bổ sung linh lực cho tu sĩ hệ Mộc. Nếu như đem luyện đan, lò luyện cùng luyện đan sĩ cũng không gặp phải trở ngại gì, có thể dễ dàng luyện ra linh đan cực kỳ xuất sắc. Hơn nữa tính chất của nó ôn hòa, không xung đột chút nào với phần lớn dược liệu luyện đan, có thể nói là một trong những dược liệu luyện đan sĩ thèm muốn nhất.

Tác dụng của nó phi phàm như vậy, chỉ đơn thuần lấy để bổ sung linh lực thôi thì quả là khiến người khác phải giậm chân giận dữ, nhưng lúc này ở đây không có luyện đan sĩ, càng không có đan lô đan hỏa, nên hiển nhiên kết cục của nó chỉ có thể bị người xem như “ Trâu gặm mẫu đơn” thôi.

Từ Tử Thanh thở sâu, bỏ linh thảo vào miệng.

Nguyên Mộc Thảo vừa mới vào miệng, ngay lập tức liền hóa thành một đạo khí Ất Mộc cực mạnh chui thẳng vào cổ họng, mùi thơm ngòn ngọt thơm mát tràn ngập khoang miệng. Linh dịch vừa vào cơ thể, lập tức chảy qua tứ chi bách hài. Dòng linh dịch đi đến đâu ám thương cùng những chỗ kinh mạch bị hủy hoại trước đó đều khỏi hẳn trong chớp mắt.

Sau khi chữa trị kinh mạch xong, khí Ất Mộc vẫn còn dư, liền chảy vào đan điền, mang theo sinh cơ cường đại.

Không lâu sau, đau đớn trong đan điền toàn bộ đều tiêu tán hết, theo đó là một cỗ ý niệm mừng rỡ sung sướиɠ bổ ập tới!

Từ Tử Thanh cả kinh, đây là…ý thức của yêu đằng sao?

Đó là một luồng cảm xúc rất bé nhỏ, không còn mơ hồ cùng tán loạn như dĩ vãng, nhưng lại làm cho y nghe rõ ràng ý tứ của nó.

Yêu đằng đang kêu gọi.

“Mẫu thân!”

Sau khi nghe nó gọi, Từ Tử Thanh si ngốc.

Không được Từ Tử Thanh đáp lại, yêu đằng lần thứ hai truyền ý thức đến, mang theo chút ủy khuất nho nhỏ.

“Mẫu thân…”

Từ Tử Thanh kịp phản ứng lại, y nhớ lúc nãy khi đối chiến yêu đằng mọc ra hai nhánh dây, đây chẳng lẽ, nó cũng tiến cấp? Khó trách nó có thể dễ dàng đem ý thức của y áp chế, hóa ra là do thực lực của nó tăng mạnh hơn.

Cẩn thận ngẫm lại, yêu đằng quả thực cũng nên tiến cấp.

Lúc trước ở nước Thừa Hoàng, Huyết Ma lấy máu mấy trăm người bày ra đại trận, yêu đằng hấp thu hết tất cả huyết vụ, dĩ nhiên là nó đã được ăn no chán chê. Sau đó ở Thiểm Yến Lĩnh còn hút máu thịt của yêu thú cấp ba, lại thêm ba tên tu sĩ tầng bảy tầng tám Luyện Khí kia nữa…thêm vào đó, trước đây ở trong bí cảnh vài năm, nó cũng hút máu thịt của rất nhiều yêu thú, tính tính một chút, mọc thêm một nhánh dây cũng là một chuyện đương nhiên.

May mà Từ Tử Thanh lúc gặp hiểm cảnh, cũng thăng lên một cấp, bằng không chỉ sợ sẽ xảy ra tình cảnh mà Vân Liệt đã cảnh báo trước đây, thường xuyên bị yêu đằng áp chế. Nhưng suy nghĩ lại chuyển, nếu như không có lần nguy hiểm này, yêu đằng cũng sẽ không tiến cấp, mình cũng không đến nỗi bị áp chế…Nghĩ vậy, lại cảm thấy đúng là nhân quả tương quan, có chút thú vị.

Nghĩ kỹ càng, trong lòng Từ Tử Thanh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tiếp theo đó là cảm thấy dở khóc dở cười.

Sau khi yêu đằng tiến cấp biết bày tỏ suy nghĩ của mình, so với trước kia thì tiện lợi hơn nhiều, nhưng xưng hô của nó, lại thực sự khiến người ta khó có thể thừa nhận.

“ Mẫu thân…”

Liên tục kêu gọi mà không có hồi âm, lúc này trong tiếng kêu của nó, ẩn ẩn mang theo chút nôn nóng.

Từ Tử Thanh lập tức hoàn hồn, truyền cảm xúc trấn an nó.

Kỳ thực tính tình của yêu đằng cũng rất nhu thuận, từ lúc nó nhập vào đan điền của Từ Tử Thanh đến giờ, chưa từng có ý niệm phản phệ nào. Nhưng khi bị nó áp chế ý thức, Từ Tử Thanh mới biết, yêu đằng mặc dù không phản phệ, nhưng tính nết của nó rất ngang bướng, một khi để ý thức của nó lên nắm chủ quyền, làm việc gì cũng không hề cố kỵ, lại vô cùng khát máu.

Chỉ vì điều này thôi, Từ Tử Thanh đã muốn đem nó áp chế cho thật tốt.

Yêu đằng được trấn an, tâm tình càng thêm vui sướиɠ.

Từ Tử Thanh mặc dù biết rõ tính tình của nó, nhưng tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

Lúc này Thị Huyết Yêu Đằng vẫn còn nhỏ, ý thức còn đơn giản, giống như trẻ con, thiên chân vô tà…

Yêu đằng cảm giác được cơ thể mẹ vui vẻ, nó càng thêm vui mừng nhảy nhót: “ MẪu thân, tên, tên!”

Từ Tử Thanh đứng hình, trước là truyền đi ý thức: “ Không được gọi “ mẫu thân”. Sau lại hỏi: “ Ngươi muốn ta đặt cho ngươi một cái tên?”