Đám người Niên Hoằng Trí trước đó còn cười cợt Từ Tử Thanh, muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt y. Hại người không được còn hại chính mình, vì sinh ra ác niệm mà gặp báo ứng, đến ngay cả chết mà thi thể cũng không còn nguyên vẹn. Cũng bởi vậy từ con đường tu tiên tốt đẹp mà nay đã hóa thành hư không, coi như là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Từ lúc yêu đằng chiến đấu đến lúc hút khô ba người Nguyễn Nguyên Lượng xong, thời gian hết thảy cũng chỉ mới qua vài khắc. Tỷ muội Quỷ Âm Dương nhìn một màn này mà trợn mắt há hốc mồm, căn bản không còn phản ứng kịp nữa.
Ba người hoạt bát đang sống sờ sờ đảo mắt đã biến thành ba bộ xương khô không còn máu thịt, xương rơi rớt trên mặt đất, khiến người ta không khỏi kinh sợ không thôi.
Hai sợi dây leo đều rút ra, lơ lững lắc lư trên không.
Lúc này hai tỷ muội đột nhiên cảm giác được mình như bị một áp lực nào đó đè áp khóa chặt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đánh úp vào đầu.
Chẳng lẽ yêu đằng này muốn hút máu các nàng sao?
Quỷ Âm Quỷ Dương bắt đầu có chút hối hận.
Các nàng xác thực là cố tình muốn đến giúp Từ Tử Thanh một phen, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ liên lụy tới tính mạng của mình. Hai người lập tức đề phòng, hai con Âm Dương Chu trên da mặt cũng nhốn nháo, giống như chỉ sau một khắc sẽ phá da chui ra!
Hai dây huyết đằng này cũng không có lập tức nhào tới, chúng nó tựa hồ như có chút do dự.
Trong đó có một dây mạo muội nhích nhích tới trước, giống như muốn nhào tới, nhưng cuối cùng nó lại dừng lại nửa đường, như là đang giùng giằng với cái gì đó. Một dây khác thì có chút nhẫn nại hơn, co duỗi bất định muốn tiến lên phía trước, nhưng cũng không vội hành động.
Tỷ muội Quỷ Âm Dương nhìn nhau, vẫn cảnh giác như trước, nhưng trong lòng cảm thấy càng thêm quái dị.
Hai cái dây yêu đằng này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Các nàng lần nữa nhìn về phía thiếu niên thanh sam cả người nhuốm máu, thấy y vẫn đứng thẳng bất động không hề nhúc nhích tí nào, không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ là bị phản phệ?
Huyết đằng này nếu sinh ra từ trong lòng bàn tay của Từ Tử Thanh, nói vậy nó chính là một bản lĩnh của y, nhưng bản lĩnh này đáng sợ như vậy, chắc chắn không dễ hàng phục.
Các nàng càng chưa từng ngờ tới, thiếu niên ôn hòa lễ độ, lại có thuộc tính Mộc thuần hậu, cư nhiên lại làm bạn cùng loại cây yêu dị như vậy, quả thực khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Chiêu thức hút máu người như vậy, nếu để cho một kẻ đạo mạo nào đó thấy được, chỉ sợ cũng sẽ không quản y tính tình thế nào, nhất định sẽ cho rằng y là người trong ma đạo đi.
Tính toán một chút, hai tỷ muội muốn dùng Dương Chu ngăn trở một chút, sau đó chạy trối chết.
Sau một khắc, yêu đằng dường như không nhịn được nữa, muốn nhào lên—-
Dương Chu trên mặt quỷ dương lập tức thoát ra, muốn ngăn cản yêu đằng đang nhanh chóng lao tới.
Nhưng yêu đằng lại dừng lại, không tình nguyện, chậm rãi rụt trở lại…
Lúc này, một đạo tiếng nói ôn nhuận của thiếu niên vang lên.
“Đa tạ hai vị đạo hữu đã viện thủ.”
Hai tỷ muội vội vàng nhìn lại, mới phát hiện thiếu niên thanh sam lúc này đã thanh tỉnh, vẻ mặt ôn hòa nhìn các nàng.
“ Từ Tử Thanh?” Quỷ Dương kêu.
Thiếu niên áo xanh mỉm cười: “ Là tại hạ.”
…….
Từ Tử Thanh trong lúc sinh tử nguy cấp, mắt thấy sẽ chết, theo bản năng kêu gọi Thị Huyết Yêu Đằng
Bởi vì trước đó tâm tình y dao động, cộng thêm bản thân bị trọng thương, dẫn đến ý thức khát máu của yêu đằng kết hợp với sự phẫn nộ trong lòng y, khiến y trong khoảng thời gian ngắn bị yêu đằng xâm chiếm ý thức, đem ý thức của y áp chế xuống.
