Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 6: Vương gia quận Bình Lan – Chương 67: Kiệt sức chạy trốn.

Từ Tử Thanh vừa bỏ chạy, trong lòng vừa cười khổ không thôi.

Đúng là “ ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ” * , khó khăn đối phó với nhỏ xong, ngay lập tức liền tới già, đúng là khiến người ăn không tiêu mà.

(ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ*: nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.)

Hiện giờ Từ Tử Thanh cũng coi như là người có chút kiến thức, y từ xa đã cảm nhận được, cũng biết được khí thế trên người con yêu vượn này có thể so với tu sĩ Trúc Cơ, nếu vậy, chẳng lẽ nó chính là yêu thú cấp bốn?

Đường đường là yêu thú cấp bốn mà lại truy đuổi theo một tu sĩ nho nhỏ chỉ có tầng tám Luyện Khí như y, xem ra nó quả thực để mắt đến y rồi…

Máu ở vết thương chỗ đầu vai và xương sườn khó khăn lắm mới ngừng chảy, thế nhưng sau hành động chạy trốn lúc nãy, lại tét ra. Tuy vẫn đau đớn như trước, nhưng Từ Tử Thanh lại không có nửa phần nóng nảy, chỉ có thể tự mình oán trách bản thân không biết nhìn người, mới khiến cho bản thân rơi vào hiểm cảnh như vậy.

Nghĩ vậy, y liền tăng tốc độ vận chuyển linh lực trong cơ thể, khiến cho độn thuật càng nhanh hơn.

Trốn! Trốn! Trốn!

Đầy trong đầu Từ Tử Thanh hiện giờ cũng chỉ có một chữ “ trốn”, may mà ở đây là Thiểm Yến Lĩnh, may mà trong núi có vô số cự mộc, buội cây, nhờ vậy mà Mộc Độn thuật của y mới có hiệu quả như vậy.

Nhưng y cũng biết, yêu vượn kia đã tìm được phương hướng của y, đang ráo iết truy đuổi tới địa phương bên này rồi.

Nếu như bị bắt,…với tình hình của y lúc này, tuyệt không phải là đối thủ của con yêu vượn kia!

Nhất định trước tiên phải tìm ra một chỗ an toàn để chữa thương!

Từ Tử Thanh định ra chủ ý, nhưng linh lực trong cơ thể y từ lâu đã tiêu hao hơn phân nửa, hiện giờ liên tục dùng độn thuật, càng khiến cho linh lực gần khô kiệt. Tốc độ chạy trốn cũng chậm hơn vài phần.

Y thì bị chậm lại, còn lực lượng của yêu vượn thì lại no đủ, nó nhanh chóng càng lúc càng kéo gần cự ly lại.

Nguy rồi——

Từ Tử Thanh hung hăng nuốt xuống ngụm máu nghẹn trong cổ họng, tâm niệm vừa động, hai tay đã nắm chặt hai khỏa linh châu.

Lúc này nếu y muốn giữ mạng, phải liều mạng tiêu hao đấu với yêu vượn, để xem rốt cuộc là y chịu không nổi phải dừng lại trước hay là yêu vượn có thể đuổi tới trước!

Phải liều mạng!

Từ Tử Thanh đem tâm niệm phân thành hai , một nửa thì duy trì Mộc Độn thuật, nửa kia thì nhanh chóng vận chuyển , đem linh lực trong linh châu cấp tốc hấp thu, điên cuồng vận chuyển trong kinh mạch, không ngừng bồi dưỡng lại đan điền đã cạn khô!

Lúc này tinh lực của y tập trung cao độ, cả người trở nên thư thái không gì sánh được.

Toàn bộ đau đớn uể oải đều biến mất, chỉ để lại thần trí tỉnh táo vá quyết tâm chạy trốn để sống còn.

Tính tình Từ Tử Thanh xưa nay luôn khoan thai chậm chạp, chưa bao giờ lo lắng nỗ lực như hôm nay, thậm chí cái gì cũng chưa kịp nghĩ, chỉ biết là muốn mượn sức cây cỏ trong núi này để chạy trốn, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt!