Bất luận yêu thú hay tu sĩ dưới Trúc Cơ, tất cả đều không có khả năng chống đối lại yêu đằng. Kim Cương Cự Viên cho dù có lợi hại thế nào, tu vi quá lắm cũng chỉ so được với tu sĩ tầng chín Luyện Khí mà thôi, nên hiển nhiên dễ dàng bị yêu đằng chế trụ.
Từ lúc yêu đằng được ăn một nữa no nê ở nước Thừa Hoàng đến giờ cũng đã nhịn đói một năm, vừa mới thả ra, là hệt như con ngựa hoang thoát cương, vô cùng càn rỡ.
Nó cực kỳ thống khoái hút sạch máu thịt của yêu thú cấp ba, nhưng cố tình hết lần này tới lần khác có mấy tên không thức thời quấy rối nó ăn uống. Huống chi mấy tên còn có sát ý với cơ thể mẹ của nó, vì vậy Thị Huyết Yêu Đằng càng thêm bất mãn.
Sát ý tới gần, yêu đằng đang muốn xuất thủ thì Từ Tử Thanh bỗng nghe được tiếng kêu đau đớn của Trọng Hoa, chỉ trong chớp mắt ý thức liền thanh tỉnh lại.
Vì vậy yêu đằng thấy vậy, liền không dám động nữa.
Sau đó Từ Tử Thanh lại phẫn nộ ra tay vì Trọng Hoa, vừa tụ khởi linh lực muốn dùng, ý thức liền bị yêu đằng áp chế.
Lúc này yêu đằng không còn bị hạn chế nữa, đem tên Nguyễn Nguyên Lượng hút sạch sẽ, sau đó lại tiếp tục chống lại hai kẻ mang theo ác ý khác, đó là Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn. Nó cũng phải mất một chút thời gian mới có thể hút khô hai tên kia.
Còn hiện giờ thức ăn chỉ còn dư lại hai người.
Yêu đằng có chút khó khăn, hai giống cái này huyết khí nồng đậm hơn, nếu như hút khô, cũng có thể giải trừ cảm giác đói khát. Nhưng các nàng lại không có ác ý với cơ thể mẹ, thậm chí trong lòng cơ thể mẹ còn mang theo cảm giác cảm kích với các nàng.
Vậy thì nên ăn hay không nên ăn đây?
Nhân lúc cơ thể mẹ đang ngủ say, yêu đằng thầm cảm thấy may mắn, cuối cùng tham lam tràn đầy trong lòng nó không thể khống chế nổi, thầm nghĩ trước khi cơ thể mẹ tỉnh lại phải ăn cho xong, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, cơ thể mẹ cùng lắm chỉ sinh khí một hồi rồi thôi, chỉ cần sau này nó ngoan ngoãn nghe lời là được.
Không ngờ tới, vừa mới nổi lên tâm tư này, cơ thể mẹ bỗng dưng tỉnh lại.
Có lẽ ý thức trong tiềm thức có chút câu thông với ý thức của yêu đằng, Thị Huyết Yêu Đằng vừa hút khô xong ba tên hèn hạ kia, thì ý thức của Từ Tử Thanh đã có chút mông lung muốn tỉnh lại rồi. Tuy vẫn bị luồng ý niệm khát máu ảnh hưởng, nhưng chỉ không thể cử động mà thôi, chứ cũng không phải là không có chút cảm giác nào.
Sau khi ba tên kia bị ăn sạch sẽ, ý thức Từ Tử Thanh cũng từ từ thanh tỉnh, đến khi yêu đằng vọng tưởng muốn nhào tới hút máu của tỷ muội Quỷ Âm Dương thì trong lòng y giật thót một cái, chẳng biết làm cách nào mà có thể đem tất cả khí lực, mạnh mẽ áp chế yêu đằng lại!
Vì vậy mắt thấy yêu đằng sắp đâm thủng Quỷ Dương, Từ Tử Thanh lập tức hạ lệnh: “ Trở về!”
Yêu đằng vẫn còn đang chần chờ, lắc lư do dự không yên.
Từ Tử Thanh nhíu mày.
Yêu đằng nhận thấy y sinh khí, lúc này mới ủy ủy khuất khuất, bất mãn không cam lòng rụt trở về.
………………
Từ Tử Thanh nhìn về phía Quỷ Âm Dương, tâm niệm vừa động, trong tay y đã xuất hiện hai túi lá, đưa về phía tỷ muội Quỷ Âm Dương: “ Hai vị đạo hữu có lòng viện thủ, Từ Tử Thanh không có gì để báo đáp, vừa lúc mấy ngày trước hái được hai buội linh thảo, có lẽ có chút tác dụng với hai vị. Hiện giờ tặng cho hai vị đạo hữu, tạm coi như tỏ lòng biết ơn.”