Hai khỏa linh châu trong tay không ngừng tống xuất linh lực ra, giống như bốn nhánh sông nhỏ không ngừng rót vào trong lòng bàn tay y. Thế nhưng dưới cường độ hấp thu mạnh như vậy không quá nửa canh giờ, bốn khỏa linh châu này toàn bộ đều bị hút sạch sẽ.

Sau đó “ rắc” một tiếng, biến thành bột phấn.

Từ Tử Thanh liên tục sử dụng độn thuật, trong lòng bàn tay lại xuất hiện bốn khỏa linh châu mới.

Không lâu sau đó, bốn khỏa này cũng bị hút cạn, lại thay đổi bốn khỏa khác…cứ như vậy nhiều lần, y có thể cảm thấy được linh châu trong nhẫn trữ vật càng ngày càng ít. Ngoại trừ linh châu ra, linh thảo có thể bổ sung linh lực y cũng có rất nhiều.

Thế nhưng, dưới tình hình hiện nay, y căn bản không tìm ra chút thời gian nào để dừng lại cắn nuốt linh thảo….

Cứ như vậy một truy một chạy, đảo mắt đã qua tròn một ngày.

Từ Tử Thanh không hề dám dừng bước, yêu vượn cũng tuyệt không chịu buông tha y!

Sắc trời tối đen.

Yêu vượn cũng giống như người thường, ban đêm không thể nhìn rõ mọi vật. Nhưng so sánh với tu sĩ thì lại khác, từ lúc họ bước vào tiên đồ tới giờ, ban đêm hay ban ngày gì cũng giống nhau.

(Tiên đồ: con đường tu tiên.)

Nhân lúc bầu trời tối đen, Từ Tử Thanh liền có ưu thế hơn yêu vượn.

Tuy mặc dù không thể thấy mọi vật, nhưng khứu giác của yêu vượn vô cùng tốt, nó vẫn có thể ngửi được khí tức đến từ huyết mạch của nó, ngay phía trước không xa, ở ngay trên người tiên tu kia!

Huyền Cương Cự Viên không ngờ y lại có thể chạy trốn lâu như vậy, nếu cứ tiếp tục chạy trốn nữa, chắc chắn nó sẽ để mất dấu tu sĩ này! Nó liền ngẩng đầu lên rống một tiếng dài, hai chân đạp một cái, bay lên trời!

Nếu như không có ban đêm che đậy là nó có thể tìm ra rồi, tuy nói yêu vượn bay lên không, nhưng là vì dưới chân của nó sinh ra một đoàn hắc phong ( gió đen). Hắc phong này là một loại thần thông đặc biệt của yêu thú cấp bốn, có tác dụng giống với thuật Ngự Phong của tu sĩ.

Nếu như nó đã bay lên trời, nghĩa là đã quyết bất chấp, muốn tốc chiến tốc thắng.

Huyền Cương Cự Viên không chút do dự, há mồm phun ra một khối không khí lớn! Khối không khí như một quả đạn pháo to lớn, thẳng tắp hướng về hướng Từ Tử Thanh đang ẩn nấp!

Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy sau đầu có gió nổi lên, có một vật vô cùng nguy hiểm đang phá không bay tới! Y vội vàng chuyển hướng, gắng gượng né tránh!

Khối không khí đánh vào một chỗ bên cạnh cách y chưa tới một trượng, nổ vang chấn đến ý thức Từ Tử Thanh rối loạn, uy lực của vụ nổ to lớn đến nỗi mặt đất nổ văng tung tóe, gốc cây to Từ Tử Thanh đang trốn cũng bật luôn cả gốc!

Một chiêu này tiểu thần thông của Trọng Hoa còn không thể sánh bằng, chiêu này chính là một thần thông đặc hữu của bộ tộc yêu vượn, cũng truyền từ thời thượng cổ, kế thừa qua huyết mạch, mang theo ý tuyệt sát mãnh liệt của hệ Kim!

Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hẫng một chút, ngay lập tức liền bại lộ ra trước mắt yêu vượn.

Yêu vượn lần thứ hai phun ra khối không khí, Từ Tử Thanh giật mình, khéo léo trở mình trên không trung, trong chớp mắt liền nhập vào một gốc cây to khác, khí tức lần thứ hai biến mất…

“ Gào—–”

Trong cơn giận dữ, yêu vượn ôm lấy mấy gốc cây lớn, kéo mạnh lên ném ra!

“Ầm!”

Tiếng vang rung trời.

Khác với yêu vượn đang nóng giận điên đầu, lúc này trong lòng Từ Tử Thanh có chút bất an.

Y chỉ còn lại tám viên linh châu cuối cùng, nếu như dùng xong, cho dù có bóng đêm che chở, yêu vượn cũng có thể dễ dàng dễ dàng bắt được y, đến lúc đó, chờ đợi y chỉ còn một con đường chết!

Làm sao bây giờ?

Từ Tử Thanh cảm giác được nơi cổ họng dị thường khô cạn, đan điền thèm khát linh lực gián tiếp ảnh hưởng đến thân thể y, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, y chỉ sợ mình sẽ không chịu nổi nữa.

Trong đan điền, pháp quyết còn đang vận chuyển với tốc độ cực nhanh.

Linh lực đến từ linh châu vốn không kịp củng cố, hầu hết đều đi qua đan điền cùng kinh mạch trực tiếp dùng ra ngoài, hóa thành linh lực để vận dụng Mộc Độn.

Hành động điên cuồng như vậy, không chỉ làm tổn thương kinh mạch, mà còn làm huyệt khiếu trong kinh mạch bị va chạm cực kỳ mạnh mẽ!

Không theo một quy tắc nào, bị ép buộc quá mức…Từ Tử Thanh cuối cùng chỉ còn lại sáu nhánh kinh mạch chưa được đả thông hoàn toàn, trong lúc linh lực nhiều lần bất chấp hậu quả xung đột mạnh mẽ, vậy mà ai ngờ lúc này lại đả thông được một cái kinh mạch!

Theo sát đó, một nhánh kinh mạch ở trên huyệt khiếu lung lay sắp đổ…linh lực tiếp nối nhau tuôn trào ra, lúc này kinh mạch triệt để được đả thông! Thành công đột phá lên tầng chín Luyện Khí!

Bởi vì tu vi tiến cảnh, vô số linh khí xoay quanh Từ Tử Thanh, linh khí trong trời đất nhanh chóng rót ngược vào, vọt vào trong đan điền Từ Tử Thanh, chữa trị kinh mạch bị tổn thương trước đó của y.

Miệng vết thương trên người được khí Ất Mộc vờn quanh rất nhanh khép lại, thậm chí đã tốt hơn được phân nửa!

Nếu như đây là một chỗ an tĩnh, Từ Tử Thanh sẽ mừng rỡ cực độ.

Nhưng lại không phải.

Trong quá trình chạy trốn trối chết lại tiến giai, đây không thể nghi ngờ chính là muốn bại lộ trước mặt yêu vượn lần thứ hai!

Từ Tử Thanh trong lòng cười khổ, y không thể củng cố cảnh giới của mình lúc này được, cưỡng chế kết thúc cơ hội tốt để chữa thương này, liều mạng mang theo thương thế chưa lành, lần nữa ẩn giấu khí tức của mình.

Quả nhiên, ngay trong nháy mắt y vừa bỏ chạy, địa phương y vẫn trốn trước đó đã bị một khối không khí bắn trúng, biến thành một mảnh đất khô cằn…

Duy nhất đáng mừng chính là, tầng tám Luyện Khí và tầng chín Luyện Khí lúc sử dụng Mộc Độn cũng rất khác biệt.

Hiện giờ tốc độ của Từ Tử Thanh nhanh hơn, linh lực trong đan điền cũng coi như dồi dào, đem linh châu còn sót lại thu hồi, mượn bóng đêm đen kịt, y không ngừng chuyển hướng bỏ chạy.

Dần dần, yêu vượn bị bỏ xa một đoạn khoảng cách.

Từ Tử Thanh chiếm được chút cơ hội thở dốc, sau đó y chợt nhớ tới, mắt yêu vượn không thể nhìn thấy, nếu như nó vẫn có thể tiếp tục tìm được tung tích của y, chẳng lẽ…là bởi vì trên người y mang theo mùi máu tanh?

Trước đó y đã bị trọng thương, thanh sam đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Nghĩ tới đây, y dừng lại trong phút chốc, đồng thời cởi pháp y ra bỏ lại.