Y nói xong, đem túi lá hơi mở ra, nhất thời linh khí mãnh liệt tràn ngập tỏa ra, còn có một cỗ hương thơm ngòn ngọt như có như không, chậm rãi quanh quẩn bốn phía.
Tỷ muội Quỷ Âm Dương còn chưa kịp đáp lại, đã ngửi thấy mùi của hai buội linh thảo này, cả hai đều giật mình: “ Thanh Sương Thảo ngàn năm.”
Tỷ muội hai nàng chính là thân thể thiên Âm trời sinh, lại có thể chất Thủy linh căn để làm lô đỉnh tốt nhất, còn cao hơn cả thân thể thiên Âm thông thường. Mà dù cho các nàng đã từng bị thải bổ, nhưng vẫn còn có Thủy linh căn, nên vẫn có thể tu hành.
Thanh Sương Thảo là một loại linh thảo hiếm có, là linh thảo thuộc tính Thủy cực kỳ trân quý, nếu có thể gặp được nó, bất luận luyện thành linh đan hay ăn trực tiếp, đều có thể tẩy trừ tạp chất, khiến linh lực càng thêm tinh thuần.
Càng đừng nói đến, Thanh Sương Thảo này không chỉ phẩm chất thượng thừa, mà còn có số tuổi đạt đến… nghìn năm!
Tỷ muội Quỷ Âm Dương khó nén khϊếp sợ.
Nói đến chuyện đó, hai người bọn họ chỉ là thuận tay, cho dù không ra tay, Từ Tử Thanh còn có yêu đằng cổ quái trong tay, chắc chắn cũng sẽ không chết.
Nếu lúc này nhận lấy linh thảo, chẳng phải bọn họ đã chiếm tiện nghi lớn rồi hay sao? Trong khoảng thời gian ngắn, không biết có nên tiếp nhận hay không?
Từ Tử Thanh thì không nghĩ như vậy, trước đó đủ loại hung hiểm, khi đó y còn bị yêu đằng áp chế ý thức, chỉ cần sơ sẩy một chút, chỉ sợ là đã bỏ mình.
Hai tỷ muội này không hề có giao tình gì với y, lại ngay lúc đó vươn tay cứu giúp, đây đúng là lòng tốt khó có được.
Sau khi thể hội âm mưu toan tính của đám người Niên Hoằng Trí, lúc nhìn hai tỷ muội Quỷ Âm Dương thanh danh không tốt, cảm giác đúng là khác biệt. Thanh Sương Thảo này đối với Từ Tử Thanh mà nói cũng không có tác dụng gì, nhưng đối với tỷ muội Quỷ Âm Dương thì là cơ hội ngàn năm một thuở, đã như vậy, y vì sao lại không đem tặng cho họ, để báo đáp lại?
Thấy tỷ muội Quỷ Âm Dương do dự, Từ Tử Thanh liền nói: “ Hai vị không cần chối từ, nếu không muốn nhận, không lẽ là chê tánh mạng tại hạ quá mức nghèo hèn?” Lại cười nói, “Nếu như hai vị coi thường vật này, thì không cần ngại ngùng cứ nói cho ta biết, nếu có thể trong khả năng, ta cũng sẽ tận lực tìm kiếm.”
Tỷ muội Quỷ Âm Dương đối mắt nhìn nhau, chút ý niệm trong lòng xoay chuyển nhiều lần. Thầm nghĩ, Từ Tử Thanh người này quả nhiên tâm tính thuần hậu, phàm là những người cho y chút chỗ tốt, y chắc chắn sẽ hồi báo, mà không phải là dạng người bụng dạ hẹp hòi, tham lam âm hiểm gì.
Hai người cũng không lằng nhằng nữa, đã nói đến nước này rồi, nếu thực sự không lấy, thì họ chẳng phải là loại người quá tham lam hay sao! Vì vậy đành nhận lấy: “ Vậy đa tạ ngươi.”
Quỷ Âm nói: “Từ đạo hữu thương thế không nhẹ, nếu không chê, hãy để tỷ muội ta đưa ngươi ra khỏi núi.”
Quỷ Dương cũng cười nói: “ Mong Từ đạo hữu đừng chối từ.”