Sau đó y cũng không dám dừng lại một chút nào, lập tức sử dụng Mộc Độn chạy qua một hướng khác.

Cũng không lâu lắm, Từ Tử Thanh phát giác yêu khí và uy áp của Huyền Cương Cự Viên cách mình càng ngày càng xa, trong lòng y bỗng nhiên vui vẻ. Đoán đúng rồi!

Nhưng mà y lại không ngờ rằng, kỳ thực y coi như là chỉ đánh bậy đánh bạ nhưng lại trúng.

Mùi máu trên người Từ Tử Thanh, dưới tác dụng che lấp của khí Mộc cũng không quá rõ ràng như y đã tưởng tượng. Đầu sỏ chân chính khiến cho yêu vượn đuổi theo không buông, thực ra là máu của ấu tể cự viên bị Niên Hoằng Trí dụng tâm xấu xa nhân lúc gϊếŧ chết Huyết Lân Báo thì tạt lên người y. Yêu vượn lợi dụng liên hệ với huyết mạch, nên mới có thể đuổi theo y như hình với bóng.

Hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Từ Tử Thanh vẫn không dám dừng lại dù chỉ một chút. Y liên tiếp chạy trốn đã được một canh giờ, mới tìm được một huyệt động, nhanh chóng chui vào.

…………….

Trong huyệt động.

Từ Tử Thanh bố trí cấm chế, vô lực dựa trên thạch bích.

Bị người đánh lén, trọng thương, mất máu, kiên cường kêu gọi ý chí trở về, ngày đêm chạy trối chết, mạnh mẽ áp chế linh lực vận chuyển…sau rất nhiều việc đã trải qua, hiện giờ Từ Tử Thanh đã sức cùng lực kiệt.

Mặc khác, bởi vì chạy trốn quá nhanh, y cùng Trọng Hoa đã bị thất lạc nhau.

Y phải nhanh chóng khôi phục lại, sau đó đi tìm Trọng Hoa, rời khỏi Thiểm Yến Lĩnh này.

Từ Tử Thanh thậm chí không biết yêu vượn lúc nào sẽ tìm được y.

Cố sức nhu nhu mi tâm, Từ Tử Thanh thuận theo thạch bích trượt xuống, khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Còn chưa nhập định, hư ảnh bạch y chợt xuất hiện trước mặt y.

Là hảo hữu Vân Liệt đã lâu chưa gặp của y.

Nếu là trong ngày thường nhìn thấy Vân Liệt, Từ Tử Thanh sẽ rất mừng rỡ, nhưng hiện giờ y lại không còn mặt mũi nào để đối mặt với hắn.

Nhẹ dạ tin người đến nỗi suýt chết, chật vật như vậy…trong khoảng thời gian ngắn, y càng không dám ngẩng đầu đối diện với Vân Liệt. Lại càng không muốn Vân Liệt phải thất vọng vì y.

Nhưng Vân Liệt lại lên tiếng.

“Từ Tử Thanh.” Tiếng nói băng lãnh vang lên, cũng là lần đầu tiên gọi đầy đủ tên họ của Từ Tử Thanh.

Từ Tử Thanh ngẩn ra, ngẩng đầu lên.

Trên mặt Vân Liệt không một biểu cảm, trong mắt không một tia gợn sóng, cũng không trách cứ, hay có vẻ không vui gì.

Vẻ mặt Từ Tử Thanh đoan chính, nhưng lại có chút ủ rũ: “ Vân huynh, ta rất hổ thẹn.”

Vân Liệt chớp mắt, phẩy tay áo một cái, cũng ngồi xuống.

Từ Tử Thanh thấy động tác của Vân Liệt như thế, trái lại có chút an tâm. Lập tức liền há mồm thì thào nói.

“ Vân huynh, ta chưa bao giờ ngờ tới trên đời này lại có người vô sỉ như vậy, chỉ mới gặp nhau một lần, chỉ vì một suy đoán mơ hồ mà đã muốn gϊếŧ người bịt miệng, thậm chí làm những việc lừa gạt đê tiện bỉ ổi như vậy, mạng người cùng với đạo lý trong mắt bọn chúng có bao nhiêu giá trị vậy?