Từ Tử Thanh thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nhanh chóng nói: “ Cũng không phải ta muốn cự tuyệt hảo ý của hai vị, quả thực không biết mấy tên kia sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì, khiến cho vượn tộc coi ta như tử địch. Kim Cương Cự Viên chết thê thảm, chỉ sợ hiện giờ…”
Có lẽ do vừa rồi ý thức của yêu đằng lên làm chủ, nên y có thể cảm ứng được, việc này vẫn còn chưa kết thúc.
Quả nhiên, y vừa nói dứt lời, trong núi rừng phía phương xa đột nhiên vang lên tiếng rít gào hung mãnh!
Đó là tiếng kêu khóc của vượn!
Quỷ Âm Dương được Từ Tử Thanh cho Thanh Sương Thảo, lúc này cũng không chịu rời đi, Quỷ Dương nói: “ Nhện của ta có lẽ có vài phần tác dụng, Từ đạo hữu ngươi…”
Từ Tử Thanh lập tức cắt ngang: “ Vẫn nên chia nhau ra chạy thoát thân thôi! Thịnh tình của hai vị đạo hữu, Từ Tử Thanh khắc ghi trong tâm.”
Lúc này không đợi hai tỷ muội đáp lời, thân hình liền thoắt một cái, hòa làm một mảnh với cây rừng.
Tỷ muội Quỷ Âm Dương muốn bắt được hành tung của y, lại không thể nắm bắt được? Sau đó tỉ mỉ tra xét lần nữa, cũng hoàn toàn không bắt được nửa điểm vết tích.
Ngay lúc này, một trận cuồng phong mang theo yêu khí hỗn loạn trào dâng lao đến, chính là…chính là con yêu vượn vừa thét gào cuồng nộ kia! Khí thế kia phô thiên cái địa, có thể khiến vạn mộc phải khom lưng, mà mấy con yêu thú yếu hơn cũng toàn bộ phủ phục trên mặt đất, hoàn toàn không có con nào dám đi ra cản trở.
Tỷ muội Quỷ Âm Dương ngay cả đứng thẳng cũng không đứng nổi, trong lòng cũng kinh sợ không thôi, không tìm kiếm tung tích của Từ Tử Thanh nữa, mà nhanh chóng sử dụng độn thuật của các nàng, thoáng cái cũng tiêu thất vô tung vô ảnh.
Hai tỷ muội vừa mới rời khỏi chưa tới một tức, thì chỗ hai người vừa đứng lúc nãy bỗng xuất hiện một con yêu vượn cao lớn hơn năm trượng.
Trên đầu nó có một cái sừng màu mực, toàn thân kim sắc, không hề có một cọng tạp mao nào. Mà bộ lông cũng rất ngắn, dính sát vào da, sát đến nỗi nhìn nó như được đúc từ một khối vàng ròng, không thể phá vỡ!
Yêu thú cấp bốn Huyền Cương Cự Viên!
Hai mắt con yêu vượn này đỏ tươi, quanh thân phát tán ra uy áp hiển hách, gần như có thể ngưng kết thành thực chất.
Đầu tiên mắt nó đảo qua Kim Cương Cự Viên chỉ còn lại khung da, bước nhanh qua, hai tay ôm chặt bộ xương kia, đan đớn kêu lên: “ Tôn nhi của ta——”
Đối với Huyền Cương Cự Viên mà nói, con Kim Cương Cự Viên cấp ba này chính đứa cháu ưu tú nhất có thể kế tục nó tiến cấp lên yêu thú cấp bốn, cũng là đứa cháu nó nhận định sẽ trở thành tộc trưởng của vượn tộc Thiểm Yến Lĩnh, so với ấu tể viên thập cữu tiền đồ không rõ kia còn trọng yếu hơn nhiều.
Vì vậy lúc ấu tể gặp chuyện không may, tuy Huyền Cương Cự Viên có cảm ứng được, nhưng lại không thèm để ý, mặc cho Kim Cương Cự Viên dẫn theo tộc vượn đi vào công khai lên án. Nhưng lúc Kim Cương Cự Viên gặp chuyện không may, thì nó lại đau thương khóc lóc thảm thiết, tâm tình kịch liệt, yêu nguyên tán loạn, suýt chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma!
Sát ý tận trời cuồng bạo ra, Huyền Cương Cự Viên há mồm, đem thi thể của Kim Cương Cự Viên hút vào trong bụng.
Sau đó căm hận nói: “ Tôn nhi ngoan của ta, gia gia nhất đinh sẽ khiến tiên tu kia phải đền mạng cho con!”
Huyền Cương Cự Viên nheo mắt lại, chóp mũi hít hít hửi hửi, tỉ mỉ phân biệt mùi trong không khí còn lưu lại, sau đó gấp gáp chạy về một hướng.
Phương hướng kia, chính là chỗ Từ Tử Thanh đã chạy trước đó.